Tử La nghe Tử Đào nói vậy thì càng quyết tâm để Tử Đào kiếm tiền tiêu vặt.
Nàng phát hiện một người tùy tiện như Tử Đào lại rất không tự tin. Rất có thể là tỷ ấy thấy mọi người trong nhà đều có tiến độ rất tốt nên tự ti.
Nàng nhất định phải bồi dưỡng lòng tin cho Tử Đào mới được. “Nhị tỷ, tỷ đừng coi thường bản thân như vậy. Ai nói2tỷ không có bản lĩnh? Mấy cách kiếm tiền của A La mà không có tỷ thì có khi còn không là được ấy chứ.” Tử La nói. “Thật sao?” Tử Đào không tin nổi. “Ấy! A La đã gạt tỷ bao giờ chưa?” Tử La vội đảm bảo. “Vậy muội mau nói xem, làm ăn cái gì bây giờ?” Tử Đào nói.
Tử La nghe vậy liền lại gần Tử Đào hơn, nói: “Nhị tỷ, tỷ8xem bên ngoài chỉ có tiệm vải, không có cửa hàng quần áo. Cho dù muốn mua quần áo cũng phải đến tiệm vải đặt làm theo yêu cầu mới có, phải không?” “Không phải rất bình thường sao?” Tử Đào không hiểu.
“Bình thường, nhưng tỷ có phát hiện ra cơ hội làm ăn trong này không?” Tử La tiếp tục dẫn dắt. “A La, ý muội là để ta đi bán quần áo?” Tử Đào6quả nhiên vô cùng nhanh nhạy. “Đúng vậy, tỷ thông minh lắm!” Tử La không hề keo kiệt khích lệ Tử Đào. Tử Đào bình thường khá nhanh nhẹn, cũng rất tùy tiện, nhưng dù gì cũng là một cô nương, bây giờ nghe Tử La khen ngợi như vậy thì cũng khá ngượng ngùng. “A La, muội đừng nói linh tinh, đừng rêu rao ra ngoài đấy. Nếu chúng ta bán quần áo thì liệu3có ai mua không?”
“Đương nhiên là có, tỷ thử nghĩ xem, có người biết may quần áo, nhưng cũng có người không...”
Tử La còn chưa nói hết, Tử Đào đã tức giận nói: “Không biết cũng chỉ có muội thôi.”
“Ha ha... Không đầu. A La đảm bảo, ngoài muội ra thì vẫn còn rất nhiều người không biết may quần áo. Cho dù hầu hết mọi người đều biết, nhưng không phải vẫn có người có5tay nghề rất tệ hả?”
“Trước tiên chúng ta sẽ nói về những người không biết may quần áo nhé. Những người này phần lớn là nam tử. Nhị tỷ, tỷ cũng chưa bao giờ thấy nam nhân nào biết may quần áo phải không? Trong những nam tử đó, chắc chắn sẽ có người chưa thành thân, trong nhà lại không có ai may quần áo cho họ. Không cần nghĩ đâu xa, ngay trong xưởng đồ gia dụng nhà mình thôi cũng có mấy sư phụ như vậy rồi.” “Những người này không thể tự làm quần áo cho mình, nếu muốn có quần áo thì phải đến tiệm vải đặt làm theo yêu cầu, nhưng rất đắt. Còn nếu không đến tiệm vải đặt may thì phải nhờ mấy đại thấm, bà bà xung quanh may giúp, rất không tiện. Cho nên nếu có cửa hàng quần áo, họ nhất định sẽ mua, đó cũng là khách hàng mục tiêu của chúng ta.”
Tử Đào nghe Tử La nói xong thì gật đầu. Những năm gần đây, thỉnh thoảng Tử La sẽ kể cho họ một số chuyện về lý luận buôn bán, cho nên Tử Đào cũng hiểu khách hàng mục tiêu là gì, cảm thấy rất có lý.
“Vả lại, ngoài những nam tử này ra thì vẫn còn một số các cô nương không biết may quần áo, hoặc tay nghề không tốt. Đặc biệt là các tiểu thư nhà giàu hoặc tầng lớp trung lưu thì hầu hết không biết may. Nhị tỷ, tỷ nghĩ xem, nếu quần áo chúng ta may không chỉ có đường may tinh xảo mà còn có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, khiến bọn họ mặc vào càng thêm xinh đẹp, lúc nữ tử đến tiệm, chúng ta lại dạy cho họ cách trang điểm, phối đồ sao cho đẹp nhất, thì bọn họ có đến tiệm chúng ta mua quần áo không?”
