Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 33: Đứt từng khúc ruột

Sáng hôm sau, Sắt Sắt dùng xong bữa rồi, vẫn không thấy bóng dáng Minh Xuân Thủy đâu. Từ trước đến nay, bất luận nàng đối xử lạnh nhạt với chàng thế nào, một ngày ba bữa, chàng vẫn đều ở bên cạnh nàng. Sắt Sắt không nhịn được cất lời hỏi Tiểu Thoa: “Tiểu Thoa, ngươi có biết Lầu chủ ở đâu không?”

Tiểu Thoa ngước mắt lên, cảm thấy có phần kì quặc khi Sắt Sắt chủ động hỏi Lầu chủ đi đâu. Nàng mỉm cười đáp: “Mới sáng sớm Lầu chủ đã ra ngoài làm việc, nhắn lại bảo bọn nô tỳ hầu hạ phu nhân cho tốt.”

Sắt Sắt không ngờ chàng đã rời khỏi Xuân Thủy Lầu rồi, nàng biết thân là Lầu chủ của Xuân Thủy Lầu, chàng không thể ngày nào cũng dùng dằng ở đây mãi được. Từ khi biết câu chuyện hôm đó do Minh Xuân Thủy kể, Sắt Sắt cũng hiểu, chàng có mối thù giết Mẫu thân với một số người.

“Lầu chủ có nói bao giờ về không?” Sắt Sắt ôn tồn hỏi.

Lần này, Tiểu Thoa không chỉ thấy lạ, mà còn thấy vui mừng. Xem ra phu nhân đối với Lầu chủ đã không còn lạnh nhạt nữa rồi. Nàng cười đáp: “Chuyện này thì Tiểu Thoa không biết, chuyên bên ngoài giải quyết xong, Lầu chủ sẽ trở về thôi. Phu nhân chắc không phải bắt đầu nhớ Lầu chủ rồi đấy chứ? Chẳng lẽ đây chính là “một ngày không gặp, dài tựa ba thu” mà người ta vẫn thường hay nói đó sao?”

Sắt Sắt cười nhạt: “Tiểu Thoa, từ bao giờ ngươi đã học được cái thói bẻm mép rồi, ta chỉ là có chuyện muốn hỏi Lầu chủ thôi.” Thế nhưng, điều Sắt Sắt muốn hỏi mãi vẫn không cơ hội để hỏi, vì chuyến này Minh Xuân Thủy đã đi hơn một tháng vẫn chưa thấy về.

Ngày tháng nối nhau trôi đi, thoáng chốc hoa quế trước cửa sổ đã rụng hết, hoa ở vườn sau chỉ còn mỗi loài cúc trường sinh ngạo nghễ trước gió sương đang nở rộ, trời đã vào tiết cuối thu đầu đông.

Những ngày này, Sắt Sắt không rảnh rỗi, ngày nào cũng luyện tập nội công. Thứ kì dược mà Vân Khinh Cuồng đưa đến quả nhiên hiệu quả hơn thảo dược nàng vẫn uống rất nhiều. Mới chỉ hơn một tháng, nội công của Sắt Sắt đã từ tầng thứ tư tăng lên đến tầng sáu. Hàn chứng trên người cũng chuyển biến tốt hơn, nàng có thể khoác áo ra vườn đi dạo được rồi. Nếu như lúc trước, e rằng ở vào những ngày cuối thu thế này, nàng ra khỏi cửa sẽ bị lạnh đến chết cóng mất. Đôi mắt mù vẫn chưa khỏi, cứ cách mấy ngày Vân Khinh Cuồng lại đến đắp thuốc cho nàng, nói rằng đã có hiện tượng chuyển biến tốt.

Hôm nay, Sắt Sắt ngồi gảy đàn trên hành lang, giữa tiếng đàn thánh thót, chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân vang lên. Sắt Sắt khẽ mỉm cười, nàng nghe ra đó là bước chân của Liên Tâm, nhẹ nhàng mà chậm rãi. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, dưới ánh mặt trời dìu dịu, người con gái dung mạo tuyệt sắc, tà áo bay bay trong gió, thân hình yểu điệu uyển chuyển chầm chậm bước tới.

Nàng hiểu, người con gái có thể khiến Minh Xuân Thủy xem như thần tiên, chắc chắn không phải loại son phấn tầm thường.

Những ngày này, Minh Xuân Thủy vắng mặt, Liên Tâm vẫn đều đặn đến theo hầu, vì Sắt Sắt dành hơn nửa thời gian ở trong phòng luyện công, nên rất ít khi gặp nàng ta.

“Thanh thoát mà không mất đi sự sôi nổi, dịu dàng chậm rãi mà không mất đi vẻ phóng khoáng, không biết phu nhân đang tấu khúc đàn gì vậy?” Tiếng nói trong trẻo dịu dàng của Liên Tâm theo gió ung dung truyền đến.

“Đây là khúc đàn Kiêm hà[1],” Sắt Sắt mỉm cười, “Liên Tâm cô nương chắc cũng là cao thủ chơi đàn phải không, không biết có thể đàn một khúc chăng?” Chỉ một câu mà có thể nói ra được ý tứ trong khúc đàn của nàng, thì tất nhiên cũng phải là một cao thủ.

[1] Lau sậy

Liên Tâm tươi cười, cũng không từ chối: “Liên Tâm xin đàn một khúc Thủy điệu ca đầu vậy.”

“Hoa dương liễu bay qua, thơ sầu lâu chưa viết.

Trên đầu, vầng trăng khuyết, gió mưa rả rích tuôn.

Ngoài rèm mờ mịt sương, tìm chi hồ xanh cũ, nào thấy bóng ai đâu?

Thử hỏi vầng trăng lẻ, lời nào cũng hợp nhau…

…Cúi đầu lặng lẽ đứng đó, đưa mắt nhìn xa xôi.

Hoa vàng chưa rụng hết, thu nay lại rạng ngời.

Chớp mắt thành xa cách, uyển chuyển một bóng người.

