DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 13

Beatrice chuẩn bị để rời khỏi phòng làm việc, cô định đi gặp người đầu bếp để ra thực đơn trong ngày, thực đơn ít thay đổi so với ngày hôm trước. Khi cô thu dọn xong giấy tờ trên bàn, vừa đứng dậy định ra cửa thì bỗng cánh cửa bật mở và Rosie chạy xộc vào, vẻ rất kích thích, cô ta chìa tờ báo ra trước mặt chị, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Robbie vừa mới đưa tờ báo cho em xem. Báo ra ngày hôm qua. Chị xem đi! Xem đi! - Cô chỉ cột báo trên tờ báo xếp lại cho Beatrice thấy. Beatrice lấy tờ báo rồi đọc:

Hôm qua đã xảy ra một chuyện rất thương tâm, Huân tứơc Frederick

Morton Spears với con trai là Michael đã bị chết đuối vì một cơn gió lốc ở Plymouth South. Huân tước Frederick là khuôn mặt quen biết trong giới đi thuyền buồm, con trai của ông cũng thế. Ông Michael Morton Spears 25 tuổi, chưa vợ, và vì Huân tước Frederick không để di chúc cho bà con thân thuộc nam giới nào hết, cho nên tước vị sẽ thuộc người em họ, Thiếu tá Leonard Spears.

Thiếu tá Leonard Morton Spears và vợ Helen, hiện đang ở với Huân tước Frederick và họ cũng như tất cả bạn bè của Ngài Frederick, rất đau buồn khi nghe tin nầy.

Thi thể của hai người đã tìm được vào khuya đêm qua và lễ an táng sẽ được cử hành vào thứ Tư ngày mồng Ba tháng Mười.

Beatrice sững sờ cầm báo trên tay, Rosie giật tờ báo rồi nói:

- Thật kinh khủng! Phải không! Chị Helen thường nói đến họ luôn. Chị ấy nói họ rất dễ thương, còn người con trai, Michael, chị ấy cho biết anh ta sắp đính hôn. Chị ấy nói cho em biết thế trong bức thư chị vừa gởi.

- Trong bức thư vừa gửi à? Cô nói cái gì thế?

- Phải, - Rosie ngẩng đầu lên - Chị thường nổi giận khi chị ấy viết thư cho em, cho nên em đến bưu điện để nhận thư.

- Sao lại viết thư cho em, Rosie! Sao thế! Chính chị, chủ nhà nầy mới là người đáng ra cô ấy gửi thư chứ.

- Dẹp mẹ cái nhà đi! - Rosie vừa đáp vừa bước lui một bước.

- Dẹp chị và cái nhà đi! Chị chỉ được cái tài ấy thôi. Hai người bị chết đuối. Chắc là anh Leonard đau đớn ghê lắm, vì anh ấy nói với tôi rằng ảnh và Frederick như anh em ruột chứ không phải anh em họ. Hai người rất thương mến nhau. Bây giờ ông ấy chết, người con trai cũng chết, và chị bảo là tại sao chị Helen không viết thư cho chị vì chị là chủ nhà à? Nầy để tôi nói cho chị nghe tại sao chị ấy không viết thư cho chị. Là vì thái độ chị đón tiếp chị ấy quá hống hách khi ba chết, và thực tế là vì chị và chị ấy không thân thiện nhau. Nhưng bây giờ điều không làm cho chị vui là vì nếu Leonard thừa kế tước vị, thì Helen sẽ thành phu nhân Helen Morton Spears. Điều nầy chắc không làm cho chị hài lòng chứ gì, phải không? -  Ôi, tôi không hiểu nổi chị, chị Beatrice à. Không hiểu nổi! - Nói xong, cô quay người bước ra khỏi phòng, để Beatrice đứng dựa bên bàn, hai tay bấu vào mép bàn, sửng sốt.

Phu nhân Helen. Nó thành phu nhân Helen. Tại sao nó lại may mắn như thế?

Bây giờ không có ai ngăn cấm nó được nữa rồi. Nó sẽ bước vào xã hội thượng lưu có lẽ được ra mắt ở Triều đình nữa. Tại sao nó gặp nhiều may mắn như thế?

