May là các nàng đứng gần về phía trước nên rất dễ nhìn thấy bảng danh sách.
Có thể là do nghĩ đến nỗi mong chờ của mọi người nên chữ trên bảng rất to, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Tâm tư thấp thỏm của các nàng nhanh chóng được thả lỏng. Các nàng nhìn qua thấy tên của Tử Thụ ngay vị trí thứ ba, còn2Tử Hiên thì thứ mười lăm. Dù các nàng biết Tử Thụ, Tử Hiên thi phủ hẳn là không có vấn đề gì, nhưng không nghĩ đến bọn họ sẽ đứng hạng cao như vậy. So với lúc thi huyện thì Tử Thụ còn lên một hạng. Không thể không nói thật là một chuyện đáng vui mừng.
Đến nỗi Chu Viễn xếp thứ hai từ dưới lên8cũng thi đậu đồng sinh. Lão Chu thấy Chu Viễn cũng thi đậu đồng sinh thì cực kỳ vui vẻ, lặp đi lặp lại nhiều lần, xác nhận đúng là tên của Chu Viễn mới yên lòng. Thật ra lần này lão Chu đưa Chu Viễn đi thi phủ cũng mang tâm lý đi thử thôi, dù có không đậu thì coi như là đi rèn luyện6cho Chu Viễn ý chí và sự kiên nhẫn. Nói thật lòng thì lần này lão Chu cũng không mang hy vọng quá lớn, bởi trước khi thi lão Chu đều đến thư viện Cổ Thuỷ hỏi thăm ý kiến của phu tử, mặc dù lời của phu tử rất uyển chuyển nhưng ông vẫn hiểu được ý là: lần này Chu Viễn có thể thi đậu3kỳ thi huyện cũng là một sự tiến bộ rất lớn rồi, có thể thi đậu là do trời cao phù hộ, còn chuyện thi phủ thì...
Bây giờ lão Chu thấy Chu Viễn thật sự thi đậu đồng sinh thì vừa mừng vừa lo, sau đó ông vung tay lên, tiến về phía trước nói trưa nay sẽ mời mọi người ăn cơm.
Đến nỗi ngay cả Chu5Viễn thấy mình có thể thi đậu đồng sinh thì cũng ngạc nhiên mừng rỡ, sự vui mừng cũng không ít hơn lão Chu là bao, cảm giác này nói thế nào nhỉ, mình sắp được năm mươi lượng bạc rồi!
Cho đến lúc quay về nhà mà Chu Viễn còn chưa hết phấn khích. “Cha, có phải người nên thưởng cho con năm mươi lượng bạc rồi không?” Vừa vào đến đại sảnh, Chu Viễn đã không chờ được lập tức nói với lão Chu. Lão Chu nhìn Chu Viễn kéo tay mình, vẻ mặt chẳng biết phải nói sao! Tử Đào nhìn dáng vẻ con buôn của Chu Viễn thì hết sức khinh bỉ.
“Ta thấy trong mắt trong lòng người đều chỉ có bạc thôi nhỉ!” Tử Đào nói.
Chu Viễn:“...”
Ta vì cái gì mà phải coi trọng tiền bạc như vậy, còn không phải vì bà cô ngươi à! Chu Viễn kiêu gào trong lòng, đáng tiếc hắn không có gan nói ra!
Vốn lão Chu còn định khen Chu Viễn mấy câu, lát nữa thuận tiện mời mọi người cùng đi tửu lâu ăn mừng, nhưng vì thấy Chu Viễn từ lúc xem xong danh sách vẫn muốn xin tiền thì lão Chu nổi giận rồi!
Vì thế năm mươi lượng của Chu Viễn trở thành phát tiền theo kỳ hạn! Chu bá bá chia ra năm tháng, mỗi tháng đưa mười lượng. Dù sao trước kia lão chỉ nói thưởng hắn năm mươi lượng, đâu có nói đưa hết một lần.
Chu Viễn nghe bạc của hắn phải chia ra năm tháng nhận thì thấy như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt cảm thấy cả thế giới này đối với hắn tràn đầy ác ý! Sau đó đoàn người đến tửu lâu ăn mừng, Chu Viễn vẫn mang vẻ mặt khổ sở, Tử La nhìn cũng thấy hắn có chút đáng thương!
