“À, ta đang chuẩn bị trở về khách điếm ở một đêm, sáng mai về nhà.” “Không biết tiểu huynh đệ ở khách điếm nào, có tiện đường với chúng ta không?” Lão Chu nói.
Thế là thư sinh nói địa chỉ.
“Khách điểm này hơi xa, sao tiểu huynh đệ lại ở cách trường thi xa như vậy? Thảo nào suýt chút nữa đến muộn.” Lão Chu lần này ở lại phủ thành một thời gian nên cũng biết một chút2về nơi này.
“Đúng là hơi xa, nhưng dậy sớm một chút thì cũng kịp. Nhưng sáng nay ra cửa rồi mới phát hiện mình quên mang theo vài thứ, thế mới suýt trễ giờ, cũng may gặp được các cô nương đây.” Thư sinh nói.
“Gặp được nhau là có duyên rồi, nào, chúng ta tiện thể đưa cậu về!” Lão Chu mời thư sinh lên xe, Trên đường, mấy người Tử Thụ nói chuyện cùng thư sinh, cũng biết được8nguyên nhân hắn ở xa như vậy là vì muốn tiết kiệm bạc.
Sau đó mọi người giới thiệu tên với nhau, thư sinh tên là Chung Vạn Niên, năm nay mười tám, nhà ở huyện Khánh Dương gần huyện Thanh Dương các nàng. Lão Chu thấy gần đến tửu lâu mà bọn họ đặt trước, liền hỏi thư sinh kia: “Chúng ta định sẽ dừng ở tửu lâu này ăn cơm, tiểu huynh đệ có muốn ăn cùng không?” “Không6được rồi, cảm ơn lời mời của thúc, nhưng cháu phải thừa dịp trời còn sớm về khách điểm trước ạ.”
“Nếu không thì ăn cơm xong chúng ta lại thuê xe chở huynh về?” Tử Hiên nói. Chung Vạn Niên cuối cùng vẫn thấy ngại làm phiền huynh muội Tử La, thế nên các từ, mọi người cũng không miễn cưỡng. “Hẹn gặp lại mọi người!” Chung Vạn Niên xuống xe cáo từ đám người Tử Thụ, sau đó lại3đến trước xe tỷ muội Tử La: “Cảm ơn các cô nương giúp đỡ, có cơ hội Vạn Niên nhất định sẽ báo đáp các vị!”. Chung Vạn Niên đi rồi, Tử La các nàng cũng ăn cơm xong rồi đi về nghỉ, dù sao mấy người Tử Thụ mới thị xong, chắc cũng mệt lắm rồi. Mà tỷ muội Tử La cũng không ngờ hôm nay vô tình giúp Chung Vạn Niên, ngày sau lại được báo đáp rất5nhiều.
Đám Tử La về tới nhà, phát hiện Dung Phong cũng quay về rồi. Dung Phong thậm chí còn mời đại phu bắt mạch cho đám Tử Thụ, kiểm tra xem bọn họ có chỗ nào không khỏe hay không. Tử La các nàng thấy vậy liền nói Dung Phong thực sự quá chu đáo rồi. “Ta cũng đang nghĩ mời đại phu về khám cho Thụ ca nhi, Viễn ca nhi một chút, không ngờ Dung thiếu gia lại chu đáo như vậy, đúng là bớt cho ta ít chuyện.” Lão Chu cũng thật lòng cảm tạ Dung Phong. Mặc dù đám Tử Thụ đều cảm thấy không cần thiết phải làm vậy, nhưng thấy Dung Phong cùng lão Chu quan tâm sức khỏe mình như thế, bọn họ cũng không tiện từ chối.
Đại phu bắt mạch xong cũng nói mấy người Tử Thụ không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Mọi người nghe thấy vậy cũng yên lòng.
Ban đầu đám Tử La định thi viện xong liền về, nhưng Dung Phong nói mọi người cứ ở lại phủ thành thêm nửa tháng, chờ yết bảng rồi lại về.
“Tử Thụ, lúc trước các đệ đều lo ôn thi, cũng chưa đi dạo phủ thành. Hiếm khi mới tới một lần, mọi người cứ đi thăm thú đó đây. Dù sao nhà các đệ cũng không bận gì, có việc thì người của ta sẽ tới thông báo cho các đệ. Mà nửa tháng sau ta cũng về Cổ Thủy trấn, lúc đó có thể đi cùng nhau.”
