Điền Viên Cẩm Tú

Chương 195: Chỉ giáo

“Vâng, bình thường Đại ca và Nhị ca đi học về sẽ dạy lại cho cháu, Đại tỷ, Nhị tỷ và Tiểu Lục
cùng nhau tập viết. Đại ca nói, đọc nhiều sách sẽ hiểu được nhiều đạo lý hơn, mở mang kiến


thức, vì thế Đại ca cũng muốn dạy bọn cháu biết chữ. Hơn nữa Đại ca còn nói, ôn cố tri tân, cho nên lúc Đại ca dạy cho cháu học, việc đó không hề ảnh hưởng2đến thời gian học tập của hai người, mà ngược lại họ có thể ôn tập những gì phu tử dạy trên lớp, nhớ bài càng lâu hơn, hiểu bài thật kỹ càng.” Tử La nói cho Dư Hoa nghe về những “điểm sáng” của Tử Hiên, Tử Thụ, những lời hay mà hai người thường nói, hy vọng Dư Hoa có thể để ý đến anh em nhà họ hơn.


“Ôn cố tri tân: học cái cũ mới8biết được cái mới.


Bởi vì không khó để huynh muội Tử La hỏi thăm được thân phận của Dư Hoa. Ông cũng xuất thân nông gia như bọn họ, nhưng từ nhỏ đã thông minh hiếu học, hơn nữa hai mươi lăm tuổi đã thi đấu thám hoa, được hoàng đế đương triều tán thưởng. Nhưng bởi vì bản thân ông là một con người rất nguyên tắc và nghiêm túc, cho nên khó mà lăn lộn được6trong giới quan trường. Sau đó Dư Hoa tự đề cử mình đến Viện Nông Khoa, đây là nơi không có nhiều chuyện tranh giành lợi ích. Nói đến chuyện Dư Hoa xin vào Viện Nông Khoa, người bình thường đều thấy ông ấy điên rồi. Một người có tiền đồ như vậy không ai điên mà đến viện nông nghiệp chuyên nghiên cứu cây trồng.


Nhưng mà sau khi rời khỏi chốn quan trường phân tranh, ở Viện3Nông Khoa, Dư Hoa lại như cá gặp nước, tạo nên nhiều bước đột phá, có những cống hiến lớn cho nền nông nghiệp quốc gia, được hoàng đế coi trọng. Vậy nên tuy rằng hiện tại ông đã rời xa trung tâm lợi ích, nhưng cuộc sống của Dư Hoa lại càng thêm đặc sắc, được hoàng đế trọng dụng, hưởng không ít thanh danh. Hiện tại, người trong triều không ai không biết, mặc dù Dư5Hoa không có nhiều thực quyền, nhưng ông lại là cận thần bên cạnh hoàng đế, lời nói của ông rất có trọng lượng trước mặt ngài. Hiện tại không có vị quan nào dám đắc tội với Dư Hoa, nghe nói đến thừa tướng đương triều cũng phải một bề cung kính.


Tử La không quan tâm địa vị của Dư Hoa trong triều như thế nào, nhưng Tử La biết ông không tham gia vào tranh đoạt lợi ích trong chốn quan trường, hơn nữa chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã thi đấu thám hoa, chứng tỏ ông là người có tài. Vì lẽ đó, Tử La cảm thấy về mặt học thức, Dư Hoa có thể chỉ dạy cho Tử Hiên và Tử Thụ một hai câu đã cũng có ích cho huynh đệ hai người là tốt lắm rồi. Thế nên Tử La mới nói mấy lời hay ho cho Tử Hiên, Tử Thụ, để Dư Hoa chú ý đến họ hơn, sau đó nàng có thể nhờ ông chỉ điểm cho Đại ca Nhị ca thêm đôi lời.


Tử Thụ, Tử Hiên rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, khả năng phân tích giỏi lại có năng khiếu học hành, nhưng hai huynh đệ vẫn còn thiếu danh sự chỉ dạy. Vì lẽ đó, Tử La muốn nhờ vị thám hoa lang Dư Hoa này giúp họ. Tử La tin rằng, vị thám hoa lang này có học vấn uyên thâm, nhất định những gợi ý của ông sẽ có tác dụng trên khoa cử, cho nên vì Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La liền liều mạng.


“Không ngờ huynh muội Thụ ca nhi, Hiên ca nhi lại có kiến thức như vậy. Đọc sách có thể mở mang tầm mắt, hiểu thêm đạo lý, nói không sai.” Dư Hoa hiểu rõ kiến thức có tác dụng thế nào, cho nên ông hết sức tin thành, Dư Hoa nói tiếp: “Ôn cố tri tân cũng rất đúng, hơn nữa không chỉ học cho mình, huynh đệ Thụ ca nhi, Hiện ca nhi còn chỉ dạy cho đệ muội trong nhà, điều này cho thấy phẩm hạnh của huynh đệ các cháu rất tốt.”