Tương tư dài đằng đẵng, ngày xuân dẫu đẹp tươi, thôi cũng mãi xa rồi…”

Tiếng đàn réo rắt, trước thì như cô nhạn tung bay, trăng lạnh chiếu sáng, sau lại như mây trên mặt nước, sương thu ngàn dặm, mang vẻ đìu hiu, mà không mất đi khí thế bi tráng. Nàng ta vừa đàn vừa hát, tiếng hát êm dịu mà thanh thoát.

Sắt Sắt tựa cửa lắng nghe, từ trong điệu đàn tiếng hát, cảm thấy người con gái trước mắt lẽ ra phải mang tính cách thanh cao kiêu ngạo, không biết vì sao, lại cứ cố chấp muốn hạ mình làm nô tỳ. Hay là mất trí nhớ cũng có thể thay đổi tính cách của con người?

Khúc đàn kết thúc, Liên Tâm đứng dậy thi lễ, “Liên Tâm lại vụng về rồi.”

Sắt Sắt từ trong say sưa bừng tỉnh, cười nhẹ đáp: “Ánh trăng cô độc trong trẻo trên cao theo mây vờn, hàn mai lặng lẽ nở khi tuyết rơi. Tài đánh đàn của Liên Tâm cô nương vào hàng bậc nhất, khúc đàn cũng hay vô cùng. Chỉ có điều, nếu đã không thể nhớ ra chuyện cũ, thì đừng nên tiếp tục đau thương mới phải.”

Sắc mặt Liên Tâm hơi ngẩn ra, cười nhạt đáp: “Liên Tâm tuy không nhớ ra chuyện cũ, nhưng ngày nào cũng mơ thấy ác mộng, tâm trạng không vui, đã khiến phu nhân cười chê rồi.”


Sắt Sắt cười trừ, đúng lúc đó, bỗng nghe thấy Tiểu Thoa đứng bên cạnh khẽ nói: “Lầu chủ đã trở về.” Tính cách của Tiểu Thoa xưa nay trầm tĩnh, vậy mà lúc này trong giọng nói ngoài nỗi vui mừng còn ẩn chứa vài phần hoảng sợ.

Sắt Sắt vì nỗi hoảng sợ của Tiểu Thoa mà trong lòng cũng thoáng xao động, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Có năm người đi đến, có điều, Sắt Sắt không nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn khoan thai của Minh Xuân Thủy.

Có chuyện gì thế này?

Sắt Sắt chau mày, chẳng phải Minh Xuân Thủy đã về rồi sao? Sao lại không có tiếng bước chân của chàng? Còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy Liên Tâm ở bên dịu giọng nói: “Lầu chủ, Lầu chủ làm sao thế này?” Trong tiếng nói thỏ thẻ cũng chứa đầy nỗi sợ hãi.

Trong lòng Sắt Sắt thoáng thấy bất an, nàng quay lại hỏi Tiểu Thoa ở bên cạnh: ”Tiểu Thoa, Lầu chủ sao vậy?”

Tiểu Thoa lo lắng cho Minh Xuân Thủy, quên cả chuyện Sắt Sắt đã bị mù, thấy Sắt Sắt lên tiếng hỏi, liền rầu rĩ đáp: ”Lầu chủ hình như bị thương, được người ta dùng ghế mềm khiêng về.”

Trong lòng Sắt Sắt thoáng chấn động, xung quanh rõ ràng rất hỗn loạn, vậy mà nàng hình như nghe thấy cả tiếng hơi thở của mình, ngập tràn lo lắng. Tiếng bước chân hỗn loạn đi qua bên cạnh, hình như có một đoàn người đã vào trong phòng ngủ.

Sắt Sắt để Tiểu Thoa dìu, cũng chậm rãi tiến vào bên trong.

Trong phòng nhộn nhạo cả lên, mùi thuốc dìu dịu dần thoang thoảng bay khắp phòng.

Vân Khinh Cuồng cho tất cả thị nữ lui xuống, chỉ còn lại Liên Tâm đứng trước giường không chịu đi, nàng ta đau đớn nói: “Vân công tử, ngày trước khi Liên Tâm bị thương nặng, được Lầu chủ hết lòng chăm sóc, Liên Tâm mới nhặt được tính mạng về. Nay Lầu chủ bị thương, Liên Tâm cũng muốn tự mình chăm sóc Lầu chủ mới phải. Vết thương của Lầu chủ còn chưa khỏi, Liên Tâm quyết không rời xa Lầu chủ nửa bước.” Tiếng nói của nàng ta dịu dàng mà rầu rĩ, thế nhưng, lại thêm vài phần kiên định mà khó lòng cự tuyệt.

Vân Khinh Cuồng thở dài một tiếng, bình tĩnh đáp: “Cũng được, nếu đã như vậy thì cô cứ ở lại đây đi. Vết thương của Lầu chủ tạm thời không cần đắp thuốc, cô không phải lo. Trụy Tử, cô và Liên Tâm cô nương cùng ở đây chăm sóc Lầu chủ. Tiểu Thoa, muội hầu hạ Lầu chủ phu nhân cho cẩn thận, ta về trước đây.”

“Vân công tử, Lầu chủ bị thương ở đâu? Thương thế ra sao?” Tiểu Thoa lo lắng hỏi.

Vân Khinh Cuồng liếc nhìn Sắt Sắt đứng bên cạnh Tiểu Thoa một cái, lấy tay ôm ngực, thở dài đáp: “Bị thương ở đây này.”

Tiểu Thoa thất kinh, sợ trắng bệch cả mặt, “Lầu chủ không sao chứ?”

Vân Khinh Cuồng nháy nháy mắt, “Vậy thì phải xem việc chăm sóc có chu đáo hay không. Ta về trước để bốc thuốc đây, mọi người chăm sóc Lầu chủ cẩn thận.” Nói đoạn, hắn hướng về phía Sắt Sắt thi lễ rồi lui ra.

