“Thẩm cũng quyết định rồi, chúng ta sẽ đi theo làm việc với các cháu.” Trần thẩm nói.
“Đúng, mấy người bọn ta đều sẽ ở lại!” Mẹ Xuyên Tử cũng nói.
“Còn Đại Sơn ca thì sao?” Tử La hỏi Cao Đại Sơn.
“Ta và mẹ cũng quyết định sẽ ở lại!” Cao Đại Sơn trả lời.
“Tốt lắm! Nếu tất cả mọi người đã quyết định ở2lại, vậy sau này chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng để phát triển cửa hàng thật tốt! Nếu như cửa hàng buôn bán tốt, huynh muội chúng ta sẽ không bạc đãi mọi người, thêm cho mọi người một ít tiền thưởng.” Tử Thụ thấy mọi người đều quyết định ở lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như bây8giờ để cậu đi tìm người, chưa chắc cậu đã tìm được những người đáng tin như mấy người Trần thẩm.
Cho nên, cuối cùng mấy người Tử La quyết định giữ lại Trần thẩm, mẹ con Cao Đại Sơn, mẹ Xuyên Tử, còn có ba mẹ con Giang Tam thẩm, lại thêm Trần thúc và Cao Lão Thực giúp các nàng nhận rau buổi chiều,6tổng cộng chín người.
Chương lão thấy mấy người Tử La tìm được đủ người rồi, cửa hàng cũng không còn cần đến vợ chồng bọn họ nữa, vì vậy liền nhân cơ hội nói với mấy người Tử La chuyện rời đi.
Tử La thấy vợ chồng Chương lão đã quyết định như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Vì vậy, mấy người Tử La đưa3cho vợ chồng Chương lão khế ước bán thân, lại cho họ thêm mười lượng bạc, nhưng Vợ chồng Chương lão nào có nhận, kiên quyết từ chối. Mấy người Tử La cũng không có cách nào, chỉ đành len lén để bạc ở trong bao quần áo của vợ chồng Chương lão.
Nhưng đến ngày hôm sau, vợ chồng Chương lão lại đến cửa hàng5của Tử La trả lại bạc cho các nàng.
Mấy người Tử La chẳng biết làm sao thể thay đổi được sự kiên quyết của hai người, cuối cùng vẫn là Tử Thụ thuyết phục. Huynh muội các nàng đã đồng ý giữ hai người lại, bây giờ hai người muốn rời đi, nhưng lại không nhận bạc của các nàng, vậy khác nào các nàng thất tín với Dương Chí?
“Chương gia gia, ngài cũng không thể để huynh muội chúng cháu trở thành người nói lời không giữ lời được!” Tử Thụ nói.
“Vậy, vậy sao được? Là hai thân già này tự muốn đi, đầu liên quan gì đến mọi người?” Chương lão nghe xong thì có chút sợ hãi.
“Mặc dù mọi người phải đi, nhưng chúng cháu cũng không thể nói lời mà không giữ lời được, mười lượng bạc này coi như để huynh muội chúng cháu bồi thường cho hai người! Còn nữa, mấy ngày vừa rồi, mọi người đã giúp đỡ cửa hàng của chúng cháu rất nhiều, về tình về lí, chúng cháu đều nên báo đáp mọi người một chút.”
Chương lão nghe xong lời của Tử Thụ, hiểu rằng Tử Thụ thật tâm muốn đưa bạc cho hai người, không khỏi cảm khái: “Vậy chúng ta xin cảm tạ Tử Thụ thiếu gia và mọi người.” Chương lão chắp tay cảm ơn.
Chương lão đi rồi, Cao Đại Sơn ở bên cạnh vẫn một mực quan sát, lúc này mới nói với cậu: “Tử Thụ, mọi người thật tốt, có thể làm việc với mọi người thực sự là vinh hạnh của chúng ta!”
“Đúng vậy, chúng ta có việc làm, lại không phải dầm mưa dãi nắng, hàng tháng còn được tiền tiêu vặt cao như thế, cũng phải lo lắng về tiền học của đám Xuyên Tử nữa. Trong thôn chúng ta không biết có bao nhiêu người ao ước công việc này đâu. Chúng ta thật sự phải cảm ơn huynh muội Tử Thụ đấy.” Ở phía bên kia bàn, mẹ Xuyên Tử cũng nói.
“Cao Ngũ thẩm, Đại Sơn ca, mọi người quá khen rồi! Mọi người cũng giúp cửa hàng rất nhiều, không có mọi người, cửa hàng của chúng cháu cũng không thể mở cửa được.” Tử Thụ nghe Cao Đại Sơn và mẹ Xuyên Tử nói xong liền ngượng ngùng.
