Vì nhà Tử La trả tiền công cao, đồ ăn chiêu đãi chu đáo, bữa nào cũng có thịt ăn, lượng đồ ăn lại nhiều
nên người tới xây ai cũng thấy huynh muội họ tốt bụng. Lúc xây phòng cũng cố gắng ra sức. Người dẫn đầu đội2xây dựng này là Dương sư phụ có tay nghề cực tốt, lúc mới đầu khi nhìn thấy bản thiết kế hiện đại hóa ông vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng. Ông nói bản thiết kế này nhìn dễ xem dễ hiểu hơn bản thiết kế bình thường8nhiều.
Dương sư phụ chỉ xem một loáng là hiểu bản thiết kế của huynh muội Tử La, lúc chỉ huy thợ xây cũng vô cùng trật tự. Thế nên thời gian xây xong còn nhanh hơn mười ngày so với dự tính. Sau khi xây nhà xong, huynh6muội Tử La kết toán tiền công xong xuôi còn đưa thêm cho mỗi người một trăm văn tiền.
cửa sân nhà mới, Tử Thụ và Tử Hiên ngồi trước một cái bàn tính tiền công cho thợ xây.
“Chủ nhà, số tiền này đâu có đúng!” người thợ đầu3tiên cầm tiền đếm xong thấy thừa ra một trăm văn, vì thế hắn cho rằng hai huynh đệ tính sai.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Tráng ở nhà huynh muội Tử La xây nhà mới, mỗi ngày đều thấy Tử Hiên, Tử Thụ ghé qua xem tiến5độ. Nhưng hai huynh đệ họ không giống nhà người khác đến để trông coi, bọn họ chỉ bàn tiến độ xây dựng và một số chi tiết cùng Dương sư phụ, thậm chí còn tự thân vận động xuống xây phòng. Mà hai người cũng vô cùng kiên định, không phải chỉ xuống nghịch một tí rồi thôi.
Mấy người làm công như Lưu Tráng đều để trong lòng, bọn họ thực sự bội phục hai người đọc sách như Tử Thụ, Tử Hiên cũng làm nhưng công việc vừa mệt vừa bẩn như họ. Hơn nữa, huynh đệ họ cũng rất tôn trọng những người làm công, lời lẽ lễ độ, đám thợ thủ công như họ cũng thấy lâng lâng. Vì thế, những người thợ như Lưu Trang không khinh thường dù hai huynh đệ họ nhỏ tuổi, tất cả đều gọi Tử Thụ và Tử Hiên tiếng chủ nhà từ tận đáy lòng. Những thợ xây xếp hàng phía sau cũng ồn ào ngạc nhiên nhìn về phía Tử Thụ, Tử Hiên.
“Không tính sai đâu, khoảng thời gian này ai cũng vất vả nên mới xây xong phòng nhanh như thế, mấy huynh muội chúng ta mới nhanh được dọn vào nhà mới. Tử Thụ vô cùng cảm kích các vị sư phụ đã làm việc cẩn trọng, vất vả nên nhà chúng ta quyết định tặng mỗi người thêm một trăm văn tiến để bày tỏ tấm lòng. Mong các vị sư phụ đừng chê.” Tử Thụ đứng lên chắp tay nói lời cảm tạ.
“Nhưng... nhưng... làm vậy đâu có được! Tiền công chủ nhà cho chúng tôi rất hào phóng rồi, sao chúng tôi có thể cầm thêm số tiền này chứ. Tuy chúng tôi đều là nông dân chân đất, không hiểu nhiều đạo lý, nhưng chúng tôi vẫn biết không nên tham lam.” Lưu Tráng nóng nảy, vội tháo một trăm đồng tiền ra trả lại cho Tử Thụ.
Một thợ xây tên Hạ Tế đứng sau Lưu Tráng cũng nói: “Đúng đó chủ nhà. Các người xây phòng đã mất không ít tiền rồi, lấy đâu ra mà lãng phí nữa.”
Những thợ xây khác tuy thấy tiền cũng đồng tâm, nhưng nghe Hạ Tế nói cũng thu lại những suy tính trong lòng, vội vàng nói không nhận nổi. “Đúng đúng, sau này chủ nhà còn phải mua đồ dùng gia cụ mới. Nhiều đồ như thể sao lại phung phí tiền như vậy. Nếu sau này không có bạc thì không dễ làm chuyện gì đâu.” “Vương Nhất nói đúng đấy, xây nhà xong còn phải làm tiệc rượu này, cần nhiều bạc lắm đó.”
