Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 34: Đòi cho bằng được

Sắt Sắt đi trong vô thức, bước chân mơ hồ, lảo đảo một cái, suýt thì ngã xuống. Một luồng máu nóng trong lồng ngực tựa như muốn phun ra, nàng bám lấy cột đá trên hành lang bên cạnh, không nhịn được nôn khan từng trận, dường như muốn nôn hết máu trong lồng ngực ra vậy.

Uổng cho Giang Sắt Sắt nàng cao ngạo thanh khiết, muốn tìm một người chồng suốt đời suốt kiếp bên nhau, chẳng ngờ rốt cuộc vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.

Tiểu Thoa thấy bộ dáng Sắt Sắt như thế, sợ đến mức đờ cả người ra, nàng vỗ vào sau lưng Sắt Sắt, vội vã gọi lớn: “Phu nhân, phu nhân sao thế?” Nàng ta không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt, thế nên không biết Sắt Sắt vì sao lại ra nông nỗi này. Nhưng nàng ta cũng gần như có thể đoán ra chắc chắn là có liên quan đến Minh Xuân Thủy.

Tiểu Thoa vừa hô lên một tiếng, liền kinh động ngay đến Minh Xuân Thủy đang ở trong nhà. Đôi mắt đen của chàng thoáng ngưng thần, trong nháy mắt đã nhanh như chớp xông từ trong phòng ra.

Sắt Sắt nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy lại, vội vàng như thế, tựa như đánh trống, từng tiếng từng tiếng, gõ vào trong trái tim nàng. Trong trái tim đang tan thành vũng bùn của nàng, dần in lại từng dấu chân.

Nàng biết đó là tiếng bước chân của Minh Xuân Thủy, đã có lúc, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của chàng, nàng liền nghĩ tới đầu bạc răng long. Thế nhưng, lúc này, nàng không hề muốn gặp người đàn ông này thêm chút nào nữa, không muốn nghe thấy tiếng nói của chàng, không muốn nghe thấy tiếng bước chân của chàng, thậm chí, không muốn cảm nhận được hơi thở của chàng.

Nàng chỉ muốn bỏ đi, bây giờ, ngay lúc này, lập tức, rời khỏi chàng, mãi mãi rời xa chàng.

Sắt Sắt bỗng nhiên vùng ra khỏi bàn tay Tiểu Thoa đang đỡ lấy mình, dựa theo kí ức vừa rồi, men theo hành lang, xông thẳng ra ngoài. Sau lưng vang lên tiếng gọi vội vã của Minh Xuân Thủy, “Giang Sắt Sắt! Đứng lại!”

Sắt Sắt đã xông ra khỏi hành lang, cảm thấy dưới chân mềm mịn, là mặt đất mềm mại. Tiếng gọi của Minh Xuân Thủy sau lưng, tựa như tiếng ma quỷ, trong lòng nàng không ngừng được cảm giác cực kì sợ hãi, mũi chân vừa điểm, liền tung mình bay lên.

Sắt Sắt hiểu, đứng trên mặt đất đi về phía trước, tất sẽ gặp phải rất nhiều chướng ngại, nàng là người mù, nhất định không thể xông ra khỏi đây được. Nhưng từ trên cao bay đi, chắc là không có chướng ngại gì. Dựa vào Ngự ba bộ của Tiêm Tiêm công tử, có lẽ nàng vẫn còn hi vọng thoát khỏi vòng tay của Minh Xuân Thủy.

Giây phút này, nàng chỉ muốn thoát khỏi chàng, không muốn gặp chàng thêm một chút nào nữa.

Dưới ánh mặt trời, một bóng áo xanh nhảy vọt lên, tựa như tiên tử lướt gió, bay nhẹ trên không trung.

Từng cơn gió làm tung bay tà áo giản dị, trong gió đung đưa quấn quýt không ngừng, tựa như một đóa hoa dịu dàng nở trong gió. Mũi chân thỉnh thoảng chạm vào cành cây đại thụ, Sắt Sắt liền điểm một cái, nhân cơ hội trao đổi khí. Dựa vào cảm giác, nàng nhận chuẩn phương hướng, bay về phía rời khỏi Xuân Thủy Lầu.

“Giang Sắt Sắt, nàng điên rồi, mau dừng lại.” Giọng nói bực bội của Minh Xuân Thủy vang lên sau lưng, thoảng nghe có cả tiếng tà áo xé gió bay đi, chàng đã đuổi theo đến nơi rồi.

Đúng thế, chàng nói đúng, nàng điên thật rồi, nhưng không phải bây giờ mới điên, mà là từ khoảnh khắc gặp gỡ chàng lần đầu tiên, nàng đã điên rồi. Nực cười là, nàng lại hoàn toàn không hề hay biết. Giờ đây, một câu nói của chàng khiến người điên như nàng bừng tỉnh lại, nàng cảm thấy nàng chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Với cơn giận trong lòng và khinh công tuyệt thế, nàng bỏ lại Minh Xuân Thủy sau lưng, hơn nữa, cú nhảy lần này của Sắt Sắt đã bay qua cả thôn trang, bay qua những thửa ruộng lớn. Chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù, khi mũi chân nàng chạm vào cành cây lần nữa, một làn hương hoa thanh khiết bỗng ngập tràn cánh mũi.

Trong lòng Sắt Sắt bỗng vừa mừng vừa lo. Mừng vì nàng đã xông đến rừng hoa ở cổng vào, lo lắng là trong mùi hoa có độc. Nghĩ vậy Sắt Sắt lập tức hoang mang bế khí, rồi nhẹ bay qua phía trên biển hoa.