Tại sao cuộc đời nó suôn sẻ như thế, tại sao nó hạnh phúc như thế? Cô mới 24 tuổi, và cô cũng có nét dễ coi. Đời thật bất công. Tay cô thả mép bàn rồi thủng thỉnh lần bước về lại ghế ngồi, cô ngồi xuống. Cô tựa đầu ra ghế, tự nhủ mình hãy bình tĩnh, vì nếu cô ra khỏi phòng với tình trạng căng thẳng như thế nầy, cô không thể nào làm việc suốt ngày được. Cô biết vẻ mặt của cô chắc ghê gớm lắm.

Beatrice tự hỏi: Tại sao cô không ưa Helen? Không ưa lâu ngày khiến bây giờ cô đâm ra ghét. Phải chăng nàng quá đẹp không? Không hẳn. Không, không hẳn. Chính vì thái độ tự nhiên của nàng, chính vì nụ cười của nàng. Chính vì cách ăn nói của nàng, nàng nói với mọi người rất tự nhiên, với tôi tớ trong nhà, với thương nhân, với ai cũng nhã nhặn tự nhiên, như Rosie vậy còn cô, cô không được như thế. Còn một điều nữa, ba cô không thích như thế. Ba cô luôn luôn nghĩ đến giai cấp. Giai cấp. Cô gần như vùng dậy khỏi ghế. Tại sao cô cứ thấy ba cô là người tốt? Ba cô đã lừa dối cô bao nhiêu năm nay. Cô thường tự hào cô giống ông ta. Bây giờ cô ao ước sao cho mình khác ông ta, sao cho mình có phong cách phóng khoáng, thoải mái. Nhưng thực ra thì từ ngày bà Falconer và ông bác sĩ đến đây, cô đã có phong cách phóng khoáng thoải mái rồi đấy chứ. Ồ, phải, có ông bác sĩ. Thậm chí cô đã cười đùa với ông bác sĩ: họ cười với nhau mỗi khi ông trêu ghẹo mẹ chàng, nhất là về cách làm rượu vang. Bà Falconer đã dạy Beatrice cách làm rượu vang. Cô không biết được có nhiều cách làm khác nhau để biến các loại trái cây quanh bờ dậu thành rượu: nào là mận gai, trái cơm cháy, hồng hoang và ngoài ra còn làm rượu bằng các thứ rau quả như lá rau đại hoàng, khoai tây và thứ rau làm rượu vang ngon là rau cần.

Chị bếp rất tự hào về cách làm mứt hồng hoang, nhưng chị ta phải thán phục bà Fatconer ngay khi bà cho chị ta một chai rượu vang làm bằng quả mận tía để chị ta và những gia nhân khác trong nhà thưởng thức chơi.

Nói tóm lại, những ngày vừa qua, Beatrice cảm thấy sung sướng hơn, cho đến khi Rosie tuôn vào phòng đưa tờ báo cho cô xem. Càng ngày cô càng thấy Rosie nóng nảy, bực bội… Tuy nhiên, cô cần có cô em. Cô không thể sống một mình trong nhà và ngồi ăn một mình.

Điều làm cho Beatrice thấy yên tâm nhất là vợ chồng Helen ở xa cô, mà hai người không thể di chuyển…

Chiều hôm đó, khi John đến thăm mẹ, câu đâu tiên Beatrice nói với chàng là:

- Anh có nghe em gái tôi đã trở thành phu nhân rồi chưa?

- Rồi, bà Annie có nói cho tôi nghe.

- Anh nghĩ sao về chuyện nầy?

Chàng nghĩ sao về chuyện nầy à? Chuyện nầy đã cắt đứt hết mọi tình cảm của chàng đối với nàng: nó chôn sâu hết những tình cảm thương mến mà chàng ấp ủ bấy lâu nay.

- Theo tôi thì cô ấy có diễm phúc khi được mang tước hiệu. Nhưng trước đó cô ấy cũng đã là phu nhân rồi, và cô ấy luôn luôn xứng đáng là phu nhân.

Sau đó mẹ chàng nhìn sững chàng:

- Con thích cô ấy phải không?

Chàng quay vội sang mẹ, đáp lời bà:

- Con thích tất cả. Họ là bốn chị em phi thường.

