Không biết đã chìm trong bóng tối mây mù bao lâu, cuối cùng Sắt Sắt cũng tỉnh lại.
Nàng khẽ động mình một cách vô thức, liền nhận ra mình đang được một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy. Nàng khẽ cựa mình, bất chợt thấy trên môi có những động chạm nhẹ nhàng, cảm giác mềm mại ấm áp ấy rõ ràng là một nụ hôn. Liền đó, nàng cảm nhận được nụ hôn di chuyển lên mi mắt nàng, nuốt lấy dòng lệ rơi đang nhẹ lăn xuống từ khóe mắt nàng.
Nàng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ nhớ hình như mình đã mơ một giấc mơ, trong mơ còn nghe được một câu chuyện rất thê thảm. Nàng không dám chắc câu chuyện đó là thật hay ảo chỉ thấy rất đau lòng, và vì người trong câu truyện ấy càng đau lòng hơn.
Nàng cau mày có phần khó chịu, lập tức, có một bàn tay dịu dàng đặt trên trán nàng, vuốt nhè nhẹ dọc theo đôi chân lông mày đẹp đẽ của nàng, khiến cơn đau đầu của nàng phần nào giảm bớt.
Trái tim nàng bỗng thắt lại, thân thể đột ngột căng lên, còn chưa kịp phản ứng gì, đôi môi chàng đã thay cho đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên lông mày, trên mắt nàng, rồi nhanh chóng di chuyển đến má nàng, chạm vào nhè nhẹ. Hơi thở của chàng phả trên mặt nàng, làn hơi ấm áp vây quanh nàng, gần như đang cất lên những tiếng gọi dịu êm.
Trong giấc mơ, là chàng đã gọi nàng sao? Dịu dàng đến thế, tình tứ đến thế, là chàng sao?
Sắt Sắt khẽ cười khổ, là chàng thì đã sao, trong tim chàng, không chỉ có mình nàng. Còn nàng, địa vị trong tim chàng mãi mãi không sánh được với người con gái kia, nàng tự biết.
Nàng mở mắt, trước mắt vẫn một màn tối tăm. Bất luận thức hay ngủ, kì thực đối với nàng cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua vẫn chỉ là một thế giới của bóng đen.
Minh Xuân Thủy thấy Sắt Sắt đã mở mắt, trái tim vẫn luôn ngập tràn lo lắng của chàng cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, trong tim tràn ngập một niềm vui sướng không diễn tả thành lời. Thế nhưng, trong khoảnh khắc nàng tỉnh lại đó, chàng không biết phải nói gì. Chàng cứ lặng lẽ nhìn nàng, trên môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp.
Sắt Sắt không biết Minh Xuân Thủy đang nhìn mình, liền đẩy vòng tay của chàng ra hòng thoát khỏi lòng chàng.
“Đừng động đậy!” Minh Xuân Thủy hạ giọng, khẽ cười khổ.
Nàng vừa động đậy, tay chàng vì tê dại mà đau ghê gớm, ôm nàng suốt năm ngày năm đêm, đôi vai, đôi tay, thậm chí cả chân chàng đều đã tê dại đến mức không động đậy nổi. Tĩnh tọa trong phút chốc, chàng mới lấy lại được cảm giác cho tứ chi, rồi từ tốn đặt nàng xuống giường, đắp cho nàng những tấm chăn gấm thật dày.
Vừa rời khỏi vòng tay chàng, Sắt Sắt liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Chẳng lẽ nàng vừa ngủ một giấc đã sang mùa đông rồi sao? Sao lại lạnh thế này, trước giường, hình như còn đặt cả chậu sưởi.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Nàng lạnh nhạt hỏi.
“Năm ngày năm đêm!” Minh Xuân Thủy ngồi bên mép giường, dịu dàng đáp.
Năm ngày năm đêm? Vậy thì chắc vẫn còn đang là mùa thu, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lạnh đến thế? Mà trước giường, hình như có bày đến mấy chậu sưởi, cho dù nàng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Sao nàng lại sợ lạnh thế này?
Minh Xuân Thủy nhận ra sự nghi hoặc của Sắt Sắt, giơ tay nhét lại góc chăn cho nàng, dịu dàng hỏi: “Có phải nàng thấy lạnh không?”
Sắt Sắt cau mày nói: “Phải, sao lại như thế? Chẳng lẽ là vì ép độc?”
“Là bệnh lưu lại do nàng ép độc cho cô ấy!” Minh Xuân Thủy nói đầy vẻ thương xót.
“Ồ!” Sắt Sắt khẽ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa. Quả nhiên là như thế, từ nay trở đi, ngay cả mùa hè, nàng cũng phải mặc áo bông dày như thế này sao?
Sự lạnh nhạt của nàng khiến chàng gần như phát điên, nàng giận chàng, tức chàng cũng chẳng sao, chỉ là cứ xa cách như thế này, khiến trong lòng chàng khó chịu như có trăm ngàn vết xước. Chàng cúi xuống, đôi môi dịu dàng đặt lên cánh môi nàng, khẽ cắn một cái. Thấy nàng vẫn chẳng hề có phản ứng gì, chàng dần dần hôn sâu hơn.
