Thân Trịnh thị nhìn theo hướng Tử La chỉ, thấy một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi mặc 1 trường bào màu xanh, dáng vẻ thư sinh đang cầm túi bánh ngọt từ trong cửa hàng đi ra. Thân Trịnh thị nhìn thấy Tử Thụ thì hai mắt liền sáng lên, trong lòng tán thưởng. Tử Thụ có phong thái ung dung trầm ổn, nếu bà không biết trước xuất thân của cậu thì còn tưởng là thiếu gia nhà giàu nào đó.
“Đại2ca xem này, bọn muội gặp Thần đại ca!” Tử La thấy Tử Thụ đi ra liền giơ tay muốn cầm phụ bánh ngọt trong tay Tử Thụ. Tiểu Lục thấy vậy cũng giơ tay muốn cầm.
“A La, Tiểu Lục, các muội không phải cầm đâu, Đại ca cầm được.” Tử Thụ không để các nàng cầm bánh ngọt.
Sau đó Tử Thụ liền đi tới chỗ đám người Thân Diệc Phàm chào hỏi, hai bên nói chuyện một lát, Thân Diệc Phàm nói: “Bữa trước8ta nghe Mã chưởng quỹ nói đệ và Tử Hiên muốn tới phủ thành tham gia kỳ thi phủ, nhưng thời gian này bận quá, phải đi bàn chuyện làm ăn bên ngoài, hôm qua mới về tới phủ thành nên vẫn không có thời gian đến thăm các đệ, thật xin lỗi.” “Thân đại ca khách khí quá! Bọn đệ chỉ đến đây thị phủ thôi, không thể làm phiền Thân đại ca được. Lại nói chúng ta đúng là có duyên, nếu không6bây giờ đã không gặp nhau ở đây rồi.” Tử Thụ trả lời.
“Cũng đúng! À phải rồi, đệ và Tử Hiên thi phủ thế nào?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“Cũng coi như may mắn, lần này đệ và Tử Hiên đều thi qua, giờ đang chuẩn bị kỳ thi viện.” Tử Thụ không nhắc tới lần thi phủ này cậu đứng thứ ba, còn Tử Hiên cũng nằm trong nhóm 20 người đứng đầu.
Đám Thận Diệc Phàm nghe Tử Thụ và Tử Hiên đều đã qua3kỳ thi phủ liền đồng loạt chúc mừng hai người. Nói chuyện thêm một lát, Thân Diệc Phàm nói: “Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, hay chúng ta tìm tửu lâu nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện tiếp?”
“Cảm ơn ý tốt của Thần đại ca, nhưng Đại tỷ đang còn ở cửa hàng vải đối diện chờ bọn đệ, vả lại e là mấy người Chu bá bá đã chuẩn bị đồ ăn chờ bọn đệ quay về rồi, thế nên hôm5nay sợ là không thể ăn cơm cùng các huynh được.” Tử Thụ nói.
Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói vậy thì cảm thấy hơi tiếc, nhưng cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy hôm khác chúng ta lại gặp, không biết các đệ đang nghỉ ngơi chỗ nào, hôm nào ta đến nhà bái phỏng.”
Tử Thự liền nói cho Thân Diệc Phàm địa chỉ nhà Dung Phong, sau đó các từ đám người Thân Diệc Phàm.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, kỳ thi viện đúng hạn tới.
Nếu nói kỳ thi huyện, thị phủ là chỉ là khởi động, thì kỳ thi viện mới là cuộc thi quyết định có đậu tú tài hay không. Chỉ có thông qua cuộc thi viện thì người mới có danh tú tài, mà trở thành tú tài mới chân chính bước lên tầng lớp sĩ.
Sĩ nông công thương, nhiều người đọc sách cố gắng học hành như vậy cũng chỉ vì mong bước lên tầng sĩ? này. Thế nên kỳ thi viện vô cùng quan trọng.
Trước ngày thi, Thiết Đản năm ngoái thi rớt không khỏi lo lắng. Mà Tử Thụ, Tử Hiên ở kỳ thi huyện, thị phủ có vẻ ung dung thì nay cũng có hơi hồi hộp. Còn Chu Viễn thì ngược lại vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ, theo lời Chu Viễn nói, thì lần này cậu ta không thể thi đậu được, căng thẳng cũng chẳng có tác dụng gì.
