Điền Viên Cẩm Tú

Chương 139: Tham gia hay không tham gia

“Oa! Năm mươi lượng bạc! Đại tỷ, tỷ cũng tham gia đi có được không?” Tử Đào nói.
“Còn thu mỗi người hai trăm đồng tiền báo danh nữa.” Tử Vi đọc thông báo xong, nghe Tử Đào nói vậy liền bổ sung.


“Đại tỷ, tỷ ngại gì chứ! Nếu tỷ muốn tham gia thì hai trăm đồng có tính là gì đâu.” Tử Hiên ra2vẻ "đại gia" nói. “Đúng vậy! Đại tỷ, nếu tỷ muốn tham gia thì bọn muội nhất định sẽ ủng hộ tỷ. Hơn nữa, A La tin Đại tỷ ra tay nhất định có thể giành được giải nhất.” Tử La thấy Tử Vi có vẻ muốn thử, cũng nói.


“A La, ai dạy muội nịnh nọt như vậy thế?” Tử Vi thấy trên mặt8Tử La như viết “Đại tỷ của ta lợi hại nhất” thì không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ nhéo má Tử La, nói.


“Thực ra Đại tỷ à, A La nói cũng không phải không có lý, dù tỷ không giành được giải nhất thì đệ thấy cũng có thể giành được giải nhì, giải ba. Bà chủ cũng nói rồi, ở trấn Cổ6Thủy này, bà ấy thấy tỷ là người thêu giỏi nhất.” Tử Thụ cũng nói.


“Đúng vậy, giải nhì được ba mươi lượng bạc đấy, giải ba cũng được mười lượng bạc! Dù được giải ưu tú cũng có hai lượng bạc. Đại tỷ, chỉ cần tỷ tham gia thì bọn muội tin chắc tỷ có thể đoạt giải. Cho dù được giải ưu tú3thì chúng ta cũng có thể kiếm được hai lượng bạc mà.” Tử Đào nói.


“Làm phiền nhường đường một chút!” Có tiếng người nói, sau đó Tử Vi bị đẩy sang một bên. Tử La thấy một đại thẩm kéo một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi ngang qua các nàng, vội vàng đi vào Lệ Thường Phường. “Người này sao vậy,5còn đẩy người khác!” Tử Đào nhìn hai người kia hùng hổ như thế thì tức giận nói.


“Thôi bỏ đi tiểu cô nương. Chắc là bọn họ vội đến Lệ Thường Phường báo danh tham gia cuộc thi thêu thôi mà!” Một ông lão đứng bên khuyên nhủ.
“Trời, mới đó đã có người báo danh rồi ạ?” Tử Hiên kinh ngạc hỏi.


“Ha ha, chàng trai trẻ, cháu không biết rồi. Cuộc thi thêu mỗi năm một lần của Lệ Thường Phường là chuyện lớn của trấn Cổ Thủy chúng ta đấy. Hằng năm chỉ cần cuộc thi bắt đầu là có rất nhiều người đến báo danh. Nếu các cháu muốn tham gia thì ta khuyên các cháu nên nhanh báo danh đi. Nếu không, chờ mấy ngày nữa thì số người đến báo danh có thể bao vây Lệ Thường Phường tới mức nước chảy cũng không lọt đấy.” Ông lão nói tiếp.


Huynh muội Tử La nghe vậy đều kinh ngạc, kinh khủng như vậy sao?
Huynh muội Tử La không khỏi nhìn về phía Lệ Thường Phường, đúng như dự đoán, bên trong đã có mười mấy người vây quanh chưởng quỹ Lệ Thường Phường, chắc hẳn họ đến báo danh, bởi vì hai người vừa đẩy bọn họ cũng đứng ở đó.


Sau đó lại có thêm mấy người đi vào Lệ Thường Phường báo danh tiếp. “Trời, có cần phải khoa trương như thế không?” Tử Đào cũng kinh ngạc.


“Vẫn còn có người nữa kìa.” Tử La chỉ về một hướng nói. Đám người Tử Thú nhìn về phía Tử La chỉ, quả nhiên lại có mấy đoàn người đang đi về phía Lệ Thường Phường. Huynh muội Tử La trợn mắt há mồm nhìn đoàn người đến báo danh không ngớt.


