Điền Viên Cẩm Tú

Chương 145: Tốc độ hay chất lượng

Đám Tử La vừa nghe đã biết đại khái ý tứ của Thiết Ngưu. Thực ra đám Tử La không nhất thiết cần một người chuyên môn tính sổ sách thu mua rau cỏ. Bản thân Trần thúc tự thu mua rau, có thể hiệu suất hơi thấp một chút, nhưng cũng không đến mức không kịp.


Nhưng đám Tử La biết, bây giờ Thiết Ngưu đang cần bạc!


Vì thế, Tử Thụ nhìn về phía đám Tử La, thấy đám Tử La không2có dị nghị gì, bèn nói với Thiết Ngưu: “Cũng được. Vậy Thiết Ngưu, ngày mai đệ cứ đến giúp Trần thúc mua rau, miễn cho Trần thúc một mình xoay sở không kịp. Sau đó thuận tiện giúp Trần thúc ghi chép sổ sách, đến chạng vạng thì cùng Trần thúc tới đây thuật lại khoản mục cho chúng ta. Như vậy nhé, chúng ta trả tiền công mỗi lần cho Trần thúc là mười văn tiền. Mỗi lần thu mua8rau đại khái mất khoảng một buổi chiều. Như vậy, chúng ta cũng trả cho đệ mười văn tiền một lần, để xem có được không?” “Được, được! Cảm ơn mọi người, Tử Thụ ca! Chiều mai ta sẽ đến nhà Trần thúc hỗ trợ đúng giờ.” Thiết Ngưu vốn cũng chỉ đến thử xem sao. Cậu cũng biết việc thu mua rau này chẳng cần nhiều người như vậy, nhưng bây giờ cậu rất cần bạc. Lúc này nghe Trần thúc6nói đám Tử La gần đây không có thời gian về thu mua, đều giao Trần thúc hỗ trợ, nhưng Trần thúc lại không biết ghi chép sổ sách, có chút không xoay sở kịp, cậu mới nghĩ lại đây hỏi thử xem sao. Không ngờ tới đám Tử La lại dễ dàng đồng ý như vậy, khiến cậu có chút ngượng ngùng. “Tốt, vậy ngày mai đệ nhớ qua đó hỗ trợ! Muốn vào trong ngôi chút không?” Tử Thụ vừa3mở cửa cổng vừa nói.


Tử Thụ vừa mở cổng, hai con chó Đại Bạch, Tiểu Bạch đã vội vàng chạy về phía đám Tử La. Đại Bạch, Tiểu Bạch quấn quít Tử La và Tiểu Lục nhất. Chúng nó sủa mấy tiếng chào hỏi bọn Tử Thụ, Tử Vi xong, liền vội vàng chạy thẳng đến chỗ Tử La, Tiểu Lục.


“Đại Bạch, Tiểu Bạch, bọn mày ở nhà rất nhàm chán phải không? Vậy ngày mai Đại tỷ không lên trấn trên,5ở nhà chơi cùng bọn mày nhé!” Tử La nhìn Đại Bạch, Tiểu Bạch nhiệt tình vẫy đuôi với nàng, còn muốn bổ nhào vào người nàng. Tử La bèn sờ sờ Đại Bạch, Tiểu Bạch, cũng ngăn cản động tác nhào tới của chúng.


Tiểu Lục nghe vậy cũng nói: “Ngày mai, Tiểu Lục cũng ở nhà chơi cùng Đại Bạch, Tiểu Bạch nha!”


Thiết Ngưu thấy Tử La và Tiểu Lục cúi người chơi với hai chú chó vô cùng vui vẻ, đám Tử Vi vừa vào nhà vừa bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều nhìn Tử La, Tiểu Lục. Thiết Ngưu nhìn Tử La, Tiểu Lục tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, còn có ánh mắt cưng chiều của bọn Tử Vi đối với Tử La, lại có tiếng gà lục cục, tiếng vịt quạc quạc từ sân sau vang tới. Cậu cảm thấy cảnh tượng hoàn thuận vui vẻ này thật vô cùng tốt đẹp!


Thiết Ngưu không khỏi có chút hâm mộ, ánh mắt nhất thời có chút ngây dại!
“Thiết Ngưu ca, vào đi!” Lúc này tiếng nói của Tử La mới rơi vào tai Thiết Ngưu.


Thiết Ngưu bấy giờ mới phát hiện đám Tử La đều đã vào trong sân. “Ha hả! Cảm ơn A La và mọi người. Đệ còn có chút việc, không vào đâu.” Thiết Ngưu nói xong thì vẫy vẫy tay, không chờ đám Tử La nói chuyện đã vội vàng chạy đi. Rất nhiều năm về sau, Thiết Ngưu vẫn còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Cậu thấp thỏm mà đến, mang theo tâm trạng mong chờ, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi một cách thần kỳ như vậy. Bên cạnh đó, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ của gia đình Tử La cũng khiến lòng cậu vô cùng ấm áp. Đến rất nhiều năm về sau, Thiết Ngưu trở thành quản sự đắc lực nhất của cửa hàng nhà Tử La, đối mặt với rất nhiều hấp dẫn, cậu đều không có chút dao động. Cậu không bao giờ có ý niệm phản bội gia đình Tử La, trước sau đều trung thành và tận tâm với nhà Tử La như một.


