Điền Viên Cẩm Tú

Chương 184: Án thủ

Thân lão phu nhân cảm thấy Thân Trịnh thị là mẹ ruột của cháu độc đinh duy nhất của nhà họ Thân, mà Thân Diệc Phàm đối xử với mẹ hắn rất tốt. Thân lão phu nhân cảm thấy Thân Trịnh thị đang khống chế độc định của nhà bà.


Nếu Tử La biết ý nghĩ của Thân lão phu nhân, chắc sẽ hô to lão phu nhân này2thật biến thái, con dâu không sinh được con trai là có tội, mà sinh được con trai cũng có tội.


“Hừ!” Thân lão phu nhân mặc dù không thích Thân Đại phu nhân, nhưng thấy Thân Đại phu nhân đang hùa theo mình nên bà ta cũng không nói gì. “Bà ngoại, mấy người này là huynh muội nhà họ Đổng, người quen của biểu ca ở trấn8Cổ Thủy, bánh kem kia cũng là do bọn họ nghĩ ra.” Tô Sở Nguyệt cuối cùng cũng không để huynh muội Tử La tiếp tục đứng đó. Thân lão phu nhân lúc này mới giống như nhìn thấy các nàng, nhìn bọn họ nói: “Thì ra là các cháu, không biết hôm nay các cháu đến nhà chúng ta có chuyện gì?”


“Chúng cháu chào Thân lão phu6nhân! Mấy huynh muội chúng cháu chỉ đến bái phỏng quý phủ, cảm ơn Thân thiếu gia nửa tháng trước tặng quà cho huynh muội chúng cháu thôi.” Tử Thụ chắp tay nói.
“Vậy à.” Thân lão phu nhân đáp, sau đó không nói gì nữa.


Tô Sở Nguyệt thấy vậy hơi lúng túng, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, sau đó giới thiệu huynh muội các3nàng với ba vị phu nhân đang ngồi. Còn những phụ nhân khác thì Tô Sở Nguyệt không hề giới thiệu, Tử La nghĩ đây chắc là thϊế͙p͙ thất trong truyền thuyết.


triều đại này, địa vị của thϊế͙p͙ vô cùng thấp, chỉ được coi là một nửa nô tỳ, thế nên Tô Sở Nguyệt làm vậy cũng là bình thường.
“Đây chính là Đại phu nhân, đây là Nhị5phu nhân, đây là Tam phu nhân, trước đây mọi người cũng đã gặp...”


Tử La các nàng cũng khách khí hỏi thăm ba vị phu nhân.
Thân Trịnh thị thấy ở đây nhiều người như vậy cũng không tiện nói chuyện nhiều với các nàng, có điều so với hai vị phu nhân còn lại thì ngữ khí của bà ôn hòa hơn nhiều.


Thân lão phu nhân nhìn quần áo huynh muội Tử La nửa ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy Thân gia bọn họ dù sao cũng là nhà giàu, nhà giàu nên có khí độ của nhà giàu, thế là sai người mang quà ra: “Lương ma ma, đi lấy cho huynh muội bọn họ chút quà gặp mặt.” Quà gặp mặt Thân lão phu nhân cho Tử Thụ, Tử Hiên cùng Tiểu Lục là ba cây quạt, còn ba tỷ muội Tử La là ba cây trâm bằng vàng đính ngọc.


Tử La nhìn thấy ba cây trâm, không khỏi cảm thấy các nàng vào đây đứng nửa ngày quả là không phí. Phải nói Tử La đúng là tham tiền mà. Cũng không phải nói là nàng nhìn thấy vàng đã quên sĩ diện, mà ở trước mặt Thân lão phu nhân thì sĩ diện chẳng có ý nghĩa gì hết. Tử La chẳng thèm để ý mấy chuyện đó đâu, được cho vàng cũng coi như bồi thường vì các nàng đã đứng ở đây lâu như thế.


Không sai, ba cây trâm quê mùa này trong mắt Tử La chính là vàng, nàng đang nghĩ nếu bạn đi thì có thể được bao nhiêu bạc đây.


“Thân lão phu nhân khách khí rồi, chúng cháu chỉ muốn đến thăm hỏi các vị trưởng bối, không dám nhận quà quý giá như vậy ạ.” Tử Thụ cung kính nói, có điều trong lòng cậu nghĩ vậy không thì chưa chắc, Tử Thụ lúc nào cũng có vẻ điềm tĩnh như vậy.


