Điền Viên Cẩm Tú

Chương 144: Thân diệc phàm chúc mừng

“Nói thì nói như vậy, nhưng ân tình của huynh muội các cháu đối với nhà chúng ta, chúng ta
đều ghi tạc trong lòng!” Giang Tam thẩm có chút nghẹn ngào cảm ơn bọn họ.


“Được rồi, Giang Tam thẩm, hôm nay là ngày vui, chúng ta phải vui vẻ mới phải! Đến đây, đến đây! Chúng ta dùng bữa, dùng bữa nào!” Tử Hiên vừa nói vừa gọi mọi người2vào ăn cơm.


Cơm no rượu say xong, Tử Thụ nói: “Đại tỷ, mấy hôm tới các tỷ đừng quan tâm tới chuyện cửa hàng nữa, cứ ở nhà luyện tập thêu thùa cho tốt đi!”


“Nhưng mà cửa hàng không có bọn tỷ sẽ rất bận bịu đấy!” Tử Vi hơi khó xử nói. Tử Vi biết các nàng cần luyện tập cho tốt, chuẩn bị cho việc thi đấu bán8kết, nhưng công việc trong cửa hàng cũng không thể thiếu các nàng được.


“Không sao đâu! Đệ và Tử Hiên đã nghĩ rồi. Không có ba tỷ giúp đỡ, người làm trong cửa hàng quả thật có hơi thiếu, nhưng cũng chưa tới mức không xoay sở được. Nếu thật sự không đủ người, bọn đệ nhận ít khách hơn một chút là được, tuyệt đối không thể để ảnh6hưởng đến việc thi đấu của các tỷ! Dù sao cuộc thi này cũng không được tổ chức thường xuyên, năm năm mới có một lần. Cuộc thi này đối với các tỷ mà nói là vô cùng quan trọng, cho nên ngàn vạn lần không thể vì việc buôn bán ở cửa hàng mà ảnh hưởng tới cuộc thi!” Tử Thụ nói.


“Đúng rồi! Thụ ca nhi rất nói đúng.3Cùng lắm mấy ngày tới mọi người trong cửa hàng chịu khó một chút, vất và một chút, như vậy cũng không cần ba tỷ muội các cháu trợ giúp nữa!” Trần thẩm cũng khuyên nhủ.


Cao Đại Sơn, Cao Liễu thị và mẹ Xuyên Tử cũng đều đồng ý, bày tỏ rằng họ có thể vất vả một chút để Tử Vi, Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha có5thể an tâm ở nhà chuẩn bị thi đấu bán kết thật tốt!


“Đúng vậy! Mọi người nói rất đúng! Đại tỷ, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, các tỷ về nhà chuẩn bị thi bán kết cho tốt đi! Chuyện thi đấu bán kết này mà bỏ lỡ thì sẽ không có nữa đâu, còn chuyện buôn bán ở cửa hàng là lâu dài, không cần vội nhất thời. Cho nên các tỷ vẫn nên về nhà chuẩn bị thi đấu bán kết đi!” Tử La cũng nói.


Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha thấy mọi người đều khuyên các nàng mấy ngày tới ở nhà chuẩn bị cho việc thi đấu bán kết. Hơn nữa, mọi người nói đều rất có đạo lý, cũng đều thật lòng thật dạ suy nghĩ cho các nàng, cho nên đám Tử Vi cũng đành đáp ứng!


“Tử Vi tỷ, Tử Thụ ca cứ yên tâm! Chờ bọn muội tham gia cuộc thi thêu này xong, bọn muội nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc ở cửa hàng nhiều hơn nữa!” So với Giang Đại Nha thì lá gan Giang Nhị Nha lớn hơn một chút, thấy Đại Nha và mẹ mình không có dũng khí nói lời cảm tạ, nàng bèn nói.


“Nhị Nha tỷ, ba mẹ con tỷ ở cửa hàng bọn để làm việc cần cù chăm chỉ, bọn đệ đều nhìn thấy cả, bọn đệ tin tưởng mọi người!”


Nói với Giang Nhị Nha lời này xong, Tử Thụ nói tiếp: “Đúng rồi! Mấy ngày nay đệ và Tử Hiên hỏi thăm một chút nội dung cuộc thi thêu mấy lần gần đây, đã biết được nội dung một vài trận bán kết và chung kết trước đó. Chẳng hạn như, nội dung trận đấu bán kết thêu lần trước là thêu một bộ tranh mẫu đơn do Trương nương tử đưa ra trong vòng một canh giờ. Thêu càng nhanh, càng tốt thì càng có cơ hội thăng hạng. Lần trước nữa thì nội dung trận bán kết là thêu một bộ tranh điệp luyến hoa trong một canh giờ, cũng là thêu càng nhanh, càng tốt, càng dễ thăng hạng!”


