DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 11

 Dù chị không thích, nhưng chị cũng phải nhượng ngôi nhà phụ thôi… Em có nghe chị nói không?

- Có chị Beatrice, chị phải nhượng ngôi nhà phụ. Có điều em thắc mắc là tại sao chị không nhượng ngôi nhà phụ trước khi cho Connor và Taylor nghỉ việc.

- Chị cho họ nghỉ việc là vì bây giờ ta không cần họ nữa. Đất đã bán hết phần lớn rồi, công việc giảm bớt và William Connor đã trên sáu mươi, Luke Taylor cũng thế. Dù sao thì chị cũng thấy ông ta không làm gì được từ lâu rồi.

Chị thấy ông ta chỉ còn việc cắt tỉa cây cối mà thôi.

- Thế nhưng chị chủ trương không giảm bớt người làm kia mà.

- Đúng, đúng thế. Chị đã định như thế, nhưng bây giờ hoàn cảnh thay đổi.

- Thế tại sao chị không giảm bớt các cô giúp việc trong nhà? Chị cần gì phải thuê đến hai cô giúp việc nhà và một cô hầu hạ trong khi trong nhà bây giờ chỉ có hai chị em ta để cho họ phục vụ.

Beatrice đáp lớn, giọng khét lẹt:

- Chị cũng phải làm việc nữa đấy, và yêu cầu em cũng phải lau quét nhà cửa.

Em cần phải làm việc.

Rosie đang ngồi trên ghế nệm dài, bỗng cô đứng vùng dậy, hét lớn vào mặt chị:

- Chị đừng hòng bắt tôi làm việc ở đây. Đây là nhà chị kia mà! Chắc chị nghĩ như thế chứ gì. Chị đừng hòng bắt tôi làm việc. Tôi sẽ không làm gì cả đâu. Nếu chị cho nhà nầy là nhà của chị thì tôi sẽ đến ở với chị Helen. Chị ấy sẵn sàng đón nhận tôi đến ở với chị ấy - Ô đúng rồi. Tôi biết cô sẽ được cô Helen đón tiếp niềm nở mà. Nếu Helen làm điều gì để bôi nhọ tôi, cô ấy sẵn sàng làm liền.

- Chị Helen không bao giờ bôi nhọ ai hết. Chị luôn luôn ganh tỵ với chị ấy.

Chị không thích chị ấy được hạnh phúc, không thích chị ấy sống trong cảnh cao sang hơn chị, làm bà chủ một trang viên. Chị ấy là chủ một trang viên.

- Độ nầy… - Beatrice có vẻ quá bị xúc động; cô ta quay người bước ra khỏi phòng.

Rosie lại ngồi xuống chiếc ghế dài, tựa người ra sau. Cô không thể chịu đựng nổi tình trạng nầy được nữa. Cô tự hỏi, không biết tại sao cô chịu đựng được một chuyện như thế nầy, nhưng rồi cô hiểu ra: nếu cô để Beatrice một mình thì ai sẽ chăm lo cho chị ấy, vì chị ấy không còn có ai trên đời nầy nữa. Chị ấy không có bạn bè từ lâu nay. Ngoài ba ra, chị hình như không cần làm bạn với ai hết. Và bây giờ ba họ chết rồi, chị lạc lõng một mình. Ôi, cô sẽ làm gì để giúp chị ấy? Cô thật đau lòng; nhiều lúc cô thấy mình lâm vào cảnh bế tắc. Teddy thì… ôi, đừng nghĩ tới anh ta nữa, nghĩ tới anh ta cô lại phát điên lên. Đã mấy tháng nay, cô không được tin tức gì về anh ta hết. Thái độ nầy xem như là hành động từ chối. Từ nầy làm cho cô đau đớn tận đáy lòng: từ chối. Nếu cô không có Robbie và bà Annie thì cô sẽ làm gì, cô không biết. Và còn có ông bác sĩ nữa. Phải rồi, ông ta dễ thương. Cô nhiều lần gặp ông ta khi ông đến thăm nhà hàng xóm. Thật buồn cười mỗi lần cô gọi nhà của Robbie là hàng xóm, trong khi thực ra thì nhà anh và nhà nầy xa, nhau hàng vạn dặm. Mỗi khi cô sang bên ấy là cô không muốn về đây nữa.

