Điền Viên Cẩm Tú

Chương 183: Vào thân phủ

“Tiểu ca quá khen rồi, hiếu thuận với bà ngoại là việc chúng ta phải làm.” Tô Sở Nguyệt cười dịu


dàng, kết hợp với nhan sắc xinh đẹp của nàng ta làm gác cổng ngẩn ngơ. “Vâng, biểu tiểu thư nói đúng. Lão phu nhận biết tiểu thư hiếu thuận như vậy sẽ cảm động lắm.” Gác cổng thấy Tô Sở Nguyệt đối xử hòa nhã với hạ nhân như bọn hắn, không khỏi thụ sủng nhược kinh, chả trách người trong phủ2đều nói biểu tiểu thư dịu dàng thân thiện.


“Cảm ơn lời nói của tiểu ca, chúng ta đi vào trước. Ấy, đây không phải huynh muội A La sao, mọi người sao lại


đây?” Tử La các nàng ban nãy gặp Tô Sở Nguyệt cũng không tiện đi thẳng, ban đầu định chào hỏi Tô Sở Nguyệt rồi đi, nhưng không ngờ Tô Sở Nguyệt xuống xe vẫn luôn nói chuyện với các cống, dường như không thấy các nàng, bọn họ thấy vậy8cũng không tiện xen vào. Giờ thấy Tô Sở Nguyệt hỏi tại sao bọn họ lại ở đây, Tử La không tin đã đứng ngay trước cửa mà Tô Sở Nguyệt còn không biết họ đến bái phỏng Thân gia. Huống chi hôm trước trên đường, Thân Diệc Phàm còn chủ động mời các nàng đến nhà họ chơi.


Không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không, nàng vẫn luôn cảm thấy Tô Sở Nguyệt nói chuyện có ẩn ý gì đó,6mà huynh muội các nàng đâu có xung đột lợi ích gì với nàng ta đâu chứ. Các nàng cũng không đắc tội với nàng ta mà, chắc do mình nghĩ nhiều rồi.


Quả nhiên Tử Thụ nghe Tô Sở Nguyệt hỏi sao mình lại ở đây chợt thấy lúng túng, chẳng lẽ nói bọn họ tới bái phỏng nhưng các công không cho vào? Nói vậy sao được chứ! Ngay trước mặt gác cống nói vậy có vẻ như mình nhỏ mọn, vả3lại nói thế cũng chẳng phải nói bọn họ thân phận thấp kém, mới bị gác cổng chặn lại sao.


Tử Thụ suy nghĩ thật nhanh, đang sắp xếp lại câu trả lời cho thỏa đáng thì tiếng Tử La đã vang lên: “Chào Nguyệt nhi tỷ tỷ, hôm trước Thân đại ca, Thân bá mẫu mời bọn muội đến nhà chơi, xong còn tặng quà cho bọn muội nữa. Đáng ra bọn muội nên đến thăm Thân bá mẫu sớm một chút mới5đúng, nhưng thời gian trước Đại ca, Nhị ca bận việc thi cử, nên giờ mới có thời gian đến thăm Thân bá mẫu, Thân đại ca. Nhưng thật không khéo, gác cổng đại ca nói Thân đại ca hôm nay không có nhà, nên bọn muội để lại quà chuẩn bị về đây.”


Tử La nói theo giọng điệu trẻ con, vô cùng trong sáng, không ai có thể bắt bẻ gì cả. Nhưng người có đầu óc nào nghe xong cũng hiểu ra, cho dù Thân Diệc Phàm đi ra ngoài thì Tam phu nhân vẫn còn ở nhà đó. Đây rõ ràng là gác cổng coi thường người khác, không cho bọn họ vào cửa. Nhưng Tử La cũng không nói rõ ràng, giống như đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện nói ra vậy. Gác công nghe Tô Sở Nguyệt chào hỏi huynh muội Tử La liền biết mấy đứa trẻ này thật sự có quen biết với thiếu gia và Tam phu nhân, thầm nghĩ hôm nay xui xẻo rồi.