Sắt Sắt im lặng đứng trong phòng, những lời của Vân Khinh Cuồng, nàng hoàn toàn không dám tin. Gã điên họ Vân này hành sự bao giờ cũng khiến người khác khó mà quên được. Có điều chuyện ngày hôm nay, không cho phép nàng không tin.

Bởi lẽ, nàng đứng bên giường, rõ ràng cách Minh Xuân Thủy rất gần, nhưng chỉ có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của chàng. Nếu là ngày thường, trừ phi chàng nín thở để cố ý che giấu sự có mặt của mình, bằng không Sắt Sắt đều có thể cảm thấy được khí thế tỏa ra từ trên người chàng, hoặc ôn nhã, hoặc sắc bén, hoặc bá đạo. Hoặc giả nàng sẽ cảm thấy ánh mắt chàng đang chăm chú nhìn nàng. Nhưng lúc này, nàng chẳng cảm thấy gì hết, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của chàng, hiển nhiên, chàng đang trong trạng thái hôn mê.

Chàng hình như bị thương thật. Gương mặt Sắt Sắt dần cắt không còn giọt máu, trái tim không ngừng đập loạn lên. Trái tim nàng chẳng phải đã lạnh nhạt từ lâu rồi sao, vì cớ gì sự an nguy của chàng vẫn có thể lay động tâm trí nàng đến vậy? Hóa ra, khi đã rơi xuống vũng bùn tình ái, chẳng dễ gì mà thoát ra được.

Nàng đứng bên giường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người chàng, mùi hương ấy chưa hề vì xa cách lâu ngày mà trở nên có chút gì lạ lẫm. Vốn dĩ, nàng có mấy lời muốn hỏi chàng, chẳng ngờ, đợi đến hơn một tháng lại rơi vào tình cảnh thế này. Nàng quả thực thấy sợ, những lời đó liệu có mãi mãi sẽ không còn cơ hội để hỏi nữa không?

“Phu nhân, sắc mặt phu nhân không tốt, hãy về nghỉ ngơi một lát đi, ở đây đã có bọn nô tỳ chăm sóc, xin phu nhân cứ an tâm.”

Liên Tâm ngồi bên mép giường, quay người nói với Sắt Sắt.

Trụy Tử đứng một bên nghe thấy thế, “hừ” một tiếng có phần bất mãn: “Liên Tâm cô nương, Lầu chủ vẫn còn đang hôn mê, phu nhân sao có thể yên tâm nghỉ ngơi được?” Trụy Tử nói năng xưa nay không hề nể nang bao giờ.

Sắt Sắt đương nhiên không thể đi nghỉ ngơi được, có điều nàng ở đây nhưng cũng không thể chăm sóc cho Minh Xuân Thủy. Nàng liền sai Tiểu Thoa dọn một chiếc võng vào, rồi ngồi ở một bên lặng nghe ngóng tình hình.

Nàng cứ lặng lẽ ngồi đó, trước mắt một màu tối đen, không biết bao lâu sau, hình như cảm nhận được người nằm trên giường thở hắt ra một tiếng, trong lòng Sắt Sắt khẽ rung động, hàng mi cũng theo đó khẽ run lên.

“Lầu chủ, huynh tỉnh rồi à?” Một giọng nói dịu dàng mừng rỡ vang lên bên cạnh, lúc này Sắt Sắt mới nhớ ra, giữa hai người bọn họ còn có Liên Tâm ngăn cách.

Quả nhiên chàng đã tỉnh.

Tuy rằng mù lòa, nhưng Sắt Sắt vẫn nhận thấy ánh mắt chàng từ từ lướt qua khuôn mặt nàng. Thế nhưng, chàng lại chẳng nói gì, trong bóng tối mịt mù, nàng thấy chàng giống như một con chim ưng lặng lẽ đậu trong rừng, khiến người ta không biết được dưới vẻ tĩnh lặng kia ẩn giấu những mối nguy hiểm gì.

Sắt Sắt cười nhạt, nói như vậy thì vết thương của chàng vốn dĩ không nghiêm trọng, nếu không sao có thể có khí thế sắc bén đến thế được? Lại là trò tuồng của Vân Khinh Cuồng nữa đây mà. Hắn nghĩ làm như thế thì vui lắm sao?

“Liên Tâm, sao nàng lại ở đây?” Tiếng nói của chàng trầm ấm, dịu dàng, tựa như cơn gió mềm mại thổi tới giữa ngày đông.

Sắt Sắt khẽ thở dài, đối với Liên Tâm, chàng luôn nói chuyện bằng giọng dịu dàng như thế.

“Lầu chủ, huynh tỉnh dậy là tốt rồi, vừa rồi Liên Tâm quả thực sợ chết đi được. Vết thương của huynh còn đau không?” Liên Tâm dịu dàng nói, giọng điệu cực kì quan tâm.

Sắt Sắt yên lặng đứng lên, chầm chậm ra đứng bên cửa sổ. Mắt mù đã lâu, nàng cực kì mẫn cảm với tiếng nói và cảm xúc. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió tươi mát thổi tới qua cửa sổ, thư thái, tinh tế, mát rượi. Nếu hai mắt vẫn còn tốt, có thể ngắm nhìn phong cảnh, rất có thể nàng sẽ không để ý tới sự tồn tại của những điều nhỏ bé này.

“Phải, đau đớn vô cùng, có điều, Liên Tâm không cần phải lo, ta không việc gì đâu. Nàng cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi cho sớm đi.” Minh Xuân Thủy dịu giọng nói, ánh mắt liếc qua Sắt Sắt bên cửa sổ, thấy mặt nàng không đổi sắc, đôi mày khẽ chau.

“Đau đớn vô cùng ư? Để Liên Tâm xem nào, có phải vẫn còn chảy máu không?” Liên Tâm khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi.

“Không cần đâu, ta nhớ Liên Tâm thấy máu là ngất, đừng nên xem nữa.” Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Minh Xuân Thủy đem theo cả một chút thương hại.