Sắt Sắt lại ngấm ngầm thở dài một tiếng, khẽ chau mày, cười lạnh nói: “Minh Xuân Thủy, chẳng qua chỉ là một tấm thân tàn, nếu huynh thực lòng muốn thì cứ lấy đi!”
Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy nhìn chăm chú, trong tim như bị rạch bởi một nỗi bi thương không thể gọi tên. Chàng trở mình, ánh mắt sâu thẳm khóa lấy dung nhan tiều tụy của nàng, ôm nàng vào lòng đầy thương xót, chàng hiểu rằng đêm hôm đó chàng đã làm nàng bị tổn thương. Thế nhưng, chàng không thể không làm vậy. Nếu ông trời để cho chàng chọn lựa lại từ đầu, chàng vẫn sẽ làm như thế. Chàng không thể để mặc người con gái kia chết thảm được.
Sắt Sắt ngồi trên chiếc ghế mềm dưới hành lang, trên người mặc một chiếc áo khoác dày. Ánh mặt trời lung linh chiếu trên khuôn mặt nàng, ánh lên gương mặt trắng như tuyết, một vẻ đẹp ốm yếu, đẹp đến nỗi khiến người ta phải lo lắng, tựa như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tan chảy ra rồi biến vào hư không vậy.
Sắt Sắt tỉnh lại đã được năm sáu hôm, chỉ thấy hàn chứng trên người không hề thuyên giảm. Mặc dù tắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, nàng vẫn không hề cảm thấy ấm lên chút nào.
Chẳng lẽ, cả cuộc đời này, cứ như thế mãi sao? Sắt Sắt khẽ cười đau khổ.
Vân Khinh Cuồng chậm rãi từ hành lang tiến lại, từ xa nhìn thấy Sắt Sắt ngồi dưới hành lang tắm nắng, mỉm cười nói: “Nữ nhân ấy à, quả là yếu đuối một chút sẽ đẹp hơn.”
Sắt Sắt khẽ cười, yếu ớt hỏi: “Ý của ngươi là, trước đây ta không đẹp chứ gì?”
“Không phải như vậy, trước đây đương nhiên cũng rất đẹp, nhưng mà bây giờ càng đẹp hơn!” Vân Khinh Cuồng khoanh tay trêu trọc.
Sắt Sắt cười nhạt, chẳng buồn để ý đến hắn thêm nữa.
Vân Khinh Cuồng cũng nhanh chóng lấy từ trong túi thuốc vẫn đeo bên người ra một túi viên hoàn, “Hôm nay ta đến đây, là để đưa thứ này cho cô. Đây là kỳ dược để cô phối hợp luyện nội công, ta đã chế thành dạng viên, hiệu quả hơn khi dùng sắc thành nước rất nhiều, cô phối hợp mà dùng.” Sắt Sắt đón lấy không hề khách khí, nàng cũng nên tập luyện võ công cho hẳn hoi mới được.
“Cô cũng chẳng buồn hỏi xem vì sao ta lại phải đưa thuốc cho cô ư?” Vân Khinh Cuồng thấy thần sắc lạnh nhạt của Sắt Sắt, nhíu mày hỏi.
Khóe môi Sắt Sắt nở một nụ cười có vẻ hoàn toàn chẳng bận tâm, “Tại sao, chẳng lẽ là vì người thích ta?” Kì thực trong lòng Sắt Sắt hiểu, nếu không có lệnh của Minh Xuân Thủy, Vân Khinh Cuồng sao dám to gan thế. Chỉ có điều, nàng không muốn hỏi, cũng không muốn biết.
Vân Khinh Cuồng ngầm thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Mau luyện công đi, nội lực cao rồi, hàn chứng cũng sẽ từ từ tiêu tán, nếu không, nhìn bộ dạng dở sống dở chết của cô bây giờ, khiến người ta thực là…”
Vân Khinh Cuồng chưa nói hết lời, đã quay người men theo hành lang đi mất.
Sắt Sắt lại ngồi dưới hành lang thêm một lúc, cảm thấy ánh mặt trời dần dần trở nên u ám, trên người cũng dần thấy lạnh hơn. Đang định đứng dậy về phòng, liền nghe thấy thị nữ đến báo, nói rằng có Liên Tâm cô nương đến xin cầu kiến.
Liên Tâm? Lòng thương! [1]
[1] Chữ “Liên” trong tên Liên Tâm Đồng âm với chữ “liên” có nghĩa là thương hại.
Đúng là một cái tên hay thật, trên môi Sắt Sắt nở một nụ cười. Có điều nàng không nhớ mình đã từng gặp người con gái nào như thế ở Xuân Thủy Lầu.
“Liên Tâm là ai?” Sắt Sắt hỏi thị nữ đến bẩm báo.
“Là vị cô nương mà lâu chủ cứu về.” Thị nữ đứng cạnh nàng nhẹ đáp.
Sắt Sắt cười nhạt, hóa ra là người con gái đó, không biết cô ta muốn gặp nàng làm gì?
Phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, không lâu sau liền đến trước mặt nàng, thoáng nghe thấy tiếng tay áo bay bay, có thể thấy người con gái kia nhất định là tà áo như mây, bay bổng tựa thiên tiên. Đáng tiếc là, nàng không thể trông thấy phong thái tuyệt mỹ của cô ta.