Bây giờ cô muốn sang bên ấy.

Cô bèn vùng đứng lên, đi ra khỏi phòng. Nhưng khi cô đi ra cửa nhà, cô bỗng thấy cửa mở và người cô vừa nghĩ đến xuất hiện trên ngưỡng cửa. Cô bước tới phía ông ta, bình tĩnh nói:

- Ông đến lộn nhà rồi phải không?

- Không, tôi không đến lộn đâu.

- Giọng John bình tĩnh, nhỏ nhẹ như giọng cô hỏi. Chàng cười với cô.

- Tôi đến đây vì đã đọc mục quảng cáo.

- Sao? Anh muốn nói về ngôi nhà phụ ư?

- Phải, về ngôi nhà phụ. Tôi không tin được chuyện nầy. Có phải chị ấy muốn nhượng ngôi nhà phụ ư? Có phải chị ấy muốn thế không?

- Đúng, chị ấy đã đăng quảng cáo thế. Và anh là người đầu tiên đến hỏi đấy.

Mời vào, vào đi.

Khi chàng bước vào nhà, chàng thấy Beatrice đang từ cầu thang lầu bước xuống, thái độ không mấy niềm nở, và khi cất tiếng chào, giọng cô ta cũng lạnh nhạt.

- Xin chào, bác sĩ.

- Xin chào - Chàng không xưng hô cô Beatrice hay là Beatrice.

Cô ta vẫn lạnh lùng hỏi chàng:

- Có ai mời ông đến à?

- Có chứ.

- Chàng bước đến hai bước, dáng điệu cũng cứng nhắc như cô ta. -

Mục quảng cáo trên báo mời tôi đến. Tôi biết cô muốn nhường bớt một phần ngôi nhà.

Chàng thấy vẻ mặt cô ta thay đổi từ từ, rồi bỗng cô lấy lại vẻ lạnh lùng nói:

- Không phải một phần ngôi nhà, bác sĩ à, mà chỉ ngôi nhà phụ thôi.

- Ờ thì ngôi nhà phụ.

- Vậy ông muốn thuê ngôi nhà phụ sao?

- Ờ, nếu thấy nó thích hợp.

- Vâng, vâng.

- Cô ta gật đầu.

- Nhưng xin nói trước là ông không được mở phòng mạch ở đây.

- Tôi không có ý định mở phòng mạch ở đây, cô Steel à.

- Chàng cố lấy giọng cũng lạnh lùng như cô ta - mà tôi cũng không có ý định sống ở đây. Tôi đang tìm cho mẹ tôi một ngôi nhà hay là vài phòng riêng rẽ để ở trong một thời gian.

- Ồ thật đáng tiếc - Giọng cô ta ra chiều xin lỗi. Tôi cứ nghĩ… mà thôi, xin ông thông cảm.

Chàng không lịch sự đáp lại chàng thông cảm, mà quay qua nhìn Rosie nãy giờ đang đứng gần đấy, cô nói:

- Ngôi nhà nằm riêng, xinh xắn.

Beatrice cũng nhìn cô em gái và dịu dàng nói tiếp lời em:

- Rosie nói đúng đấy, ngôi nhà nằm riêng biệt: có lối vào riêng có nhà trồng cây, tuy nhỏ nhưng dẫn thẳng ra khu vườn riêng biệt.

Chàng nhìn Rosie, chàng cảm thấy ánh mắt cô như van lơn cầu cứu, như muốn nói: Nếu mẹ anh đến đây và nếu bà cũng như anh, thì chắc tôi sẽ có người để nói chuyện. Và anh sẽ lui tới thường xuyên. Hy vọng anh ta sẽ thuê được căn nhà nầy. Bỗng cô quay qua Beatrice, cô nói:

- Chị dẫn đi xem ngôi nhà chứ, nếu không em đi lấy chìa khoá mở cửa trước?

- Ồ, chúng ta đi xem ngôi nhà.

- Beatrice tươi cười đáp rồi cô ta đi trước, vừa đi vừa nói:

- Chắc em thích đi ngả nầy phải không?

John yà Rosie nhìn nhau rồi hai người đi theo cô ta.

