Điền Viên Cẩm Tú

Chương 199: Ban thưởng

Hôm nay là ngày huynh muội Tử La dọn sang nhà mới.


Ngày tốt, giờ tốt, huynh muội họ bắt đầu chuyển nhà. Sau đó còn phải làm tiệc mừng tân gia nữa, có rất nhiều2khách tới, chắc phải xấp xỉ lúc hai huynh đệ Tử Hiên thị tú tài. Trừ người trong thôn, mấy bà cô không biết xấu hổ bên nhà cũ của Tử La cũng tới, còn8có không ít người nhà họ Hà bên phía Đông Mai. Điều này khiến huynh muội Tử La không biết nên nói gì mới phải, cũng không thể đuổi bọn họ đi, đành cố gắng6không để ý tới bọn họ. Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành đã tới từ sớm, còn mang hạ lễ phong phú tới. Lần này Lưu Hoành xin nghỉ phép trên trường huyện. Lúc trước3Lưu Hoành thấy Tử Thụ, Tử Hiên không đến trường huyện cũng từng nghĩ tới làm giống hai người. Nhưng hoàn cảnh của cậu không giống họ, cậu muốn chuẩn bị để năm sau tham5gia kỳ thi Hương, thời gian rất gấp gáp. Hơn nữa, ở nhà cậu cũng không có thầy dạy dỗ, chỉ có thể tiếp tục học trên trường huyện thôi.


Người quen ở trên trần của nhà Tử La ngoài Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành, những người khác cũng tới hết rồi.


Hai người Dung Ngũ thúc và Dung Nam hôm nay cũng tới. Vợ chồng lão Chu mang theo cả Chu Viễn tới. Đến cả Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai cũng tự mình tới đưa hạ lễ. Lần này vừa khéo Dung Phong phải đi kiểm tra cửa hàng, nhưng hắn cũng tự chuẩn bị một phần hạ lễ phong phú mang tới tặng huynh muội Tử La.


Ngoài ra thì địa chủ, hương thân ở quanh đó cũng tới, thậm chí là cha con Lâm viên ngoại cũng thấy mặt. Huynh muội Tử La cảm giác Lâm viên ngoại cố ý tới đây để làm thân với nhà các nàng. Đến cả một số địa chủ hương thân hôm nay không tới đây được cũng đưa hạ lễ tới. Cái đáng nhắc tới là lần này huyện lệnh cũng sai người đưa hạ lễ.


Hôm ấy, nhà Tử La náo nhiệt như chợ, ầm ĩ suốt một ngày, huynh muội họ mới tiễn hết khách. Tử La thu chén đũa, bàn ghế giúp Tử Thụ, Tử Vi, Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử và mấy thẩm thẩm khác trong thôn. Sau đó đi mang đồ trả lại cho nhà người ta, Tử Thụ sống chết không cho Tử La làm. Cậu và Tử Hiên, Thiết Đản, Thiết Trụ cùng mang đồ đi trả mọi người.


Mấy tỷ muội còn lại ở nhà mới thu dọn nốt đồ xong liền bắt tay vào làm cơm chiều. Ban ngày còn thừa rất nhiều món chưa ai động tới, Tử Vi chỉ cần nấu cơm rồi hâm lại những món kia là được, không bận bịu lắm. Vì thế, Tử La lại lôi Tiểu Lục đi “tuần tra” nhà mới của bọn họ.


Tuy nhà mới xây xong được mấy ngày rồi, mấy người Tử La cũng chưa phải chưa đi xem. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên dọn sang nhà mới, Tử La và Tiểu Lục nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ.
Tiểu Lục thích nhất là cái nhà vệ sinh mới kia, cậu cực kỳ tò mò với cái nhà vệ sinh biết xả nước này.


“Tam tỷ, nhà vệ sinh này hay quá, không thôi.” “Vậy đệ cứ ở đây ngồi thử nhé, tỷ đi trước.” Tử La cố ý chọc Tiểu Lục. “Hay là thôi đi, Tiểu Lục đi với Tam tỷ xem chỗ khác.” Tiểu Lục thấy ở lại nhà vệ sinh cứ kỳ kỳ, còn nhiều phòng cậu chưa xem nữa.


Tử La và Tiểu Lục đi dạo một vòng quanh nhà mới xong, Tử Thụ và Tử Hiên cũng đi trả đồ về.