“Tiểu nữ Liên Tâm bái kiến Lầu chủ phu nhân!” Giọng nói của cô ta dịu dàng mềm mỏng, tựa như áng mây mỏng vắt trên nền trời, lại như một làn gió nhẹ ấm áp giữa rừng cây. Tiếng nói ấy sao Sắt Sắt cảm thấy có đến ba phần cảm giác quen thuộc.
Sắt Sắt ngưng thần nghĩ ngợi, hồi lâu vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu. Nàng không khỏi có phần thất vọng, tiếng nói ngọt ngào mềm mỏng thế này, nếu nàng từng nghe qua, nhất định sẽ không thể quên được.
Cô ta lại gọi nàng là phu nhân ư!
Sắt Sắt cười với vẻ tự chế giễu: “Đừng gọi ta là phu nhân, ta chẳng phải phu nhân gì hết!”
Người con gái kia nghe thấy thế, liền chậm rãi đáp: “Liên Tâm mặc dù không nhớ được những chuyện trước đây, nhưng đối với chuyện xảy ra trong khoảnh khắc, mới tỉnh lại thì nhớ rất rõ, nếu không nhờ Lầu chủ phu nhân ép độc cho nô gia, nô gia làm sao có thể nhặt được tính mạng về? Liên Tâm vẫn nhớ rõ hình dáng của phu nhân.”
Trong lòng Sắt Sắt thoáng thấy kinh ngạc, người con gái này, cô ta bị mất trí nhớ sao?
Mất trí nhớ rồi! Tốt quá còn gì!
Thời khắc này, theo Sắt Sắt thấy, mất trí nhớ quả thực là một chuyện tốt. Nàng muốn quên tất cả mọi thứ với Minh Xuân Thủy biết bao, thế nhưng, lại không thể quên được, tựa như đã khắc ghi vào trong lòng vậy. Vì sao người mất trí nhớ không phải là nàng, mà lại là người con gái kia chứ?
“Cô nương tìm ta có việc gì?” Sắt Sắt hỏi.
“Ơn tái sinh của Lầu chủ và phu nhân, Liên Tâm không biết lấy gì báo đáp, nguyện cả đời này làm nô tỳ cho Lầu chủ và phu nhân, theo hầu bên cạnh. Mong phu nhân thành toàn cho.” Liên Tâm nói rành rọt.
Làm nô tỳ, hay là vì mất trí nhớ thật nên mới đòi làm nô tỳ! Sắt Sắt khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Có chuyện gì, cô tìm Minh Xuân Thủy nói là được!” Nực cười, Minh Xuân Thủy mà lại chịu để cô ta làm nô tỳ sao?
“Phu nhân, Lầu chủ đã nói rồi, đợi vết thương của Liên Tâm khỏi, sẽ đưa Liên Tâm đi. Thế nhưng, Liên Tâm đã quên hết chuyện xưa, không muốn lại trở về như lúc trước. Vân công tử đã nói, sở dĩ tiểu nữ quên chuyện cũ, là bởi chuyện trước đây đã làm tổn thương đến não, tiểu nữ nghĩ đó nhất định là chuyện không vui. Cho nên, Liên Tâm không muốn trở lại như xưa, chỉ muốn suốt đời hầu hạ Lầu chủ và phu nhân. Cầu xin phu nhân thay Liên Tâm nói vài lời trước mặt Lầu chủ.”
Tiếng nói của Liên Tâm mang vài phần thê thảm, vài phần khẩn cầu, khiến người nghe không khỏi chua xót trong lòng.
Thế nhưng, Sắt Sắt cảm thấy bản thân mình từ sau khi ép độc cho nàng ta xong, lòng dạ dường như đã trở nên cứng rắn, đối với thanh âm thê thảm nhường này, trái tim nàng vẫn chẳng hề gợn sóng.
Sắt Sắt cười nhạt như khói bay, nói: “Cô nói muốn làm nô tỳ, Lầu chủ tất nhiên sẽ không đồng ý rồi, cô đi tìm huynh ấy, cứ nói là cô muốn lấy thân báo đáp, ta nghĩ huynh ấy chắc chắn sẽ đồng ý ngay!”
“Phu nhân!” Liên Tâm vô cùng kinh ngạc, “Liên Tâm không có ý đó, Liên Tâm chỉ xin được hầu hạ Lầu chủ và phu nhân. Phu nhân nói như thế, là làm Liên Tâm phải tổn thọ rồi.”
Tiếng nói của Liên Tâm đã có mấy phần nức nở, xem ra lúc này bộ dạng chắc đã như hoa lê gặp mưa rồi.
Sắt Sắt cười khẩy, bộ dạng của cô ta, nếu để Minh Xuân Thủy nhìn thấy, thể nào cũng cho rằng cô ta bị nàng bắt nạt cho mà xem.
“Cô về đi, ta vốn dĩ không phải phu nhân của huynh ấy, cô không cần tìm ta nói chuyện. Ta cứu cô, chưa từng nghĩ tới việc muốn cô báo đáp. Cô muốn gì, tốt nhất là cứ đi tìm Lầu chủ mà nói.” Sắt Sắt lạnh nhạt nói.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy phía trước vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Minh Xuân Thủy đã đến, chắc là nhìn thấy tình hình ở đây. Nghe thấy bước chân chàng thật vội, thoáng chốc đã tới trước mặt.