Chàng chưa bao giờ đi khắp hết ngôi nhà nầy, cho nên chàng rất kinh ngạc khi thấy ngôi nhà to lớn như thế nầy. Họ đi vào một hành lang rộng, một bên có cửa lớn còn bên kia có cửa sổ cao nhìn ra khu vườn.

Khi họ đi vào một hành lang nhỏ có tầng cấp đi xuống, Beatrice chỉ vào đấy và nói:

- Đây là đường đi đến khu gia nhân, còn cánh cửa bên nầy là cửa để đi sang ngôi nhà phụ. Dĩ nhiên cửa nầy có thể khoá lại ở phía bên kia.

Họ rẽ theo một lối đi ngắn, cuối đường có một cánh cửa gỗ màu xám, Beatrice mở cửa ra, rồi đứng sang một bên để nhường chỗ cho chàng vào.

Nhưng chàng đưa tay mời cô ta và Rosie vào trước.

Chàng vào theo họ, căn phòng thật rộng, vuông vức lát gạch men. Beatrice nói:

- Đây là ngôi nhà nhỏ rất vững chắc. Chỉ có tám phòng, trên lầu có ba phòng ngủ.

Chàng đáp:

- Chắc mẹ tôi phải ngủ bên dưới thôi, vì bà bị thấp khớp rất nặng.

- Ồ thế cũng dễ sắp xếp, vì xưa kia ở đây dành cho trẻ con ở, chỉ có một phòng tắm nhỏ ở dưới.

Beatrice dẫn chàng đi qua tiền sảnh đến một phòng khác:

- Đây là phòng khách, - cô ta nói.

Chàng đứng giữa phòng, nhìn quanh. Chàng rất kinh ngạc khi thấy đồ đạc trong phòng. Căn phòng đầy đủ tiện nghi, ấm cúng.

- Căn phòng đẹp lắm, - chàng nói.

Beatrice không trả lời câu khen ngợi của chàng mà nói tiếp:

- Ta sang xem phòng ăn.

Phòng ăn nhỏ hơn, nhưng bàn ăn rộng, rộng đủ cho sáu người ăn. Chàng lại ngạc nhiên khi thấy đồ đạc ở đây cũng rất đẹp, màn treo thuộc loại dắt tiền.

Sau đó, Beatrice mở một cánh cửa khác và nói:

- Phòng nầy có thể làm phòng ngủ cho mẹ anh, vì nó rất đẹp. Anh thấy đấy, những cánh cửa sổ dài kia đều mở ra phía nhà kính trồng cây, và bên kia nhà là khu vườn. Tôi sẽ dẫn anh lên xem ba phòng ngủ trên lầu, chắc những phòng nầy không thưà đâu, vì thế nào mẹ anh cũng có bạn bè đến ở lại chơi.

- Cô ta cười toe toét và nhìn sang Rosie, cô nói tiếp:

- Những phòng ấy, ông nội chúng tôi xây để cho… Ờ, chị muốn nói gia đình ta đông đúc…

Rosie cười. Chàng thấy nụ cười cô đượm buồn, chua xót. Cô nói:

- Mẹ tôi có một người chị họ rất thích đến ở lại tại đây. Nhưng dì ấy có đến bốn người con, ông nội tôi thường nói bốn đứa con là nhiều quá, vì không làm sao kiểm soát cho xuể.

Rồi cô nhìn sang Beatrice và nói tiếp:

- Chị nhớ không? Bầy con của dì ấy thường dùng tay vịn ở cầu thang để trượt xuống, chúng trượt như bay xuống tầng dưới. Chúng ta nhỏ hơn các anh chị ấy, thế mà chúng ta cũng bắt chước làm theo, rồi trượt thi với họ. Có lần chị

Marion gần gãy cổ. Chắc chị nhớ hôm ấy chứ? Náo động hết chỗ nói.

- Nhớ chứ, chị nhớ chứ.

Hai chị em nhìn nhau, gật gù vui vẻ, rồi Beatrice nói tiếp:

- Chị còn nhớ rất rõ là ông nội đã đưa ra điều luật cho bà nội.

