DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 12

 Ba bảng một tuần!

- Mẹ cứ đợi xem rồi sẽ biết, con đảm bảo với mẹ.

- Phải, mẹ tin con. Nhưng đây là một phần ngôi nhà thôi. Mẹ muốn nhà riêng biệt.

- Nhà phụ nầy riêng biệt, mẹ không làm sao tìm được trong thành phố nầy hay nơi nào có cái nhà phụ như thế nầy, trừ phi mẹ ra nhà quê mới có thể có.

- Vì thế mà phải trả một trăm năm mươi bảng một năm. Với giá nầy nội trong ba năm là ta mua được một ngôi nhà khang trang. Còn việc ngôi nhà đồ sộ như con nói, mẹ không muốn đồ sộ, mẹ chỉ muốn đủ tiện nghi thôi.

Khi ấy hai mẹ con đang đi theo con đường một bên, để xe lại ở cổng, chàng quay qua nói với mẹ:

- Kìa mẹ! Con nói rồi, nếu mẹ không thuê nhà nầy thì mẹ phải tự mình đi tìm nhà thuê thôi, chứ con không có thì giờ nữa, hay không đủ kiên nhẫn để tìm được cái nhà theo ý muốn của mẹ được.

Bà đáp, giọng có vẻ ân hận:

- Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ chỉ biết trông cậy vào con, nhưng mẹ muốn cái nhà… Ôi! Tại sao mẹ không ngậm miệng cho đến khi tận mắt thấy cái nhà nhỉ. Con nói ngôi nhà có ngõ vào riêng biệt chứ không đi chung với nhà chính à?

- Dạ, phải, và đây là đường đi vào nhà phụ đấy. Thưa mẹ… - Chàng dừng lại, nhìn vào mặt bà, rồi nói tiếp:

- Nếu cô ta đòi năm hay sáu bảng chắc con cũng thấy rất xứng, và đúng là ngôi nhà mẹ đang cần, nên mẹ cứ việc rút tiền ở nhà băng mà thuê. Vã lại, con thấy mẹ chỉ cần lấy tiền lời công trái là dư sức thuê rồi.

- Được rồi, được rồi; ta cứ đi xem ngôi nhà đẹp nầy ra sao rồi hẵng hay.

Khi hai mẹ con đi qua cánh cổng trang trí rục rỡ để vào vườn, bà dừng lại, nói:

- Ồ được, vườn được lắm; rất đẹp.

Chàng không nói gì nữa, chỉ dẫn bà đi quanh qua góc đường đến trước mặt ngôi nhà phụ. Bà có vẻ sửng sốt khi nhìn ngôi nhà.

Chàng mở cửa rồi đứng tránh sang một bên cho bà đi vào tiền sảnh. Khi bà vừa lên tiếng nói "Ồ, đẹp, rất đẹp" thì cửa phòng khách bật mở và Beatrice hiện ra, trên tay bưng bình hoa. Cô ta liền lên tiếng nói ngay:

- Ồ, xin lỗi. Tôi tưởng quí vị chưa đến, tôii… tôi mang hoa đến cho sáng sủa nhà cửa, và…

Chàng cắt ngang câu nói của cô:

- Xin giới thiệu, đây là mẹ tôi… Thưa mẹ - Chàng đưa tay về phía Beatrice và nói tiếp, - đây là cô Penrose Steel.

- Cô mạnh khỏe chứ?

Beatrice vội để bình hoa xuống cái bàn ở một góc phòng, bước đến đưa tay ra bắt, miệng nói:

- Tôi… tôi rất hân hạnh được gặp bà, hy vọng bà được hạnh phúc ở đây. Tôi xin bảo đảm không có người lạ đến đây. Tôi thỉnh thoảng đi băng qua đây, nhưng bà cứ khoá cửa ở bên trong lại là được.

Bà Catherine Falconer nhìn cô ta. Bà thấy cô xinh đẹp và có giọng nói du dương.

Bà nghe John nói cô ta 24 tuổi, nhưng bà thấy cô ta có vẻ già hơn tuổi ấy nhiều; quả vậy, cô ta trông già dặn và có dủ khả năng chăm nom một ngôi nhà lộng lẫy như thế nầy. Bà nhìn Beatrice, cười với cô rồi nói:

- Ồ, theo chỗ tôi thấy thì, thưa cô Steel, ơcô Penrose Steel, ngôi nhà rất ấn tượng và quả đúng theo sở thích của tôi, nhất là khu vườn. Tôi còn thấy quanh nhà có nhiều cây cối. Tôi thường thích uống nước trái cây hái trong rừng.

- Ồ, thế thì tuyệt quá. Bà sẽ tìm thấy rất nhiều quả tầm xuân, táo gai, dâu và mận gai quanh đây. Nhưng bây giờ - Cô ta nhìn John - tôi xin rút lui cho quí vị tự nhiên. Nhưng quí vị có cần uống cà phê không? Để tôi sai gia nhân mang đến cho quí vị. Sau đó tôi xin bảo đảm với quí vị không có ai trong nhà làm phiền quí vị đâu.

- Cô ta cười toe toét rồi nói tiếp:

- Không ai quấy rầy trừ phi quí vị muốn có người đến nói chuyện cho vui.

- Được rồi, sẽ hay. Rồi sẽ hay.

- Câu trả lời có vẻ úp mở. Nhưng Beatrice vẫn cười, cô ta quay đi và ra ngoài.

John dẫn mẹ vào phòng khách, thấy phòng khách, mặt bà càng có vẻ rạng rỡ hơn nữa, khi đi vào phòng ăn, phòng làm việc đồng thời là phòng ngủ, mặt bà vẫn rạng rỡ hân hoan. Khi vào nhà bếp, bà không giữ được vẻ vui sướng trong lòng, bà liền nói:

- Thật chưa bao giờ con tìm ra được một chỗ cho mẹ vừa ý như thế nầy.

