Điền Viên Cẩm Tú

Chương 138: Cuộc thi thêu

“Đây là bốn mươi bảy đồng!” Tử La lấy ra bốn mươi bảy đồng đưa cho Thiết Ngưu.
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!” Thiết Ngưu cứ cảm ơn đám Tử La mãi, sau đó mới cúi đầu chào các nàng2rồi rời đi.


“Nhị tỷ, nhà Thiết Ngưu ca có những ai vậy?” Tử La vừa giúp Tử Đào làm cơm, vừa hỏi.


Kỳ thực, ngay tại khi Thiết Ngưu nhanh chóng tính ra số tiền rau, Tử La liền nghĩ đến8việc mời Thiết Ngưu đến cửa hàng của các nàng làm tiểu nhị. Nhưng mà nàng còn muốn tìm hiểu một chút về gia cảnh của Thiết Ngưu, muốn biết cậu có thực sự muốn làm công việc này hay6không, có thực sự phù hợp với công việc này hay không.


“A La quên rồi à? Nhà Thiết Ngưu ca chỉ còn có mỗi huynh ấy và bà nội thối, mấy năm trước cha mẹ huynh ấy đã qua đời3rồi. Những việc này, người ở trong thôn đều biết cả.” Tử Đào mang vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nói.


“Ha ha! Chỉ là A La nhất thời không nhớ ra thôi!” A La thầm nghĩ gay go rồi, những5người, những chuyện trước đây, nàng đều cảm thấy mơ hồ, hoặc là chẳng nhớ chút nào cả.
“Tiểu Lục cũng không quen Thiết Ngưu ca! Tiểu Lục chưa từng gặp Thiết Ngưu ca ở trong thôn!” Tiểu Lục vừa canh lửa vừa nói chen vào.


“Cũng đúng, khó trách mấy đứa không nhớ được chuyện của Thiết Ngưu ca, thực ra ta cũng không biết nhiều về huynh ấy lắm.” Tử Đào nói.
Tử La thầm thở phào nhẹ nhõm.


“Nhị tỷ, tỷ biết gia đình Thiết Ngưu ca bình thường làm nghề gì để kiếm sống không? Dù sao thì gia đình nhà họ cũng chỉ có huynh ấy và bà nội mà.” Tử La hỏi tiếp.


“Ồ! Hình như nhà Thiết Ngưu ca có một ít đất, nghe nói cha mẹ Thiết Ngưu lúc còn sống cũng có chút bản lĩnh, có đến mười mấy mẫu ruộng tốt ấy, chỉ là, mấy năm qua đã bán đi một ít rồi. Bình thường thì bà cháu bọn họ đều dựa vào việc cho thuê ruộng đất để thu địa tổ, Ngô bà bà làm một ít thêu thùa để kiếm sống qua ngày! Cụ thể thế nào nữa thì ta cũng không rõ ràng lắm!” Tử Đào nói.


“Nếu nói như thế thì nhà Thiết Ngưu ca chỉ cần dựa vào việc thu địa tô là có thể sống thoải mái. Nhưng hôm nay Thiết Ngưu ca ăn mặc không được tốt cho lắm, lại còn có dáng vẻ rất thiếu tiền nữa.” Tử La đưa ra nghi ngờ của bản thân.


“Đúng vậy! Việc này ta cũng không rõ ràng lắm, nếu không thì đợi Đại ca, Đại tỷ trở về rồi muội hỏi mọi người đi!” Tử Đảo nói.
Ngày hôm sau, đến phiên Tử La đến cửa hàng làm thu ngân.
Lúc ngồi xe ngựa cùng với bọn Tử Thụ đi lên trấn trên, Tử La vẫn có chút buồn ngủ.


Đột nhiên, Tử Thụ bảo Tử Hiện đang đánh xe dừng xe lại.
Tử La thấy vậy cũng tỉnh táo trở lại, hóa ra là trên đường có hà bao bị rơi.


Tử Hiển nhặt là bao lên, phát hiện cái hà bao này rất cổ, bên trong còn có hai khối bạc vụn, còn có rất nhiều tiền đồng, gộp lại chắc cũng khoảng một lượng bạc


“Lúc này là sáng sớm, con đường này hẳn là chưa có ai đi qua. Có thể là thôn dân khu vực quanh đây lên trấn trên mua đồ, nhìn xem cái hà bao này thêu thùa rất tốt, nhưng vải dùng để thêu lại bình thường, chắc là do thôn dân nào ở gần đây làm rơi thôi.” Tử Hiên xem xét hà bao rồi nói.


Tử Thụ cầm lấy hà bao xem xét, thấy vậy Tử La cũng đến gần để xem.
Cũng đúng như Tử Hiên nói, cái hà bao này thêu rất đẹp.
Thậm chí tay nghề thêu còn rất tinh xảo, chỉ có điều kiểu dáng hoa văn thì hơi cũ một chút.