“Từ nội dung hai trận bán kết trước đó, bọn đệ đoán rằng nội dung bán kết thêu lần này đại khái cũng là thêu


một bộ tranh do Trương nương tử đưa ra trong một canh giờ. Mà bộ tranh thêu này thường là một vài tranh thêu mà mọi người quen thuộc. Cho nên, đệ đề nghị tỷ, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ mấy ngày tới có thể chọn một ít tranh thêu có độ khó tương đương hai lần trước để luyện tập.”


Nghe những lời Tử Thụ nói xong, vẻ mặt Tử Vi có chút đăm chiêu, nghĩ nghĩ nói: “Nghe Tử Thụ nói như vậy, tỷ đại khái cũng biết vòng bán kết thêu này sẽ thi cái gì rồi.”


“Tử Vi Tỷ, tỷ biết nội dung thi vòng bán kết thêu lần này sao?” Giang Nhị Nha có chút giật mình hỏi. Tử Vi nghe vậy mỉm cười, nói: “Làm sao có thể chứ! Tỷ chỉ là dựa theo nội dung thi đấu Trương nương tử đưa ra hai lần trước, phỏng đoán một chút xem lần này sẽ thi cái gì mà thôi!”


“Vậy Tử Vi tỷ cảm thấy lần này thi đấu bán kết sẽ thêu cái gì?” Giang Nhị Nha hỏi tiếp.


“Đó phải là một vài bộ tranh thêu mà chúng ta từng thấy, có độ khó tương tự với với bộ tranh mẫu đơn và điệp luyến hoa! Cho nên, chúng ta muốn chuẩn bị, không bằng thử luyện tập xem chúng ta có thể thêu một bộ tranh mẫu đơn hoặc điệp luyến hoa trong vòng một canh giờ hay không. Như vậy là có thể biết được chúng ta có thể thêu được một tranh có độ khó tương tự trong một canh giờ không rồi. Tỷ nghĩ nếu có thời gian, chúng ta cũng có thể tìm một vài bản vẽ mọi người quen thuộc để luyện tập một chút, xem có thể đoán trước chút nào hay không.” Tử Vi phân tích.


Đám Tử La nghe Tử Vi nói xong cũng đều gật đầu tán thành, cảm thấy phân tích của Tử Vi rất hợp tình hợp lý!
Hai người Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha cũng tỏ vẻ vô cùng kính nể đối với Tử Vi.


“Như vậy đi! Nhà bọn tỷ có rất nhiều mẫu tranh thêu đa dạng mà Lưu đại ca đã mua cho tỷ và Tử Đào, đều là những bản vẽ thông thường. Tỷ nghĩ mấy ngày tới chúng ta có thể lấy những bản vẽ này luyện tập. Vậy đi, Đại Nha tỷ, chiều nay các tỷ về nhà cùng bọn muội, muội sẽ đưa cho tỷ mấy bản vẽ đó để luyện tập.”


Tử Vi nghĩ lúc trước, sau khi Lưu Hoành biết các nàng học thêu, đã đưa cho nàng và Tử Đào rất nhiều bản mẫu đa dạng. Mấy bản mẫu đó rất thích hợp để các nàng mang ra luyện tập, vì thế bèn đề nghị với Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha.


Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha nghe xong đương nhiên là vô cùng cảm động với đề nghị của Tử Vi Rồi. Giang Nhị Nha nghĩ tới hai tỷ muội nàng còn có rất nhiều vấn đề về thêu thùa muốn hỏi Tử Vi. Vì thế, nàng bèn nói với Tử Vi: “Tử Vi tỷ, không bằng ngày mai muội và Đại tỷ đến nhà tỷ rồi cùng luyện tập được không? Ở vòng thi đấu loại lần trước, lúc Tử Vi tỷ luyện tập cùng bọn muội, chỉ dẫn cho bọn muội một vài điểm xong, muội và Đại tỷ đã tiến bộ rất nhiều đó! Tử Vi tỷ, tỷ yên tâm, bọn muội sẽ không hỏi tỷ quá nhiều vấn đề, ảnh hưởng đến việc chuẩn bị thi đấu của tỷ đâu. Bọn muội chỉ cần tỷ thỉnh thoảng chỉ dẫn cho một ít là được, không biết...” Giang Nhị Nha tuy rằng thẳng tính, nhưng nàng nói tới đây cũng có chút ngượng ngùng. Tử Vi nghe vậy đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. Nàng cảm thấy lúc nàng chỉ dẫn cho Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha cũng không hề ảnh hưởng đến việc luyện tập của nàng. Ngược lại, trong quá trình cùng Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha thảo luận, nàng còn lĩnh hội được không ít. Vì thế, Tử Vi nhanh chóng đồng ý với đề nghị của Giang Nhị Nha! Buổi chiều, đám Tử La tiếp tục mở cửa hàng buôn bán.


Đám Tử La vừa mới mở cửa không lâu, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai đã mang quà tới cửa, khiến đám Tử La hoảng sợ không thôi.