“Sao nàng lại quỳ ở đây, mau đứng lên.” Giọng nói trong trẻo ôn nhã của Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút kinh ngạc và trách móc.
Sắt Sắt nghe thấy thế, hơi sững lại, không ngờ người con gái kia lại đang quỳ trước mặt nàng. Đáng tiếc rằng, một người mù như nàng, làm sao biết được.
“Lầu chủ, xin người hãy để tiểu nữ ở lại đây đi, tiểu nữ không muốn quay về. Tiểu nữ chỉ muốn ở đây hầu hạ Lầu chủ và phu nhân. Nếu Lầu chủ không đồng ý, Liên Tâm xin cứ quỳ mãi ở đây không đứng lên nữa.” Liên Tâm quỳ trên hành lang, giọng nói có phần cực kì quả quyết.
“Nàng nói lung tung gì vậy, mau đứng lên.” Minh Xuân Thủy khom người đỡ Liên Tâm, nhưng Liên Tâm lại tránh ra, vẫn tiếp tục cố chấp quỳ ở đó.
Sắt Sắt ngồi trên ghế mềm, cảm thấy gió càng ngày càng lạnh, liền kéo lại áo khoác trên người, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hai người cứ nói chuyện, ta vào nhà trước đây.”
“Phu nhân, cầu xin người!” Liên Tâm liền túm lại vạt áo Sắt Sắt, ngăn không cho nàng đi.
Sắt Sắt khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Minh Xuân Thủy, ta nghĩ hay là huynh mau chóng kể những chuyện trước đây cho cô ấy nghe đi!” Chuyện giữa chàng và người con gái này, sao cứ phải vướng thêm cả nàng vào chứ? Cho dù cái cô Liên Tâm này đã quên chuyện ngày xưa, muốn trả ơn, đi hầu hạ Minh Xuân Thủy thì đó cũng là chuyện của bọn họ, chẳng liên quan gì đến nàng.
Minh Xuân Thủy đưa mắt nhìn về phía Sắt Sắt, thấy khuôn mặt ngọc xinh đẹp tươi tắn của nàng đang tắm trong ánh mặt trời, thần sắc trên mặt lạnh nhạt, khẩu khí nói ra toàn một vẻ xa cách lạnh lùng. Dường như tất cả đều chẳng liên quan gì tới nàng. Trong tim chàng chợt từng cơn đau nhói.
“Tiểu nữ không muốn biết chuyện trước đây, tiểu nữ không muốn biết chuyện trước đây.” Liên Tâm bỗng nhiên ôm lấy đầu, gào lên thê thảm, “Tiểu nữ đã tự lấy tên là Liên Tâm, thì không còn là bản thân mình trước kia nữa, xin đừng kể lại chuyện cũ cho tiểu nữ nghe.”
Minh Xuân Thủy ngưng thần, cúi người đỡ Liên Tâm đứng lên, dịu giọng nói: “Được, ta không kể chuyện cũ, nàng cũng không cần phải làm nô tỳ, nơi này nếu nàng muốn thì cứ ở lại, bao giờ nghĩ thông rồi, muốn rời đi thì rời đi, tùy nàng, có được không?”
Liên Tâm bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn Minh Xuân Thủy chăm chăm, dịu dàng đáp: “Lầu chủ, tiểu nữ có thể làm thị nữ của người không?”
Minh Xuân Thủy hơi trợn mắt lên, dịu giọng nói: “Liên Tâm, ta sẽ không để nàng làm thị nữ đâu, nàng có ơn với ta, cũng coi như là chủ nhân ở đây rồi.”
“Liên Tâm không nhớ chuyện trước đây, chỉ nhớ đại ân của Lầu chủ và phu nhân, sao dám ngông cuồng tự xưng là chủ nhân ở đây chứ? Nếu Lầu chủ không đồng ý, tức là ghét bỏ Liên Tâm rồi.” Gương mặt tuyệt mĩ dưới ánh hoàng hôn đầu mày cuối mắt đầy vẻ bi thương rầu rĩ.
Minh Xuân Thủy nhìn vẻ kiên định của nàng ta, tự đáy lòng dâng lên một niềm chua xót. Một người vốn dĩ thanh thoát cao ngạo là thế, ở tít trên cao, tựa như tiên tử trên cung trăng, giờ đây khi bị mất đi trí nhớ, lại muốn làm phận nô tỳ. Chàng khẽ thở dài một tiếng, chẳng biết làm sao cho phải, bèn nói: “Nếu nàng đã cố chấp như vậy, ta cũng không ngăn nàng nữa. Có điều, nàng phải nhớ lấy, nàng không phải là thị nữ.”
“Đa tạ Lầu chủ!” Liên Tâm nghe thấy thế, liền nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp lung linh gợn sóng.
Sắt Sắt nghe thấy thế liền cười khẩy, chậm rãi bước vào trong nhà. Báo ân cũng có nhiều cách, hà tất phải cố chấp muốn làm nô tỳ, Sắt Sắt thật không hiểu, nếu là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chọn cách báo ân như thế.
Liên Tâm thấy Sắt Sắt định đi vào nhà, liền nhanh chóng chạy lại dìu Sắt Sắt.