Bà Catherine duỗi hai chân đến gần các lẽ củi đang cháy trong lò sưởi; rồi quay đầu nhìn John ngồi phía bên kia lò sưởi, bà nói:

- Chắc con biết rồi đấy, - mặc dù bà Atkinson rất dễ thương và làm việc rất giỏi, con cứ nhìn nhà cửa thì biết; và bà ta cho biết sẵn sàng ở lại với mẹ bất cứ khi nào mẹ muốn, nhưng mẹ phải xác nhận rằng khi nào bà ta hết việc, mà nếu không có cô Beatrice vào chơi nói chuyện về rượu vang và cái chuyện khác, mẹ cảm thấy cô độc vô cùng. Mẹ thấy mọi người ở đây thường cho cô ta là người dè dặt, rụt rè. Nhưng theo mẹ thì mẹ cảm thấy dưới cái vẻ bề ngoài nghiêm nghị, cô ta là người có tình cảm, vì khi mẹ nói chuyện với cô ta, cô ta rất cởi mở, dễ thương.

- Con rất sung sướng khi biết cô ấy thân thiện với mẹ. Thế còn Rosie thì sao?

- Ồ, Rosie rất tuyệt. Rosie không có gì phức tạp hết. Tuy nhiên, mẹ thấy mặc dù cô ấy đã quên chuyện bị phụ tình, - bà ngập ngừng một lát mới nói tiếp - nhưng nhiều lúc cô ta lặng lẽ, cặp mắt buồn, xa vắng như thể bị lạc lõng. Vào những lúc ấy, mẹ quên cô ta là thiếu nữ mà cứ nghĩ cô ta còn bé, nhưng chỉ ôm ghì cô ta và mời cô ta tách trà là cô trở lại bình thường ngay. Cô ta nói mẹ giống bà Annie ở bên cạnh nhà; cô nói mẹ dễ chịu.

Chàng bật cười, đáp lời mẹ:

- Đúng, tính Rosie thế đấy. Cô ấy cần có những người dễ chịu.

- Cô ta xinh đẹp và thường nói đến anh chàng Robbie. Giữa hai người có gì với nhau không?

- Nếu Robbie có gì muốn nói, thì chắc có ngày anh ta sẽ nói. Nhưng cô ấy cứ xem anh ta như là một người anh. Theo con nghĩ thì anh ta phải bình tâm để thấy rõ vấn đề, nếu không, cô ta sẽ mất anh ấy.

- Đúng, việc đời thường thế đấy. Mà con có biết việc gì không? Mẹ đang trông đợi lễ Giáng sinh.

- Còn nhiều tuần nữa mới đến.

- Mẹ biết, nhưng mẹ cứ trông. Mẹ nghĩ lễ Giáng sinh chắc ở đây tuyệt lắm: có cây có vườn phủ đầy tuyết, và có củi lớn đốt trong lò sưởi.

- Bà đưa tay chỉ về phía lò sưởi.

- Chàng cười, đáp lời bà:

- Mẹ đừng quá tin. Trời có thể mưa, và sắp đến mẹ sẽ thấy trời có mưa tuyết và gió đến nỗi mẹ không ngẩng mặt lên nổi mà đi.

- Ồ, có phải con bị mưa ướt hết phải không? Con chưa đi chứ? Con mới đến đâu khoảng một giờ thôi.

Chàng nhìn đồng hồ.

- Con đến đã hai giờ mười lăm phút rồi, thưa bà Falconer, và trong thời gian nầy con có thể khám được một chục bệnh nhân. Bây giờ mẹ đừng đứng dậy làm gì: con phải đi. Nếu bận việc, con sẽ vắng mặt cả tối nay.

- Cứ tự nhiên… con cứ vắng - giọng bà dịu dàng - Mẹ sẽ mời cô ta sang đây chơi bài. Đêm kia cô ta sang chơi, cô ta rất vui.

- Tốt, được thôi. Nhưng con xin đưa ra một điều kiện, là đừng quá chú trọng đến việc ăn thua, chắc mẹ hiểu chứ?

- Phải, thưa ông "keo", tôi hiểu.

Bà đưa tay vẫy chào khi John đi ra, vừa đi vừa cười.

Khi chàng đang mặc áo khoác ngoài hành lang thì cánh cửa ăn thông hai nhà với nhau bật mở, và Beatrice xuất hiện. Cô ngần ngừ một lát mới lên tiếng:

- Ồ, xin lỗi, tưởng không có anh ở đây; tôi cứ nghĩ đến tối anh mới tới.