Đêm nay, sau khi cơm nước xong, huynh muội Tử La lại mở cuộc họp gia đình ở thư phòng hậu viện. cả thư phòng ở hậu viện lẫn tiền viện, nhà Tử La đều làm một cái vách ngăn. Trong đó có đặt một cái giường đất, khi Tử Thụ, Tử Hiên đọc sách mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ở đây. Cuộc họp gia đình được tổ chức ở gian phòng nhỏ này. Huynh muội Tử La sửa sang lại sổ sách một lần. Sắp xếp xong, nhìn qua cũng thấy tiêu không ít tiền.


Tổng cộng tiêu gần hai trăm lượng bạc. Tất nhiên là tiền xây phòng không đến một trăm lượng bạc, tốn là ở mấy món gia cụ huynh muội họ mua. Trong đó, cái quý nhất là ba bộ bàn trang điểm tinh xảo mà Tử Hiên mua từ trên huyện thành về cho ba tỷ muội Tử La. Còn đâu tỷ muội Tử La cũng chỉ mua thêm mấy cái ghế ngồi, ghế dựa, còn án thư, tủ quần áo gì gì đấy huynh muội họ đều mời Trần Đại Ngưu làm. Nếu không số tiền đã tiêu còn lớn hơn.


Tuy tiêu kha khá tiền, nhưng huynh muội Tử La vẫn cảm thấy hài lòng. Nhưng vậy rẻ hơn nhiều so với mua nhà trên trấn trên rồi, hơn nữa nhà nàng còn có cái sân lớn như vậy.


Sau khi vào ở trong nhà mới, chất lượng cuộc sống nhà Tử La lại tăng lên. Tỷ muội họ không cần lên trấn ở cũng có nhà to như thế, còn gì mà không hài lòng. Huynh muội Tử La cũng từng nghĩ tới việc dọn lên trấn trên, nhưng nghĩ lại thì ở trong thôn vẫn tốt hơn. Nhà các nàng còn nuôi một đám gà vịt, tất cả đều phải trông nom. Ruộng vườn cũng ở đây hết, các nàng cũng phải chăm sóc. Cả Trần thẩm và Đào Hoa tỷ cũng ở đây, tỷ muội Tử La không nỡ rời xa cuộc sống yên bình trong thôn. Dù sao từ đây lên trấn cũng không xa, nhà các nàng có xe ngựa, không cần phải dọn lên đó.


Cuộc sống sau khi huynh muội Tử La dọn sang nhà mới cực kỳ thoải mái. Ban ngày Tử Vi, Tử Đào làm đồ thêu, làm chút việc nhà. Tử La đi thu đồ ăn, ghi số cho cửa hàng, thời gian còn lại nàng sẽ đi thêu cùng các tỷ tỷ, có khi lại đọc sách cùng các ca ca. Tử Thụ và Tử Hiên nghiêm túc đọc sách trong thư phòng, hoàn thành bài tập mà phu tử cho về, thời gian thừa sẽ làm thêm bài tập mà Dư Hoa giao cũng như đọc số sách mà ông đưa. Bạn nhất lại là Tiểu Lục phải lên thư viện Cổ Thuỷ học, ngày nào cũng phụng phịu theo chân Thiết Trụ và Xuyên Tử đến thư viện. Còn Thiết Đản á? Hắn lên trường huyện từ lâu rồi.


Suýt chút nữa thì Tiểu Lục nói ra là cậu muốn ở nhà, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Tử Thụ khiến cậu bé không dám nói ra.
Mỗi lần Tử La thấy Tiểu Lục tới thư viện thì buồn cười, cổ vũ đệ đệ: “Đệ gắng học đi, sớm thi đậu tú tài là không phải đến thư viện nữa.”


Quả nhiên, Tiểu Lục vừa nghe xong lập tức đầy máu hồi sinh. Không còn ai oán” về chuyện phải đến thư viện nữa, ngược lại lại càng thêm nỗ lực.


Cứ nhàn nhã như vậy, thoắt cái đã qua hơn nửa tháng. Hôm nay, nhà Tử La vừa ăn cơm xong chưa lâu, có vài đứa nhỏ trong thôn chạy tới nói có quan sai tới nhà các nàng.


Tỷ muội Tử La rất hiếu kì, không biết những quan sai này tới làm gì. Không cần tỷ muội họ nghĩ nhiều, những quan sai kia đã tới nhà các nàng. “Chủ bộ đại nhân, các vị đến để “ Tử Thụ thấy mấy quan sai này tới còn cầm theo lư hương, bàn thờ thì tò mò hỏi một người quen trong đó là Lưu chủ bộ. “Mau, mau, khâm sai đại thần tới tuyến chỉ sắp đến rồi. Mau chuẩn bị đồ đạc để tuyên chỉ cẩn thận nào.” Lưu chủ bộ vội vàng phân công. “Đây là...” Tử Thụ vừa nghe thấy cái gì mà tuyên chỉ, rồi khâm sai, giật thót mình.