Thực ra thương thế của Minh Xuân Thủy chẳng nghiêm trọng chút nào, chàng chỉ quá mệt mỏi thôi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, vì vậy Vân Khinh Cuồng liền cho chàng uống một viên thuốc để ngủ cho ngon. Có điều, trông thấy bộ dạng lạnh nhạt của Sắt Sắt, chàng mới nói thương thế của nặng lên một chút. Thế nhưng, Liên Tâm hoàn toàn không hiểu, vẫn cứ không ngừng hỏi han.

Sắt Sắt nghe hai người ân cần nói chuyện, trong lòng không khỏi trở nên lạnh giá.

Một người không hề che giấu mối quan tâm lo lắng, một người lại hết lòng dịu dàng. Đây chính là tình chàng ý thiếp chăng? Câu mà nàng muốn hỏi, có còn cần thiết phải hỏi nữa không? Nếu đáp án là phủ định, Sắt Sắt thực không biết giấu mặt vào đâu.


“Không được, Liên Tâm nhất định phải xem, nếu không sẽ không yên tâm được.” Liên Tâm nói dịu dàng mà kiên định, giơ tay vén tà áo bên eo Minh Xuân Thủy lên.

Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, lông mày cau lại, bên môi nở nụ cười rất nhạt. Từ tiếng đàn ban nãy của Liên Tâm, lại còn cả câu “Ngày xuân dẫu đẹp tươi, thôi cũng mãi xa rồi…” trong bài hát, Sắt Sắt đã đoán ra được, có lẽ Liên Tâm hoàn toàn chưa từng quên mất chuyện xưa, nếu không, sao có thể nói ra những lời cảm khái như thế? Nàng nhớ, Minh Xuân Thủy từng nói, người con gái mà chàng chờ đợi vẫn chưa đáp lại mối thâm tình của chàng. Giờ đây, xem ra Liên Tâm hối hận rồi, muốn níu kéo trái tim của Minh Xuân Thủy đây.

Lúc này, Sắt Sắt gần như có thể khẳng định, Liên Tâm chưa từng quên mất truyện xưa, hơn nữa cũng mang một mối thâm tình với Minh Xuân Thủy.

Nói như vậy, người ta đúng là tình chàng ý thiếp rồi, còn nàng, rốt cuộc có cái gì? Sắt Sắt đứng đó, trái tim tựa như một khối băng lạnh lẽo xen lẫn một nỗi đau không cất thành lời.

Bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh, Sắt Sắt mặc dù không trông thấy, nhưng vẫn theo phản xạ quay đầu lại.

Sắc mặt Liên Tâm bỗng chốc trở nên trắng bệch, nàng ta ôm lấy trán, men theo thành giường, ngã lăn xuống đất.

Minh Xuân Thủy nheo cặp mắt đen, đột nhiên đứng dậy xuống giường, giơ tay một cái, liền ôm lấy người Liên Tâm.

“Lầu chủ, cẩn thận vết thương của người.” Trụy Tử khẽ nói.

Minh Xuân Thủy chẳng hề quan tâm đến nỗi lo của Trụy Tử, chàng đỡ lấy tấm thân yểu điệu mềm mại của Liên Tâm, đặt nàng ta nằm thẳng trên giường, rồi vỗ nhẹ vào khuôn mặt nàng ta, trầm giọng gọi: “Liên Tâm, nàng làm sao thế? Mau tỉnh lại đi.” Trong tiếng nói êm dịu còn mang cả vài phần lo lắng.

“Thuộc hạ thấy cô ấy sợ máu mà ngất rồi.” Trụy Tử lãnh đạm nói. Lầu chủ đã bảo không cần cô ta xem vết thương, cô ta còn cứ đòi xem.

“Người đâu!” Minh Xuân Thủy thấp giọng gọi, “Đi mời Cuồng Y qua đây.”

Thị nữ ngoài cửa đáp lời rồi vội vã rời đi.

“Cô ấy làm sao vậy?” Sắt Sắt được Tiểu Thoa dìu, chậm rãi bước qua. Nàng biết thương thế của Minh Xuân Thủy không hề nghiêm trọng, vì thế vừa rồi chẳng lo lắng gì mấy. Nhưng Liên Tâm vô duyên vô cớ ngất đi, khiến nàng có phần nghi hoặc.

Minh Xuân Thủy lặng lẽ nhìn Sắt Sắt, cúi xuống bắt mạch cho Liên Tâm, khẽ nói: “Không sao đâu, có thể là do thấy máu mà ngất đi thôi, có điều thân thể vẫn suy nhược lắm, bảo Vân Khinh Cuồng qua đây khám cho cô ấy.”

Ánh mắt của Tiểu Thoa lướt qua khuôn mặt Liên Tâm, khuôn mặt nàng ta quả thực xanh xao khác thường, xem ra vô cùng suy nhược.

“Liên Tâm, nàng tỉnh lại đi.” Minh Xuân Thủy khẽ gọi.

Qua một lúc, trên gương mặt ngọc xanh xao của Liên Tâm, hàng mi đen dày khẽ rung, nàng ta đã tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

“Ta bị làm sao thế này?” Liên Tâm hạ giọng hỏi.

“Vừa rồi nàng bị hôn mê, thân thể suy nhược quá, để ta sai thị nữ đưa nàng về nghỉ ngơi, lát nữa bảo Cuồng Y qua đó xem bệnh cho nàng.” Minh Xuân Thủy thấy Liên Tâm đã tỉnh, liền thở ra một tiếng.

“Liên Tâm không sao đâu, Liên Tâm muốn ở lại chăm sóc Lầu chủ, Lầu chủ vẫn đang bị thương mà.” Liên Tâm ngồi dậy trên giường nói.

Minh Xuân Thủy nở một nụ cười, đáp: “Ta thực sự không sao, chỉ là vết thương ngoài da, vừa rồi ta uống thuốc, cho nên mới ngủ như vậy. Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi, không cần phải lo cho ta.” Chàng đứng dậy dặn dò thị vệ khiêng ghế mềm đến đưa Liên Tâm về.

Liên Tâm vừa đi khỏi, Minh Xuân Thủy liền khoát tay cho thị nữ lui hết xuống, trong phòng thoáng chốc trở nên yên lặng.