Những ngày tiếp theo, ba người Tử La, Tử Vi, Tử Đào thay phiên nhau làm thu ngân của cửa hàng, để lại hai người ở nhà phụ trách việc trong nhà, trông nom Tiểu Lục, quan trọng nhất là ghi chép sổ sách mua rau. Có đối lúc, khi Tử La làm thu ngân, Tiểu Lục sẽ đến cửa hàng chơi với Tử La.
Hằng ngày Tử Thụ, Tử Hiên đến thư viện học, buổi trưa đều về cửa hàng ăn cơm, sau đó sẽ giúp đỡ công việc ở cửa hàng một chút, sau đó buổi chiều lại tiếp tục đi học, đến khi tan học lại trở lại cửa hàng đợi mọi người cùng nhau về nhà.
Ba người Thiết Đản, Thiết Trụ, và Xuyên Tử cũng do tỷ muội Tử La yêu cầu mãi mới đồng ý ở lại cửa hàng ăn com!
Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử đều cảm thấy rất ngại ngùng, đưa tiền cơm của đám Thiết Đản cho nhà Tử La.
Vì để Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử cảm thấy yên tâm nên Tử La đình thu nhận tâm ý của mọi người, lấy của mỗi người một trăm đồng.
Cứ như vậy hơn nửa tháng, cuộc sống của các nàng trôi qua vừa bận rộn lại vừa phong phú.
Khoảng thời gian này, mấy người bọn Tử La luôn cảm thấy cửa hàng của các nàng không đủ nhân viên. Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha đều là tiểu cô nương, không thể để các nàng chạy đi chạy lại thu dọn bàn được, chỉ có Trần thẩm cùng với Cao Liễu thị thỉnh thoảng chạy ra giúp đỡ, cho nên bây giờ việc chạy bàn này chủ yếu do Cao Đại Sơn đảm nhiệm.
Vào những lúc ít người thì Cao Đại Sơn còn giải quyết được, nhưng những khi nhiều người thì không khỏi có chút lúng túng chân tay.
Tử La quan sát một khoảng thời gian, thấy rằng các nàng vẫn phải tìm thêm một người làm tiểu nhị để chạy bàn. Sau khi Tử La thương lượng với mọi người, tất cả đều đồng ý sẽ tìm thêm một tiểu nhị nữa.
Thế là mấy người bọn Tử La lại đem tin tức các nàng muốn tìm người nói với mấy người Trần thẩm, hỏi bọn họ có người nào có thể giới thiệu được không.
“Người này tốt nhất nên là người biết một ít chữ, cửa hàng của chúng ta bây giờ cần người biết chữ.” Tử Thụ nói.
Trần thẩm cùng mấy người Cao Đại Sơn nghe xong đều rối rít suy nghĩ, nhưng bọn họ nghĩ khắp lượt tất cả những người mà bọn họ quen biết cũng không có ai biết chữ, lại còn là con trai mà có thể làm tiểu nhị cả.
Thế là, mấy người Tử La đành nói mọi người giúp các nàng lưu ý một chút. Nếu có người thích hợp thì huynh muội họ muốn tìm người ở trong thôn trước, dù sao cũng đã đều quen biết, mọi người đều biết gốc tích. Dùng người như vậy cũng tương đối yên tâm.
Đương nhiên, nếu như trong thôn không có người thích hợp, thì mấy người Tử La chỉ đành cân nhắc việc dán một cái thông báo tuyển người ở bên ngoài cửa hàng để tìm người phù hợp.
Ngày hôm đó, đến lượt Tử Vi đến cửa hàng làm thu ngân, còn Tử La, Tử Đào, Tiểu Lục thì ở nhà.
Buổi chiều, mấy người Tử La ở nhà thu nhận rau.
Nhìn sắc trời đã về chiều, mấy người Tử Thụ, Tử Hiên rất nhanh cũng sẽ về đến nhà, hơn nữa các nàng cũng thu đủ thực phẩm rồi. Thế là Tử La liền chuẩn bị đóng cửa viện để vào nhà bếp làm cơm tối.
Tử La vừa mới định đóng cửa liền nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi, xách theo một giỏ thức ăn chạy như bay về phía cửa nhà nàng.
“Xin hỏi... Xin hỏi, mọi người còn nhận rau xanh không?” Đứa bé kia chạy đến cửa nhà Tử La, thấy cửa vẫn cửa vẫn chưa đóng liền thở hổn hển, hỏi.
Tử La nhìn kỹ, xác định là chưa từng gặp cậu bé này, chỉ thấy đứa bé này mặc dù ăn mặc có chút rách nát, nhưng quần áo cũng được giặt sạch sẽ, hơn nữa, mặc dù ánh mắt nhìn các nàng có chút lo sợ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Tử La rất có hảo cảm với đứa bé này!
“Đại ca, việc thu nhận thực phẩm ngày hôm nay của chúng ta đã kết thúc rồi, ngày mai huynh hãy quay trở lại nhé!” Tiểu Lục nói.
