Điền Viên Cẩm Tú

Chương 196: Cáo từ

Mấy tỷ muội Tử La nghe xong thì sung sướng vô ngần. Dư Hoa muốn nhận huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên làm đồ đệ đó sao?!


Không trách Tử La vui vẻ đến vậy, Dư Hoa là ai chứ, người ta là2thám hoa lang trẻ tuổi năm xưa, học thức của ông uyên thâm đến nhường nào, ít nhất là trên trường khoa cử. Mà đối với hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên thiếu hụt danh sự mà nói, đây đúng là8chuyện tốt muốn cầu còn không được.


Tử Hiên kích động hỏi lại: “Xin hỏi Dư đại nhân, ý của ngài là muốn nhận cháu vào đại ca làm đệ tử sao?” “Nói thật, lão phu từng tuổi này rồi còn chưa nhận6nhận một đệ tử nào, cũng không hiểu chuyện giáo thư dục nhân, cho nên nếu nói là lão sư của huynh đệ Thụ ca nhi, lão phu chỉ sợ không thể làm tốt được. Huống hồ, lão phu có thể ở3lại phủ Bạch Nhạc không lâu nữa, cho nên càng không dám nhận các cháu làm đệ tử“. Mấy tỷ muội Tử La nghe vậy thì không khỏi thất vọng, nhưng mà lời ông nói cũng rất có lý, trước không nói5tới việc Dư Hoa chưa từng làm phu tử, chưa từng nhận đệ tử, chỉ riêng việc ông không thể ở lại phủ Bạch Nhạc lâu dài thì đã khó có thể trở thành lão sư của Tử Thụ, Tử Hiên rồi.


Lúc mấy tỷ muội Tử La đang nuối tiếc thì Dư Hoa lại tiếp lời: “Nhưng mà, lão phu cũng xem như có duyên với huynh đệ Thụ ca nhi. Mấy huynh muội cũng hợp tính lão phu, vì thế lão phu đồng ý có thể chỉ điểm cho huynh đệ Thụ ca nhi. Sau này lão phu rời khỏi phủ Bạch Nhạc, trở về kinh thành hay là đi nơi khác, có chỗ nào không hiểu, hai đứa có thể viết thư cho lão phu. Lão phu nhận được thư sẽ hồi âm cho các cháu. Còn về việc danh phận sự đồ này, lão phu không thể làm lão sư của hai cháu thì có thể xem lão phu như huynh đệ kết nghĩa là được“.


Mấy tỷ muội mới nghe ông giải thích thì đã không còn hy vọng với việc Dư Hoa sẽ chỉ giáo Tử Thụ, Tử Thiên. Bây giờ nghe ông nói tiếp, họ vui mừng khôn xiết.


Điều này không khác bái sư là bao nhiêu. Dù sao chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, hơn nữa ông và mấy huynh muội họ mới quen biết không lâu, ông làm đến vậy đã đáng quý lắm rồi. Hơn nữa có thể được Dư Hoa chỉ điểm, đối với Tử Thụ, Tử Hiên cũng quý báu vô cùng. Thế là mấy huynh muội vội vàng biểu đạt lòng biết ơn với Dư Hoa. Mà Dư Hoa cũng bảo mọi người gọi ông là Dư lão tiên sinh.


“Dư lão tiên sinh, không biết ngài có thể chỉ cho Tiểu Lục một chút được không ạ?” Đột nhiên Tiểu Lục lên tiếng.


Lúc này Dư Hoa mới nhìn về phía Tiểu Lục, thấy cậu bé còn nhỏ tuổi cũng học theo gọi ông là Dư lão tiên sinh, ông có thể không chỉ được sao? Hơn nữa trước gương mặt chờ mong của Tiểu Lục, ông không thể từ chối được.
“Ồ Tiểu Lục nhỏ như thế cũng học nhập môn rồi sao?” Dư Hoa hỏi.


“Thưa Dư lão tiên sinh, lúc bốn tuổi Tiểu Lục đã theo Đại ca học chữ rồi, mùa xuân năm nay đã đến thư viện học rồi ạ“. Tiểu Lục cũng trịnh trọng trả lời như người lớn. “Bốn tuổi đã học chữ, giỏi lắm, giỏi lắm, Tiểu Lục mang bài đến cho lão phu xem nào“. Mấy tỷ muội Tử La thấy Dư Hoa muốn chỉ Tiểu Lục nên càng thêm vui vẻ. Mặc dù chỉ mới năm tuổi, học không nhiều, bài không khó, nhưng được Dư Hoa chỉ dạy cũng tốt cho Tiểu Lục rất nhiều. Sau khi Dư Hoa chăm chú xem bài tập của Tiểu Lục, hỏi xem Tiểu Lục học sách gì ở trường, hỏi thêm một số điều Tiểu Lục từng học, Dư Hoa kinh ngạc phát hiện ra, dù Tiểu Lục còn nhỏ nhưng cái gì từng thấy đều không quên, đọc thuộc làu làu.