Sắt Sắt lặng lẽ đứng trong phòng, lời mà nàng vốn định hỏi, không phải không hỏi được, mà là không còn tâm trạng nào để hỏi nữa. Nàng cảm thấy Minh Xuân Thủy ngồi trên giường hơi thở có phần rối loạn, không biết là do gần đây nội công của bản thân tăng lên, hay là do chàng không cố ý che giấu tâm trạng của mình. Chàng lo lắng thế này, chắc là vì Liên Tâm, dẫu sao thì đó cũng là giai nhân mà chàng ngưỡng mộ, lại là ân nhân cứu mạng chàng, hơn nữa đối với chàng, nàng ta cũng dịu dàng săn sóc thế cơ mà.

Trong lòng Sắt Sắt bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó lòng gọi tên, lúc này nàng không biết phải đối diện với chàng thế nào nữa.

Trong bóng đen mù mịt, nàng không trông thấy chàng, mà chàng cũng đang chìm trong yên lặng.

Nhưng lúc này sự im lặng giữa hai người thể hiện điều gì chứ? Giữa bọn họ, quả thực không còn gì để nói nữa hay sao?

Thứ im lặng bức bối này khiến nàng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Sắt Sắt quay người, mò mẫm đi về phía cửa.

“Nàng định đi đâu?” Tiếng nói của Minh Xuân Thủy vang lên trong bóng tối, trong sự lạnh lùng mang theo cơn giận dỗi khó tả.

Sắt Sắt không nhịn được liền bật cười, vì sao nói chuyện với Liên Tâm chàng dịu dàng là thế, còn đối với nàng, lại là thứ giọng điệu giận dỗi vô cớ thế này?

“Ta ra ngoài đi dạo!” Sắt Sắt lặng lẽ quay đầu, trái tim dậy sóng bỗng chốc đã bình tĩnh trở lại.

“Ta bị thương rồi, nàng không đắp thuốc cho ta à?” Chàng trầm giọng nói, trong lời nói mang theo nỗi oán trách khó mà nhận ra được.

Sắt Sắt chau mày, chàng rõ ràng bị thương không nặng, Vân Khinh Cuồng vừa rồi cũng đã dặn, tạm thời hoàn toàn không cần đắp thuốc. Hơn nữa, nàng là một kẻ mù, đắp thuốc cho chàng thế nào được?

“Để ta đi gọi thị nữ vào đây!” Sắt Sắt lạnh nhạt nói.

“Không cần bọn họ, ta chỉ cần nàng thôi!” Chàng khẽ nói, trong giọng nói mang sự quả quyết không gì lay chuyển được.

“Không phải huynh chẳng bị thương gì sao?” Sắt Sắt cười nhạt, chẳng hề có chút rung động. Vừa rồi chàng suýt thì đã ôm lấy Liên Tâm mà đưa người ta về, hơn nữa, chàng cũng đã nói, bản thân vốn dĩ chẳng bị thương gì, chỉ vỉ uống thuốc của Vân Khinh Cuồng nên mới ngủ quên đi mất mà thôi.

“Ta làm thế là để an ủi người khác, rốt cuộc nàng có định đắp thuốc cho ta không? Lại chảy máu rồi, đau chết đi được.” Minh Xuân Thủy trầm giọng nói, tiếng nói đầy nỗi oán trách pha lẫn bi thương.

Sắt Sắt quay người, tiến về phía chàng: “Thuốc đâu? Đưa đây!” Nàng giơ cánh tay thon, hỏi, cặp mắt đen sáng như gương, không một gợn sóng. Đắp thuốc thì đắp thuốc, để xem xem, chàng rốt cuộc có bị thương nặng không.


“Đưa cho nàng này!” Minh Xuân Thủy thấp giọng nói, rồi đặt một chiếc bình sứ mát rượi vào tay nàng.

Sắt Sắt rút nắp bình ra, một mùi hương nhàn nhạt mát lạnh xông lên, là mùi thuốc kim sang. Nàng chầm chậm men theo giường, ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Vết thương ở đâu?”

Lời nàng nói với chàng càng lúc càng ngắn gọn, dường như thể hiện sự tức giận trong lòng. Nàng đang giận chàng cơ đấy, biết được điều này, bên môi Minh Xuân Thủy liền lộ nét cười. “Đây này, ở trên eo.” Minh Xuân Thủy ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

Nhưng Sắt Sắt là người mù, cho dù chàng nói là ở trên eo, Sắt Sắt cũng chả biết là ở đâu. Nàng giơ tay ra, nhưng lại chỉ chạm vào vai chàng.

“Xuống dưới nữa!” Chàng ung dung mở lời, trong lời nói ẩn chứa một nét điềm đạm.

Sắt Sắt thoáng ngẩn người, cảm thấy hơi thở nóng bừng của chàng lướt qua tay nàng, trong tim nàng khẽ run rẩy, vừa định rút tay về, đã bị Minh Xuân Thủy nắm lấy, Sắt Sắt vùng vẫy mấy lần, vẫn không giằng ra được khỏi lòng bàn tay lớn như gọng kìm của chàng.

Chàng cởi áo, nắm lấy tay nàng, chậm rãi lướt dần xuống dưới, men theo bộ ngực vạm vỡ ấm áp, từng chút một lướt trên làn da mịn màng nóng bỏng của chàng.

Trên gương mặt đẹp như ngọc của Sắt Sắt ửng lên sắc hồng e thẹn, giây phút này, nàng gần như có thể khẳng định, gã Minh Xuân Thủy này đang trêu ghẹo nàng. Thế nhưng, dưới sự dẫn dắt của chàng, bàn tay đã vuốt đến vết thương bên eo chàng, ở đó ươn ướt, một dòng máu ấm nóng đang âm thầm rỉ ra.

“Ở đây!” Tiếng nói của Minh Xuân Thủy hạ xuống rất thấp, giọng nói ôn nhã có chút khàn khàn. Có lẽ là bị nàng ấn lên vết thương, đau đớn mà thành ra như vậy.