Sắt Sắt cảm thấy có một đôi bàn tay căng mịn thon dài đỡ lấy cánh tay nàng, trong lòng bỗng thấy khó chịu, lạnh lùng nói: “Cô không cần phải đỡ ta, hầu hạ Lầu chủ là được rồi.”
Liên Tâm chớp chớp mắt, khẽ nói: “Phu nhân ghét bỏ Liên Tâm ư?”
“Cô đừng hiểu lầm, không phải là ta ghét bỏ cô.” Sắt Sắt lạnh nhạt nói, chậm rãi đi đến bên giường. Từ nay về sau có cô ta hầu hạ trong lầu, những ngày tháng này e rằng sẽ náo nhiệt lắm đây. Có điều, nàng muốn tĩnh tâm luyện võ, không hơi đâu mà bồi tiếp cô ta giở trò được. Nàng muốn rời khỏi Xuân Thủy Lầu, Minh Xuân Thủy không cho. Nàng đành lùi một bước, đề nghị muốn dọn ra ở căn nhà trong thôn, nhưng Minh Xuân Thủy vẫn một mực không đồng ý. Giờ thì tốt rồi, người con gái này đã đến, chắc rốt cuộc thì nàng có thể rời khỏi đây rồi?
“Minh Lầu chủ, ta muốn dọn vào ở trong thôn.” Nàng ngước mắt lạnh nhạt nói.
Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy khẽ nheo lại, trầm giọng đáp: “Ta không cho phép! Giang Sắt Sắt, tốt nhất là nàng nên từ bỏ ý định này đi.”
Sắt Sắt không ngờ Minh Xuân Thủy vẫn kiên quyết từ chối như thế, không khỏi thầm cười khổ.
Ráng trời dần ngả về đêm, đến lúc dùng cơm tối, một thị nữ đến bày thức ăn. Liên Tâm thấy thế cũng chạy qua giúp. Thế nhưng, trước đây nàng ta chưa từng làm những việc như thế bao giờ, tay chân không thể xem là nhanh nhẹn. Đợi đến lúc ăn cơm, nàng ta lại một mực đòi đứng đó chia phần thức ăn.
Sắt Sắt bị mù, trước nay đều do Tiểu Thoa chia thức ăn cho, Liên Tâm cứ cố ý đứng bên cạnh Sắt Sắt, chia thức ăn cho nàng, Sắt Sắt chỉ cười nhạt, không nói gì. Nàng vốn mắt mù, không cẩn thận giơ đũa, chạm vào đũa của Liên Tâm, thức ăn liền rơi xuống, chắc là rơi vào tay Liên Tâm, nên thoáng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của nàng ta.
Minh Xuân Thủy thấy thế, chau mày nói: “Liên Tâm, nàng ngồi xuống ăn cơm đi!”
Liên Tâm sững người, nắm lấy ngón tay bị bỏng, tươi cười đáp: “Liên Tâm cảm ơn Lầu chủ, Liên Tâm không dám.”
“Ngồi xuống, cùng ăn cơm.” Minh Xuân Thủy nói lại lần nữa, lần này tiếng nói ẩn chứa sự uy nghiêm đi kèm chút khó chịu.
Liên Tâm ngẩn ra trong phút chốc, hạ giọng đáp: “Đa tạ chủ nhân.” Cuối cùng nàng ta cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Minh Xuân Thủy, liên tục gắp thức ăn cho Minh Xuân Thủy, hơn nữa còn chọn lúc thích hợp tặng thêm những nụ cười kiều diễm xinh tươi.
Sắt Sắt bình thản ngồi ăn cơm, coi như không nhìn thấy gì, thực ra, nàng chẳng nhìn thấy gì cả. Cho dù có nhìn thấy, nàng cũng sẽ không nghĩ ngợi gì, nàng cảm thấy trái tim này của nàng từ lâu đã nguội lạnh. Giờ đây, chỉ có hai việc mà nàng quan tâm, một là, đôi mắt nàng bao giờ sẽ khỏi; chuyện còn lại chính là phải luyện võ cho tốt.
Minh Xuân Thủy bình tĩnh ngồi đó, trên môi giữ nụ cười nhã nhặn, khi ánh mắt lướt qua Sắt Sắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm của chàng gợn lên một làn sóng.
Dùng cơm xong, Sắt Sắt dửng dưng đứng lên, chậm rãi đi đến bên chiếc ghế mềm cạnh cửa sổ, yên lặng ngồi xuống. Nàng nghe thấy Liên Tâm nói với Minh Xuân Thủy: “Lầu chủ, Liên Tâm xin ra ngoài cửa phục thị.” Tiếng nói dịu dàng, uyển chuyển mà nhu mì, vừa mềm mỏng lại vừa nũng nịu, tựa như muốn rót vào trong tim người khác vậy.
Sắt Sắt nghe thấy thế, khóe môi khẽ nở một nụ cười. Không biết vì sao, có lẽ là do mắt đã mù, cho nên đối với giọng nói của người khác nàng đặc biệt mẫn cảm. Nàng có thể khẳng định, cô nàng Liên Tâm này tuyệt đối sẽ không cam tâm làm nô tỳ cả đời để báo đáp ơn cứu mạng của Minh Xuân Thủy. Thử hỏi, làm gì có nô tỳ nào dám dùng giọng nói nũng nịu như thế để nói chuyện với chủ nhân của mình cơ chứ?