“Ngoài nam tử và các cô nương, thì còn các nàng dâu, trẻ con nữa này. Nếu chúng ta may được những bộ đồ nhỏ xinh hợp ý họ, thì nhất định sẽ có người đến mua. Còn nữa,...”
Tử Đào càng nghe Tử La phân tích thì càng rõ ràng, cũng rất đồng ý với cách nói của Tử La. Vì vậy, Tử Đào đương nhiên đã bị Tử La làm rung động, quyết định hợp tác với nàng mở cửa hàng quần áo này. Tiếp theo, Tử La và Tử Đào bắt đầu thương lượng về công việc cụ thể để bắt đầu mở cửa hàng.
Sau khi thương lượng, lần mở cửa hàng này sẽ do hai người hợp sức. Tử La bỏ tiền và nghĩ kiểu dáng quần áo, rồi góp sức quản lý cửa hàng, còn Tử Đào thì phụ trách việc may đồ, ví dụ như mời tú nương và sắp xếp trình tự công việc. Ngoài ra, Tử Đào còn nhận việc làm nhân viên trông coi cửa hàng nữa.
“Chúng ta có nên gọi Đại tỷ, để tỷ ấy làm chung với chúng ta không? Cho dù là may, thêu hay chọn tú nương, tỷ ấy cũng làm tốt hơn ta nhiều.” Tử Đào đề nghị.
“Ừm, đương nhiên là được. Chúng ta hỏi Đại tỷ thử, nếu tỷ ấy rảnh thì làm chung với chúng ta. Ha ha, nói không chừng, cửa hàng quần áo này trong tay chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển, thành sự nghiệp lớn ấy chứ.” Tử La nói.
“Ừm, có điều, chúng ta cũng nên nói qua với mấy người Đại ca, nghe ý kiến của các huynh ấy xem sao.” Tử Đào nói.
“Đúng vậy.” Tử La cũng đồng ý.
Hôm sau, Tử Đào luôn hấp tấp đã nóng ruột theo sát Tử Thụ, Tử Hiên, nói với hai người việc này. Hai người nghe xong cũng thấy ý kiến này không tồi, lập tức đồng ý để Tử Đào, Tử La mở cửa hàng quần áo. “Ta thấy chuyện này sẽ thành công đấy. Bình thường A La thiết kế mấy bộ trang phục đã đẹp hơn mấy bộ chúng ta hay mặc nhiều rồi, nếu bạn nhất định sẽ có người mua. Tử Đào, A La, hai muội cố gắng nhé, khéo khi hai muội mở cửa hàng đầu tiên xong lại nổi danh ấy chứ.” Tử Hiên nói. “Hà, mấy cái danh tiếng này bọn muội không để ý đâu, có tiền tiêu vặt mới là quan trọng nhất.” Tử La nói. Sau đó, hai người Tử La còn đến Lưu Hương Lầu hỏi ý kiến Tử Vi.
Tử Vi đồng ý giúp các nàng chọn tú nương và may quần áo, nhưng từ chối việc các nàng chia hoa hồng.
Đám Tử La đương nhiên không đồng ý, vậy nên bây giờ đến lượt hai người Tử La thuyết phục Tử Vi. Ngoài việc chọn tú nương cho hai người, thỉnh thoảng Tử Vi cũng sẽ đến kiểm tra chất lượng quần áo giúp rồi còn chịu trách nhiệm thêu một số chi tiết tinh xảo sống động nữa.
Bởi vì trình độ của các tú nương chỉ có hạn, mà kỹ thuật của Tử Vi lại rất xuất sắc, cho nên nàng có thể giúp đám Tử La làm mấy bộ quần áo yêu cầu kỹ thuật cao. Có bậc thầy như Tủ Vị trợ giúp, Tử La tin các nàng nhất định có thể có thêm một thuận lợi nữa. Cuối cùng, đám Tử La thương lượng thêm hai ngày nữa về chuyện mở tiệm may, tạm quyết định xong tất cả mọi việc. Về phần lợi nhuận, Tử La và Tử Đào mỗi người bốn phần, Tử Vi thì hai phần.
Bàn bạc xong, các nàng bắt đầu chọn tú nương may quần áo cho cửa hàng. Người đầu tiên các nàng nghĩ đến chính là mấy tỷ muội Giang gia. Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha thì khỏi nói. Mấy năm trước các nàng có tham gia cuộc thi thêu với Tử Vi, còn vào được tận vòng chung kết, thế nên kỹ năng của các nàng thế nào bọn họ rõ vô cùng.