Thiết Ngưu nghĩ chính là do cảnh tưởng ấm áp lòng người hôm nay đã sưởi ấm trái tim cậu. Cho nên, cậu đã quyết định đi theo gia đình Tử La cả đời.
Thiết Ngưu vừa đi không lâu, Trần thúc đã tới báo cáo với đám Tử La các khoản mục thu mua ngày hôm nay, để cho đám Tử La ghi chép lại.


Trần thúc dựa theo trí nhớ thuật lại các khoản mục thu mua xong, thì bắt đầu khen ngợi Thiết Ngưu. “Đứa nhỏ này tính toán thật giỏi! Cả buổi chiều đều ở lại giúp thúc tính toán, có thể nói vừa nhanh vừa chuẩn. Thu mua rau xong, nó còn giúp chúng ta rửa toàn bộ rau một lượt đó. Thúc muốn ngăn cản mà nó cũng không nghe. Ngày mai các cháu ở cửa hàng rửa rau sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi!”


Nghe lời Trần thúc nói, đám Tử La đều cảm thấy Thiết Ngưu này thật đúng là một đứa nhỏ tốt bụng chịu khó. Các nàng giúp cậu ta như vậy đúng là không hề sai chút nào.


Sáng sớm ngày hôm sau, đám Tử La đều dậy sớm. Ngoài Tử Vi, Tiểu Lục ở lại nhà thì đám Tử La, Tử Đào đều cùng Tử Thụ, Tử Hiên đến cửa hàng hỗ trợ.
Huynh muội Tử La ăn sáng xong, vừa định rời nhà thì thấy Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha dẫn theo Giang Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha tới nhà mình.


Hóa ra là Giang Tam thẩm vẫn sợ trong cửa hàng không có Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha hỗ trợ, cửa hàng sẽ bận đến không xoay sở được nên muốn cho Giang Tam Nha đến cửa hàng giúp đỡ. Nhưng thấm ấy lại sợ đám Tử La ngại Giang Tam Nha quá nhỏ không giúp được gì. Thế nên, thẩm ấy để Giang Tam Nha theo Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha tới, hỏi qua ý đám Tử La xem có để cho Giang Tam Nha đi không?


Về phần Giang Tứ Nha và Ngũ Nha thì là trong nhà không có người, hai đứa lại còn nhỏ nên muốn để bọn chúng đi đến nhà Tử La.


“Cha mẹ nói, tuy Tam Nha hơi nhỏ tuổi, nhưng rửa rau, bưng bát đều có thể giúp đỡ. Dù sao tỷ và Nhị Nha không đến cửa hàng, chúng ta đều rất áy náy, vì thế mới nghĩ để cho Tam Nha tới giúp đỡ. Tử Thụ ca, Tử Vi tỷ, mọi người yên tâm, mọi người không cần trả tiền công cho Tam Nha đầu!” Giang Đại Nha vội vàng nói. Đối với thịnh tình như vậy của nhà Giang Đại Nha, đám Tử La làm sao có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt được. Vì vậy các nàng đành đồng ý để Giang Tam Nha đến cửa hàng hỗ trợ. Trong cửa hàng tuy rằng không có Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha, nhưng hơn ở chỗ có cả Tử La, Tử Đào và Giang Tam Nha giúp đỡ. Hơn nữa, rau thu mua ngày hôm qua cũng đã được Thiết Ngưu rửa rất sạch sẽ, cũng giảm bớt thời gian rửa rau cho mọi người. Cho nên tuy hôm nay đám Tử La rất bận rộn nhưng vẫn xoay sở được.


Hai ngày liên tiếp vội vàng như vậy. Chạng vạng ngày hôm sau, sau khi đám Tử La từ cửa hàng về nhà, bọn họ vẫn thấy Tử Vi và hai tỷ muội Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha còn ở trong phòng vừa thêu vừa sôi nổi thảo luận cái gì đó.
Vì thế, Tử Thụ bèn hỏi: “Đại Nha tỷ, bọn tỷ còn chưa trở về nấu cơm sao?”


“Ôi, Tử Thụ mọi người đã về rồi rồi sao? Đã trễ như vậy rồi!” Giang Nhị Nha thấy đám Tử La đã về, lúc này


mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã qua mau như vậy. Lúc này, Tử Vi, Giang Đại Nha nghe vậy cũng đều buông mẫu thêu trên tay xuống, kinh ngạc nhìn sắc trời. “Làm sao bây giờ?! Tỷ còn chưa có nấu cơm tối nữa!” Tử Vi cũng sững sờ.
“Không sao! Bây giờ chúng ta nấu cũng chưa muộn!” Tử Hiên nhanh chóng an ủi.