Minh Xuân Thủy cười nhạt, dịu dàng nói: “Liên Tâm, không còn sớm nữa, nàng về phòng nghỉ ngơi đi. Chỗ ta đây ban đêm không cần theo hầu.”
“Lầu chủ… Liên Tâm muốn hầu hạ Lầu chủ và phu nhân, sao lại có thể quay về Khinh Yên Uyển được? Liên Tâm… có thể ở trong lầu này không” Liên Tâm ngước mắt cười tươi, hỏi với giọng dịu dàng.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy thoáng ngưng lại, dịu giọng nói: “Ta xưa nay không cần người hầu hạ ban đêm, nàng mau về cho sớm. Sức khỏe của nàng mới hồi phục, phải nghỉ ngơi nhiều vào. Trụy Tử, đưa Liên Tâm cô nương về.”
Liên Tâm thấy không thể ở lại được, liền hướng về phía Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt vái dài một cái, cười nhạt theo Trụy Tử lui ra.
Minh Xuân Thủy nhìn theo bóng tà áo bay bay của Liên Tâm xa dần, không nhịn được thở dài thườn thượt. Rồi chàng cho tất cả thị nữ lui xuống, trong căn phòng rộng phút chốc chỉ còn lại chàng và Sắt Sắt.
Chàng bình thản ngồi trước án, cầm chiếc chén bạch ngọc, chậm rãi thưởng trà, ánh mắt sâu thẳm khoá chặt lấy bóng hình áo trắng tung bay bên cửa sổ.
Đêm lạnh cuối thu, côn trùng kêu ran, ánh trăng mơ màng.
Sắt Sắt lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mềm bên cửa sổ, từ sau khi tỉnh lại, nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng xa cách. Minh Xuân Thủy cũng thuận theo tính cách của nàng, đối với bất kì yêu cầu nào của nàng, chàng đều đồng ý vô điều kiện, đương nhiên là ngoại trừ việc rời khỏi Xuân Thủy Lầu và dọn ra khỏi tiểu lầu. Thậm chí đến cả chuyện ban đêm nàng yêu cầu ngủ một mình, chàng cũng đã chấp thuận.
Có điều, khi Minh Xuân Thủy đưa mắt nhìn qua chiếc áo khoác trên người Sắt Sắt, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Vừa rồi chàng không nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện ra, chiếc áo đó vốn không phải do chàng chuẩn bị cho nàng.
Sắt Sắt ngồi rất lâu trên ghế, mãi đến khi cảm thấy đêm đã rất khuya, nàng mới khẽ gọi: “Tiểu Thoa.”
Nhưng gọi đến mấy lần, cũng không thấy Tiểu Thoa trả lời, hôm nay Tiểu Thoa làm sao vậy?
Sắt Sắt cười nhạt, đứng dậy mò mẫm đi về phía mép giường. Một bàn tay lớn đem theo hơi ấm nắm lấy cánh tay nàng, dẫn nàng tiến về phía trước. Sắt Sắt sửng sốt thu tay về, nhưng phản kháng là vô ích, nàng hoàn toàn không thể giằng ra được. Trong lòng nàng có phần bi thán, công lực của Minh Xuân Thủy rốt cuộc vẫn cao hơn nàng, nàng thậm chí không hề cảm nhận được sự có mặt của chàng.
Lẽ nào chàng vẫn chưa hề rời đi? Một cảm giác bị nhìn trộm bỗng dâng lên trong lòng, Sắt Sắt không khỏi có phần khó chịu.
“Lầu chủ vẫn chưa đi ư?” Sắt Sắt hỏi, thanh âm lạnh lùng.
Minh Xuân Thủy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng nghĩ ngợi, gió đêm khẽ lướt trên tà áo trắng như tuyết, toàn thân nàng tỏa ra một vẻ cao quý trời ban. Hồi lâu, chàng mới lạnh nhạt đáp: “Chiếc áo da sói này của nàng cũng đẹp đấy!”
Sắt Sắt nghe thấy thế, hơi chau mày, đưa tay sờ lên chiếc áo khoác trên người. Từ khi mắc hàn chứng, Minh Xuân Thủy liền hạ lệnh làm cho nàng rất nhiều áo khoác lông, chàng nói như vậy, chẳng lẽ chiếc áo nàng đang mặc không phải là áo khoác chàng làm cho nàng ư?
Sắt Sắt còn nhớ, chiếc áo khoác da sói trắng mà Phong Noãn tặng nàng, nàng vẫn luôn cất sâu trong tủ, vốn định lần sau gặp lại sẽ trả cho Phong Noãn. Hay là, lúc này nàng lại đang mặc chính chiếc áo ấy? Rốt cuộc vẫn là người mù, đến cả việc mình mặc y phục gì cũng không thể tự biết.
“Đúng là rất đẹp, ấm áp lắm.” Sắt Sắt nhoẻn miệng, một nụ cười khẽ như phù dung trên mặt nước nở ra trên môi. Nàng vòng qua Minh Xuân Thủy, chầm chậm tiến về phía chiếc giường.