Sắt Sắt chau mày, quả thực chàng không lừa nàng, vết thương đúng là rách ra rồi. Nàng liền gỡ lớp vải băng bó ra, đổ thuốc kim sang lên vết thương cho chàng, sau đó băng bó lại một cách cẩn thận.

“Được rồi, huynh nghỉ ngơi đi.” Sắt Sắt khẽ nói, đứng dậy định bỏ đi. Bỗng nhiên, nàng thấy thân mình nhẹ bẫng, chàng đã ôm nàng lên giường, vòng tay của chàng tựa như một cái kén ôm chặt lấy nàng.

“Nàng nói cho ta nghe, vừa rồi có phải là nàng đang ghen không?” Tiếng nói của chàng vang lên bên tai, sự dịu dàng mang đầy vẻ mê hoặc.

Sắt Sắt cảm thấy hơi thở của chàng phả trên mặt nàng mang theo hơi ấm, khiến nửa bên má nàng nóng bừng.

Ghen? Nàng đang ghen? Đang ghen với Liên Tâm ư?

“Có phải nàng đang ghen không?” Chàng tiếp tục bám riết lấy câu hỏi, giọng điệu cố tình làm ra vẻ hoàn toàn bình thản, thế nhưng, hơi thở nóng bừng của chàng để lộ ra sự ngóng đợi trong lòng.

“Đâu có!” Sắt Sắt cố nén nhịp tim cuồng loạn, lạnh nhạt trả lời.

Ánh mắt nóng bừng của Minh Xuân Thủy bỗng nhiên trở nên ảm đạm, chàng buông nàng ra, trầm giọng nói: “Nàng thực sự chẳng quan tâm chút nào đến việc ta có bị thương hay không ư?”

“Có một Liên Tâm quan tâm còn chưa đủ sao?” Sắt Sắt lạnh lùng đáp, đang định đứng dậy xuống giường, trên người bỗng thấy ấm áp, cánh tay chàng đã vòng qua eo thon của nàng, ôm lấy thân hình nàng, lần này thân thể hai người dính sát vào nhau, không có lấy một khe hở. Mùi hương đàn ông độc đáo của riêng chàng bao vây lấy tất cả cảm giác của nàng. Bên tai nàng truyền đến tiếng cười khe khẽ, “Quả nhiên là ghen rồi, lại còn không chịu nhận!”

“Ta đâu có…” Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi chàng chặn lại. Chàng ôm nàng thật chặt, hôn nàng một cách bá đạo mà vẫn không mất đi sự dịu dàng, gửi gắm sự cuồng nhiệt, nhớ nhung và mối thâm tình của chàng dành cho nàng.

Tình cảm quyến luyến của người ấy gần như đã khiến nàng hoàn toàn say đắm.

Thế nhưng, Sắt Sắt vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không được tiếp tục sa vào cạm bẫy dịu dàng của chàng nữa.

Nàng đẩy mạnh chàng ra, lạnh lùng nói: “Minh Xuân Thủy, huynh đừng bỡn cợt ta nữa, huynh thấy thế này hay lắm sao?”

Minh Xuân Thủy không ngờ nội lực của Sắt Sắt đã tăng lên không ít, chớp mắt đã bị nàng đẩy ra rồi. Chàng ngầm vận nội lực, thân mình mới đứng vững được.

“Nàng tưởng rằng ta đang bỡn cợt nàng ư?” Chàng đứng thẳng trước mặt nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm phủ lên một màn sương dày, lạnh giá.

“Không phải vậy sao?” Sắt Sắt dằn từng tiếng, ”Người mà huynh thích chẳng phải Liên Tâm sao? Chẳng phải huynh vẫn luôn chờ đợi cô ta à? Giờ đây, cô ta đã mất trí nhớ, lại thích huynh như thế, chẳng phải huynh có thể đạt được mong ước rồi còn gì. Người có thể cùng huynh sánh vai, khiến huynh ngưỡng mộ, khiến huynh thích thú đã quay lại rồi, huynh còn ở đây quấn lấy ta làm gì?”

Sắt Sắt nói xong, liền đứng dậy xuống giường, nhanh chân bước ra bên ngoài. Nhưng mới chỉ đi được hai bước, cánh tay liền bị Minh Xuân Thủy nắm lấy, chàng mặc cho nàng vùng vẫy không ngừng siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.

Lần này chàng đã có đề phòng, ngầm vận nội công, bất luận Sắt Sắt vùng vẫy thế nào, cũng không giằng ra được khỏi vòng tay chàng.

“Minh Xuân Thủy, rốt cuộc huynh định làm gì? Rốt cuộc phải thế nào thì huynh mới chịu buông tha cho ta?” Sắt Sắt đau đớn hỏi.

Minh Xuân Thủy giơ tay nâng gương mặt Sắt Sắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy dung nhan yêu kiều của nàng, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Giang Sắt Sắt, nàng nghe cho rõ đây, người ta yêu là nàng, chỉ có nàng thôi. Nàng đã nghe rõ chưa?”

Sắt Sắt đưa mắt chăm chú nhìn chàng, bởi vì không nhìn thấy chàng, nên nàng cảm nhận được thành ý trong lời nói của chàng rất rõ ràng.

“Vậy, còn Liên Tâm thì sao, lẽ nào chàng không yêu cô ấy?” Sắt Sắt run giọng hỏi.

“Cô ấy quả đúng là người khiến ta ngưỡng mộ, khiến ta thích thú, nhưng người ta yêu lại là nàng, nàng có hiểu không?”.

Tiếng nói của chàng tràn đầy tình ý, Sắt Sắt hoàn toàn ngẩn ngơ trong vòng tay chàng.

Minh Xuân Thủy cúi xuống, thấy Sắt Sắt ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đen tuyệt đẹp thẳm sâu như một đầm nước không thấy đáy, đôi môi hồng tươi đỏ xinh hé mở. Chàng chưa từng thấy bộ dạng ngẩn ngơ như thế của Tiêm Tiêm công tử bao giờ.

