Điền Viên Cẩm Tú

Chương 146: Thăng hạng

Hôm sau là ngày diễn ra vòng bán kết. Sáng sớm, mấy huynh muội Tử La đã lên trấn trên. 11 Lần này bọn họ thông minh hơn một chút, nhớ mang ghế theo lúc đến quảng trường rồi. Lần này huynh muội Tử La tới quảng trường thi đấu2sớm nửa canh giờ, sớm hơn lần thi vòng loại khoảng một khắc.


Lúc này, người trong quảng trường không nhiều lắm, nhưng các nàng đợi khoảng mười phút sau, quảng trường đã nhanh chóng đứng đầy người. Cho đến trước khi trận đấu bắt đầu khoảng một khắc, trong quảng8trường đã biến thành biển người. Lượng người đến xem vòng bán kết lần này so với vòng đấu loại lần trước rõ ràng là nhiều hơn một chút. Số người đã gần như lấp đầy quảng trường.


Trong tiếng ồn ào huyên náo của đoàn người, vòng bán kết cuộc6thi thêu tuyên bố bắt đầu!
Quản sự chủ trì vòng đấu lần trước nói vài lời mở màn xong, thì bắt đầu giới thiệu các vị khách quý cùng giám khảo của vòng thi đấu hôm nay.


Các vị giám khảo vòng đấu này thật ra cũng giống với vòng đấu3loại lần trước, vẫn là sáu vị kia. Nhưng nhóm khách quý thì nhiều hơn mấy cái tên, đa phần là các ông chủ, chưởng quỹ các cửa hàng. “Sau đây ta xin tuyên bố vòng bán kết cuộc thi thêu chính thức bắt đầu!” Sau tiếng tuyên bố của5quản sự, trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. “Cảm ơn mọi người!” Quản sự tỏ ý bảo mọi người dừng lại, sau đó nói tiếp: “Vòng đấu bán kết lần này, hình thức thi đấu là Trương nương tử sẽ chỉ định cho các cô nương tham dự vòng bán kết một bộ bản vẽ mẫu thêu, yêu cầu các cô nương trong một canh giờ phải thêu theo bản vẽ này! Mọi người phải chú ý, việc phân loại, nhận xét tác phẩm thêu sẽ dựa theo hai tiêu chí chủ yếu là tính hoàn chỉnh của tác phẩm và trình độ, kỹ năng thêu. Tính hoàn chỉnh ở đây là muốn các vị phải hoàn thành xong tác phẩm. Bởi vì, tất cả các tác phẩm chưa hoàn thành đều sẽ bị loại ngay lập tức, không cần biết kỹ năng thêu của các vị thế nào! Về phần kỹ thuật thêu, sẽ xem xét trình độ thêu...”


Những gì quản sự nói đúng là không khác gì những cái ngày hôm qua huynh muội Tử La nghe ngóng được. Yêu cầu của vòng đấu bán kết lần này giống hệt với những lần trước.


“Được rồi! Như vậy, hình thức thi đấu bán kết ta đã nói rõ ràng! Lát nữa, các cô nương đủ tư cách tham dự bán kết nghe được tên mình hãy tiến lên đây, ngồi ở bàn có số thứ tự đã được chỉ định! Vòng đấu bán kết lần này, tất cả các cô nương có tư cách tham dự sẽ dự thi cùng một lúc. Thời gian thi đấu là một canh giờ! Thêm nữa, lần này số người có thể được thăng hạng tham dự vòng chung kết chỉ là năm mươi người. Nói cách khác, cứ một trăm người thì chỉ có hai mươi lăm người có thể được thăng hạng để tham dự vòng chung kết. Có thể nói là để có thể được thăng hạng là khá khó khăn. Hơn nữa, các cô nương có thể tham dự bán kết đều là những người có kỹ thuật thêu đạt trình độ nhất định. Cho nên, vòng đấu bán kết này chắc chắn sẽ là một vòng quyết đấu vô cùng khắc nghiệt! Vì vậy, các cô nương tham gia thi đấu, các vị phải cố lên!”


Tử La không thể không thừa nhận, vị quản sự này thật rất thích hợp làm người chủ trì. Nhìn xem, một tràng phát biểu này, đã khơi dậy cho mọi người biết bao nhiêu hứng thú với vòng đấu bán kết hôm nay!


Tiếp theo, quản sử lần lượt đọc tên của các cô nương tham dự bán kết, kèm theo số thứ tự, yêu cầu ai được đọc đến tên sẽ đi lên đài ngồi vào vị trí đã được chỉ định trước đó.


Bởi vì vòng đấu lần này có hơn hai trăm người cùng thi đấu, nên ngoài số bàn trên sân khấu thì phía dưới trước sân khấu cũng bày la liệt bàn dành cho các cô nương tham dự thi đấu ngồi.


Số thứ tự của Tử Vi, dựa vào kết quả vòng thi đấu lần trước, là số hai mươi lăm. Cho nên, Tử Vi được sắp xếp ngồi vào hàng thứ ba phía trên sân khấu.