Trong lòng ông âm thầm kinh ngạc, mấy huynh muội Đổng gia này đúng là đứa này thông minh hơn đứa trẻ khác. Ông cứ tưởng Tử Thụ, Tử Hiên thông minh hiếm có, không ngờ Tiểu Lục nhỏ nhất lại còn xuất sắc hơn hai huynh trưởng.


Nếu như nói Tử Thụ, Tử Hiên rất thông minh, nhưng những người có thiên phú giống hai người họ không phải là không có, chính Dư Hoa ông cũng là một ví dụ. Vì thế so với sự thông minh và năng khiếu thì Dư Hoa coi trọng phẩm hạnh của họ hơn.


Còn Tiểu Lục, thiên phú của cậu bé cực kỳ hiếm thấy, thậm chí có thể gọi đó là thần đồng.
Dư Hoa kìm nén chấn động trong lòng, ông nói: “Ừ, Tiểu Lục cũng rất thông minh, đi thư viện phải nghe phu tử giảng, cố gắng làm bài tập, tương lai cháu cũng sẽ xuất sắc“.


“Thật ạ? Tương lai Tiểu Lạc cũng có thể thi đậu tú tài như Đại ca, Nhị ca ạ, kiếm được nhiều bạc, để những người xấu không dám bắt nạt chúng cháu“. Tiểu Lục nghe Dư Hoa nói xong cũng được cổ vũ rất lớn, thế là cậu thành thật nói với Dư Hoa.


“Chỉ cần Tiểu Lục cố gắng nỗ lực, nhất định có thể làm được!” Dư Hoa hiền từ xoa đầu Tiểu Lục.


“Cảm ơn Dư lão tiên sinh, Tiểu Lục đi làm bài tập ngay đây“. Tiểu Lục nghĩ đến tương lai cũng có thể được như Tử Thụ, Tử Hiên, làm được nhiều chuyện giúp nhà mình, thể là nhiệt huyết sôi trào, nói xong là đi làm bài tập ngay. “Được, Tiểu Lục đi làm bài tập phu tử giao đi“. Dư Hoa tiếp lời.


Thấy Tiểu Lục vui vẻ đi ra, Dư Hoa quay đầu nói với Tử Thụ, Tử Vi: “Tiểu Lục còn nhỏ, thiên phú của nó chúng ta khó mà dự đoán được, năng khiếu của nó có thể xưng tụng một tiếng thần đồng. Vừa nãy sở dĩ lão phu không nói điều này trước mặt Tiểu Lục vì lão phu sợ Tiểu Lục còn nhỏ quá, tâm tính bất ổn, vì thế mà xao nhãng học hành.”


“Cho nên lão phu nói với các cháu, làm huynh làm tỷ phải cố gắng giáo dục nó trưởng thành, dù sao thiên phú này cũng rất có ích lợi với nó, vượt trội hơn chúng bạn cùng tuổi. Nhưng giáo dục cũng đóng vai trò quan trọng, không có nỗ lực thì thiên phú cũng không đủ. Mà Tiểu Lục có năng khiếu hiếm có, lão phu không nỡ để nó lãng phí thiên phú này vô ích“.


Dư Hoa nói thật lòng, mấy tỷ muội Tử La đều cảm động vì ông muốn tốt cho họ đến thế, cũng chắc chắn hơn về chuyện Tiểu Lục thông minh lạ thường. Thật ra cả nhà đã sớm phát hiện ra chuyện Tiểu Lục rất thông minh, nhưng vì Tiểu Lục còn nhỏ nên họ không để trong lòng. Lúc Tiểu Lục đi thư viện đọc sách, Tử La cảm thấy mặc dù Tiểu Lục học ở nhà cùng các nàng mấy năm, nhưng dù sao tuổi cậu còn nhỏ, mấy tỷ muội không muốn gây sự chú ý, cũng muốn Tiểu Lục được hưởng thụ thời gian đi học, vui chơi cùng bạn bè cùng lứa, cho nên họ không để phu tử kiểm tra cho Tiểu Lục, để Tiểu Lục theo học lớp sơ cấp từ đầu.