Thân lão phu nhân thấy Tử Thụ cung kính như vậy, nghĩ huynh muội bọn họ đều là đứa trẻ nông thôn, có lẽ chưa từng thấy qua thứ quý trọng thể này, bà ta không khỏi đắc ý. Loại người như Thân lão phu nhân lúc nào cũng muốn hơn người khác, thế nên nói chuyện với bọn họ cũng ôn hòa hơn: “Đều là mấy thứ không đáng tiền, các cháu cầm chơi đi.”


Thấy Thân lão phu nhân đã tặng quà, Đại phu nhân bọn họ cũng không thể ngồi im được, thế là Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng bảo người hầu đi lấy quà ra.


Thân Đại phu nhân cho ba huynh đệ Tử Thụ ba bộ giấy và bút mực, còn cho tỷ muội Tử La ba cái vòng tay bằng vàng. Thân Nhị phu nhân thì cho mấy người Tử Thụ ba bộ văn phòng tứ bảo, cho tỷ muội Tử La các nàng ba bộ diệu bằng vàng.


Còn Thân Tam phu nhân Thân Trịnh thị, bà cho huynh đệ Tử Thụ bộ sách mới in, cho Tử Vi một cây trâm phỉ thúy, cho Tử Đào một cái vòng ngọc, cho Tử La chuỗi vòng cổ bằng ngọc.
Quà Thân Trịnh thị cho Tử La các nàng rõ ràng chu đáo hơn mấy người Thân lão phu nhân.


Thân lão phu nhân, cả Thân Đại phu nhân, Nhị phu nhân tặng quà cho các nàng đều là những thứ quà bình thường chuẩn bị sẵn, như những nhà bình thường đến bái phỏng, là nữ thì sẽ cho cây trâm, bộ diệu, là nam thì đưa văn phòng tứ bảo là được. Tử La các nàng không ngờ đi tới nhà họ Thân một chuyến lại nhận được nhiều thứ tốt như vậy.


Những thứ này đối với Thận gia chỉ là muối bỏ bể mà thôi, thậm chí bọn họ còn không thích nữa, thế nên Tử La các nàng nhận lấy cũng chẳng có áp lực gì. Mà nếu bọn họ không nhận thì Thân lão phu nhân còn nghĩ bọn họ không biết điều nữa ấy chứ. Tử La vui vẻ nghĩ, đây coi như lấy của người giàu chia cho người nghèo đi.


Ra khỏi nhà họ Thân, trên đường về Tử Đào không nhịn được cảm thán: “Thân gia lão phu nhân đúng là giống như lời đồn, kiểu mắt cao hơn đỉnh, mà những người khác cũng chẳng ra sao. Ban nãy ta thấy lúc Thân đại phu nhân sai người đưa quà cho chúng ta, dáng vẻ kiêu ngạo như đang bố thí vậy, thật muốn vứt mấy thứ kia vào mặt bà ta! Nhưng mà nghĩ Thân đại ca đối xử tốt với chúng ta như vậy, ta mới nhịn xuống.”


Tử La nghe Tử Đào giống như bà già cảm thán, không khỏi phì cười. “Không sao đâu, Nhị tỷ à, chúng ta nhận được không ít quà, coi như lấy của người giàu chia cho người nghèo là được.”
*****


Thời gian trôi qua, ngày yết bảng kỳ thi viện cũng đến, đây là ngày mà được các Đồng Sinh mong chờ nhất.


Từ sớm huynh muội Tử La đã tới chỗ yết bảng, nhưng các nàng vẫn đánh giá thấp nhiệt tình của mọi người. Lúc các nàng đến ngoài trường thi, ở đó đã có rất nhiều người, so với kỳ thi phủ còn nhiều hơn nữa.


Mọi người đứng tụ tập ở đó vô cùng náo nhiệt. Có người thảo luận xem bọn họ có đậu không, có người tò mò không biết án thủ kỳ thi viện sẽ là ai.


Chờ tới khi danh sách yết bảng được dán lên, Tử La các nàng không thể chen vào được. “Nhiều người vậy làm sao bây giờ?” Lão Chu sốt ruột nói.
“Chu bá bá, chúng ta chờ một lát rồi xem, dù sao danh sách đã dán ở đó rồi, lúc nào xem cũng được.” Tử Thụ nói.


“Hay để đệ chen vào xem, đệ thân thủ tốt.” Tử Hiên nói.