Tử La cứ nghĩ mình chẳng còn cơ hội khám phá xem phủ thành có gì giúp các nàng làm giàu nữa, giờ nghe Dung Phong nói vậy liền tán thành. Mà Tử Thụ trước đó cũng nhận được tin của Cao Đại Sơn truyền tới, nói trong nhà không có chuyện quan trọng gì, bọn họ trở về muộn một chút cũng không sao. Tử Thụ biết Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục vẫn luôn muốn đi dạo phủ thành, nhưng vì lo bọn họ thi cử nên không đi ra ngoài mà thôi, giờ nghe Dung Phong nói vậy, Tử Thụ cũng động lòng.
“Được đó! Đại ca, mọi người ở lại một thời gian được không? Muội cùng Đại tỷ, A La còn muốn đi dạo nhiều nơi nữa!” Tử Đào cũng nói.
“Đúng vậy! Đại ca, các huynh không phải muốn mua trang sức cho Đại tỷ, A La và Nhị tỷ sao? A La đi xem
một chút, trang sức ở phủ thành nhiều hơn trên trần chúng ta, lại còn tinh xảo hơn nữa.” Tử La cũng nói theo.
Tử Thụ thấy trên mặt các nàng như viết mấy chữ bọn muội còn chưa dạo phố đủ, liền nhìn sang Tử Vi cùng Tử Hiên, Tử Vi cùng Tử Hiên thấy vậy cũng không phản đối. Thế là Tử Thụ liền hỏi ý Thiết Đản cùng lão Chu.
Thiết Đản thấy các nàng muốn ở lại, mà nhà mình cũng không có chuyện gì, thế là cũng đồng ý. Còn lão Chu khi nghe Dung Phong nói ở lại phủ thành đợi xem yết bảng thì lập tức đồng ý.
Thế là mọi người nhất trí ở lại phủ thành thêm một thời gian. Mấy hôm sau đó, cuộc sống của Tử La các nàng phong phú hơn, có thời gian liền đi dạo đó đây. Tử Thụ, Tử Hiên càng nhớ lời Tử La nói, mấy ngày nay đều đến cửa hàng trang sức, mua cho tỷ muội Tử La không ít trang sức vàng bạc, đặc biệt là mua cho Tử Vi. Ngoài trang sức ra thì đám Tử La còn ưng ý mấy miếng ngọc bội của Châu Ngọc Lâu. Tử Thụ thấy hợp với bọn họ liền mua cho mấy huynh muội bọn họ mỗi người một miếng.
Nhà huynh muội Tử La dù sao cũng nghèo khó, các nàng không có vật quý gia truyền gì, không giống như mấy người Chu Viễn động một tí là có ngọc bội, hoa tại gia truyền các thứ. Hơn nữa Tử La cũng biết ngọc là thứ càng mang càng quý, vật gia truyền đa số đều là ngọc bội, thế nên thấy Tử Thụ muốn mua ngọc bội cũng không đau lòng, cho dù không mang thì cất giữ cũng được. Trừ đó ra, huynh muội Tử La lại mua thêm cho Tử Vi hòm trang điểm, gương lược này nọ để làm đồ cưới. Nếu không phải vì không tiện vận chuyển, thì Tử La cảm thấy đám Tử Thụ còn muốn mua luôn cả tủ quần áo về làm đồ cưới cho Tử Vi nữa.
Huynh muội Tử La mua sắm mấy ngày, thời gian còn lại thì đi bái phỏng những người quen ở phủ thành. Người đầu tiên họ đến bái phỏng là Ngô phu tử, người trong thôn đã dạy vỡ lòng cho Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản.
Ngô phu tử biết Tử Thụ bọn họ đều qua kỳ thi phủ thì vô cùng vui mừng, sau đó lại bảo ban đám Tử Thụ một phen. Mà con trai, con dâu của Ngô phu tử thấy học sinh ngày xưa của cha đến bái phỏng cũng vô cùng nhiệt tình, mời bọn họ ở lại ăn cơm. Tử Thụ vẫn luôn kính trọng Ngô phu tử, Ngô phu tử có thể coi là thầy giáo đầu tiên của cậu, mà ông cũng luôn quan tâm chăm sóc cậu, thế nên Tử Thụ cảm kích Ngô phu tử từ tận đáy lòng.