Về phần Giang Đại Nha, số thứ tự không cách quá xa Tử Vi, là số bốn mươi hai, cũng ở trên sân khấu. Mà Giang Nhị Nha, lại xếp tận số một trăm sáu mươi. Bàn của nàng ấy ở phía dưới trước sân khấu. Còn Đổng Mai, người quen của đám Tử La, lại có số năm mươi ba, cũng ở phía trên sân khấu! Vương Tư Tư thì xếp hạng hơn một trăm bảy mươi, vị trí ở bên dưới.


Đợi các cô nương tham gia thi đấu bán kết ngồi vào vị trí xong, quản sự liền tuyên bố trận đấu bắt đầu! Lần này, bản vẽ mẫu Trương nương tử đưa ra là một bộ tranh Hoa sen sau mưa! Bà yêu cầu người dự thi phải thêu đầy đủ mọi chi tiết có trong bản vẽ!


Ngoài ra, dựa trên cơ sở bản mẫu, người dự thi cũng có thể dựa theo ý hiểu của mình điểm thêm các chi tiết khác, để tăng độ sinh động cho bức tranh Hoa sen sau mưa. Đó sẽ là một điểm cộng thêm cho người dự thi.


Nhưng mà, nếu người dự thi không thể hoàn thành bộ tranh thêu dựa trên bản vẽ trong thời gian chỉ định, thật ngại quá, người đó sẽ trực tiếp bị loại!


Một canh giờ này đối với các cô nương dự thi mà nói thật là căng thẳng, cũng trôi qua rất nhanh, nhưng đối với những người ở phía dưới xem thi đấu lại dài lê thê! Sau một hồi lo lắng chờ đợi, một canh giờ thi đấu rốt cuộc cũng kết thúc!


Đợi quản sự ra lệnh một tiếng, tất cả các cô nương dự thi đều phải buông kim thêu! Chỉ là vẫn có mấy cô nương không dừng tay, cố gắng thêu thêm vài đường, nhưng đều bị quân sự, còn cả Trương nương tử nghiêm khắc cảnh cáo, nói nếu còn ai tiếp tục thêu sẽ lập tức bị loại! Từ đó về sau cũng không còn ai dám tiếp tục thêu nữa.


Tử La quan sát vẻ mặt của các cô nương dự thi, phát hiện có người vẻ mặt bình tĩnh, có người lại có chút kích động. Tử La nghĩ vẻ mặt bình tĩnh có lẽ đều là các cô nương đã thêu hoàn chỉnh, còn vẻ mặt kích động có lẽ là những người đã không thể thêu xong rồi.


Đám Tử La cũng không thể dựa theo vẻ mặt của mọi người để phân biệt xem các nàng có thêu tốt hay không. Bởi vì những người có vẻ mặt tự đắc chưa chắc đã là những người thêu rất tốt, có thể là các nàng ấy chỉ là kiêu ngạo hơn người khác mà thôi, thật ra trình độ cũng không đến đâu. Mà vẻ mặt buồn phiền cũng không chắc là các nàng thêu không tốt, cũng rất có thể là các nàng ấy yêu cầu rất cao ở bản thân, chưa hài lòng về bản thêu của mình thôi. Về phần các cô nương có vẻ mặt tự nhiên, Tử La lại càng không thể đoán được các nàng thêu tốt như thế nào.


Tử La cẩn thận quan sát vẻ mặt Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha. Phát hiện vẻ mặt Tử Vi là bình tĩnh tự nhiên, trên mặt không có chút dáng vẻ kích động nào. Tử La thấy thế liền thở phào một hơi! Lấy hiểu biết của Tử La đối với tính cách Tử Vi, xem ra Tử Vi thêu xong rồi, còn là thêu không tồi chút nào!


Lại nhìn Giang Đại Nha, vẻ mặt cũng coi như là bình tĩnh, chẳng qua là không được thản nhiên như Tử Vi mà thôi. Tử La cũng không đoán được tỷ ấy thêu tốt hay không, nhưng mà chắc là thêu xong rồi! Còn có Giang Nhị Nha, ở góc độ của Tử La thì không nhìn thấy được vẻ mặt của tỷ ấy.


Rốt cuộc, sau một hồi thảo luận, xem xét dài dòng, nhóm giám khảo cũng hoàn thành bản ghi chép kết quả. Tất cả mọi người nóng lòng mong ngóng kết quả được công bố.


Đám Tử La vô cùng tin vào việc thăng hạng của nhóm Tử Vi. Quả nhiên, sau khi Trương nương tử đọc đến cái tên thứ mười lăm, đám Tử La đã nghe thấy tên Giang Đại Nha. Tiếp theo không lâu đám Tử La lại nghe được tên Giang Nhị Nha, Đống Mai, còn có cả Vương Tư Tư!


Nhưng đến khi Trương nương tử đọc đến hơn ba mươi cái tên mà vẫn chưa thấy tên Tử Vi, đám Tử La đã có chút không được bình tĩnh.