Đã mấy ngày nay không thấy nàng dịu dàng cười nói, lúc này nàng lại vì chiếc áo da sói trắng mà cười tươi như thế, trong lòng Minh Xuân Thủy có phần chua xót, khẽ dịch bước chân, chớp mắt đã chắn trước mặt Sắt Sắt, giơ tay cởi chiếc áo da sói trắng trên người nàng xuống.
Trên người bỗng trống trải, một luồng hơi lạnh xộc đến, Sắt Sắt bực bội nói: “Minh Xuân Thủy, huynh muốn làm gì?”
Minh Xuân Thủy cười khẽ: “Chẳng lẽ phu nhân muốn mặc cả áo khoác đi ngủ?” Chàng nói nửa đùa nửa thật, có điều trong giọng nói lại thoáng lộ ra chút cay đắng.
“Chiếc áo khoác da sói trắng này đúng là đẹp thật, ai tặng nàng vậy?” Chàng hỏi, ánh mắt sáng rực dò xét từng thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt đẹp như ngọc của nàng. Chàng thấy hàng mi dày của nàng khép lại, che đi đôi mắt đen sâu thẳm. Gương mặt trắng trẻo mịn màng, dưới ánh nến mờ mờ, yểu điệu như nước ánh màu mây.
Nàng đáp: “Của một người bạn tặng.”
“Bạn nào?” Minh Xuân Thủy nheo mắt hỏi.
Sắt Sắt cười dịu dàng: “Đêm nay Minh Lầu chủ rỗi rãi lắm phải không? Đối với bạn bè của ta mà cũng có hứng thú như vậy, có điều, ta không có hứng nói chuyện với huynh. Xin lỗi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, Minh Lầu chủ vẫn chưa chịu đi sao?”
“Đêm nay ta không đi nữa!” Minh Xuân Thủy ngồi phịch xuống bên cạnh nàng, gỡ chiếc mặt nạ bạch ngọc ra, dung nhan tuấn mỹ hiện ra dưới ánh nến, đẹp đến mê hồn.
Sắt Sắt cau mày, đối với sự ngang ngược của Minh Xuân Thủy, nàng vẫn luôn chẳng có cách gì phản kháng. Huống hồ, đây vốn là phòng ngủ của người ta, thậm chí từ ngọn cỏ đến cành cây của Xuân Thủy Lầu cũng đều do chàng định đoạt. Có điều, thứ khác Sắt Sắt không thể làm chủ, nhưng tấm thân tàn này của nàng hẳn nàng vẫn có thể tự mình định đoạt chứ?!.
Nàng lạnh lùng nhấc chăn gấm lên rồi nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên giường trĩu xuống, Minh Xuân Thủy cũng nằm xuống rồi. Eo thon bị giữ lấy, Minh Xuân Thủy đã ôm lấy nàng. Động tác của chàng cực kì tự nhiên, nhưng Sắt Sắt lại thấy toàn thân cứng đờ, giơ chân đạp ra đằng sau. Minh Xuân Thủy giơ chân ra, quặp lấy chân Sắt Sắt.
Sắt Sắt khẽ nhíu mày, vung tay một cái, giữa những ngón tay đã có thêm mấy đạo hàn quang. Nàng lật tay vung ra đằng sau, mấy đạo hàn quang bắn về phía Minh Xuân Thủy, khoảng cách rất ngắn, dường như khó lòng tránh nổi.
Minh Xuân Thủy không nhịn được cười nói: “Giang Sắt Sắt, nàng định mưu sát thân phu sao?” Chàng giơ tay nhấc chăn gấm lên, vận nội lực, chiếc chăn phút chốc rung lên, mấy cây ngân châm lấp lánh hàn quang trong nháy mắt cắm ngập vào cả trong chăn.
Chàng lật chăn ra, quay người đè lên nàng, cười gằn nói: “Giang Sắt Sắt, công phu trên giường của nàng xem ra cũng phải luyện tập rồi đấy.”
Câu nói này của chàng ý tứ không rõ ràng, lại mang chút đùa bỡn, khiến gương mặt Sắt Sắt bỗng chốc đỏ bừng lên.
Minh Xuân Thủy cong môi cười khẽ, đôi mắt đen sáng rực, “Mấy hôm trước không phải rất ngoan đấy ư, hôm nay làm sao thế?”
Sắt Sắt chau mày, hỏi rõ từng tiếng: “Huynh nói cái gì?”
Minh Xuân Thủy cười nhạt không đáp, mấy đêm nay Sắt Sắt đòi ngủ một mình, chàng đã đồng ý mà chẳng hề đắn đo. Bởi vì lẽ, cứ đến nửa đêm chàng đều trở lại phòng, điểm huyệt ngủ của nàng, rồi ôm nàng mà ngủ.
Sắt Sắt sững người trong phút chốc, liền hiểu ra ý tứ trong câu nói của Minh Xuân Thủy, chẳng trách đêm nào cũng vậy, lúc mới bắt đầu ngủ nàng thấy rất lạnh, khi ngủ say rồi ngược lại cảm thấy ấm áp hơn nhều, cứ cảm thấy như bên mình có một cái lò sưởi. Nàng lại còn dựa sát vào để tìm hơi ấm, hóa ra, đó chính là vòng tay của chàng.
Minh Xuân Thủy nhìn vẻ sững sờ của Sắt Sắt, mỉm cười, cúi xuống nhẹ hôn lên môi nàng.