Nhưng Chu Viễn là một người không để tâm chuyện gì lâu cả, đến tối cùng đi dạo phố thì hắn đã khôi phục lại vẻ mặt hi hi ha ha, chơi đùa vui vẻ cùng Tiểu Lục rồi.
Sau khi thả lỏng mấy ngày, mấy người Tử Thụ lại tiến vào trạng thái chuẩn bị đi thi tiếp!
Thân Diệc Phàm cùng mẹ hắn là Trịnh thị và biểu muội Tô Sở Nguyệt đi ra từ một cửa hàng vàng bạc. Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tử La và Tiểu Lục đứng trước một cửa hàng, hai mắt hắn không khỏi sáng lên!
Thân Diệc Phàm nói một tiếng với Trịnh thị rồi đi về phía mấy người Tử La.
Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm như vậy cũng bước đến theo!
“A La, Tiểu Lục! Đúng là hai đứa rồi, sao hai đứa lại ở đây?” “Chào Thân đại ca!” Tử La và Tiểu Lục thấy Thận Diệc Phàm liền lễ phép chào hỏi.
“Phàm ca nhi, hai vị này là?” Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm đi nói chuyện với hai đứa trẻ đáng yêu thì tò mò hỏi.
Lần đầu gặp Thân Trịnh thị đã thích khí chất và dáng vẻ của hai đứa trẻ này, trong lòng thầm khen ngợi. Chỉ thấy đối diện là một cô bé chừng tám, chín tuổi, mặc quần áo hồng phấn, trên đầu buộc dây cột tóc trân châu, đeo một đôi hoa tai bạc, dáng dấp thanh tú, mắt to sáng long lanh, làm cho vẻ đẹp chỉ tám phần tăng lên mười phần! Thật là đáng yêu! Còn một bé trai khác khoảng chừng sáu, bảy tuổi mặc cẩm bào màu xanh da trời, môi đỏ răng trắng, cả người lộ vẻ thông minh hoạt bát. Mặc dù Thân Trịnh thị xuất thân danh môn, coi như rành việc đời, nhưng bà cũng không nhận ra quần áo của bọn trẻ này mua từ chỗ nào.
Nếu như nói bọn trẻ này là tiểu thư, thiếu gia nhà phú quý thì chất liệu vải mặc có chút không phải. Tuy nói xiêm y của bọn trẻ này đều làm từ gấm nhưng cũng không phải loại quá tốt, thậm chí còn không bằng loại mà Thân gia đặt cho nha hoàn mặc.
Nhưng nếu nói bọn họ là đứa trẻ nhà bình thường thì chuỗi trân châu trên tóc tiểu cô nương kia không phải vật mà nhà bình thường có thể mua được.
Nhìn bé trai kia, ngọc bội thằng bé đeo cũng là loại dương chi bạch ngọc thượng đẳng, giá trị không ít.
Người bình thường có thể không nhìn ra, nhưng Thân Trịnh thị xuất thân từ một đại gia tộc, mắt nhìn đồ bà vẫn phải có.
Nhất thời Thân Trịnh thị vô cùng tò mò thân phận của hai đứa trẻ này.
Thận Diệc Phàm thấy Thân Trịnh thị hỏi bèn giới thiệu hai bên với nhau.
“Xin chào Thân phu nhân, Tô tiểu thư!” Sau khi nghe Thân Diệc Phàm giới thiệu mới biết hai người trước mặt một người là mẹ, một người là biểu muội của hắn, liền khách khí chào hỏi.
Thân Trịnh thị thấy hai người Tử La còn nhỏ mà biết lễ nghĩa như vậy thì ấn tượng tốt thêm một phần. “Thì ra hai đứa chính là đứa trẻ của nhà đầu tiên làm ra bánh ngọt trên trần Cổ Thuỷ trấn à? Ta thường nghe Phàm ca nhi khen huynh muội các cháu đấy, không ngờ hôm nay gặp mặt còn cảm thấy tốt hơn cả Phàm ca nhi nói nữa!” Thân Trịnh thị cười hòa ái nói.
“Thân phu nhân quá khen! Thật ra loại bánh ngọt đó là huynh muội chúng cháu vô tình làm ra được, hơn nữa lúc chúng cháu làm ra bề ngoài rất sần sùi, nói cho cùng bánh ngọt này là do sự phụ ở Tụ Phương Trai hoàn thiện tốt! Cho nên bọn cháu không dám nhận lời khen của Than phu nhân ạ!” Tử La nói.
