Điền Viên Cẩm Tú

Chương 197: Xây nhà mới

Vì dư Hoa còn phải về kinh báo cáo với hoàng đế về tình hình nuôi cá trong ruộng, mang theo cả bút V ký nuôi cá trong ruộng, mở rộng quy mô nuôi cá, tất cả những việc này không thể chậm trễ được. Dư Hoa đi được vài ngày, mấy huynh muội Tử La đều cảm thấy mất2mát. Gần nửa tháng nay, huynh muội họ


chung với Dư Hoa vô cùng thoải mái. Tử Thụ và Tử Hiên được Dư Hoa chỉ dẫn nên việc học tiến bộ rất nhiều.
Cổ ngữ có câu: Nghe người nói một buổi, bằng mười năm đọc sách.


Trong lúc nói chuyện với Dư Hoa, thường thường thì Tử Thụ và Tử Hiên sẽ8nhận được rất nhiều linh cảm. Những tri thức mà Dư Hoa dạy cho hai huynh đệ họ có nhiều cái không thể học được từ thư viện. Qua sự chỉ dẫn của Dư Hoa, mấy tỷ muội Tử La càng hiểu thêm về thực lực của Tử Hiên, Tử Thụ.


Tỷ muội Tử La biết sang năm hai người Tử6Thụ, Tử Hiên muốn tham gia kỳ thi Hương ba năm tổ chức một lần. Tử Thụ có khả năng sẽ thi Hội, hẳn sẽ hơi quá sức. Còn Tử Hiên muốn thi cử nhân nên cần ôn luyện một thời gian. Suy tính một hồi, Tử Thụ quyết định tạm thời sẽ không tham gia kỳ thi Hương, chờ3thêm mấy năm nữa rồi thi cùng Tử Hiên.


Lấy năng lực hiện tại của cậu mà tham dự kỳ thi Hương thì hơi hấp tấp, đến lúc ấy mà kết quả không được tốt cũng ảnh hưởng đến kỳ thi mùa xuân. Chẳng thà cứ chờ cùng Tử Hiên thêm mấy năm, vừa ôn tập được cùng Tử Hiên, hai5người cùng tham khảo học vấn của nhau rồi cùng nhau tiến bộ. Tử Thụ còn có thêm thời gian dắt Tử Hiên đi khắp nơi du lịch, tăng vốn hiểu biết và trải nghiệm. Những cái đó đều là thứ mà bây giờ cả hai đều thiểu.


Đồng thời, Tử Thụ và Tử Hiên cũng ra một quyết định quan trọng: tạm thời bọn họ sẽ không đến trường huyện học, chỉ đến trường làm bài kiểm tra định kỳ rồi cầm bài tập về nhà làm là được.


Còn phải đợi ít nhất bốn năm nữa Tử Thụ và Tử Hiên mới tham gia kỳ thi Hương, không cần phải đến trường huyện học. Không bằng cứ nghe theo đề nghị của Dư Hoa, ra ngoài thăm thú du lịch, trải nghiệm nhiều cái mới tăng vốn sống của mình lên.


Huynh muội Tử La cũng đi hỏi thăm khắp nơi. Mấy phu tử ở trường huyện đa phần đều xuất thân từ cử nhân, mà thứ hạng cũng chẳng ra gì. Nhưng cái này cũng có thể hiểu được, người đã thi đấu tiến sĩ ai chẳng ra làm quan, dù không làm quan vẫn có nhiều con đường khác tốt hơn là vào trường huyện dạy. Huống chi ngôi trường của huyện Thanh Dương này không nổi danh cho lắm. Thậm chí dù chỉ thi đậu cử nhân, rất nhiều người cũng bỏ tiền ra mua một chức quan nhàn tản, hoặc vô dụng hơn thì được nhà giàu mời về làm gia sư. Kiểu gì cũng khá hơn trường huyện, vậy nên trình độ phu tử của trường huyện chỉ tới tầm cử nhân


mà thôi, còn không phải là cử nhân xuất sắc. Nói một câu kiêu căng thì, để Tử Thụ, Tử Hiên tự mình học, lâu lâu lại đi “thực tiễn” một chút, lăn lộn khắp nơi, những thứ nhận được chắc chắn nhiều hơn là đóng cửa thu mình bốn năm sau cánh cổng trường huyện.