“Hay là Đại tỷ cũng tham gia đi!” Tử Hiên nói.
“Cái này, không được đâu! Nếu không chúng ta cần nhắc một chút đã, hôm khác lại đến báo danh cũng được. Còn hai ngày báo danh nữa mà!” Tử Vi vẫn còn đắn đo.


“Vậy chúng ta về nhà bàn bạc trước.” Tử La thấy vậy cũng không muốn làm khó Tử Vi. Thế là huynh muội Tử La liền về cửa hàng. “Nghe nói cuộc thi thêu đã bắt đầu nhận báo danh, các ông có nghe nói không?” Một đại thúc đang ăn Malatang nói với người ngồi đối diện. “Ta có nghe, hình như trưa nay đã cho báo danh rồi. Đúng rồi, Giang lão ca, đại cô nương nhà huynh lần này có tham gia không?” Một người khác trả lời.


“Đương nhiên tham gia chứ. Nha đầu nha ta đã chuẩn bị rất lâu rồi đấy.”


“Đúng là giỏi thật! Cháu gái đã chuẩn bị kỹ như thể chắc sẽ đoạt giải thôi. Lúc đó Giang lão ca huynh nở mặt nở mày rồi. Không giống nha đầu nhà ta, chẳng thể ngồi yên được, thêu uyên ương mà cứ như thu vịt hoang ấy. Ta cũng chẳng mong nó tham gia được cuộc thi lớn này đâu.”


“Đệ đừng nói vậy, hay là cứ báo danh cho cháu đi, biết đâu cháu nó đoạt giải thì sao?” “Giang lão ca huynh nói cũng đúng, tốn hai trăm văn tiền, coi như ta cho nha đầu kia đi chơi một chuyến. Không được giải gì cũng chẳng sao, coi như để nó mở mang kiến thức thêu thùa.”


“Vậy mới đúng chứ! Ai tham gia cũng có cơ hội đoạt giải mà.” Người được gọi là Giang lão ca trả lời.


“Đại thúc, có phải các thúc đang nói tới cuộc thi thêu của Lệ Thường Phường không ạ?” Tử Hiên dọn bàn bên cạnh nghe vậy hỏi. “Ở trận chúng ta trừ Lệ Thường Phường ra còn có cuộc thi thêu nào nổi tiếng như thế đâu chứ?” Người kia trả lời.


“Nhà cháu có tỷ muội nào biết thêu không, có muốn tham dự cuộc thi này không? Đây là cơ hội rất tốt cho các cô nương, nếu có thể đoạt giải thì các cô nương tìm nhà chồng cũng dễ hơn nhiều. Còn nữa, năm người đứng đầu cuộc thi có thể vào làm trong Lệ Thường Phường, đây là chuyện rất tốt đấy. Nghe nói Lệ Thường Phường trả lương rất cao, một tú nương mỗi tháng được trả một lượng bạc đấy.” Một vị đại thẩm bên cạnh cũng nói xen vào. “Đúng thế đúng thế, cô nương đoạt giải nhất năm ngoái, nghe nói sau cuộc thi, cửa nhà bị mấy bà mối giẫm mòn hết cả đấy, sau này cô nương đó còn được gả cho một nhà rất giàu có nữa!” Tiếp theo lại có người nói.


Tử La ở quầy thu tiền nghe mọi người bàn tán, cũng đại khái hiểu được cuộc thi này ngoài số tiền thường hấp dẫn thì cũng mang lại danh tiếng cho các cô nương dự thi, thế nên mọi người mới tham gia nhiều như thế.


Đến tối đóng cửa quán, Trần thẩm cũng hỏi xem tỷ muội Tử La có tham gia cuộc thi không. “Vi tỷ nhi, các cháu có tham gia cuộc thi thêu không?” Trần thẩm cùng mọi người ngồi trong sân rửa bát đũa, hỏi Tử Vi. “Trưa nay chúng cháu thấy phường thêu Lệ Thường dán thông báo, nhưng chúng cháu vẫn chưa quyết định có tham gia hay không.” Tử Vi nói thật. “Tử Vi tỷ, tỷ thêu giỏi như thế, nếu muội là tỷ thì muội nhất định sẽ tham gia.” Giang Nhị Nha ngồi bên nói.


“Đúng vậy, tỷ nghe Nhị Nha tỷ nói chưa. Đại tỷ, tỷ đi báo danh đi, để mọi người thấy Đại tỷ nhà chúng ta lợi hại thế nào?” Tử Đào nói.


