Điền Viên Cẩm Tú

Chương 179: Cùng đi phủ thành

Lần này lão Chu đi còn mang theo hai gã sai vặt, để một người đánh xe cho mình, còn một người thì


đánh xe cho Tử Thụ, Tử Hiên, tránh để bọn họ mệt mỏi. Huynh muội Tử2La rất cảm động với sự chu đáo của lão Chu! “Thiết Đản, con lớn tuổi nhất, cũng từng đi phủ thành, đến đó con phải chăm sóc tốt cho Thụ ca nhi, Hiên ca nhi. Còn nữa,8gặp chuyện gì thì nên thương lượng với Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, hai đứa nó đều rất có chủ ý.”


“Con biết rồi, cha mẹ ở nhà cũng giữ gìn sức khoẻ.”


“Trần thúc, Trần thẩm, hai người6yên tâm, ba người bọn cháu sẽ chăm sóc lẫn nhau. Không còn sớm nữa, bọn cháu phải lên đường rồi, Trần thúc, Trần thẩm, hai người về đi! Đại tỷ, Tử Đào, A La, Tiểu Lục cũng3về đi!” Tử Hiên thấy không còn sớm nữa, xe ngựa của những bạn học khác cũng bắt đầu lên đường rồi.


Nhìn chăm chăm cho đến khi không còn thấy xe ngựa của ba người bọn họ đâu5nữa, mấy người Tử La mới trở về cửa hàng. So với Trần thúc, Trần thẩm thì các nàng tiện hơn nhiều, dẫu sao chừng hai mươi ngày sau các nàng có thể đến phủ thành thăm đám Tử Thụ. Nhưng nói thế không có nghĩa là các nàng không nhớ Tử Thụ, Tử Hiên, mấy huynh muội các nàng chưa từng xa nhau lâu vậy đâu.


Sau khi Tử Thụ, Tử Hiên đi phủ thành, mấy tỷ muội Tử La cũng bắt đầu tính xem còn bao nhiêu ngày nữa mình sẽ đến đó


Để yên tâm về khoảng thời gian mình vắng mặt, Tử La càng cố gắng dạy mấy người Cao Đại Sơn ghi sổ sách hơn. Bọn họ có thể độc lập làm việc, các nàng cũng yên tâm. Ngoài việc dạy bọn họ ghi sổ sách, Tử La còn hướng dẫn bọn họ xử lý một số chuyện có thể phát sinh bất ngờ.


Hai mươi ngày trôi qua rất nhanh, lúc này mấy người Cao Đại Sơn cũng đã học được cách ghi sổ sách cơ bản. Học tốt nhất là Cao Đại Sơn, sau Cao Đại Sơn là Thiết Ngưu, tiếp đến là Giang Tam Nha. Sau nữa là mấy người Giang Đại Nha, Nhị Nha, còn có Trầm thẩm, Cao Liễu thị, mẹ Xuyên Tử, Giang Tam thấm. Dù sao Tử La cũng chỉ cần bọn họ đến ngồi xem. Có thể giúp bọ họ biết thêm mấy chữ, xem hiểu thực đơn, nàng đã thấy thoả mãn rồi!


Tử La để Cao Đại Sơn ghi sổ sách thử một tuần, cũng không phát hiện có sai sót gì, cuối cùng cũng yên tâm. Coi như nàng đã bồi dưỡng ra một nhân tài có thể dùng được! Tử La cảm thấy rất tự hào. Đến Thiết Ngưu, Giang Tam Nha, Tử La cảm thấy cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể dạy được bọn họ.


Nghĩ đến mình có thể đào tạo ra mấy “nhân tài quản lý” trong cửa hàng, Tử La cảm thấy rất có thành tựu.
Sau khi bàn giao việc nhà, cửa hàng cho mấy người Trần thẩm, Cao Đại Sơn, các nàng liền theo đoàn xe của Dung Phong cùng đi phủ thành.


“Oa! A La, A La!” Tử Đào kích động lay tay của Tử La: “Muội nhìn kìa, cửa thành thật to lớn, còn to hơn cửa thành của huyện chúng ta nữa”


“A La, Tiểu Lục, người ở phủ thành chắc phải nhiều gấp mấy lần ở huyện chúng ta nhỉ, trên đường đâu đâu cũng là người! Xem kìa, sạp nhỏ ven đường cũng nhiều hơn...”