Chàng dùng sức, ôm lấy nàng chặt hơn, gần như muốn đem nàng khảm sâu vào máu thịt của chàng.

Ánh mặt trời sau buổi trưa nhàn nhạt, xuyên qua khung cửa sổ khép hờ, bao phủ lấy hai người đang ôm nhau.

Sự tĩnh lặng và ấm áp tràn ngập khắp gian phòng.


Minh Xuân Thủy cúi đầu, khẽ nói: “Có lẽ, chúng ta nên có một đứa con, như thế thì nàng mới không có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung nữa.”

Con ư?

Sắt Sắt đẩy chàng ra, nhíu mày nói: “Minh Xuân Thủy, mặc dù chàng nói yêu ta, nhưng ta vẫn chưa chắc chắn là bản thân có yêu chàng hay không. Cho nên, tốt nhất là chàng hãy từ bỏ ý định này đi.” Nói đoạn, nàng định lui ra, nhưng một người mù như nàng đương nhiên không thể trốn thoát khỏi bàn tay ma quái của Minh Xuân Thủy.

Minh Xuân Thủy ôm lấy nàng, rồi bế nàng lên, nhẹ đặt xuống chiếc giường mềm mại.

Sắt Sắt nằm trên giường, định cử độnng thì thấy toàn thân đã bị chàng giữ chặt lấy, bên tai vang lên tiếng nói có phần oán hận của chàng, “Giang Sắt Sắt, nàng thử nói một câu không thích ta nữa xem?”

Sắt Sắt cảm thấy lời nói của chàng chứa đựng rất nhiều tình ý, còn cả vẻ lạc lõng nặng nề và nỗi thất vọng ngập tràn. Trong lòng nàng dâng lên một cơn run rẩy khó tả, có điều, nàng không định dễ dàng tha thứ cho chàng như thế. Mi mắt nàng khẽ rung, lạnh nhạt nói: “Ta không thích…”

Minh Xuân Thủy cúi đầu, hôn lên môi Sắt Sắt, khẽ nói: “Xem ra, đúng là phải sinh một đứa con rồi.” Bàn tay chàng vuốt lên eo Sắt Sắt, đôi môi nóng bỏng men theo cổ nàng một mạch đi xuống, cứ thế hôn đến vùng mềm mại trước ngực nàng. Trong đôi mắt xưa nay luôn đen láy sâu thẳm, lúc này, chỉ thấy chứa chan tình ý.

Nụ hôn của chàng khiến nàng không ngừng run lên.

Nàng lúc này đang bị hơi nóng cơ thể chàng làm cho run sợ, mặc dù mắt nàng đã mù, nhưng nàng vẫn biết, hiện giờ đang là ban ngày. Còn chàng, xem ra không chỉ muốn có được nàng, mà còn muốn cưỡng đoạt. Nhưng nàng không thể vùng vẫy ra được, đôi tay sắt của chàng đã trói lấy thân hình nàng, khiến nàng chẳng cách nào thoát ra được.

Nụ hôn của chàng khiến thân thể và trái tim nàng mê loạn, gương mặt xinh đẹp như ngọc xấu hổ đỏ ửng lên.

Minh Xuân Thủy giơ tay lên vẫy nhẹ một cái, từng tầng sa mỏng và màn trướng trên giường theo nhau rủ xuống, che đi cảnh quyến luyến phong tình bên trong. Chàng đang định đưa tay cởi áo Sắt Sắt, ngoài cửa liền vang lên tiếng bẩm báo của thị nữ: “Lầu chủ.”

Minh Xuân Thủy ngừng lại, trầm giọng nói: “Chuyện gì thế?”

Thị nữ ngoài cửa bị hàn ý trong giọng nói của chàng làm cho chết khiếp, hồi lâu mới ấp úng nói: “Cuồng Y nói bệnh của Liên Tâm cô nương rất nặng, mời Lầu chủ qua đó xem sao.”

Sắt Sắt cảm thấy rất rõ thân hình Minh Xuân Thủy cứng lại, tiếp đó cảm thấy bàn tay to lớn của chàng từ từ vuốt qua khuôn mặt nàng, lại hôn lên môi nàng lần nữa, khẽ nói: “Ta đi xem sao, nàng ở đây nghỉ ngơi đi nhé!”

Chàng quay mình xuống giường, thoáng nghe thấy tiếng tà áo bay nhẹ, rõ ràng là chàng vội vã mặc y phục, tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân chàng vội vã rời đi.

Sắt Sắt chỉ thấy trong lòng bỗng nghẹn lại, mặc dù chàng nói yêu nàng, thế nhưng, sao nàng lại cảm thấy, trong tim chàng, nàng vốn dĩ không quan trọng như Liên Tâm kia. Nàng thực không dám chắc, Minh Xuân Thủy liệu có xác định rõ được tình cảm của chính mình hay không.

Sắt Sắt ngồi dậy trên giường, lạnh nhạt nói: “Người đâu.”

“Phu nhân, người không sao chứ?” Tiểu Thoa vội chạy từ ngoài cửa vào, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng bẩm báo vừa rồi của thị nữ ở Khinh Yên Uyển, nên rất lo cho Sắt Sắt.

Sắt Sắt cười nhạt nói: “Không sao, Tiểu Thoa, ngươi chải đầu cho ta. Lát nữa, ta muốn ra ngoài đi dạo.” Từ sau khi bị mù, luôn là Tiểu Thoa chải đầu trang điểm cho nàng.

Tiểu Thoa gật đầu, cẩn thận chải kiểu tóc Lăng Vân mà Sắt Sắt ưa thích nhất, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác da cáo trắng khoác lên cho nàng.

“Tiểu Thoa, ngươi theo ta đến Khinh Yên Uyển một chuyến.” Sắt Sắt nhẹ nhàng nói.

“Phu nhân, nô tỳ nghĩ chúng ta đến hậu viên đi dạo là được rồi.” Tiểu Thoa lo lắng nói. Lầu chủ lúc này nhất định đã đến Khinh Yên Uyển, nghe nói cái cô Liên Tâm kia bị bệnh, lúc này phu nhân đến đó, không được thích hợp cho lắm.