Rời khỏi nhà Ngô phu tử, đám Tử Thụ vẫn còn lưu luyến.
Sau đó huynh muội Tử La muốn đến bái phỏng Vương Mông, người năm ngoái đã bán hai trăm mẫu ruộng đất cho nhà các nàng.
Nhà họ Vương ở trong khu nhà giàu của phủ thành, có thể thấy nhà họ Vương cũng được coi là gia đình trung lưu ở đây.
Lúc các nàng đến nhà họ, Vương Mông cũng vừa lúc ở nhà, hắn nhìn thấy bọn họ đến thì vô cùng vui vẻ, lại giới thiệu các nàng với cha hắn. Vương lão gia biết huynh muội Tử La chính là người mua lại hai trăm mẫu đất ruộng, cũng rất nhiệt tình chào đón bọn họ, còn hỏi thăm tình hình đất đai thế nào. Tử Thụ thấy Vương lão gia hỏi thăm thật lòng, cũng cẩn thận trả lời câu hỏi của ông. Lúc các nàng chào ra về, Vương gia còn chuẩn bị nhiều quà đáp lễ cho các nàng. Bọn họ cứ từ chối mãi nhưng không được, đành phải nhận lấy quà. Bái phỏng nhà họ Vương xong, nhà cuối cùng huynh muội Tử La muốn bái phỏng là nhà họ Thân.
Ban đầu các nàng cảm thấy không nên đến nhà họ Thân, dù sao nhà họ và nhà các nàng chênh lệch nhau quá lớn, nếu tùy tiện đến bái phỏng sợ làm người ta hiểu lầm là các nàng muốn trèo cao. Có điều sau hôm các nàng trên đường gặp được Thân Diệc Phàm thì nhà họ Thân lại tặng quà và thuốc bổ cho các nàng. Bây giờ bọn họ thi xong ở lại phủ thành, nếu không đến bái phỏng thì hơi thất lễ. Huynh muội Tử La đi tới nhà họ Thân, nói với các cổng muốn vào bái phỏng. Gác cổng nhìn thấy các nàng ăn mặc bình thường liền có chút coi thường, nghĩ rằng lấy tên thiếu gia đến xin tiền. Dù sao người như vậy hắn thấy nhiều rồi, liền khinh khỉnh nói Thân Diệc Phàm đã đi ra ngoài, bảo bọn họ cứ để lễ vật lại, hắn sẽ giúp bọn họ đưa cho Thân Diệc Phàm.
Tử Thụ cũng biết gác cổng nghĩ gì, bèn đưa lễ vật cho hắn, mặc kệ hắn có đưa lễ vật đến tay Thận Diệc Phàm không, dù sao mục đích chuyến đi này đã đạt được, coi như đáp lễ xong xuôi.
Lúc bọn họ chuẩn bị đi, thì một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước cửa nhà họ Thân, gác cổng kia liền thay đổi thái độ, niềm nở bước lại đón. Tử La các nàng cũng tò mò không biết trên xe là ai.
Trước tiên một nha hoàn bước xuống xe ngựa, sau đó Tử La các nàng nghe thấy tiếng ngọc bội trang sức vang lên, một thiếu nữ y phục thướt tha liền xuất hiện trước mặt các nàng.
Chờ nha hoàn kia đỡ thiếu nữ xuống xe ngựa, Tử La các nàng cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nàng ta.
Không ai xa lạ, chính là người các nàng từng có duyên gặp hai lần - Tô Sở Nguyệt. “Biểu tiểu thư, tiểu thư đi chùa về nhanh vậy! Biểu tiểu thư đúng là hiếu thuận, đi xa như thế cầu bùa bình an cho lão phu nhân, bây giờ trong phủ ai cũng biết tiểu thư là người vô cùng hiếu thuận đấy ạ.” Gác cổng bước lại ríu rít nói, thái độ so với lúc nói chuyện với huynh muội Tử La khác biệt một trời một vực.