“Các vị sư phụ lo lắng thay Tử Thụ như thế, chúng ta rất cảm kích. Nhưng những tiền này các ngươi xứng đáng được nhận. Đây là tiền thưởng cho sự vất vả công tác của mọi người trong khoảng thời gian này. Bạc đấy chúng ta đã suy xét kỹ mới quyết định đưa cho mọi người. Nhiều thì không có, nhưng một trăm văn tiền thì chúng ta vẫn lấy ra được. Đây là tấm lòng của chúng ta, các vị sư phụ nhận lấy đi.” Tử Thụ nghe mọi người nói xong cất lời.
“Đại ca ta nói rồi thì các vị sư phụ cứ nhận lấy đi. Bạc nhà chúng ta đã lên kế hoạch cả rồi, chỗ tiền này không ảnh hưởng gì đến tiền mua gia cụ và làm tiệc rượu sau này đâu.” Tử Hiên đứng bên cạnh chen vào.
“Nếu đây là tấm lòng của chủ nhà, chúng ta cứ nhận đi. Mọi người còn không mau cảm ơn chủ nhà.” Dương sự phụ thấy huynh đệ Tử La thật lòng cũng kêu đám thợ xây yên tâm mà nhận.
Nghe Dương sư phụ nói vậy, lúc này mấy người thợ xây mới vội vàng cảm ơn huynh muội Tử Thụ, nhận lấy một trăm văn tiền kia.
Cuối cùng, tính tiền xong, mọi người đều đi cả, Tử Thụ mới thanh toán cho Dương sư phụ. Tử Thụ cho Dương sư phụ năm trăm văn “tiền thưởng“. “Chủ nhà Đổng gia, Dương vỗ ta xây phòng cho người ta không ít lần, cũng từng đi xây nhà cho hộ nhà giàu, tiền thưởng cũng nhiều hơn hôm nay. Nhưng hôm nay ta cảm thấy số tiền thưởng này nóng bỏng tay, đó là vì mọi người thật lòng cho chúng ta tiền thưởng. Tâm ý của nhà cậu ta nhận, sau này có việc gì cứ tìm ta, ta nhất định sẽ làm tốt.” Dương sư phụ nhận tiền xong nói cảm ơn. Tử Thụ, Tử Hiên vội nói đừng khách khí. Nhà mới của nhà Tử La là nhà ngói gạch xanh khang trang, cái sân chiếm hai mẫu đất, nhà chia làm hai dãy hai bên.
Nhà ngói gạch xanh như nhà Tử La cũng không phải là nhà đầu tiên trong thôn, trong thôn cũng có vài nhà là nhà ngói gạch xanh. Nhưng diện tích nhà Tử La lại là số một số hai, trừ nhà mới của thôn trưởng thì nhà Tử La chính là căn to nhất. Tường vây cao hai mét chắc chắn càng khiến nhà Tử La thêm uy phong.
Từ cửa sân bước vào là tiền viện, sân phải lớn gấp đôi so với sân trước đây. Trừ giếng nước và cây hải đường có từ trước, huynh muội Tử La cũng không bố trí thêm đồ gì khác. Nhưng đường thông sang nhà chính và xung quanh giếng nước đều lát gạch xanh, như vậy thì ngày mưa cũng không sợ lầy lội.
Tiền viện có năm phòng, một phòng là phòng khách, một phòng khác là phòng đọc sách, còn ba phòng còn lại là phòng ngủ cho khách.
Phòng ở hai bên cạnh thì bên trái là nhà bếp, hai phòng cạnh nhà bếp là phòng tắm và phòng để đồ. Trong phòng để đồ chủ yếu để chứa thóc gạo. Còn phòng bên phải là căn phòng gần phòng khách nhất tạm thời để không, hai phòng bên cạnh là phòng kho và phòng chứa củi.
Từ tiền viện đi ra hậu viện, dưới cầu thang là hậu hoa viên. Vườn hoa xây theo lối cổ kính, bên trong có một ít hoa cỏ, nhưng đều là mấy loại hoa cúc, hoa hồng thường thấy. Dung Phong lại mang tới nhà các nàng vài loại hoa hồng đẹp mắt, làm cả khu vườn thêm rực rỡ. Tử Vi và Tử Đào là hai cô nương thích hoa thích cỏ nhất, Tử La và Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục tuy cũng thích nhưng vẫn kém xa Tử Vi và Tử Đào. Hai nàng chăm sóc vườn hoa này vô cùng tỉ mỉ.