- Bỗng cô ta quay qua nói với John:

- Anh biết không, hàng năm, gia đình bà dì ấy đến ở lại gần hai tháng. Ông em rể của bà nội là kiến trúc sư, cho nên chính ông nầy đã thiết kế xây cất ngôi nhà nầy. Ông nội xem ngôi nhà nầy như một thứ đồ chơi mới.

- Thình lình cô ta cười to và nói tiếp:

- Đồ chơi duy nhất không có màu sắc quân đội.

- Rồi cô hạ giọng nói tiếp:

- Xây căn nhà nầy tốn kém rất nhiều, nhưng chỉ dùng được hai năm thôi. Có lẽ đây là chuyện đáng buồn nhất, ít ra cũng là chuyện đau buồn cho ông nội. Vì ông dượng ấy chắc đã gặp chuyện gì rất khó khăn, theo tôi thì thế, vì ông ta đi di cư sang Canada, và đưa cả gia đình sang bên ấy.

John cười, chàng hỏi:

Và thế là ngôi nhà không dùng từ khi ấy đến giờ.

- Ồ không, không phải thế.

- Beatrice đáp, giọng cô trở lại nghiêm trang, quan trọng.

- Vào thời chúng tôi còn nhỏ - Cô ta nhìn qua Rosie, cố nở nụ cười thân mật, rồi nói tiếp.

- Ồ, khi chúng tôi còn bé, nhà thường có tiệc tùng liên miên. Bà nội có nhiều bạn bè và bà con xa gần khắp nơi. Khi mình có nhà lớn, rộng, và có lòng tốt, thì người ta thường kiếm cớ đến ở lại chơi luôn. Tôi nhớ có nhiều người ở lại chơi suốt mấy tuần lễ liền. Vì thế mà phải xây thêm nhà bếp ở đây. Ta đi xem nhà bếp.

Cô ta quay ra tiền sảnh, Rosie và John đi theo. Đến cuối tiền sảnh cô ta mở cánh cửa đi xuống nhà bếp. Nhà bếp nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ. Cô ta nói:

- Anh thấy đấy, không được rộng rãi. Chị bếp của tôi chắc không ưa nhưng ở đây có đồ đạc đầy đủ.

John thấy Rosie quay mặt nhìn đi chỗ khác. Chàng không biết có phải vì mấy tiếng "chị bếp của tôi" khiến cho cô gái quay mặt nhìn chỗ khác không.

Beatrice đi đến chiếc kệ nhỏ, cô ta nói:

- Khi đốt lửa lên, không khí ở đây rất dễ chịu. Nhưng ngay cả khi không đốt lửa, căn phòng nhỏ nầy cũng dễ chịu, thoải mái, vì có đầy đủ tủ đựng chén bát và dụng cụ bếp núc. Và bây giờ chắc anh muốn ra xem vườn.

Họ đi qua nhà kính trồng cây để ra vườn, và chàng rất thích ngôi vườn.

Chàng nhìn dãy cây linh sam ở tận cuối vườn, lòng thầm nghĩ chắc thế nào mẹ chàng cũng thích khu vườn nầy.

Chàng quay qua nhìn Beatrice và nói:

- Được rồi, bây giờ chúng ta bàn công việc, nhé?

- Anh thích ngôi nhà không?

- Thích. Ai mà không thích ngôi nhà như thế nầy? Tôi nghĩ chắc mẹ tôi cũng thích.

Beatrice im lặng một lát rồi nói:

- Chắc bà có nhiều đồ đạc phải không? Nhưng không sao, ta sẽ cho chất hết lên gác áp mái.

- Ồ, mẹ tôi không có đồ đạc gì đâu. Khi mẹ tôi bán nhà, bà bán luôn các thứ đồ đạc trong nhà. Bà nghĩ thế nào bà cũng đến ở với bà em họ cho hết đời.

Nhưng rồi chuyện ấy không thành. Cho nên mấy tháng nay bà đã đi ở nhà trọ, trong lúc tôi ra sức tìm cho bà cái nhà thích hợp với bà.

- Vậy bây giờ anh thấy cái nhà nầy thích hợp cho bà rồi hay sao?

- Thích hợp à? - Chàng cất cao giọng hỏi.

- Đúng, tôi thấy nhà nầy rất thích hợp cho mẹ tôi.