Thân phu nhân nghe Tử La nói vậy, biết nàng là người khiêm tốn lễ độ, lại càng thích hơn.
“Nói thế nào thì chuyện bánh ngọt Thân gia chúng ta vẫn phải cảm ơn mấy huynh muội các cháu. Nếu không có các cháu, Thận gia cũng không làm ra được loại bánh này! Các cháu cũng không cần một câu Thân phu nhân, hai câu Thân phu nhân, như vậy quá khách sáo rồi, nếu các cháu gọi Phàm ca nhi là Thân đại ca, vậy các cháu cứ gọi ta là Thân bá mẫu là được!”
Lúc đầu Tử La cũng có chút do dự, nhưng nhìn dáng vẻ nói rất chân thành của Thân Trịnh thị không giống như lời khách khí, hơn nữa Thân Diệc Phàm đứng một bên cũng phụ họa, tiếng Thân bá mẫu này mà không gọi thì quá làm kiêu rồi, vì vậy Tử La và Tiểu Lục đổi sang gọi là Thân bá mẫu. Tô Sở Nguyệt không thích cùng người khác trò chuyện, thậm chí có thể nói là có chút kiêu ngạo. Thấy Thân Trịnh thị đối xử với Tử La và Tiểu Lục nhiệt tình như vậy thì có chút không hiểu, tiếp đó chính là tức giận, dựa vào đâu mà khoảng thời gian này này nhiệt tình với Thân Trịnh thị như vậy, nghĩ mọi cách lấy lòng mà bà vẫn không nóng không lạnh với nàng ta, còn hai đứa trẻ kia chẳng qua mới gặp một lần đã niềm nở như vậy.
Trong lòng Tô Sở Nguyệt nghĩ đủ chuyện nhưng trên mặt vẫn thản nhiên.
Nàng ta thấy mẹ con Thân Diệc Phàm nhiệt tình với Tử La và Tiểu Lục, hoàn toàn không nhớ bên cạnh còn có một người là nàng thì càng muốn tìm cảm giác tồn tại: “Vị tiểu muội muội này, ta thấy người rất quen mắt, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”
Tử La nhìn về phía Tổ Sở Nguyệt, nghĩ một chút liền biết nàng là ai.
“Tô tiểu thư, Tết Nguyên Tiêu năm ngoái ở trấn Cổ Thuỷ, xe ngựa của tỷ suýt nữa thì đụng phải A La, hẳn là chúng ta đã gặp nhau khi đó.”
“Nói đến chuyện này ta vẫn còn rất áy náy đây, tiểu muội muội, sau đó muội không sao chứ?” nói đến đây Tô Sở Nguyệt còn làm ra vẻ đáng thương. Tử La cảm thấy người này đúng là có vấn đề, lâu như vậy rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện mà bây giờ mới hỏi thì có phải quá muộn không? Nhưng mà Tử La cũng khách khí trả lời: “Xe ngựa cũng không đụng vào A La, khi đó cũng chỉ bị kinh sợ thôi, không có chuyện gì, Tô tiểu thư không cần áy náy!”
“Vậy thì tốt, các muội cũng đừng gọi Tô tiểu thư nữa, muội không chê thì cũng có thể gọi ta là Nguyệt Nhi tỷ tỷ.”
“Đúng vậy, đều là người quen, các ngươi gọi Nguyệt Nhi tỷ là được rồi, Tô tiểu thư nghe khách khí quá.” Thân Diệc Phàm thấy vậy cũng nói. Tử La và Tiểu Lục nghe lời, cũng gọi Nguyệt Nhi tỷ tỷ. “Đúng rồi, A La, Tiểu Lục, hai đứa còn chưa trả lời ta sao hai đứa lại ở đây đấy. Đại ca, Đại tỷ của các ngươi đâu rồi?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“Chúng ta cùng đi dạo phố, Đại ca đang xếp hàng mua bánh ngọt!” Tử La chỉ vào cửa tiệm bánh ngọt ngay sau lung. Lúc này Thân Diệc Phàm mới chú ý tới cửa hàng điểm tâm mà Tử La va Tiểu Lục đang đứng, đúng lúc này Tử Thụ cũng đi ra.