“Thiếu gia vốn định kết thúc trận đấu sẽ đi tìm mọi người để chúc mừng. Nhưng đợi đến lúc kết thúc trận đấu, thiếu gia tìm tới chỗ mọi người thì mọi người đã đi mất rồi. Thế nên, thiếu gia chỉ đành đi ăn cơm trưa với một vài quý nhân đã mời cậu ấy trước đó. Mà hôm nay thiếu gia còn có việc, cho nên sau bữa trưa cậu ấy đã quay về huyện thành rồi. Lúc đi thiếu gia đã đặc biệt căn dặn tiểu nhân tự mình đem quà tới đây chúc mừng mấy vị tiểu thư đã đã thăng hạng ở cuộc thi thêu đấy.”


Sau khi đám Tử La mời Mã chưởng quỹ vào trong gian giữa cửa hàng ngồi, mời trà, mời điểm tâm xong, Mã chưởng quỹ nói Đông nói Tây một hồi, mới nhân tiện nói ra mục đích mình tới.


Tử La nghe lời Mã chưởng quỹ nói xong không khỏi có chút ngượng ngùng! Tiếp đó, Tử La lại nhận được ánh mắt như cười như không của Tử Đào, khiến mặt nàng không khỏi đỏ lên. Buổi sáng, sau khi trận đấu kết thúc, nàng phải vội theo mấy người Tử Vi đi mua đồ ăn, làm bữa trưa thêm chút phong phú. Cho nên, sau khi trận đấu kết thúc, các nàng mới mau chóng rời khỏi như thế.


Cái này cũng không thể trách năng được! Ai mà biết Thận Diệc Phàm lại coi trọng các nàng, đặt các nàng ở vị trí trọng như thế. Kết thúc trận đấu còn nhớ đến các nàng, lại còn có thể đi tìm các nàng nữa chứ.


Nhưng Tử La nghe lời Mã chưởng quỹ nói xong, càng thấy có cảm tình với Thân Diệc Phàm.


Tử Vi nghe lời Mã chưởng quỹ nói xong, biết được Mã chưởng quỹ là thay mặt Thân Diệc Phàm tới chúc mừng các nàng, không khỏi có chút vừa mừng vừa lo, vội nói: “Nghe lời này của Mã chưởng quỹ, Thân đại ca đúng là khách khí quá! Chỉ là thăng hạng nho nhỏ mà thôi, đầu đáng để Thân đại ca để tâm như vậy chứ!”


“Phải! Phải! Thiếu gia còn nói, vòng thi bán kết chắc cậu ấy không tới được. Nhưng đợi đến vòng chung kết, cậu ấy chắc chắn sẽ tới tham dự. Đến lúc đó nếu Tử Vi tiểu thư đạt thứ hạng cao, thiếu gia còn nói sẽ tự mình


mang quà tới chúc mừng nữa!”. “Ngay cả trận đấu bán kết này, thiếu gia không đến được, cậu ấy cũng đã dặn dò tiểu nhân nhất định phải chuyển lời chúc phúc của cậu ấy cho mấy người Tử Vi tiểu thư. Thiếu gia chúc các vị ở trận đấu bán kết thể hiện hết tài năng, dễ dàng thăng hạng!” Mã chưởng quỹ thời thời khắc khắc đều nhớ rõ lời nói của Thân Diệc Phàm, bọn họ nhất định phải có quan hệ tốt với mấy huynh muội Tử La, nên lần này ông tới nói chuyện cũng vô cùng cung kính.


Chạng vạng, mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản trở về từ thư viện. Đám Tử La thu dọn các thứ, đóng cửa hàng xong liền ngồi xe trâu về nhà.


Đám Tử La ngồi xe trâu về thẳng tới cửa nhà, rất xa Tử La đã nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà nàng. Đám Tử La ngạc nhiên, tò mò không biết là ai đến tìm bọn họ.


Sau khi xe trâu của đám Tử La đi tới, Tử La nhận ra ngay người tới chính là người trước đó các nàng muốn mời tới cửa hàng chạy bàn, Thiết Ngưu.
Tử Thụ cho xe trâu dừng lại, xuống xe hỏi Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, đệ tới tìm chúng ta có việc gì sao?”
Tử La các nàng cũng lần lượt xuống xe.


“Là như vậy, ta, hôm nay lúc ta đến nhà Trần thúc bán rau, có nghe Trần thúc nói các huynh gần đây rất bận rộn, không có thời gian cho người tới thu mua rau. Mà Trần thúc thúc lại không biết ghi chép sổ sách, chỉ đành nhớ kỹ trước, nói phải đợi các huynh về nhà mới ghi chép sổ sách được. Ta thấy Trần thức tính toán rất chậm bèn ở lại giúp thúc ấy thu mua chút rau củ. Ta... ta nghĩ, tuy bây giờ ta không thể lên trấn trên chạy bàn, nhưng chiều đến có thể qua đây giúp mọi người thu mua rau được. Như vậy cũng không ảnh hưởng tới việc ta chăm sóc bà nội. Không biết. “Thiết Ngưu nói đến đây thì có chút thấp thỏm ngượng ngùng.