Beatrice có vẻ hài lòng, cười toe toét rồi nói:

- Được rồi, tôi sung sướng được cho anh thuê. Dĩ nhiên chúng ta phải làm hợp đồng thuê mướn.

- Dĩ nhiên rồi, - chàng gật đầu đáp.

- Nhưng anh phải đem mẹ anh đến để bà xem có bằng lòng không đã chứ.

- Phải, đúng thế. Ngày mai có tiện không?

- Lúc nào cũng được. Lúc nào cũng được. Mời anh uống cà phê đã.

- Sẵn lòng. Xin cám ơn cô.

- Chàng quay qua Rosie, nói:

- Cô biết không, thuê được cái nhà tôi nhẹ cả người. Mấy tháng qua, tôi cứ vào ra nhiều nhà, không kể những chung cư trống trải, tất cả đều quảng cáo là mặt tiền đẹp mắt, có nghĩa là hầu hết đều nằm ở mặt tiền đường, hoặc là - chàng nhăn mặt - nằm ở ngõ cụt, không có xe cộ qua lại.

Khi trở lại ngôi nhà chính, họ tươi cười, và khi nhìn quanh ngôi nhà, chàng cảm thấy thích ngôn nhà, nhưng thích để ở chứ không thích để làm phòng mạch.

Thế nào mẹ chàng cũng thích ngôi nhà, và chắc đây là nơi dễ chịu cho chàng nghỉ ngơi sau giờ làm việc. Chàng muốn biết giá cả ra sao để nói lại cho mẹ chàng biết, chàng bèn hỏi:

- Thôi được rồi, tốt hơn bây giờ ta hãy vào vấn đề nhé? Điều kiện cho thuê ra sao?

Beatrice liếm môi, ho khẽ, rồi ngần ngại nói:

- Nhà sẽ… cho thuê với giá mỗi tuần hai bảng 10 silinh Chàng nhìn cô ta, để ý thấy Rosie lắc đầu nhìn cô chị, nhưng cô ta cứ nói tiếp:

- Nhưng giá ấy là giá cho thuê chính thức, ngoài ra tôi còn xin thêm anh 10 silinh nữa mỗi tuần, vì như anh đã biết đấy… rồi anh sẽ thấy… còn việc chuẩn bị để cho bà vào ở, chuẩn bị khăn màn. Có nhiều khăn trải giường và khăn tắm trong tủ ở trên đầu cầu thang. Rồi còn việc chuyên chở thực phẩm đến nữa.

Chàng đưa bàn tay ngăn cô ta lại, cười và nói:

- Đúng thế. Hoàn toàn đúng như thế. Tôi hoàn toàn đồng ý, và tôi tin mẹ tôi cũng đồng ý. Cô biết không, mẹ tôi rất chịu chơi.

- Nhưng nói thì nói, chàng không khỏi nghĩ đến cái giá cô ta đưa ra: Ba bảng một tuần! Chàng có thể đem cho thuê ngôi nhà xinh xắn ở ngoài thành phố với bốn mẫu đất để lấy tiền thuê ngôi nhà nầy, chắc cũng không đến nổi lỗ lắm. Nhưng dù sao, ngôi nhà nầy cũng xinh đẹp, chàng nghĩ đây là ngôi nhà lý trưởng cho mẹ chàng.

Chàng nghe tiếng thở dài của Beatrice, rồi cô ta nói:

- Bây giờ ta đi uống cà phê nhé.

Một lần nữa, cô ta đi trước dẫn đường, Rosie quay qua nhìn chàng, lắc nhẹ đầu như muốn nói: anh đã bị bóc lột. Nhưng sau đó khi ở riêng, chàng nói với cô:

- Tôi không chịu được giá như thế đâu, nhưng mẹ tôi chịu được. Bà ấy rất hào hoa, rộng lượng.

- Rồi để tỏ cho cô biết chàng hiểu ý nghĩa cái lắc đầu của cô, chàng vỗ lên vai cô và trề môi với cô.

Họ đi vào trong phòng khách ngôi nhà chính, và khi nhìn quanh căn phòng vời vẻ thán phục, chàng nghĩ không biết quyết định của mình vừa rồi có thay đổi nếp sống của mình không.