“Bây giờ không phải lúc nói chuyện, cứ biết là chuyện tốt là được. Chuyện nuôi cá dưới ruộng nhà các cậu thánh thượng biết rồi, bây giờ phái khâm sai xuống tuyên chỉ, chắc chắn là chuyện tốt. Huyện lệnh đại nhân sợ nhà các cậu không hiểu lễ nghi tuyên chỉ nên sai tiểu nhân tới chuẩn bị trước.” Tỷ muội Tử La nghe xong thở dài nhẹ nhõm, cũng bắt đầu cảm thấy hưng phấn vì việc này.


“Đại ca, việc này là vinh dự của nhà chúng ta, mau lên thư viện đón Tiểu Lục về đi.” Tử La nói.
Tử Thụ đồng ý, quay sang hỏi Lưu chủ bộ, biết lúc này nhóm khâm sai hẳn mới tới trấn trên. Cậu lập tức tự mình đánh xe ngựa đuổi theo xe Tiểu Lục.


Mà lúc này, tin tức khám sai tới tuyến chỉ đã lan ra cả thôn. Thôn trưởng còn tổ chức cho thôn dân mặc quần áo mới ra nghe thánh chỉ. Tuy rằng thánh chỉ này ban cho nhà Tử La, nhưng đây cũng là vinh dự của cả thôn. Thế nên bọn họ cũng muốn tới nghe thánh chỉ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên thôn Hòe Hoa có được vinh quang như thế.


Mấy huynh muội Tử La chuẩn bị mọi thứ để tiếp chỉ xong liền đi rửa mặt chải đầu. Tử Thụ cũng đưa Tiểu Lục trở về chuẩn bị. Huynh muội Tử La sửa soạn xong chưa được bao lâu đã nghe được tiếng chiêng trống từ cửa thôn truyền tới. Sau đó có một đôi xe ngựa tiến vào thôn, đi về phía nhà Tử La.


Xe đi đầu đoàn xe là xe ngựa của huyện lệnh, ông là người dẫn đường. Tiếp sau là xe ngựa của khâm sai đại nhân, sau nữa là tri phủ đại nhân và chúng quan viên của phủ Bạch Nhạc.


Huyện lệnh vừa xuống xe lập tức chạy về phía xe khâm sai đại nhân và tri phủ đại nhân đằng sau để hành lễ. Mà đám tri phủ xuống xe cũng vội vàng hành lễ với khâm sai.
Khâm sai là một quan văn ước chừng bốn mươi tuổi. Ông ta vừa đặt chân xuống đã kêu quỳ xuống, sau đó


mấy tỷ muội Tử La lập tức quỳ, đương nhiên tri phủ và huyện lệnh cũng quỳ. Nhất thời toàn trường không có ai đứng.
Mấy huynh muội Tử La quỳ ở đằng trước, sau đó là thôn trưởng và các hương thân.
Còn tri phủ và huyện lệnh thì quỳ bên cạnh.


Thánh chỉ rườm rà, những nội dung quan trọng nhất Tử La vẫn hiểu. Đại khái ý là mấy huynh muội Tử La phát minh ra nuôi cá dưới ruộng, giúp thu hoạch song song được cả cá và lúa. Có công với xã tắc, là phúc của Đại Tề, lòng vua mừng rỡ, thưởng cho nhà Tử La năm mươi lượng hoàng kim, lấy đó để khen ngợi.


“Chúc mừng Đổng gia đại công tử, Hoàng Thượng sau khi nghe được chuyện nuôi cá dưới ruộng vô cùng vui


mừng. Việc này chính là chuyện tốt của Đại Tề ta, nên lần này bản quan mang theo thánh chỉ tới bạn thưởng cho các người. Mong sau này huynh muội các ngươi sẽ nghĩ thêm nhiều cái có lợi cho nông nghiệp.” Khâm sai đại nhân tuyến chỉ xong tươi cười bước tới.


Huynh muội Tử La vội hành lễ với khâm sai. Vị khâm sai này là người dễ nói chuyện, ông thấy huynh muội các nàng tuy khẩn trương, nhưng vẫn bình tĩnh. Tử Thụ và Tử Hiên là hai huynh trưởng còn trả lời ông rành mạch, khiến ông có hảo cảm về mấy huynh muội này.


“Rồi rồi, các ngươi không cần khẩn trương, bản quan chỉ hỏi vậy thôi. Ha ha, nghe nói Đổng đại công tử và Đống nhị công tử năm nay là tú tài của phủ Bạch Nhạc, Đổng đại công tử còn đứng đầu, có phải vậy không?”