Sau khi mở lời khen huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La còn đang nghĩ nên mở lời nhờ Dư Hoa chỉ điểm một chút cho hai người họ thế nào, thì Dư Hoa lại nói: “Hiện ca nhi, Thụ ca nhi, lão phu nghe nói năm nay hai huynh đệ cháu đều thi đậu tú tài, không những thế Tử Thụ còn là người có điểm thi cao nhất.”


“Đúng vậy Dư đại nhân. Bọn cháu đều thi đậu tú tài lần này“. Tử Thụ chắp tay đáp lại.


“Cố gắng lên. Hai cháu còn nhỏ đã có thể thi đậu tú tài, hơn nữa kết quả lại rất tốt, chứng tỏ là người có thiên phú. Không biết Thụ ca nhi, Hiên ca nhi có thể mang bài viết của hai cháu ra cho lão phu nhìn thử không?”
Tử Thụ, Tử Hiên nghe vậy thì không khỏi mừng rỡ.


Hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên đã ngưỡng mộ tài hoa của Dư Hoa từ trước, không phải ai cũng có thể thi đấu thám hoa lang, nếu như họ được Dư Hoa tự mình chỉ điểm, cho dù chỉ được một đôi lời họ cũng thỏa mãn rồi.


Được đích thân thám hoa lang chỉ dạy là may mắn bậc nhất đối với người bình thường mà.


Tử La nghe Dư Hoa nói vậy cũng sáng mắt lên, thấy Tử Thụ, Tử Hiên còn ngây ngốc đứng đó, chưa thoát khỏi niềm vui sướng bất ngờ, thế là nàng vội nói với hai huynh đệ: “Đại ca, Nhị ca, có thể được Dư đại nhân tự mình hướng dẫn là chuyện tốt nhường nào. Không phải Đại ca, Nhị ca vẫn mong gặp được lão sư giỏi đó sao, hai huynh không nhanh đi lấy mấy bài văn mang tới cho Dư đại nhân xem nào“.


“Ôi... cảm ơn Dư đại nhân, bọn cháu đi ngay.” Tử Thụ nghe Tử La nhắc nhở thì cũng vội định thần, còn chưa dứt lời đã nhanh chóng đi lấy bài mang tới.


Dư Hoa cẩn thận xem kỹ bài văn của Tử Hiên, Tử Thụ, sau đó ông còn dừng lại hỏi họ một số vấn đề, chẳng hạn như họ học nhập môn từ bao giờ, bình thường đọc sách gì và một số lý giải văn chương. Tử Thụ, Tử Hiên nghe hỏi thì cung kính đáp lời.


Sau khi đọc kỹ các bài viết và hỏi thêm về một số vấn đề, ông cũng hiểu rõ về trình độ của Tử Thụ, Tử Hiên.


Tử Thụ thấy vẻ mặt ông khi nhìn bài viết của hai huynh đệ họ có vẻ khá trầm tư, một phần vì tuổi cậu còn nhỏ, hơn nữa qua những ngày tháng ở chung, Tử Thụ rất tôn sùng Dư Hoa không chỉ vì học thức mà còn trên phương diện làm người. Vì lẽ đó, cậu rất hy vọng có thể nhận được một số lời bình và ý kiến của ông. Thế là Tử Thụ lên tiếng hỏi. “Không biết sau khi Dư đại nhân xem bài của đệ tử và Tử Hiên xong có thể chỉ giáo thêm không ạ, nhất định đệ tử và Tử Hiên sẽ rửa tai lắng nghe Dư đại nhân chỉ dạy.”


Dư Hoa thấy vẻ cung kính của Tử Thụ với mình, thái độ rất thành khẩn, gương mặt khiêm tốn thụ giáo, hơn nữa ông cũng cảm nhận được sự tôn kính đó xuất phát từ nội tâm của Tử Thụ. Hơn nữa không chỉ hai huynh đệ giống nhau, mà mấy tỷ muội Tử La cũng mong đợi nhìn mình. Qua mấy ngày nay, huynh muội Tử La chăm sóc ông cực tốt. Không phải là chuyện ăn uống sung túc như thế nào, mà chính là ở sự tôn trọng của họ đối với ông, là sự quan tâm, tôn kính xuất phát từ tấm lòng, chính điều đó mới khiến ông cảm động.