Vì lẽ đó, những ngày Tiểu Lục đi học, dù phu tử thấy Tiểu Lục học rất nhanh, nhưng sau khi biết chuyện từ năm bốn tuổi Tiểu Lục đã theo học với huynh trưởng ở nhà, ông cũng không bất ngờ khi thấy Tiểu Lục thông minh như vậy. Huống chi đệ tử trong thư viện rất đông, phu tử cũng không quan tâm lắm. Đã vậy Tiểu Lục chịu ảnh hưởng của huynh muội Tử La nên ở bên ngoài họ luôn giữ ý, thể là phu tử hoàn toàn không biết về thiên phú của Tiểu Lục.


Tử Thụ nghe Dư Hoa nói Tiểu Lục có năng khiếu học tập, cậu còn thấy vui vẻ hơn khi ông khen chính mình. Tử Thụ cũng cảm tạ lời nhắc nhở của Dư Hoa. “Cảm ơn Dư lão tiên sinh đã suy nghĩ vì Tiểu Lục. Dư lão tiên sinh yên tâm, nhất định bọn cháu sẽ cẩn thận dạy dỗ đệ ấy“. Tử Thụ chắp tay nghiêm túc nói cảm ơn ông.


“Tốt, tốt. Lão phu cũng hâm mộ tình cảm giữa mấy huynh muội các cháu lắm, tiếc là lão phu không có huynh đệ tỷ muội gì, chỉ có một nữ nhi, cũng không cho nó huynh muội được. Giờ thấy mấy đứa thế này ta lại thấy đáng tiếc“. Dư Hoa nói xong thì cười ha ha.


Tử La bên cạnh cũng quyết tâm nhất định phải cố gắng giáo dục, dẫn dắt Tiểu Lục, dù sao nàng cũng từng nghe về điển cố Thương Trọng Vĩnh.
Qua lần này, mấy huynh muội càng thân thiết với Dư Hoa hơn.


Những ngày kể tiếp, ngoài việc ghi chép về nuôi cá trong ruộng lúa, mỗi ngày ông còn dành thời gian chỉ bài cho Tử Thụ, Tử Hiên. Mặc dù thời gian không nhiều, nhưng đối với họ mà nói cũng đã là thu hoạch cực lớn. Thế nên huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên không lên huyện học nữa mà tiếp tục học tại nhà.


Không phải mọi tú tài đều phải lên huyện học, chỉ có điều nếu muốn tiếp tục thi, lên huyện học sẽ được quan phủ miễn học phí. Nhưng phí đi lại, ăn uống, sách vở và quà cho phu tử trong các dịp lễ thì phải tự mình bỏ ra, do đó dù có được miễn học phí thì lên huyện học cũng tốn một khoản không nhỏ.


Đương nhiên nếu không muốn đi học tiếp hay là có thầy dạy trong nhà, đệ tử có thể không cần lên huyện học chỉ cần có báo ở trước với trên huyện, mang bài tập mà phu tử giao về nhà, đến lúc phu tử kiểm tra thì đến thi, qua được kỳ thi là không có chuyện gì.


Hiện tại huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên có Dư Hoa tự mình dạy dỗ, huống chi họ còn muốn nói rõ cho Dư Hoa về việc nuôi cá ruộng lúa, cho nên mới không lên huyện học.


Ngoài việc cùng nghiên cứu nuôi cá ruộng lúa và học hành, Tử Thụ cũng rất hứng thú với chuyện nghiên cứu nông nghiệp cùng Dư Hoa. Những ngày qua, ngoài việc thảo luận chuyện nuôi cá ruộng lúa, Tử Thụ còn cùng ông nghiên cứu thêm một số chuyện nông nghiệp khác. Tử La ở bên thỉnh thoảng lại gợi ý cho họ một số kiến thức nông nghiệp hiện đại. Tử Thụ và Dư Hoa cũng được Tử La dẫn dắt bằng ngôn ngữ “trẻ con”, thế là họ càng thêm nhiệt tình với chuyện này. Dư Hoa ở nhà Tử La phải nói là vui đến quên trời quên đất. Không chỉ được ăn uống ngon lành, ông còn tìm được Tử Thụ cùng chí thú, hơn nữa mấy tỷ muội đều rất ngoan, rất được lòng ông. Nhưng mà trên đời này không có bữa tiệc nào không tan, Dư Hoa còn nhiều việc phải hoàn thành, vì thế ông không thể không cáo từ họ được.