Trừ hoa, Dung Phong còn mang sang nhà Tử La mấy hòn đá có hình dáng hiếm có làm núi giả. Khiến vườn hoa trông cũng ra hình ra dạng. Tuy vẫn không xa hoa bằng mấy nhà giàu, nhưng cũng đẹp theo kiểu riêng của nó.
Mấy căn phòng ở giữa một cái để làm phòng khách, phòng còn lại là phòng chung của mấy huynh muội Tử La. Phòng ở hai bên là một phòng bếp nhỏ và nhà tắm, phía bên kia là thư phòng ở hậu viện và một gian phòng trống.
Tuy nhà giàu đều chú ý tách nam nữ ra ở hai nơi riêng, nhưng huynh muội Tử La tự nhận là nhà mình chưa phải nhà giàu. Huynh muội họ cảm thấy ở gần nhau thì thêm thân mật, nên tất cả đều ở hậu viện, thế nên ở hậu viện cũng có phòng của Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục.
Đi qua hậu viện là đất trồng rau nhà Tử La, chuồng gà, chuồng heo, chuồng bò, chuồng ngựa và nhà vệ sinh. Đường tới mỗi nơi đều lát gạch xanh, nhìn qua rất sạch sẽ, sáng sủa, khô ráo.
Nhà vừa xây xong, huynh muội Tử La mời Trần Đại Ngưu sang nhà mới làm chút vật dụng cho mình.
Những đồ đạc trong gia đình này rất nhiều món lấy từ tay Tử La, sau đó mấy huynh muội góp ý sửa chữa.
Trần Đại Ngưu nhìn thấy bản thiết kế gia cụ nhà Tử La lại ngạc nhiên mừng rỡ thêm một lần nữa.
“Thụ ca nhi, A La, gia cụ nhà các cháu đẹp quá. Ta làm nhiều gia cụ như vậy, cũng từng làm cho rất nhiều nhà nhưng chưa bao giờ thấy có cái đẹp như vậy đâu.” Trần Đại Ngưu thích bản thiết kế ấy không nỡ buông tay.
“Vậy Đại Ngưu thúc thấy nếu chúng ta làm ra chỗ gia cụ này rồi mang đi bán liệu có người mua không?” Nghe Trần Đại Ngưu nói vậy Tử La lập tức nghĩ tới việc mang những gia cụ có thiết kế hiện đại này đi bán, cái này có lẽ sẽ là một cơ hội kiếm tiền tốt. Thật ra lúc Tử La thiết kế gia cụ cho cửa hàng trên trấn, thấy mấy người Tử Thụ ngạc nhiên và khen ngợi nàng cũng có ý này rồi. Nhưng lúc đó quá nhiều việc bận bịu, quan trọng nhất là Tử La cảm thấy năm sau Tử Thụ, Tử Hiên phải thi đồng sinh, việc học cấp bách, có muốn bán gia cụ cũng không ai quản lý. Bản thân nàng còn nhỏ nên không tiện lộ mặt. Nàng lại không muốn làm ảnh hưởng đến hai ca ca nên không nói ra việc này.
Bây giờ Tử Thụ và Tử Hiên cũng không cần lao đầu vào học nữa, mà hai người họ cũng cần thêm kiến thức thực tiễn xã hội, Tử La nghĩ bây giờ các nàng có thể làm ăn tiếp mối này.
“A La, gia cụ nhà cháu hình thức rất độc đáo, Đại Ngưu thúc nghĩ sẽ có người mua. Ví dụ như bàn đọc sách này đi, nó có cả kệ sách, lúc dùng rất tiện. Ít sách thì không cần đóng thêm kệ sách nữa, như vậy vừa tiết kiệm công sức, diện tích, lúc dùng còn rất tiện lợi. Ta chưa từng thấy bản sách nào như vậy đâu.” Trần Đại Ngưu nói.
“Vậy nếu chúng cháu muốn bán gia cụ, Đại Ngưu thúc có muốn tham gia cùng không?” Tử La hỏi Trần Đại Ngưu.
“Hả? Nhà cháu muốn bán gia cụ? Không biết các cháu muốn bán như nào?” Nghe Tử La nói Trần Đại Ngưu thấy thật kinh ngạc, cũng rất hiếu kỳ.