“Tử Hiên nói đúng! Hà bao này chắc là của thôn dần nào đó ở gần đây. Chúng ta chờ ở đây đi. Người nào làm rơi số tiền này hẳn là rất lo lắng. Dù sao thì một lượng bạc cũng là một con số không nhỏ đối với những người ở gần đây. Ta nghĩ sẽ sớm có người quay lại đây tìm thôi!” Tử Thụ nói.


“Được! Vậy chúng ta sẽ chờ ở đây. Bây giờ vẫn còn sớm, chưa vội đến trường, cứ để mấy người Trần thẩm mở cửa hàng trước cũng được.” Tử Hiên đồng ý.


Tử La đương nhiên cũng không phản đối. Lại nói, các nàng đợi chưa đến năm phút đồng hồ đã thấy có người từ phía trấn trên vội vã đi về phía các nàng.


Khi người đến gần, Tử La nhận ra chính là Thiết Ngưu, người tối hôm qua đến nhà các nàng bán rau. Chỉ là dáng vẻ của cậu ta bây giờ rất gấp gáp.
“Thiết Ngưu ca, huynh đi đâu vậy? Sao vội vàng thế?” Tử Hiên hỏi.


“À! Xin chào Tử Thụ ca, Tử Hiên, A La! Lúc đi lên trấn trên, ta có đánh rơi một cái hà bao, giờ đang quay lại để tìm nó.” Thiết Ngưu lúc này mới chú ý đến mấy người A La.
“Không biết hà bạo của huynh trông như thế nào, bên trong đựng những gì?” Tử Hiên nghe thấy, liền hỏi.


“Hà bao này là bà nội làm cho ta, bên trên có thêu một đóa mẫu đơn, bên trong có một thỏi năm đồng bạc, một thỏi ba đồng bạc và một trăm bốn mươi bảy văn, tổng cộng là chín trăm bốn mươi bảy văn. Không biết Tử Thụ ca cùng mọi người có nhìn thấy cái hà bao nào bị rơi trên đường không?” Thiết Ngưu hỏi.


Mấy người Tử La nghe thấy vậy liền biết là cái hà bao mà các nàng nhặt được chính là của Thiết Ngưu đánh rơi! Bởi vì hình dạng mà hắn miêu tả cùng số tiền bên trong hà bao giống y như cái mà các nàng nhặt được.


“Thiết Ngưu ca, huynh xem một chút có phải cái hà bao này không?” Tử Hiên đưa cái hà bao vừa nhặt được cho Thiết Ngưu.
“Đúng rồi, đúng rồi! Cám ơn mọi người!” Thiết Ngưu nhận lại hà bao, cẩn thận nhìn rồi nói.


“Thiết Ngưu ca, huynh xem bạc của huynh ở trong hà bao có thiếu không!” Tử Hiên nói với Thiết Ngưu.
“Không có, một văn tiền cũng không thiếu! Thực sự cảm ơn Tử Hiên và mọi người!” Thiết Ngưu thấy bạc vẫn còn bên trong hà bao, liền vô cùng cảm kích, nói lời cảm ơn các nàng.


“Không biết mới sáng sớm mà Thiết Ngưu đã mang theo nhiều bạc như thế lên trấn trên làm gì?” Tử Thụ hỏi.


“Bà nội ta lại phát bệnh rồi, thuốc đại phu kê cho đã uống hết, giờ ta đang định lên trấn trên bốc thêm thuốc cho bà nội. Lần này thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều. Nếu không có mọi người, không biết ta phải làm sao nữa.” Thiết Ngưu cứ nói cảm ơn với mọi người mãi không thôi.


“Đừng khách khí, đều là người cùng thôn cả, hay là đệ ngồi xe trâu với chúng ta, chúng ta đưa đệ lên trấn trên bốc thuốc.” Tử Thụ đề nghị.


Thiết Ngưu vốn còn muốn cự tuyệt, trước giờ cậu không có thói quen nhờ mọi người giúp đỡ. Trước giờ cậu và bà nội sống ở trong thôn không có thói quen phụ thuộc vào ai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của mấy người Tử La, lại nghĩ tới bà nội đang chờ thuốc để uống, vì vậy cậu liền đáp ứng.


Mấy người Tử La đưa Thiết Ngưu đến tận cửa hàng thuốc rồi mới quay lại cửa tiệm của mình.
Trên đường quay về cửa hàng, Tử La liền hỏi Tử Thụ, Tử Hiên về tình hình gia cảnh nhà Thiết Ngưu.
Sau khi Tử Thụ kể xong, Tử La đại khái đã đánh giá được tình hình nhà Thiết Ngưu.