- Nói xong cô quay người bước lui, nhưng chàng đưa tay nắm tay cô kéo lại và nói:

- Đừng ngốc như thế. Tôi thấy bà ấy đang đợi cô đấy.

- Vừa nói chàng vừa hất đầu chỉ về cửa phòng khách. Chàng nắm bàn tay cô trong hai tay, rồi nói nho nhỏ:

- Cám ơn cô đã cư xử tốt với mẹ tôi. Bà rất biết ơn cô vì cô đã sang chơi bài với bà, và tôi cũng rất cám ơn.

Mặt Beatrice ửng đỏ, mắt nhấp nháy, cô liếm môi, rồi đáp:

- Có gì đâu, chính tôi mới là người cám ơn. Bà ấy đã giúp… Ờ phải, bà ấy đã cho tôi có được mục đích trong cuộc sống và đã giúp tôi thoát khỏi cảnh cô đơn.

Hai người nhìn nhau; rồi bằng một giọng rất nhỏ, cô nói:

- Rosie hầu như suốt ngày sang bên nhà MacIntosh. Như anh thấy đấy tôi không chấp nhận việc nầy, nhưng.

- Cô nuốt nước bọt mới nói tiếp:

- Tất cả chúng ta ai cũng cần có người khác, phải không?

Chàng đồng ý, đáp lại cũng bằng một giọng rất nhỏ như cô:

- Phải, Beatrice à, cô nói đúng, tất cả chúng ta ai cũng cần có người khác.

Tôi thật rất biết ơn cô về lòng tốt của cô đối với mẹ tôi. Tôi rất lo cho sức khoẻ của bà. Bệnh thấp khớp của bà rất nặng, có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi phải cần có một cô y tá đến giúp cho bà. Bây giờ bà còn đi nhúc nhắc được, nhưng sợ không lâu. Dĩ nhiên bà thường phấn đấu chống lại căn bệnh, vì trước đây bà là một người rất năng động: bà có thể cưỡi ngựa như đàn ông, và còn bơi thuyền nữa. Bà thường đi câu cá ngoài biển ở Rye, khi chúng tôi còn ở miền Nam.

- Thật ư?

- Thật chứ.

- Chưa bao giờ bà ấy nói thế.

- Không, dĩ nhiên bà không nói làm gì. Bà vẫn còn giận mình vì bỗng nhiên cuộc sống sinh động như thế chấm dứt. Bà phải nằm trên giường hết phân nửa thời gian trong ngày rồi, cho nên chắc cô hiểu tại sao tôi rất biết ơn cô vì cô đã sang chơi với bà cho vui.

- Chàng thả hai tay cô ra; rồi bỗng nhiên chàng hốt hoảng thốt lên:

- Ôi, trời ơi, xin đừng khóc!

- Không, tôi không khóc, không khóc. Tôi chỉ… chỉ ngốc nghếch thôi. Ít khi như thế nầy, tôi… ít khi tôi được ai cám ơn về những việc tôi đã làm như thế nầy.

- Phải, nếu cô muốn biết ý kiến của tôi, tôi xin nói rằng có nhiều người có tính xấu. Nhưng xin cô đừng buồn làm gì.

- Tôi không buồn, tôi chỉ cám ơn thôi. Bây giờ tôi không muốn mẹ anh thấy tôi như thế nầy; vậy xin anh cảm phiền.

- Cô quay lui, môi run run vừa đưa tay mở cửa rồi đi trở lại nhà, để chàng đứng một mình trên hành lang, bàng hoàng ngơ ngác.

- Tốt! Tốt! Như mẹ chàng đã nói, trong người cô Beatrice Penrose Steel có mặt tốt. Quả vậy, có mặt tốt thật. Vẻ cô đơn là cái áo khoác bên ngoài, không bao giờ cô ta cởi áo khoác ra cho các cô em thấy được bản chất bên trong con người cô. Chàng đội mũ lên đầu và đi ra cửa, vẻ trầm tư, cuộc đời thật lắm điều làm cho ta kinh ngạc. Phải chăng vì thế mà cô ta cứ nằng nặc muốn mọi người gọi mình là sắt thép cho được? Chàng thường quen với cảnh con người bị đau ốm về thể xác, nhưng không quen với cảnh đau đớn ở nội tâm, mà sợ cô đơn cũng là nỗi đau về mặt tinh thần.