Câu nói này khiến lão Chu tức tới mức muốn cầm gậy đuổi đánh Chu Viễn một trận, nhưng nghĩ tới ngày mai Chu Viễn thi nên mới bỏ qua.
“Đại ca, Nhị ca, mọi người đừng lo lắng quá, dù không thi đậu cũng chẳng sao, cùng lắm sang năm mình lại thi tiếp.” Tử Đào thấy Tử Thụ, Tử Hiên hồi hộp như vậy, không nhịn được nói.
Tử Thụ nghe Tử Đào nói vậy, lại nhìn Tử Vi, Tử La cùng Tiểu Lục cũng đang quan tâm nhìn mình, liền cười nói: “Tử Đào, mọi người không cần lo lắng, huynh và Tử Hiên hiểu rõ, chỉ là cuộc thi viện này khá quan trọng, bọn huynh có chút hồi hộp thôi.” Tử La các nàng nghe Tử Thụ nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Tử La cổ vũ Tử Thụ, Tử Hiên: “Đại ca, Nhị ca, A La tin các huynh nhất định sẽ đậu cuộc thi này. Bình thường các huynh nỗ lực như vậy, trời không phụ lòng người, cố gắng của các huynh rồi sẽ được đền đáp. Phu tử cũng nói thực ra năm ngoái Đại ca Nhị ca đã có thể thi rồi, giờ đã qua thêm một năm, A La tin tưởng Đại ca, Nhị ca lần này nhất định có thể gặt hái được thành công!”
Tử Thụ, Tử Hiên nghe Tử La cổ vũ, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Đúng vậy, bọn họ vì ngày hôm nay đã cố gắng nhiều như thế, bọn họ cũng tin tưởng mình có thể đậu tú tài!
“Cám ơn A La đã tin tưởng, Đại ca, Nhị ca ngày mai nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Hôm sau, tỷ muội Tử La đưa Tử Thụ, Tử Hiên, Chu Viễn cùng Thiết Đản tới trường thi. Bọn họ phát hiện thí sinh đến tham gia thi viện lần này còn nhiều hơn lần thị huyện, thị phủ trước đó nữa, chênh lệch tuổi tác cũng lớn hơn. Có thiếu niên xấp xỉ Tử Thụ, Tử Hiên, mà người trung niên chừng năm mươi tuổi cũng có. Vậy nên có thể thấy kỳ thi viện này đúng là cửa ải lớn.
Thực ra nhìn Nhị bá Đổng Nhị Lang các nàng là biết, Đổng Nhị Lang từ mười mấy tuổi đã bắt đầu thi viện, suốt mấy chục năm vẫn chưa thể từ Đồng Sinh lên Tú Tài.
Tử La các nàng nhìn Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản cùng Chu Viễn đi vào trường thi rồi mới lên xe ngựa đi về.
Tử Đào lo cho Tử Thụ đi thi nên sáng ăn trưa no, trên đường về nhìn thấy cửa hàng bên đường bán bánh bao nóng hổi, còn cả cháo nóng nữa, bèn rủ mọi người ăn điểm tâm. Tử La sáng cũng chưa ăn no giống Tử Đào, lại nhìn bánh bao nóng hổi ven đường, cũng đồng ý xuống ăn. Thế là các nàng bảo Tiểu Vũ dừng xe, nói Tiểu Vũ lên trước hỏi lão Chu xem ông có muốn ăn không. Xe lão Chu cũng đi chậm, Tiểu Vũ hai ba bước đã đến trước xe ngựa của ông. Tối qua lão Chu lo lắng cho Chu Viễn nên ngủ không ngon giấc, hôm nay lại dậy sớm, thế nên giờ ông muốn về ngủ bù, bèn bảo tỷ muội Tử La cứ ăn đi, còn ông về trước.
Lão Chu đi rồi, Tử La các nàng đang định bước vào quán ăn thì chợt thấy một thiếu niên dáng vẻ thư sinh chạy vội về phía bên này, còn không cẩn thận đụng phải Tử La. “Xin lỗi! Xin lỗi! Cô nương, tại hạ bây giờ đang vội đi thi viện, mong cô nương thứ lỗi.” Người kia tuy vội vàng nhưng thấy mình đụng phải người khác vẫn dừng lại xin lỗi.