Hơn nữa, qua tiếp xúc giữa ông và Tử Thụ, Tử Hiên, Dư Hoa cũng nhận ra bọn họ thông minh và học thức thể nào, quan trọng nhất là hai huynh đệ có tính cách cực tốt, mấy đứa trẻ trong nhà cũng không thể tốt hơn. Có thể nói, ông rất tán thưởng phẩm hạnh của mấy huynh muội Tử La, cho nên cũng có lòng yêu mến nhân tài với Tử Hiên, Tử Thụ.


Thái độ của ông đối với họ cũng thân thiết vài phần, ông cười nói: “Nếu Thụ ca nhi đã tự xưng là đệ tử, thì nếu lão phu không bình đúng là có lỗi với tấm lòng của cháu“. Dư Hoa nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thụ ca nhi, có thể nói cháu có tư chất thông minh, khả năng phân tích rất tốt, học một biết mười, hơn nữa trí nhớ cũng tuyệt vời. Đây là ưu thế của cháu so với chúng bạn cùng lứa tuổi.”


“Điều đáng quý nhất là cháu rất kiên định, cho nên dù một thời gian dài không đến lớp, không được tiếp xúc nhiều với sách vở, cháu vẫn kiên trì học tập, chỉ sau một thời gian ngắn, hơn hai năm tiếp tục đèn sách lại, cháu đã có thể đạt được vị trí cao điểm nhất. Thụ ca nhi, cháu có tin không, chỉ cần cháu kiên trì, hơn nữa tâm tính cháu lại tốt, không lâu nữa thôi cháu chắc chắn không phải vật trong ao, phủ Nhạc Bạch nho nhỏ này tuyệt đối không thể giữ nổi cháu.”


Có thể nói đánh giá của Dư Hoa đối với Tử Thụ cực kỳ cao, hơn nữa sở dĩ ông nói vậy cũng là có nguyên nhân, bởi vì ông biết Tử Thụ kiên định như thế nào, dù nói vậy cũng không thể khiến cậu sinh ra lòng kiêu ngạo. Mà ông còn biết cậu rất tôn kính mình, cậu muốn được nghe lời đánh giá của ông, cho nên Dư Hoa mới nói hết suy nghĩ trong lòng mình. “Tới Hiên ca nhi, cháu thông minh không kém Thụ ca nhi. Đồng thời tính cách của cháu lại hoạt bát, gặp chuyện gì cũng có chủ ý riêng. Trong các bài văn của cháu cũng có thể đọc được những ý riêng của cháu, nói cách khác chính là ý của mình, mà những ý này sẽ khiến người ta bất ngờ nhất. Nếu tương lai cháu có đột phá gì, sáng tạo ra những thành tựu người thường không làm được, lão phu cũng không hề kinh ngạc“.


Sau khi đánh giá xong, ông tiếp tục phân tích về mặt học thức cho Tử Hiên, Tử Thụ. “Nếu nói về học vấn của Thụ ca nhi và Hiên ca nhi, lão phu cảm thấy nếu sang năm thi Hương, Thụ ca nhi có thể vượt qua được, nhưng ta nghĩ cháu phải chuẩn bị tâm lý kỹ, lần này điểm có thể không cao. Bởi vì ở kỳ thi Hương, các thí sinh sẽ được khảo sát về một số luận giải, yêu cầu sự từng trải phong phú ở mỗi thí sinh. Mặc dù hai cháu trưởng thành sớm nhưng không thể không nói, tuổi các cháu còn nhỏ, các cháu cần nhiều thời gian để trau dồi kiến thức.


“Tử Hiên, lão phu cảm thấy cháu nên chờ một thời gian hẵng đi thi Hương. Dù sao cháu học vỡ lòng hơi trễ, cháu cần nhiều thời gian để học thêm nhiều thứ. Dù là về chuyện khoa cử hay là từ năng lực của Tử Thụ và Tử Hiên, lão phu khuyên hai cháu, đọc vạn quyển sách cũng phải chú ý đi vạn dặm đường, ra ngoài nhiều mới mở mang kiến thức.


Dư Hoa thấy mấy tỷ muội đều lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới tỏ ra thư thái. Tử Thụ, Tử Hiên chắp tay cảm ơn sự chỉ điểm của ông. Thế là ông nói tiếp: “Còn nữa, nếu Thụ ca nhi đã xưng là đệ tử vậy thì gọi lão phu là Dư đại nhân cũng khách sáo quá rồi, không bằng để lão phu chiếm lợi, gọi lão phu là Dư lão tiên sinh đi. Hai huynh đệ Thụ ca nhi thấy sao?”