Nhưng cũng may là tiểu cô nương kia không rõ sự đời, cũng không nói là hắn ngăn cản không cho các nàng vào phủ. Việc làm của hắn không bị nói thẳng ra là được rồi, cho dù người khác nghe xong cũng hiểu, nhưng nếu đã không nói thẳng thừng thì vẫn còn đường lui, thể là vội vàng bao biện: “Đúng thể đúng thể. Thiếu gia không ở nhà, Tam phu nhân lại đi qua chỗ lão phu nhân, sợ là không rảnh rỗi, thế nên tiểu nhân mới nói mấy vị khách quý lần sau đến bái phỏng.”


Tử La các nàng không khỏi khâm phục tài đổi trắng thay đen của hắn, hắn nói các nàng lần sau lại đến khi nào chứ, rõ ràng là đuổi các nàng đi, đừng chặn trước cửa nhà hắn nữa mới đúng.


Có điều Tử La nghe xong cũng không nói gì. Bọn họ cùng gã gác cổng này không có thâm cừu đại hận, cũng không muốn trả thù gì hết. Dù sao ở những gia đình giàu có lúc nào chả có những người hầu như vậy, các nàng cũng không rảnh dây dưa với hắn.


Tô Sở Nguyệt nghe vậy nói: “Thì ra là vậy. Biểu ca đúng là đã đi ra ngoài, nhưng mấy huynh muội A La, Thụ ca nhi đã tới đây thì sao có thể không vào nhà chứ. Hay là vậy đi, ta vừa lúc muốn đưa bùa bình an cho bà ngoại, mọi người đi cùng ta nhé, Tam thầm biết mọi người tới chắc cũng vui lắm.” Tô Sở Nguyệt vừa nói vừa thân thiết kéo Tử La đi vào. Huynh muội Tử La nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy cũng không thể từ chối, đành phải vào theo.


Thân gia không hổ là thủ phủ của Bạch Nhạc thành, cửa lớn nhà họ đã to cao, bên trong không ngờ lại càng rộng lớn, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, bên trong hoa cỏ không gì không có, Tử La các nàng cảm thấy giống như đi vào công viên lớn vậy.


Đây là lần đầu tiên Tử La nhìn thấy tòa nhà lớn hoa lệ như vậy. Tòa nhà hoa lệ nhất mà trước đây bọn họ từng thấy là nhà của Dung Phong ở trấn trên. Nhưng đó chỉ là một phần sản nghiệp của Dung Phong thôi, hơn nữa Dung Phong không thích phô trương, thế nên tòa nhà của Dung Phong kém hơn nhiều so với thủ phủ của nhà họ Thân. Dù sau này Dung Phong sắp xếp tòa nhà cho Tử La các nàng ở cũng suy nghĩ tới cảm nhận của các nàng, mọi thứ không quá hoa lệ. Thế nên hôm nay Tử La các nàng mới coi như lần đầu tiên biết được nhà của người giàu chân chính.


Tuy nói khi mới vào cửa các nàng bị hào hoa phú quý làm bất ngờ, nhưng huynh muội các nàng cũng hiểu lễ nghi, không nhìn ngó xung quanh. Tử La các nàng đi theo Tô Sở Nguyệt chừng hai khắc mới tới tòa nhà của lão phu nhân.


Ma ma đứng canh ngoài cửa thấy Tô Sở Nguyệt đến liền đi vào thông báo. Tử La nhìn suốt đoạn đường đi phát hiện người hầu đều vô cùng khách khí với Tô Sở Nguyệt. Ai gặp nàng ta cũng cúi người chào, chứng tỏ biểu tiểu thư này ở đây cũng có địa vị.


Chỉ một lát sau ma ma kia liền quay ra, nói với Tô Sở Nguyệt là lão phu nhân bảo các nàng đi vào. Huynh muội Tử La lại đi một lúc lâu mới đến nơi.
Bước vào phòng khách, xung quanh màn trường tơ lụa, nữ quyến ngồi trong phòng trang sức lấp lánh, trầm cài, bộ diều lắc lư làm các nàng hoa mắt.


Chỉ thấy ngồi chính giữa là một phụ nhân hơn sáu mươi tuổi, mặc y phục sang trọng, đồ trang sức trên đầu quý giá lộng lẫy, nhưng vẻ mặt hơi nghiêm nghị.