Tử Thụ, Tử La cũng nhanh nhẹn gật đầu.
Sau khi Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Đào đi nấu cơm tối, Tử La ở lại trong phòng, nhìn mấy người Tử Vi thu dọn đồ thêu. Nàng tò mò hỏi: “Đại tỷ, các tỷ đang lo lắng về trận đấu ngày kia hay là gặp vấn đề gì mà thảo luận quên cả thời gian vậy?”


“Lúc nãy bọn tỷ đang thảo luận xem hôm thi đấu, bọn tỷ nên chú ý đến tốc độ, hay là chú ý tới chất lượng mẫu thêu hơn! Bởi vì bọn tỷ phát hiện, nếu bạn tỷ cố gắng thêu tinh tế hết mức, thì thời gian có chút không đủ. Tử Vi tỷ không lo lắng lắm, tỷ ấy thêu rất nhanh, thời gian cũng coi như thoải mái, nhưng tỷ và Đại tỷ thì lại không kịp. Cho nên, bọn tỷ đang thảo luận xem trận đấu ngày kia, bọn tỷ nên thêu nhanh một chút, bảo đảm thêu xong, hay vẫn là cố gắng thêu tinh tế nhất, thêu không xong thì coi như bỏ đi!” Giang Nhị Nha nói. “Cái vấn đề này, ALa thấy các tỷ vẫn nên đợi tới lúc đó nghe yêu cầu của Trương nương tử rồi hãy quyết định. Nhưng A La cảm thấy, lúc đó Trương nương tử sẽ yêu cầu các tỷ thêu hoàn chỉnh đấy. Dù sao, lần trước vòng đấu loại ai thêu không đủ mười tấc đều trực tiếp bị loại, có thể thấy được Trương nương tử rất coi trọng tốc độ của các tỷ, có khi còn tính toán thời gian nữa.”


“Không thì như vậy đi, để mai chúng ta lại hỏi thăm một chút năm vừa rồi yêu cầu khảo hạch của Trương nương tử ở trận đấu bán kết như thế nào, xem bà ấy coi trọng tính hoàn chỉnh của mẫu thêu, hay là coi trọng sự tinh tế, chất lượng của mẫu thêu. Sau đó chúng ta lại quyết định. Nhưng mà, ngẫm lại cũng biết, có thể đạt cả tốc độ và chất lượng, thêu vừa nhanh vừa tinh tế, đó mới là tốt nhất! Nhưng mà, nếu các tỷ không thể đạt được cả hai mặt, chúng ta sẽ phân tích xem Trương nương tử chú trọng vào mặt nào hơn, chúng ta cứ theo yêu cầu của Trương nương tử mà làm, như vậy là tốt nhất!”


“A La, muội thông minh quá! Vậy mà bọn tỷ lại không nghĩ ra, còn thảo luận lâu như vậy nữa.” Giang Nhị Nha nghe Tử La phân tích xong thì vô cùng kinh ngạc với sự thông minh của Tử La, cũng ảo não vì vừa rồi các nàng quá ngốc nghếch. Quả nhiên, ngày hôm sau, đám Tử La và Tử Thụ phân công nhau ở cửa hàng và thư viện hỏi thăm một phen, biết được Trương nương tử quả nhiên rất coi trọng tốc độ của người dự thi. Mỗi lần thi đấu bán kết, bà đều yêu cầu bản vẽ phải được thêu hoàn chỉnh. Tất cả các mẫu thêu không hoàn chỉnh đều bị loại đầu tiên, cho dù có thêu tinh tế đến đâu đi nữa.


Chỉ có ở trận chung kết cuối cùng, Trương nương tử mới không yêu cầu cụ thể người dự thi thêu cái gì cũng không quan tâm họ thêu nhiều hay thêu ít, chỉ cần phương pháp thêu của họ đủ xuất sắc, kỹ năng thêu đủ tốt là được. Nhưng mà, căn cứ vào những gì đám Tử La hỏi thăm, bản vẽ mẫu Trương nương tử đưa ra ở vòng thi bán kết thường không quá lớn, người dự thi chỉ cần thêu thuần thục đều sẽ đủ thời gian.


Đám Tử La mang tin tức hỏi thăm được về nói cho Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha xong, lúc này các nàng mới yên lòng. Sau khi đám Tử La thương lượng đều quyết định, nếu ngày mai bản vẽ mẫu khối lượng thêu quá lớn, mấy người Tử Vi cảm thấy không thể hoàn thành, thì các nàng sẽ coi trọng tốc độ hơn một chút. Thật ra huynh muội Tử La không quá lo lắng cho Tử Vi và Giang Đại Nha lắm, bởi vì hai người thêu khá thành thục xuất sắc nên hắn sẽ hoàn thành, nhưng Giang Nhị Nha thì không được như thế. Khách quan mà nói, trình độ thuần thục của Giang Nhị Nha có hơi kém hơn một chút so với Tử Vi và Giang Đại Nha. Cho nên, trước khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều dặn dò Giang Nhị Nha nhất định phải chú ý thời gian.