“Sao lại còn chưa có tên của Đại tỷ?! Sao lại không có chứ?” Lúc này Trương nương tử đã đọc đến cái tên thứ ba mươi tư, vẫn không có đọc đến tên Tử Vi, Tử Đào cực kỳ sốt ruột.
Tử La cũng đổ mồ hôi hột thay Tử Vi:


Tử La không khỏi lại nhìn lên phía trên sân khấu, Tử Vi thấy các cô nương được thăng hạng lần lượt đi lên phía trước sân khấu, vẻ mặt cũng có một chút ít căng thẳng.


“Sau đây là mười lăm cái tên đã thể hiện xuất sắc nhất trong vòng đấu ngày hôm nay, các nàng chính là số chín Ngô Tư Thần, số mười một Lục Vũ Huyên, số mười chín Trần Mĩ Mĩ, số hai mươi lăm Đổng Tử Vi...”


Hóa ra, vòng thi đấu bán kết lần này, bọn họ còn tuyển ra mười lăm người xuất sắc nhất! Đám Tử La nghe thấy tên Tử Vi xong thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này trái tim mới dám thả về trong lồng ngực!


Chủ sự Lệ Thường Phương thật sự hào phóng ngoài dự kiến của đám Tử La. Tất cả các cô nương được thăng hạng đều được thưởng một cuộn vải bông hảo hạng. Mười lăm người xuất sắc nhất như Tử Vi còn được Lệ Thường Phương thưởng thêm một cuộn vải gấm.


Các cô nương được thăng hạng đứng xếp hàng trên sân khấu, lần lượt nhận lấy phần thưởng của mình, vẻ mặt ai cũng tươi cười như hoa. Đó chính là sự vui sướng khi gặt hái được thành công! Tử La cảm nhận được sự vui sướng phát ra từ nội tâm của các nàng ấy một cách vô cùng chân thực.


Chẳng phải các cô nương này đã dùng năng lực của chính mình để đạt được phần thưởng hay sao? Ở vào cái thời đại nam chủ ngoại, nữ chủ nội này, điều này sao lại không khiến cho các vị cô nương tự hào được. Tử La cũng nhìn thấy vẻ vui sướng trên mặt của Tử Vi, Tử La nghĩ, phần thưởng này là do bản thân Tử Vi tự mình đạt được, Tử Vi hẳn là rất tự hào, cũng rất có cảm giác thành tựu. Nhìn khuôn mặt vui sướng của Tử Vi, Tử La không khỏi tự hỏi: Để Tử Vi ở nhà cố gắng giúp đỡ gia đình làm việc như bây giờ có thật sự tốt không?


Tử La đột nhiên lĩnh ngộ, ngoài việc bày mưu tính kế giúp gia đình kiếm tiền, nàng cũng nên coi trọng việc chỉ dẫn nhóm Tử Vi tự mình lập nghiệp, theo đuổi đam mê của chính mình.


Tử La nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc trước nghĩ cách kiếm tiền cho gia đình, nàng đã cẩn thận cho tất cả mọi người trong nhà cùng tham dự, để cho mọi người đều cảm nhận được bản thân mình có tác dụng. Xem ra, sau này nàng càng phải coi trọng, bồi dưỡng hứng thú, đam mê của huynh đệ, để cho bọn họ xây dựng sự nghiệp của chính mình mới tốt!


Tử La suy nghĩ miên man một hồi xong, lúc này, thấy Lệ Thường Phường ngoài việc thưởng cho các cô nương thăng hạng lần này, một trăm năm mươi vị cô nương không được thăng hạng cũng được thưởng một cái thước đo. Đây quả thật là niềm an ủi rất lớn cho các cô nương không thể thăng hạng.


Rốt cuộc vòng bán kết cũng chính thức kết thúc.
“Đại ca, sao các huynh lại đến đây?” Đám Tử La vừa chen ra khỏi đám người thì chợt nghe Tử Đào hố to, sai đó vội vàng chạy đi.


Đám Tử La quay đầu nhìn về hướng Tử Đào, quả nhiên thấy năm người Tử Thụ, Tử Hiên, còn cả Thiết Đản, Thiết Trụ, Xuyên Tử đang đứng bên kia. “Tử Thụ, sao mọi người lại đến đây, không phải đi học sao?” Chờ mọi người đi tới bên cạnh bọn Tử Thụ, Tử Vi hỏi.


“Tử Vi tỷ, bây giờ đã là lúc nào rồi chứ, thư viện đã tan học từ lâu rồi. Bọn đệ tan học nghe nói bán kết thêu còn chưa kết thúc nên mới đến. Không ngờ lại đến đúng lúc công bố kết quả thi đấu!” Thiết Trụ hưng phấn giành nói trước.


“Đúng vậy! Đại tỷ, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, chúc mừng các tỷ!” Tử Hiên cũng nói. Tiếp theo, đám Tử Thụ cũng lần lượt bày tỏ sự chúc mừng đối với mấy người Tử Vi.