Thì ra, cha mẹ Thiết Ngưu đã để lại cho hắn khoảng mười mấy mẫu ruộng tốt. Lúc đầu bà cháu bọn họ chỉ dựa vào địa tô, còn có nghề thêu thùa của Ngô bà à kiếm ít bạc sống qua ngày, cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm. Nhưng hai năm qua, mắt của Ngô bà bà càng ngày càng kém, bệnh cũng càng ngày càng nặng, hai năm qua không ngày nào ngừng uống thuốc, cho nên đến bây giờ, hai bà cháu mới khó khăn như vậy.


Tử La vừa nghe xong, liền đem tình hình ngày hôm qua nói lại với Tử Thụ và Tử Hiên.
Tử Thụ, Tử Hiên nghe nói Thiết Ngưu biết tính toán, bọn họ cũng muốn giúp đỡ Thiết Ngưu, cho nên hai người đều đồng ý với ý kiến của Tử La.


“Nhưng mà, việc này chúng ta vẫn phải về nhà thương lượng với mấy người Đại tỷ nữa.” Tử Thụ nói thêm
“Đúng vậy!” Tử La cũng đồng ý
Tử La biết, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy người Tử Vi hẳn sẽ không có ý kiến gì.


Quả nhiên, buổi tối, khi Tử La nói với Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục, mọi người đều đồng ý cả.
“Vậy tối mai, chúng ta từ cửa hàng về sẽ đến nhà Thiết Ngưu, hỏi xem cậu ấy có đồng ý hay không.” Tử Thụ nói.


“Đại ca, Nhị ca, ngày mai không phải ngày mọi người được nghỉ à?” Tử Đào thấy mọi người đều thảo luận xong rồi liền hỏi.
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?” Tử Thụ tò mò hỏi.


“Đại ca, vậy huynh tìm Thiết Đản đến hỗ trợ việc thu mua rau, ghi sổ được không? Mấy huynh muội chúng ta cùng nhau lên trấn trên, lâu lắm chúng ta không được đi chơi rồi” Tử Đào nói.


“Cũng được!” Tử Thụ thấy bọn họ đã lâu rồi không cùng nhau lên trấn trên chơi, lại thấy gương mặt chờ mong của Tử Đào, vì vậy không chút do dự liền đáp ứng.
Ngày thứ hai, quả nhiên Tử Thụ đến nhờ Thiết Đản sang giúp mọi người thu mua rau, ghi sổ, còn mấy huynh muội thì cùng nhau lên trấn trên chơi.


Buổi trưa, cửa hàng đóng cửa, mấy người Tử La cùng nhau đi dạo trên đường xem có cái gì cần mua không. Tử Vi cũng muốn mua thêm chút đồ dùng trong nhà, dù sao thì tòa nhà phía sau của các nàng vẫn còn để không, các nàng đang định chọn thời gian phù hợp sẽ chuyển vào ở, sau này thỉnh thoảng cũng có thể ở lại trấn trên.


Mấy người Tử La đi dạo qua mấy cửa hàng đều không thấy đồ dùng nào hợp ý, vì vậy Tử La quyết định sẽ tự mình vẽ hình dạng những đồ dùng mình cần, rồi tìm Trần Đại Ngưu làm cho các nàng.


Mấy người các nàng vừa nghĩ vừa quay lại cửa hàng, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài Lệ Thường phường có rất nhiều người. Mọi người còn đang thảo luận vấn đề gì đó, cực kỳ náo nhiệt.


Tử Đào thích náo nhiệt nên lôi kéo đám Tử La cùng qua xem. Mọi người thấy thời gian còn sớm, cửa hàng vẫn chưa cần mở cửa, huống hồ, các nàng cũng muốn xem chuyện gì xảy ra nên đều theo Tử Đào đến Lệ Thường phường xem thử.


“Vị đại thẩm này, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đi tới Lệ Thường phường, Tử Đào liền hỏi một vị đại thẩm bên cạnh.


“Tiểu cô nương, mọi người không biết à? Lệ Thường phường mỗi năm đều tổ chức cuộc thi thêu một lần. Năm nay, Lệ Thường Phường lại ra thông báo tổ chức cuộc thi. Thôi, không cùng mọi người nói nữa, ta còn phải trở lại nhà mẹ đẻ bảo cháu gái ta đi báo danh đây! Mấy đứa muốn biết thêm cái gì thì đi đọc thông báo đi.” Đại thẩm nói xong liền vội vã đi như có lửa đốt ở dưới mông.


Sau đó, mấy người Tử La càng ngày càng thấy nhiều người vội vàng rời đi, điều này khiến đám Tử La vô cùng sửng sốt.
Vì vậy, mấy huynh muội cũng tò mò đi xem thông báo.


Thì ra, Lệ Thường phường cử hành cuộc thi thêu, chỉ cần là những cô nương trên mười tuổi nhưng chưa quá hai mươi tuổi đều có thể tham gia. Phần thưởng của cuộc thi cũng rất nhiều, nếu xếp thứ nhất có thể nhận đến hơn năm mươi lạng bạc tiền thưởng nữa.