“Tam tỷ, mọi người mau nhìn, có bán mặt nạ!” “Tam tỷ, mọi người nhìn kìa, có bán diều giấy nữa!” Từ lúc vừa vào cửa thành, Tử Đào và Tiểu Lục nhìn đâu cũng ngạc nhiên, ngập tràn tò mò với vật phẩm trong phủ thành, ríu rít không ngừng, có thể thấy hai đứa rất phấn khích. Ngay cả Tử Vi bình tĩnh hơn Tử Đào và Tiểu Lục rất nhiều, nhưng Tử La vẫn có thể nhận ra sự hiểu kỳ từ tỷ ấy.


Tử La cũng có cái nhìn khác về quy mô của của phủ thành ở triều đại này. Sau khi các nàng vào thành, xe ngựa di chuyển đã khá lâu mới tới nhà mà Dung Phong sắp xếp cho mấy người Tử Thụ.


Lần này Dung Phong sắp xếp cho mấy người Tử Thụ ở một nơi an tỉnh trong chốn thị thành, là một chỗ rất tốt, người sống xung quanh đều là văn nhân sĩ tử.
Hơn nữa, gần đây còn có hai thư viện, rất thích hợp cho bọn họ học tập.


Quan trọng nhất là nơi đây cách trường thi rất gần, ngồi xe ngựa một khắc là tới. Phải biết rằng phủ thành này rất lớn, quãng đường một khắc đã rất gần rồi, dù không biết nhưng mấy người Tử La cũng nhận ra nơi tốt như vậy không dễ tìm.


Tử La không khỏi cảm khái thêm lần nữa, Dung Phong đối xử với huynh muội các nàng tốt từ tận đáy lòng. Lúc này, Tử là cũng chỉ cảm khái Dung Phong rất tốt, nàng còn không biết hết thảy đều là người nào đó một mực sắp xếp vì nàng.


“A La, cuối cùng mọi người cũng tới! Nhị ca nhớ mọi người muốn chết!” Tử La vừa mới vào cửa, Tử Thụ, Tử Hiên liền lập tức ra đón, thậm chí Tử Hiên còn khoa trương ôm Tử La một cái thật chặt! Nếu không phải nàng kháng nghị thì Tử Hiên còn định bể nàng lên nữa kìa. “Dung đại ca, mọi người đến phủ thành sao không nói trước một tiếng để bọn đệ ra đón!” Tử Thụ nói. “À, không phải Tử Vi và các muội muội sợ ảnh hưởng việc học của các đệ sao, vì thế mới không cho ta báo trước đây. Hơn nữa ta tới phủ thành nhiều lần rồi, tòa nhà này là ta tự đi mua mà, đâu cần ra đón, đây không phải là cởi quần đánh rắm, uống công vô ích sao?!”


Dung Phong vừa nói liền không còn hình tượng gì, đi đến ngồi vào cái ghế to trong đại sảnh, hoàn toàn khác xa hình ảnh công tử phong lưu phe phẩy quạt lúc mới đến. Mọi người cũng đều biết tính Dung Phong nên khi nghe Dung Phong nói câu mất hình tượng như vậy cũng chẳng lấy làm lạ.


Tử Thụ thấy Dung Phong như vậy, khoé miệng co rút, bèn quay sang hỏi thăm Tử La về chuyện trên đường đến đây. Cậu thúc giục mọi người đi rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi, lát nữa cùng nhau ăn tối.


Đám Tử La ngồi xe ngựa một ngày cũng mệt mỏi, vì vậy cũng rối rít đi nghỉ ngơi. Tử La rất vui mừng vì lần này Dung Phong còn sắp xếp hai người quen là Xuân Hoa và Hạ Hà đến hầu hạ các nàng rửa mặt chải đầu. Trong lúc tắm rửa, Tử La hỏi qua mới biết Xuân Hoa và Hạ Hà vào hôm bọn người Tử Thụ tới phủ thành liền đến đây hầu hạ việc ăn uống cho họ.


“Thiếu gia nói nô tỳ và Xuân Hoa ở huyện thành hầu hạ A La tiểu thư và Tử Thụ thiếu gia việc ăn uống nên lần này mới mang bọn nô tỳ đến phủ thành. A La tiểu thư, người biết không, phủ thành náo nhiệt hơn Cổ Thuỷ trấn của chúng ta nhiều!” Hạ Hà đứng bên cạnh hưng phấn nói.