“Ta cũng đi!” Chu Viễn cũng nói. Tử La thấy Thiết Đản mặc dù không đi, nhưng dáng vẻ cũng sốt ruột, nàng cũng hiểu tâm trạng của hắn. Đây là lần thi thứ hai của Thiết Đản, chắc chắn sẽ áp lực hơn bọn Tử Thụ rất nhiều. Thực ra không chỉ mấy người Thiết Đản, mà bản thân Tử La cũng muốn biết ngay kết quả thi, phải nói trong bọn họ thì chỉ có mình Tử Thụ bình tĩnh nhất thôi.


Lúc này có người hô lên: “Án thủ lần này là Đổng Tử Thụ! Đổng Tử Thụ huyện Thanh Dương!”


Tử La các nàng nghe xong sững sờ, đây là thật chứ? Có phải các nàng đang nằm mơ không? Mà ngay lúc đó Tử Hiên, Chu Viễn cũng nhanh chóng đi ra, bọn họ vừa chạy vừa hô lên: “Đại ca, huynh đồ án thủ rồi!”


“Tử Thụ ca, huynh được án thủ!” Nghe vậy Tử La các nàng mới phục hồi tinh thần lại. Tử Thụ thật sự đỗ án thủ rồi!
Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Đại ca được án thủ, là người đứng đầu đấy!” Tử Đào kích động nhảy lên.
Tử Vi cũng rơi nước mắt.


Mà lão Chu cũng cảm thấy tự hào thay.
Án thủ là gì, chính là người đứng đầu kỳ thi viện của toàn Bạch Nhạc phủ này đấy. Tử La cũng cảm giác được Tử Thụ nắm tay nàng chặt hơn, xem ra Tử Thụ cũng rất vui mừng với kết quả này.


Tử La nhìn Đại ca còn trẻ mà đã thận trọng khiêm nhường, viền mắt không khỏi đỏ lên. Tử Thu nỗ lực cố gắng thế nào Tử La đều nhìn thấy rõ, từ kỳ thi huyện đứng thứ tư, đến kỳ thi phủ đứng thứ ba, lại tới án thủ kỳ thi viện. Cả chặng đường này Tử Thụ đi ngược với mọi người, người khác càng về sau càng tụt dốc, còn Tử Thụ lại càng thêm mạnh mẽ.


Đây có phải là càng vượt qua khó khăn thì càng kiên cường hay không? Tử La lại càng thêm khâm phục Đại ca nàng.
“Nhị ca, vậy các huynh thì sao?” Tử La cũng không quên hỏi thành tích của mấy người Tử Hiên.


“Ha ha, lần này Tử Hiên cũng thi đỗ, đứng thứ mười sáu, Thiết Đản ca cũng vậy, thứ 142. À đúng rồi, Vạn Niên huynh cũng thi đậu, đứng thứ mười bốn đấy!” Chu Viễn nói xong lén nhìn lão Chu một cái.


Tử La các nàng nghe xong vô cùng vui mừng. Tử La nghe nói Chung Vạn Niên thi đậu cũng vui vẻ, mặc dù hắn không ở đây, nhưng Tử La các nàng cũng thấy tự hào, không ngờ hành động nhỏ của bọn họ lại giúp một người tài như vậy. “Vậy còn ngươi?!” Tử Đào cố ý hỏi.


“Ha ha! Ha ha...” Chu Viễn gượng cười nửa ngày cũng không trả lời được. Tử La các nàng thấy vậy cũng biết Chu Viễn không thi đậu, dù sao mọi người cũng đoán trước được rồi, nên cũng không thất vọng lắm.


Lão Chu lần này cũng hiểm khi không la mắng Chu Viễn. Ông cũng biết lần này bắt Chu Viễn thị tú tài đúng là làm khó cho cậu rồi. Mà lúc này những người xung quanh các nàng cũng biết thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này chính là án thủ cuộc thi viện, không khỏi nhìn Tử Thụ nhiều hơn. Mà khi nghe đám người Tử La có bốn người đi thi thì ba người đầu lại càng thêm giật mình.


Chờ mọi người phản ứng lại muốn bắt chuyện với đám người Tử La, thì các nàng đã lên xe ngựa đi rồi. Chờ đám Tử La về đến nhà, Dung Phong mới ngủ dậy nghe Tử Thụ nói kết quả cuộc thi viện lần này, hưng phấn nói trưa nay sẽ mời bọn họ đến tửu lâu ăn một bữa ngon để chúc mừng.


Yết bảng xong, ngày thứ hai các nàng liền xuất phát đi về trấn Cổ Thủy.