“Mọi người đã nhận đủ rau rồi à? Vậy... vậy cũng được!”
Tử La có chút không đành lòng khi nhìn ánh mắt thất vọng của cậu, nàng nói: “Không sao, nếu huynh đã mang đến rồi thì chúng ta sẽ nhận. Nhưng mà, nếu như huynh muốn bán rau thì sau này phải đến sớm một chút!”
Cậu bé thấy tình hình thay đổi thì vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ cảm kích Tử La, còn không ngừng cảm ơn rối rít.
“Đây là hai mươi ba cân lẻ bảy lạng, rau này giá hai đồng một cân, tổng tiền là....”
Tử La vẫn chưa nói xong, đứa bé kia đã nói luôn: “Tổng cộng là bốn mươi bảy đồng!”
Tử La nghe vậy liền có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu bé.
Cậu bé kia thấy Tử La ngẩng đầu nhìn mình, liền xấu hổ, khẽ mỉm cười.
Tử La thấy vậy, cũng không khỏi nở nụ cười, khen ngợi: “Đại ca, huynh thật lợi hại!”
Một cậu bé khoảng mười tuổi có thể tính toán những con số này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng đứa bé kia rõ ràng là con nhà nghèo, hẳn là không được đi học, thế mà nhanh như vậy đã có thể tính nhẩm ra số tiền này, Tử La cảm thấy rất khâm phục cậu.
“A La, muội mới lợi hại! Nghe nói muội có thể làm thu ngân cho cửa hàng nhà mình, còn có thể tính tiền, thu mua rau củ nữa.” Cậu bé thấy Tử La cười với mình, liên thả lỏng một chút, cũng nói nhiều hơn một chút.
“Đại ca, huynh biết ta à?” Tử La tò mò hỏi.
“Đúng vậy! A La, mọi người không hay vào thôn, nhà ta cũng không ở giữa thôn mà ở tận cửa Bắc của thôn cơ, mọi người không biết ta cũng phải.”
“Đại ca, huynh tên là gì?” Tử La tò mò hỏi.
“Ta là Thiết Ngưu nhà Ngô bà bà!”
“Ồ! Thiết Ngưu ca, huynh làm toán rất giỏi đấy!” Tử La nói.
“Ha ha! Cũng không có gì, trước đây ta có theo cha ta học một chút!” Thiết Ngưu có chút không vui, nói.
“Thiết Ngưu ca, vậy bây giờ huynh không đi học nữa à?” Tử La hỏi tiếp.
“Không có, trong nhà không có tiền.” Nói đến đây, giọng Thiết Ngưu có chút trùng xuống.
“Vậy thì Thiết Ngưu ca đúng là rất lợi hại rồi. Huynh không đi học mà còn có thể học được tính toán giỏi như vậy!” Tử La thấy tâm tình của Thiết Ngưu có chút không vui liền mau chóng an ủi.
“A La, muội cũng không có đi học, mà còn có thể tự mình tính toán, muội mới lợi hại.”
“Hừ! Ta đang thắc mắc sao A La mãi không vào giúp ta, thì ra muội còn ở đây cùng Thiết Ngưu ca khen ngợi lẫn nhau hả? Thiết Ngưu ca, hiếm khi huynh tới nhà chúng ta, mau vào ngồi chơi một chút đi!” Tử Đào thấy A La mãi không vào nhà bếp hỗ trợ, đi ra lại gặp cảnh tượng như vậy, liền lên tiếng nói.
“Không được, bà nội vẫn còn chờ ta về nhà nữa.” Tuy Thiết Ngưu như thế nhưng chân cũng chưa bước đi.
“Thiết Ngưu, huynh còn chuyện gì à?” A La thấy Thiết Lưu mãi vẫn chưa có ý tứ rời đi, liền tò mò hỏi.
“Ta... ta...” Thiết Ngưu ấp a ấp úng mãi chưa nói thành cầu.
“Thiết Ngưu ca, có chuyện gì thì cứ nói, không cần ngại.” Tử Đào nói.
Thiết Ngưu nghe vậy thì có chút đỏ mặt, sau đó liền cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ mọi người có thể cho ta tạm ứng chút tiền được không? Ta, ta biết là cứ năm ngày mọi người mới trả tiền một lần, nhưng, nhưng bây giờ ta thực sự rất cần tiền! Vì vậy mọi người có thể cho ta ứng tiền trước được không?”
Thiết Ngưu nói xong liền có dáng vẻ mong đợi nhìn mấy người Tử La.
Tử La thấy dáng vẻ của Thiết Ngưu như thế, liền sinh lòng thương tiếc, nếu như không phải thực sự rất cần tiền thì nàng tin, với cái tính hay xấu hổ này của Thiết Ngưu, cậu sẽ không mở miệng cầu xin người khác như vậy đâu.
Thế là, Tử La không chút do dự đáp ứng.