“Muội thật là! Khi chiều muội không nghe mọi người nói à, cuộc thi lần này hầu như tất cả các cô nương trong mười dặm tám thôn quanh đây đều tham gia. Nhiều người như thế, sao muội biết tỷ nhất định sẽ đoạt giải?” Tử Vi nói.


“Không thể nói như vậy, nhưng ta cũng đồng ý với suy nghĩ của Tử Đào. Vị tỷ nhị thêu rất giỏi, cho dù không được phần thưởng thì cũng có danh tiếng chứ. Còn nữa, Vị tỷ nhi, cháu cũng đến tuổi làm mai kén chồng rồi, có danh tiếng tốt cũng dễ cưới dễ gả hơn.” Trần thẩm cũng nói.


“Trần thẩm, thẩm nói đi đâu vậy!” Tử Vi nghe thể liền đỏ mặt, giậm chân nói. “Có gì mà thẹn thùng chứ, cô nương nào chẳng đến tuổi lấy chồng? Còn nữa, Vị tỷ nhi, nếu như cháu có danh tiếng tốt trong cuộc thi lần này cũng rất có lợi cho A Đào, A La nữa đấy!” Mẹ Xuyên Tử thấy vậy cũng nói. Tử Vi nghe vậy liền hiểu ý của mẹ Xuyên Tử. Thật ra nàng không để ý chuyện mình có danh tiếng hay không, nhưng nếu có thể giúp cho Tử Đào, Tử La thì nàng cũng muốn.


Lúc trước Tử Vi nghĩ đến chuyện tham gia là vì số tiền thưởng lớn, nàng muốn chứng minh tài thêu thùa của nàng cũng có thể kiếm được tiền. Nhưng nếu giờ có thể giúp cho Tử Đào, Tử La thì nàng lại càng muốn thủ.


“Vậy cháu tham gia thật sao? Mọi người cảm thấy cháu nên tham gia ạ?” Tử Vi hỏi mọi người. Không cần phải nói, mọi người đều ủng hộ Tử Vi tham gia. “Vậy cháu đi nhé?” Tử Vi lại hỏi lần nữa.


“Quyết định vậy đi! Lần này có nhiều người tham gia như vậy, có thêm chúng ta cũng không tính là gì.” Tử Hiên dứt khoát nói.


Tử La các nàng cũng gật đầu nói vậy. Tử La mặc dù biết Đại tỷ nàng coi như hoa đã có chủ (Ha ha, Lưu Hoành chính là Đại tỷ phu trong lòng Tử La), những chuyện đó cũng không cản trở Tử Vi tham gia cuộc thi để có thêm danh tiếng, dù sao nó cũng có lợi cho hôn nhân của Tử Vi, sau này ở nhà chồng cũng có chút địa vị. Mà cuộc thi này các nàng chỉ mất có hai trăm đồng bào danh thôi, cũng không tổn thất gì nhiều.


Tử Vi quyết định tham gia rồi, Giang Tam thẩm cũng ấp úng nói: “Ta, ta cũng muốn cho Đại Nha, Nhị Nha tham gia, các cháu nói xem có được không?”


Tuổi của Giang Đại Nha hơi lớn, có thể coi là gái lỡ thì, nhưng vì gia cảnh nghèo túng, hơn nữa trước đây có người đến hỏi cưới thì Giang lão bà dùng công phu sư tử ngoạm thách cưới rất nhiều tiền, thế nên đến giờ không có ai hỏi cưới Giang Đại Nha cả. Đây chính là phiền muộn của nhà Giang Tam thẩm, Giang Tam thầm chiều nay nghe khách khứa trong cửa hàng nói đến cuộc thi cũng động lòng, thế nên giờ mới nói ra suy nghĩ của mình. Giang Tam thẩm nói xong cũng thấp thỏm nhìn mọi người. “Mẹ, con thêu chỉ bình thường thôi, sao có thể thi được chứ!” Giang Đại Nha ngượng ngùng nói. “Có sao đâu! Đại Nha tỷ, A La cảm thấy tỷ có thể tham gia đấy. Ai nói tham gia thì nhất định phải có giải chứ? Trấn trên nhiều người như vậy, mà giải thưởng chỉ có mấy phần, biết bao nhiêu người không được giải, tỷ sợ gì nào? Nhưng nếu tỷ đoạt giải thì sao?” Tử La nghe vậy liền nói.