Thực ra Tử La cũng kịp tránh, chỉ đụng trúng áo nàng thôi, cũng không có chuyện gì. Thấy đối phương xin lỗi như vậy liền nói: “Không sao, lần sau cẩn thận hơn là được.” Thấy người kia lại chuẩn bị chạy đi, nghĩ lại lời nhắn mới nói, nàng liền hỏi: “Vị đại ca này, huynh đang đến trường thi phải không? Nhưng bây giờ sắp đến giờ thi rồi, huynh chạy tới cũng không kịp đâu, hay chúng ta lấy xe ngựa chở huynh một đoạn nhé.” Thư sinh nghe Tử La nói vậy không khỏi mừng rỡ, nói: “Vậy xin cảm ơn các cô nương!”
Tử Vi, Tử Đào nghe Tử La nói vậy cũng vui vẻ giúp thư sinh, thế là các nàng liền quay xe ngựa chạy về phía trường thi.
Khi các nàng đến trường thi, thì quan viên đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa lớn. Thư sinh thấy vậy vội nhảy xuống xe ngựa hô lên: “Xin chờ một chút!”
“Sao lại đến muộn vậy, chậm một chút nữa thì không thể cho người vào đâu! Mau đưa đồ đạc ra đây cho chúng ta kiểm tra!”
Lúc quan viên kiểm tra đồ đạc của hắn, thư sinh nhìn về phía tỷ muội Tử La cúi đầu một cái, sau đó mới chạy vào trường thi. Thấy thư sinh thuận lợi đi vào rồi, Tử La các nàng thở phào nhẹ nhõm rồi mới rời khỏi. Buổi chiều kết thúc thời gian thi, Tử La các nàng tới chờ ngoài cửa từ sớm. cửa lớn mở, thí sinh dồn dập bước ra. Tử La thấy có nhiều người dáng vẻ ủ rũ, có người phải cần người dìu mới đi được, nàng cũng cảm thấy lo lắng cho đám người Tử Thụ. Vẫn may, Tử Thụ cùng Chu Viễn nhanh chóng đi ra. Tử La nhìn hai người họ, thấy sắc mặt bọn họ tuy có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn tốt, lúc này mới yên lòng. Sau đó Tử Hiên cùng Thiết Đản cũng đi ra, nhìn bọn họ như vậy, xem ra không có gì đáng lo ngại.
“Yên tâm đi, bọn ta vẫn khỏe mạnh, cuộc thi này không là gì với chúng ta cả.” Tử Hiên hào hùng nói.
Tử La các nàng thấy Tử Thụ bọn họ không sao, liền chuẩn bị đi về, lúc này chợt có người gọi phía sau: “ n nhân, xin dừng bước!”
Tử La các nàng quay đầu lại, thấy thư sinh ban nãy đang chạy về phía các nàng. “Thì ra là huynh, lần này thì tốt chứ?” Tử Đào thấy là người quen liền hỏi thăm.
“Tạ ơn cô nương quan tâm, mặc dù không biết có thi đỗ hay không nhưng ta cũng làm hết đề, coi như không có gì tiếc nuối. Chuyện khi sáng phải cảm ơn các cô nương, may là có các cô nương, nếu không chắc ta phải chờ tới kỳ thi sang năm mất.” Thư sinh lại chân thành cảm ơn các nàng lần nữa.
“Vị tiểu huynh đệ này là...” Lão Chu nghi hoặc. Tỷ muội Tử La không nhắc tới chuyện này với lão Chu, Tử Thụ, cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ. Giờ nghe lão Chu hỏi, Tử Đào liền kể lại sự tình cho họ nghe.
“Vi tỷ nhi, các cháu làm vậy là đúng, đây là làm việc thiện tích đức mà!” Lão Chu nghe xong liền khen các nàng.
Thư sinh lại cúi người cảm ơn.
“Vị huynh đài này, đây chỉ là chuyện nhỏ, huynh cũng đừng khách khí như vậy. Không biết huynh đang muốn đi đâu, nếu thuận đường thì đi cùng chúng ta?” Tử Thụ thấy sắc trời không còn sớm liền nói.