Sắt Sắt cau mày, hóa ra đến cả tấm thân tàn này nàng cũng không tự làm chủ được. Trong lòng tức giận, nàng bỗng giơ tay, tát cho chàng một cái.
Một tiếng giòn tan vang lên trong bóng đêm, Sắt Sắt không ngờ Minh Xuân Thủy không đeo mặt nạ, cái tát này ra đòn thật có phần hơi nặng.
Minh Xuân Thủy cảm thấy trên mặt đau rát, bên mép bật ra một tia máu. Ánh mắt chàng trở nên sâu thẳm, không tức giận mà lại cười, Sắt Sắt như thế này mới là Sắt Sắt mà chàng yêu, không phải người cứ lạnh nhạt như khúc gỗ suốt mấy ngày qua. Chàng cúi người, tiếp tục nụ hôn vừa rồi bị cái tát làm cho gián đoạn, hôn nàng điên cuồng mà dịu dàng. Bàn tay lớn ôm lấy eo thon của nàng, đùi đè lên đùi nàng, mái tóc đen quấn lấy mái tóc nàng.
Sắt Sắt cảm nhận được chút vị máu tanh trên môi, trong lòng bỗng thấy ngập ngừng, mũi ngửi thấy toàn là mùi hương thanh trúc nhè nhẹ trên thân thể chàng, không ngờ trái tim nàng lại đập loạn lên chẳng thể kìm nén được.
Chẳng lẽ rơi xuống nước vẫn chưa đủ, nàng còn muốn tự đẩy mình vào lò lửa hay sao?
Nàng cứ buồn rầu nghĩ ngợi, cũng không buồn phản kháng, mặc chàng muốn làm gì thì làm. Có điều, khi chàng hôn đến mức động tình, nàng bỗng lạnh lùng nói: “Minh Xuân Thủy, chẳng lẽ huynh định cưỡng bức ta sao?”
Minh Xuân Thủy nghe thấy thế thì ngẩn người, thần sắc trên khuôn mặt đẹp đẽ biến đổi không sao lường được, trong đôi mắt đen ánh lên nỗi phức tạp mà đau đớn. Đôi môi chàng đột nhiên rời khỏi môi Sắt Sắt, chàng quay người nhảy xuống khỏi giường.
Chàng khoác áo, đeo mặt nạ, lặng lẽ đứng trước giường, đôi mắt như ngọc đen chăm chăm khóa chặt lấy Sắt Sắt, nói có phần cay đắng: “Giang - Sắt - Sắt!”
Chàng vừa đứng dậy, Sắt Sắt liền cảm thấy một luồng khí lạnh xộc tới, không chịu được bèn co người lại.
Minh Xuân Thủy nhìn bộ dạng co ro của nàng, trong đôi mắt đen ánh lên vẻ đau đớn, chàng quay người bỏ chiếc chăn gấm có cắm ngân châm ra, lại lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn gấm khác đắp lên người Sắt Sắt. Chàng đứng lặng giây lát trong bóng đêm, rồi quay người rời đi.
Sắt Sắt ôm chăn gấm, có phần ngẩn ngơ. Thực ra nàng biết câu nói vừa rồi có tác dụng, nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại có sức đả kích chàng đến thế, lúc chàng quay mình bỏ đi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ trên người chàng.
Nàng có thể khẳng định, lần này, chàng thực sự tức giận rồi.
Theo Sắt Sắt thấy, chàng hình như không nên để tâm đến thế trước câu nói này mới phải, chẳng lẽ…
Sắt Sắt bỗng nhớ đến câu chuyện mà mấy ngày hôm trước lúc mới tỉnh dậy, trong mơ hồ nàng đã được nghe thấy.
Vốn cứ tưởng đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ, cho nên nàng chưa từng nghĩ ngợi sâu xa. Nhưng giờ nghĩ lại, đó rõ ràng không phải là mơ.
Sắt Sắt ôm chăn gấm, ngồi bên giường, nhớ lại tỉ mỉ tất cả các chi tiết của giấc mơ đó. Càng nhớ lại càng thêm chắc chắn, đó vốn dĩ không phải là mơ, mà là Minh Xuân Thủy đang giải thích với nàng, giải thích quan hệ giữa chàng và Liên Tâm. Nàng hiểu, thân làm Lầu chủ của Xuân Thủy Lầu, là Thủ lĩnh của Côn Luân Nô, chàng đương nhiên phải có một quãng đời gian khổ trong quá khứ. Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng, chàng lại có một quá khứ thê thảm khổ sở đến mức đó.
Sắt Sắt bỗng cảm thấy trái tim quặn đau vì Minh Xuân Thủy.
Thời khắc này, nàng tự hỏi chính mình, nếu là nàng, đối diện với ân nhân mà mình ngưỡng mộ, nàng sẽ làm thế nào? Nàng bỗng thấy bản thân mình đã hiểu Minh Xuân Thủy thêm một chút, thế nhưng, lúc này bên mình trống trải, chàng đã bỏ đi mất tự lúc nào rồi.
Đêm dần về khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh, một loài chim không rõ tên hót lên vài tiếng từ trên cành cây quế hoa bên ngoài khung cửa, rồi vỗ cánh bay đi.