“Được rồi, được rồi, ngươi đâu phải chưa từng đến phủ thành, có cần kích động vậy không? Để mấy người A La tiểu thư nghỉ ngơi!” Xuân Hoa thấy Hạ Hà phấn khích như vậy không khỏi đau đầu. May là theo nàng quan sát được thì mấy tỷ muội Tử La đều dễ hầu hạ, nếu không Hạ Hà như vậy sẽ bị làm khó rồi. “Hi hi, do nô tỳ ở trong trận quá lâu nên thấy vậy mà! À, A La tiểu thư, mọi người nghỉ ngơi cho khoẻ, bao giờ ăn cơm tối nô tỳ lại đến gọi.” Hạ Hà ngượng ngùng nói. Tử La ngủ dậy thì trời cũng tối! Xuân Hoa đến hậu viện chuẩn bị gọi các nàng đi ăn tối, vừa mới đến phòng Tử La thì nghe tiếng vang nên lập tức đi vào. “A La tiểu thư dậy rồi!”


“Xuân Hoa tỷ, mấy người Đại tỷ dậy chưa?” Tử La có chút mơ màng hỏi. “Tử Vi và Tử Đào tiểu thư chắc vẫn còn chưa dậy. Nô tỳ đến phòng của A La tiểu thư trước. Thức ăn chuẩn bị gần xong rồi, thiếu gia bảo nô tỳ đến gọi mọi người đi ăn tối.” “Vậy tỷ đi gọi Đại tỷ, Nhị tỷ đi! A La tự lo cho mình được mà!” Tử La vừa nói vừa ngăn lại không để Xuân Hoa giúp nàng buộc tóc.


“Vậy lát nữa nô tỳ và mấy người Tử Vi tiểu thư đứng bên ngoài chờ tiểu thư nhé!” Xuân Hoa biết Tử La luôn thích tự mình làm, cũng không miễn cưỡng nữa, đi gọi mấy người Tử Vi. Tử Vi và Tử Đào ở ngay cách vách, Tử La mặc quần áo, buộc tóc xong liền ra ngoài, lát sau Tử Vi, Tử Đào cũng đi ra.


Lúc đám Tử La đến tiền viện thì mọi người đều đã đến đông đủ, ngay cả Tiểu Lục cũng đã đến. Bởi vì còn bốn ngày nữa kỳ thi sẽ bắt đầu nên mấy ngày này tỷ muội Tử La không ra ngoài chơi, một lòng muốn ở nhà làm chút đồ ăn ngon cho huynh đệ Tử Thụ.


Kỳ thi phủ rốt cuộc cũng đến.
Kỳ thi chia làm ba ngày, hôm nay là ngày thi đầu tiên.


Đến lúc nhìn thấy Tử Thụ, Tử Hiên, Chu Viễn vào trường thi, các nàng mới yên lòng về nhà, khi nào kết thúc sẽ đến đón mấy người Tử Thụ. Ba ngày thi trôi qua rất nhanh, tiếp đến là những ngày dài chờ đợi kết quả. Dung Phong bên này rất bận, đợi mấy người Tử Thụ thi xong, đến ngày thứ hai hắn liền đi, bảo là muốn đến huyện bên cạnh làm chút chuyện, có thể phải đến kỳ thi viện mới trở lại.


Nửa tháng sau rốt cuộc cũng đến ngày yết bảng.
Từ sáng sớm, huynh muội Tử La đã đến bên ngoài trường thi đứng chờ, bởi vì hôm nay kết quả sẽ dán ở đây.
Các nàng còn tưởng mình đến sớm, nào ngờ lúc đến đã thấy rất đông người, tiếng nói chuyện ồn ào bên tai không dứt.


“Người đến xem kết quả qua mỗi năm càng lúc càng đến sớm, may là lần này chúng ta cũng đến sớm!” Một sĩ tử chừng hai mươi tuổi đứng bên cạnh chỗ các nàng nói với bạn của mình. “Còn không phải sao, ai cũng sốt ruột muốn xem kết quả mà!” “Ôi, không biết lần này kết quả của ta thế nào...”


***
“Mau đến, mau đến!” Mấy người Tử La đang đứng liền nghe có người hô lớn. Sau đó các nàng nhìn thấy một nhóm quan sai cầm danh sách từ bên trong đi ra chuẩn bị dán lên.
Mọi người thấy vậy bèn rối rít tiến về phía trước.