Ngồi dưới bà ta là sáu, bảy phụ nhân tuổi chừng hai mươi đến bốn mươi, trong đó có ba người tuổi lớn hơn, thân phận có vẻ cao hơn nên ngồi gần lão phu nhân nhất, trong đó có người mà các nàng đã từng gặp - Thân Trịnh thị. “Ai da, Nguyệt nha đầu đã về, bà ngoại không phải đã nói rồi sao, Nguyệt nha đầu đến chỗ bà thì không cần thông báo, sao cháu cứ không nghe, lúc nào cũng khách khí như vậy!” Thân lão phu nhân ngoài miệng nói vậy, nhưng ai nghe giọng nói cũng biết bà ta rất thích Tô Sở Nguyệt cung kính như thế.


Tô Sở Nguyệt đương nhiên không ngốc, tiếp lời: “Nguyệt nhi biết bà ngoại là người hòa ái, nhưng Nguyệt nhi không thể ỷ vào bà ngoại dễ gần, yêu thương Nguyệt nhi mà bỏ qua quy củ được.” Tô Sở Nguyệt trả lời. Hiển nhiên lời nói của Tô Sở Nguyệt rất được lòng lão thái thái, bà ta cười lớn hơn: “Được lắm, không hổ là nha đầu ta vẫn yêu quý, quy củ là không thể bỏ qua được, không giống như mấy người nào đó ỷ mình sinh được con trai, cứ viện cớ không khỏe rồi mỗi ngày không đến thỉnh an. Lão bà ta sinh ba người con trai cũng không bao giờ kiêu căng, không coi mẹ chồng ra gì như vậy!”


Thân lão phu nhân nói lời này chỉ thiếu nêu tên Thân Trịnh thị nữa thôi. Bạch Nhạc thành này phàm là người tin tức linh thông một chút liền biết Thân gia hiện nay chỉ có Tam phu nhân là sinh con trai, huống chi là những người ngồi trong phòng này.


Có điều từ đầu tới cuối Thân Trịnh thị đều cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận, giống như nghe không hiểu ẩn ý trong lời Thân lão phu nhân. Có thể thấy, tình huống như vậy không phải lần đầu tiên xuất hiện. Mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn xưa nay không phải chuyện lạ, nhưng cũng không cần khai chiến trước mặt khách khứa như vậy chứ, đúng là vạch áo cho người xem lưng. Tử La thầm nghĩ. Thân lão phu nhân muốn giáo huấn con dâu lúc nào cũng được lại nói ngay lúc này, nếu không phải Thân lão phu nhân không coi ai ra gì, không coi huynh muội các nàng vào mắt thì chính là cố tình ở trước mặt người khác làm xấu mặt Thân Trịnh thị, hoặc cả hai lý do trên.


Thôi, chuyện nhà họ Thân các nàng coi như không nghe không thấy là được, dù sao người ta cũng không coi mình ra gì, thì đứng đây một lát cũng chẳng sao.


Không thể không nói Tử La nhìn rõ mọi chuyện, Thân lão phu nhân đúng là không coi bọn họ ra gì, nhưng cũng muốn để Thân Trịnh thị bẽ mặt. Tô Sở Nguyệt lúc này cũng biết mình ngoan ngoãn hiểu chuyện lại để lão phu nhân mượn cớ làm khó dễ Thân Trịnh thị, không khỏi nóng ruột nói sang chuyện khác: “À, bà ngoại, bà xem đây là bùa bình an Nguyệt nhi đến Phật Linh Tự cầu cho bà. Phương trượng nói, bùa bình an này không chỉ mang lại bình an, mà còn phù hộ bà ngoài thêm phúc thêm thọ, sống lâu trăm tuổi đấy.” Quả nhiên Thân lão phu nhân nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy liền chuyển sự chú ý sang bùa bình an.


“Giỏi lắm, Nguyệt Nhi đúng là có lòng!” “Đúng vậy, biểu tiểu thư thật là hiếu thuận. Mẹ có cháu gái như vậy đúng là phúc lớn, chúng con ước còn không được đây.” Đại tức phụ Thân gia nãy giờ im lặng giờ mở miệng nói.


Thân lão phu nhân thực ra cũng không thích Đại tức phụ, chỉ là gà mái không để được trưng thôi, nhưng dù sao người bà ta ghét hơn cả là Tam tức phụ Thân Trịnh thị.
Mà nguyên nhân thì vô cùng đơn giản.