Một điều khác khiến Tử Thụ, Tử Hiên lo lắng nếu lên học trường huyện là mấy tỷ muội Tử La ở nhà. Trong nhà vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể thiếu hai trụ cột bọn họ được. Đương nhiên yếu tố quan trọng nhất khiến Tử Thụ và Tử Hiên hạ quyết tâm là Dư Hoa cũng đồng ý với quyết định tạm thời không học của trường huyện của hai huynh đệ. Ông còn hứa mỗi tháng sẽ gửi một ít bài tập sang cho họ cùng một ít sách mà ông muốn đề cử. Nếu hai người họ có gì không hiểu cũng có thể đến hỏi ông. Có danh sự chỉ dẫn, dù không bằng mấy nhà giàu có gia sư lúc nào cũng bên cạnh nhưng cũng có rất nhiều lợi ích. Còn một điều nho nhỏ nữa, dù không ai nói ra nhưng mọi người đều biết hai huynh đệ không nỡ xa gia đình.


Tử La cũng ủng hộ quyết định này. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, Tử La cũng cảm thấy hai ca ca không cần phải lên trường huyện, ít nhất là không cần phải học tận bốn năm ở đó.


Tử Vi lại cảm thấy lên huyện học cũng tốt. Nàng không phản đối quyết định của hai đệ đệ, nhưng cũng không tán thành. Nàng nghĩ Tử Thụ và Tử Hiên vẫn nên đến trường học thì tốt hơn.


Để làm Tử Vi an tâm, kỳ kiểm tra mỗi tháng Tử Thụ và Tử Hiên sẽ tham gia. Mấy hôm trước kiểm tra cũng đến trường nghe giảng.


Còn vì sao phải đến? Vì Lưu Hoành nói cho mấy huynh muội Tử La biết trước ngày thi khoảng hai ngày, những phu tử đó sẽ ôn lại cho học sinh kiến thức đã học trong một tháng. Tử Thụ, Tử Hiên cảm thấy mấy ngày đó đến ngày giảng cũng tốt. Còn kỳ thi mỗi tháng kia sẽ giúp hai huynh đệ biết được tiến độ học tập của các bạn trong trường. Mà những học sinh tham gia kỳ thi này nếu xếp trong nhóm mười người đầu tiên còn được thưởng hai lượng bạc. Ở hơ hơ!


Cuối cùng, cả nhà Tử La đều đồng ý với quyết định này.
Trong khoảng thời gian này huynh muội họ còn ra một quyết định trọng đại khác, đó là xây nhà mới!


Thật ra mấy huynh muội họ đã muốn xây từ lâu. Căn nhà hiện tại của huynh muội Tử Là quá đơn sơ, ở không thoải mái. Căn nhà này cũng ít phòng, sau này khi huynh muội họ lớn lên muốn mỗi người một phòng riêng cũng khó.


Lúc trước nhà họ không có cách nào giải thích cho người khác biết về nguồn thu nhập trong nhà, cũng muốn khiêm tốn một chút. Nhưng bây giờ cả thôn đều biết nhà Tử La có bạc, Tử Hiên và Tử Thụ còn đỗ tú tài. Bây giờ có muốn tiếp tục giả nghèo khiêm tốn cũng không thể. Hơn nữa hiện tại cả Tử Thụ và Tử Hiên đều là người có công danh, muốn xây nhà cũng tốt, không sợ người khác nhìn chằm chằm.


Huynh muội Tử La có hai ý tưởng cho căn nhà mới: cái đầu là trùng tu tất cả, ít nhất cũng phải xây cho mỗi người một phòng, ai cũng có phòng riêng; thứ hai là đề cao vấn đề phòng trộm, xây tường sân cao lên. Tử La nắm cơ hội đề xuất một ít ý kiến thiết kế phòng ở, còn kiến nghị cải tiến nhà vệ sinh một chút. Nàng chịu nhà vệ sinh của nơi này quá đủ rồi. Cuối cùng, qua mười ngày thảo luận, huynh muội họ vẽ ra bản thiết kế nhà mới. Sau đó nhà họ lại nhờ Lưu chưởng quỹ tìm đội thi công xây phòng, mời vài người trong thôn tới giúp. Giang Đại Nha biết huynh muội Tử La muốn xây nhà mới cũng gọi trượng phu mình sang giúp, nói là cảm tạ nhà Tử La mấy năm nay đã chiếu cố nhà mẹ đẻ và hai vợ chồng nàng, không thể cầm tiền công của Tử La được. Huynh muội Tử La thấy tay nghề xây nhà của chồng Giang Đại Nha không tệ, nhân phẩm thuần lương nên cũng đồng ý, đương nhiên huynh muội họ sẽ đưa tiền công.