Còn Giang Tam Nha, kỹ năng thêu thùa của nàng ấy cũng không tồi, nhưng lại giỏi việc tính sổ sách, quản lý cửa hàng hơn, nên cũng không nỡ đoạt người từ chỗ đám Tử Thụ. Bên cạnh đó, nghe nói kỹ thuật thêu của Giang Tứ Nha, Giang Ngũ Nha khá tốt. Năm đó, Giang Tam thẩm thấy Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha giành được giải thưởng ở cuộc thi thêu xong thì được khen ngợi khắp nơi, Giang Đại Nha cũng vì vậy mà tìm được nhà chồng tốt nên rất coi trọng việc học thêu của hai đứa út. Chính vì vậy, dù giờ Giang Ngũ Nha mới tám tuổi mà kỹ thuật thêu đã không tệ rồi. Có điều bởi vì hai người còn nhỏ tuổi nên đám Tử La chỉ mời Giang Đại Nha, Giang Ngũ Nha về làm thôi. Ngoài hai người nhà Giang gia, các nàng còn mời thêm cả mẹ Xuyên Tử, Trần thẩm và Giang Tam thẩm vẫn luôn làm ở cửa hàng malatang trấn trên nữa. Sau khi nghe được mức đãi ngộ, lại chỉ cần mấy đại thẩm cắt và may quần áo là được, không cần thêu thùa gì thì lập tức quyết định qua giúp đám Tử La. Vì vậy mấy nhân viên nữ ở cửa hàng malatang trấn trên, ngoài Giang Tam Nha thì hầu hết đều qua chỗ Tử La.
Tử Thụ vậy liền bảo Giang Tam Nha qua giúp các nàng luôn, dù gì sau khi mở cửa hàng, đám Tử La cũng cần chưởng quỹ quản lý thu chi các kiểu, Giang Tam Nha lại giỏi chuyện này nữa.
Còn cửa hàng malatang, đám Tử Thụ đương nhiên sẽ tuyển thêm người, hoặc điều người từ chi nhánh khác qua làm thay mấy người Trần thẩm, không cần mấy tỷ muội Tử La phải lo lắng.
Chuyện tuyển người tạm coi là xong. Tử Vi có đến một lần xem qua tay nghề của mấy người Trần thẩm, thấy không có vấn đề gì thì cũng yên tâm hơn.
Tiếp đó, Tử La quyết định sẽ làm đồ nữ mở bán trước, sau đó xem tình hình thế nào rồi mới làm tiếp đồ nam và đồ trẻ con. Dù sao cũng mới bắt đầu, không nên làm quá lớn. Tuy Tử La có kinh nghiệm của thời hiện đại, biết việc bán quần áo này có thể sẽ thành công. Nhưng tham thì thâm, hơn nữa vạn sự khởi đầu nan, Tử La quyết định mới đầu phải làm cho thỏa đáng đã.
Trước tiên, Tử La cung cấp cho Tử Đào năm kiểu quần áo cho các cô nương và năm kiểu cho các thiếu phụ trẻ tuổi. Đây chính là hai loại khách hàng các nàng thử nghiệm đầu tiên.
Sau đó, Tử La bắt đầu đi xem cửa hàng. Tử Thụ thấy mấy ngày rồi Tử La vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp mở cửa hàng, liền tặng cho các nàng một cái trong tay mình.
Cửa hàng này mới được đám Tử Thu mua lại không lâu, vẫn đang để không, cho dù là diện tích hay vị trí cũng rất phù hợp với yêu cầu của các nàng. Cho nên đám Tử La cũng không khách khí nhận lấy, nhưng vẫn đưa tiền mua cửa hàng cho Tử Thụ Tử Thụ dở khóc dở cười, nhưng đám Tử La nói cửa hàng quần áo này là chuyện làm ăn của riêng các nàng, mấy người Tử Thụ không được hỗ trợ, nếu không dù có thành công các nàng cũng không có cảm giác thành công, cho nên Tử Thụ cũng đành để mặc các nàng.
Cửa hàng này ở ngay cạnh cửa hàng bán son phấn và đồ trang sức ở trấn trên, trên con đường bán vật liệu may mặc, ở ngay giữa trung tâm, là nơi các nữ nhân đến nhiều nhất.