“Tiểu Thoa, ngươi không cần ngăn cản ta. Ta nhất định phải đi. Nếu ngươi không theo ta, thì ta sẽ tự đi một mình vậy.” Sắt Sắt đương nhiên hiểu rõ nỗi lo của Tiểu Thoa, có điều, nàng nhất định phải đi một chuyến. Nàng muốn xem xem, Liên Tâm kia rốt cuộc mắc phải bệnh gì.

Tiểu Thoa cản không được Sắt Sắt, đành dìu nàng, chậm rãi đi về phía Khinh Yên Uyển. Thực ra có một số chuyện, có lẽ biết sớm một chút sẽ tốt hơn.

Đi qua cầu đá trên Yên Ba Hồ, chẳng mấy chốc đến cổng Khinh Yên Uyển, ngoài cổng không có thị vệ canh gác, Sắt Sắt và Tiểu Thoa liền đi thẳng vào trong.

Trong viện mùi hoa thoang thoảng, hai lần nàng đến đây, mặc dù thời gian không giống nhau, nhưng tâm tình thì vẫn vậy, vô cùng bức bối. Men theo hành lang, vòng qua mấy chỗ khuất khúc, Sắt Sắt liền nghe thấy phía trước, thoáng vọng lại tiếng khóc.

Nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ sáu, thính lực vốn dĩ đã rất tốt, giờ lại bị mù, đối với âm thanh cực kì mẫn cảm. Vì thế, tiếng khóc kia truyền vào tai nàng cực kì rõ ràng.

Nàng dừng bước chân, ngưng thần lắng nghe.

Tiểu Thoa loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, nhưng không nghe rõ như Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt không tiến lên nữa, cũng liền dừng lại.

Sắt Sắt lặng lẽ đứng đó, nghe trong gió tiếng khóc của người con gái kia dần dần ngừng lại, nàng ta nghẹn ngào hỏi: “Lầu chủ, huynh nói cho muội biết, đứa con này là của ai? Là ai đã khiến muội có thai? Mặc dù muội không nhớ ra chuyện trước đây, nhưng muội vẫn biết rõ, muội chưa từng lấy chồng, đứa con này rốt cuộc là của ai? Lầu chủ, huynh nói cho muội biết đi!”

Trong phòng vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ nếu không cực kì chú ý thì không thể nghe thấy nổi, tiếp đó là giọng nói xót xa của Minh Xuân Thủy vang lên: “Nếu nàng biết cha đứa trẻ là ai, nàng định sẽ làm thế nào?”

“Muội nhất định sẽ giết chết hắn, sau đó tự sát. Mặc dù muội đã quên chuyện cũ, nhưng muội hiểu rất rõ trái tim mình đã thuộc về Lầu chủ, không thể có con với người đàn ông nào khác, nếu là con của người khác, vậy thì nhất định là kẻ đó đã cưỡng bức muội!” Tiếng nói của Liên Tâm vẫn dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại mang sự quyết liệt không thể át chế được.

Một thoáng im lặng khó tả lan tỏa khắp không gian, bốn bề lặng như tờ, đến cả tiếng gió hình như cũng không còn nghe thấy. Tinh thần của Sắt Sắt lúc này đang tập trung cả vào đoạn nói chuyện của hai người trong gian phòng trước mặt.

Không ngờ Liên Tâm đã có thai, mà cô ta lại vì mất trí nhớ nên không biết đứa con này là của ai.

Sắt Sắt lặng lẽ đứng trên hành lang, ánh mặt trời sau buổi ban trưa ấm áp chiếu trên người nàng, nhưng nàng chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

“Đứa con… là của ta.” Tiếng nói trầm ấm của Minh Xuân Thủy theo gió truyền đến.

Giọng nói thấp đến mức gần như không thể nghe thấy được, lọt vào tai Sắt Sắt, chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.

Đứa con, hóa ra là của chàng!


Bên môi Sắt Sắt nở ra một nụ cười lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời dịu dàng, trông mơ hồ mà nhợt nhạt.

Vừa rồi, chàng còn dịu dàng bên tai nàng rằng yêu nàng, nói muốn nàng sinh cho chàng một đứa con. Ai ngờ, nhanh thật, một người con gái khác đã mang thai đứa con của chàng rồi.

Chàng còn nói dối với Liên Tâm là ngưỡng mộ, là thích thú, đối với nàng mới là tình yêu.

Hóa ra, đường đường Lầu chủ Xuân Thủy Lầu, cũng chỉ toàn nói dối. Chẳng trách có người từng nói, lời thề của đàn ông chỉ là gió thoảng bên tai, đây cũng thổi qua, kia cũng thổi qua, vốn dĩ chẳng thể coi là thật.

Sắt Sắt có thể tưởng tượng ra, trong khuê phòng ấm áp tinh tế điển nhã mà Minh Xuân Thủy tự tay xây dựng cho Liên Tâm, Minh Xuân Thủy trong tà áo trắng, đang dịu dàng ôm lấy Liên Tâm hoa nhường nguyệt thẹn, đầu mày cuối mắt đầy những tình ý sâu đậm ngọt ngào.

Sắt Sắt thực là may mắn, nàng đã mù không thể trông thấy cảnh tượng tan nát cõi lòng đó.

Thế nhưng, mặc dù không trông thấy cảnh ấy, trái tim nàng vì cớ gì vẫn đau đớn đến mức này, tựa như có mũi dao đang liên tục đâm vào.

Vòng tay vừa nãy còn ôm lấy nàng, lúc này, đang ôm người con gái khác.

Tiếp sau đó, Liên Tâm nói những gì, Minh Xuân Thủy đáp lại ra sao, Sắt Sắt chẳng nghe thấy câu nào nữa. Nàng cảm thấy tai mình điếc rồi, tất cả ý thức hình như bị lấy mất, nàng cứ như một u hồn, chầm chậm bay theo hướng quay về.