Huynh muội Tử La muốn phá nhà cũ đi, thế nên lúc xây nhà mới, huynh muội Tử La dọn đồ trong nhà sang nhà Đào Hoa tỷ ở bên cạnh. May thay đồ nhà nàng không nhiều, mấy năm nay các nàng cũng không mua thêm gia cụ nào mới nên lúc dọn sang nhà Đào Hoa tỷ rất nhanh, hơn nữa hai nhà cũng rất thân quen.


Nhà Đào Hoa tỷ cũng ít người, Đào Hoa tỷ để ra hai căn phòng cho huynh muội Tử La ở, còn đưa chìa khoá cho các nàng. Thế nên huynh muội họ sang ở nhà Đào Hoa tỷ không gây phiền hà gì.


Mời người tới xây nhà, theo quy định nơi đây chủ nhà phải bao ăn, ít nhất là bao cơm trưa. Tỷ muội Tử La nghĩ nếu nấu cơm cho thợ thì rất phiền toái, huống chi họ còn đang ở nhờ nhà Đào Hoa tỷ. Nhưng không bao cơm là không được, nên tỷ muội họ quyết định chỉ bao cơm trưa, còn bữa sáng và bữa chiều thì thôi. Nhưng trong tiền công sẽ đưa thêm mười văn tiền trợ cấp.


Người trong thôn không nói, ăn sáng ở nhà, bữa chiều thì qua loa thôi là mỗi ngày có thêm mười văn tiền, đương nhiên là vui rồi. Mà những người này đều là những người thành thật nhất do Trần thúc ra mặt mời tới, nên khi biết tiền công huynh muội Tử La trả tốt như thế, ai cũng hào hứng đảm bảo xây nhà cho huynh muội Tử La thật tốt.


Còn người của đội kiến trúc cũng toàn là người quanh đây. Bọn họ cũng thường xuyên gặp được chủ nhà chỉ bao cơm trưa, nhưng nhà người ta chỉ cho năm văn tiền một ngày, giờ thấy nhà Tử La đưa thêm mười văn tiền, ai cũng mừng rỡ.


Sau khi tìm người xây phòng xong, huynh muội Tử La thông qua Lưu chưởng quỹ tìm được lão bản lần trước cung cấp vật liệu xây dựng cửa hàng. Vị lão bản này là nhà cung cấp vật liệu xây dựng” nổi danh ở trấn Cổ Thuỷ. Nhà ông ta có xưởng làm sạch xanh và ngói riêng nên giá cả cũng rất hợp lý.


Vị lão bản này nghe nói nhà Tử La chính là nhà họ Đổng có hai vị tú tài, chưa cần huynh muội Tử La mặc cả, ông ta đã cho ra cái giá tối ưu nhất. Giá này rẻ hơn giá thị trường tới hai phần. Lão bản ấy còn nói, ông ta dựng nên cơ nghiệp này từ hai bàn tay trắng, vì thế ông vô cùng khâm phục tính quyết chí tự cường của Tử Hiên, Tử Thụ. Nếu sau này còn cần gạch ngói cứ tới tìm ông ta, ông ta sẽ cho huynh muội Tử La giá ưu đãi. Sau khi hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên mang việc này về nói với cả nhà, ai cũng dở khóc dở cười.


Không biết là do những lời huyện lệnh dùng để lấy lòng Dư Hoa lúc ấy, huynh đệ Tử Hiên nhà nghèo chí không nghèo, hay do những gì hai huynh đệ họ trải qua quá quyết tâm. Giờ bên ngoài có rất nhiều người kể lại câu chuyện phấn đấu của hai huynh đệ, thậm chí còn trở thành một câu chuyện làm tấm gương cho mọi người. Huynh muội Tử La bày tỏ thái độ: nhà các nàng có phấn đấu thế sao? Huynh muội họ chỉ muốn thay đổi điều kiện của gia đình tốt hơn một chút thôi, làm gì cao cả đến thế. Nhưng dù sao thì được người ta khen vẫn đỡ hơn là chê, tin rằng chỉ vài ngày nữa mọi người sẽ bị chuyện khác dời sự chú ý, dần quên chuyện nhà các nàng.