Đúng là một cái tổ ấm. Thật đẹp. Ngôi nhà nhỏ thật đẹp.

- Đúng, chàng gật đầu với bà - ngôi nhà đẹp thật.

Bà vội nói:

- Theo chỗ mẹ biết, trên lầu có ba phòng. Tại sao con không dọn đến đây ở luôn?

Chàng đáp liền:

- Không được, mẹ à. Con đã nói với mẹ rồi, công việc của con là ở trong thành phố, con phải ở gần chỗ làm việc. Nhà cửa ở đấy con đã trả tiền thuê mướn rồi. Nhưng hàng ngày con sẽ ghé lại đây thăm mẹ. Vả lại ở đây mẹ có đủ thứ để giải trí, - chàng ra dấu chỉ về phía cửa sổ.

- Còn một việc nầy nữa,con muốn nói với mẹ: Ít ra mẹ cũng phải có người đến làm vệ sinh mỗi tuần hai hay ba lần.

- Mẹ có thể làm được.

- Không, mẹ không làm được, và cũng không nên làm. Trong thành phố có khối đàn bà muốn có việc làm thêm, nhất là khi họ biết nơi đến làm có thể ngôi uống trà nói chuyện gẫu với bà chủ. Nhưng có một điều con khuyên mẹ, thưa bà Falconel, là mẹ đừng tán dương phẩm chất dân miền Nam trước mặt các bà dân miền Bắc, bất kể họ là ai, nếu không mẹ sẽ có tên trong sổ đen của họ và bị họ hỏi tại sao không về miền Nam mà sống. Con đã nhiều lần bị họ nói như thế rồi.

- Làm gì có chuyện như thế!

- Ồ có, có rồi đấy. Có nhiều ông già bệnh nằm liệt giường nhìn con rồi nói:

"Tôi muốn bác sĩ miền Bắc của tôi thôi. Tôi đợi cho đến khi ông ta đến". Vùng nầy có nhiều người như thế, con báo cho mẹ biết, và ngay cả cô chủ nhà nầy cũng thế.

- Ồ, cô ta có vẻ rất dễ thương.

- Đúng, thỉnh thoảng cô ta dễ thương.

- Con khen thật đấy chứ. Con có giao du với cô ta không?

- Không, không như từ "giao du" của mẹ dùng đâu, nhưng khi cô ta thích, cô ta có thể là người quí phái dư sức.

- Cô em gái của cô ta cũng giống thế à?

Chàng bật cười:

- Mẹ muốn nói Rosie à? Không, hai người khác nhau một trời một vực. Hai cô kia cũng giống Rosie. Thế nhưng họ khác nhau; còn riêng chủ nhân của trang viên thì khác xa, rất khác với tất cả các cô em.

- Ờ, mới nhìn qua, mẹ thấy mẹ và cô ta có thể làm bạn với nhau được.

- Con hy vọng thế.

- Hình như con không tin phải không?

- Không phải, thưa mẹ. Không phải con không tin, nhưng con chỉ góp ý kiến thôi, vì, chắc mẹ biết, khi mẹ không được như ý, mẹ cũng bẳn tính ghê lắm.

Có tiếng gõ cửa rồi cửa mở ra và cô hầu bước vào, bê cái khay trên tay. Cô ta nhìn hai người, cười chào, rồi nói với bà Catherine Falconer:

- Thưa bà, cháu là Jamie Bluett. Cháu hầu ở phòng khách. Và xin thưa với bà, cháu kiêm hầu luôn ở nhà phụ. Cháu thấy vui khi thấy mẹ của ông bác sĩ vào ở nhà nầy.

- Cô ta nhìn John, cười với chàng rồi nói tiếp:

- Có người vào ở nhà nầy thật rất tuyệt. Cháu rất thích nhà phụ nầy, thưa bà, nhà nầy ấm cúng.

- Phải, Jamie. Tôi đồng ý với chị như thế, có thể nói tôi rất sung sướng được vào ở đây. Cám ơn chị đã mang cà phê đến.

- Thưa bà, rất hân hạnh được đón tiếp bà. - Jamie đung đưa đầu một lát rồi đi ra, miệng cười toe toét.

- Tuyệt đấy chứ?

- Dạ, rất tuyệt, thưa mẹ. Nhưng mẹ đừng mong ngày nào cũng như thế nầy hết. Mẹ sẽ ở một mình ở đây. Đây là một ngôi nhà riêng biệt và con tin Beatrice muốn ngôi nhà nầy được riêng biệt thôi.

- Con làm như thể mẹ là người tọc mạch không bằng.

- Mẹ có tính ấy đấy. Mà thôi, ta uống cà phê.

- Chàng đưa tách cà phê cho bà.

- Mẹ đừng có vẻ ngẩn ngơ như thế, vì con phải đi có việc, và nếu mẹ muốn con đưa mẹ về để thu dọn đồ đạc, thì xin mẹ đừng nhấp cà phê như đang ngồi trong phòng khách như thế.

Nghe chàng nói, bà đưa tách cà phê lên uống, mắt nhìn chàng, rồi bà nói:

- Có nhiều lúc mẹ tự hỏi tại sao mẹ lại thích ở gần bên con làm gì?

- Bây giờ mẹ cũng đang tự hỏi như thế đấy, thưa bà Falconer. Mà thôi xin mẹ uống hết và ta còn đi có việc, vì từ bây giờ cho đến mai, chúng ta có nhiều việc phải làm để cho mẹ vào sống cuộc đời mới tại một phần riêng biệt trong ngôi nhà nầy.