“Giang Sắt Sắt, phía trước nguy hiểm! Dừng lại!” Phía sau vang lên tiếng gào xé phổi của Minh Xuân Thủy.

Sắt Sắt bỗng thấy sợ hãi trong lòng, nàng chợt nhớ ra, phía trước biển hoa, là vách núi dựng đứng, lần này nàng xông qua đó, nhất định sẽ đâm vào vách núi. Thế nhưng, lúc này nàng làm thế nào cũng không dừng được đà bay. Bởi nội tức rối loạn, tay chân mềm yếu, hiển nhiên là nàng đã trúng độc hoa rồi.

Nàng chỉ có thể để mặc tấm thân, giống như một con bướm gãy cánh, rơi xuống phía trước.

Minh Xuân Thủy giương mắt nhìn Sắt Sắt gần như sắp đâm vào vách núi trước mặt.

Khinh công của chàng và Sắt Sắt tương đương nhau, nhưng vừa rồi mãi mà không đuổi kịp Sắt Sắt. Đến phía trước rừng hoa, vì Sắt Sắt ngửi phải hoa độc, nên tốc độ bay đã hơi chậm lại. Trước mắt chàng đã sắp nắm được vạt áo nàng rồi, bỗng nhiên trông thấy phía trước là vách núi. Đôi mắt phượng sắc bén của chàng nheo lại, chân điểm lên cành cây một cái, đề khí thật mạnh, thân hình như mũi tên lao thẳng về phía trước. Khi đến gần Sắt Sắt, tay chàng quờ một cái, liền ôm lấy nàng vào lòng, có điều thế bay quá mạnh, nội lực không thu lại được, chỉ đành mượn thế xoay một cái, đưa lưng mình đâm vào vách núi.

Một tiếng “hự” vang lên, nỗi đau từ sau lưng dần lan ra toàn thân. Vừa rồi thế xông lên quá mạnh, lực đạo đập vào núi rất lớn, thương thế hẳn không nhẹ.

Chàng ôm Sắt Sắt thật chặt trong lòng tựa như chiếc lá khô ngày thu từ từ rơi xuống.


Trong rừng hoa tươi nở rợp, hai người yên lặng phủ phục trên mặt đất, chẳng ai động đậy. Sắt Sắt do trúng phải độc hoa, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn không động đậy được. Minh Xuân Thủy thì do cơn đau sau lưng, cũng hoàn toàn bất động.

Một đoàn thị nữ và thị vệ đuổi theo đằng sau, thấy rõ hai người ngã xuống dưới đất, nhưng Minh Xuân Thủy chưa hạ lệnh, nên chẳng ai dám tiến lên.

“Giang Sắt Sắt, bất luận nàng nghe thấy điều gì, đó đều không phải là thật.” Minh Xuân Thủy gắng hết sức kiềm chế cơn đau cất tiếng. Trong đôi mắt phượng thâm sâu, là nỗi bi thương, hối hận và tự trách xưa nay chưa từng có.

Sắt Sắt nằm nghiêng trong lòng chàng, nghe lời chàng nói, cảm nhận hơi thở của chàng, vì sao, rốt cuộc nàng vẫn không thoát ra khỏi bàn tay ma quái của chàng được? Tất cả những cảm xúc, phẫn nộ, bất bình, oán hận, thất vọng, đau khổ, tất cả đang hòa vào một thể, kêu gào trong đáy lòng nàng, cuối cùng cũng bộc phát.

“Minh Xuân Thủy, huynh không cần dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt ta nữa, bất luận huynh nói gì, ta đều không tin đâu, một chữ cũng không tin. Huynh thả ta ra, huynh dựa vào cái gì mà giam cầm ta ở đây, huynh có tư cách gì mà làm thế chứ? Minh Xuân Thủy, chẳng thà ta mãi mãi mù lòa, cũng không muốn nhìn thấy huynh nữa.” Sắt Sắt hằn học nói, định dùng tay đẩy vòng ôm của chàng ra, đáng tiếc thân thể yếu ớt không dùng nổi chút sức lực nào.

Không phải là thật! Chàng nói lời của chàng không phải là thật! Bất luận có phải thật hay không, bất luận chàng có phải là cha của đứa trẻ kia không, đối với nàng mà nói, đều không còn quan trọng nữa. Nếu không phải thật, thế mới lại càng đáng sợ, chàng vì Liên Tâm, đến cả chuyện như thế mà cũng có thể nhận, vậy chàng còn có gì không làm vì cô ta nữa đây?

Còn nói không yêu người ta, chàng tính lừa gạt một kẻ mù như nàng sao?

Quát mắng một chặp, Sắt Sắt đã có phần bình tĩnh lại. Lúc này lòng nàng tựa như một đầm nước chết, sẽ không còn gợn lên bất kì đợt sóng nào.

Minh Xuân Thủy nhìn Sắt Sắt, nghe những lời giận dữ của nàng, trái tim bỗng quặn đau, tựa như bị thứ gì siết chặt lại, không thể thoát ra được nữa.

Chàng hiểu, bất luận lúc này chàng có nói gì đi nữa, nàng đều sẽ không tin. Chàng lảo đảo đứng dậy, không nói một lời, nhịn cơn đau trên lưng, cúi xuống ôm Sắt Sắt vào lòng. Sắt Sắt lúc này toàn thân mềm nhũn, chẳng động đậy được, nhưng chàng không hề có ý định đưa thuốc giải cho nàng, mặc nàng dựa vào lòng mình một cách vô lực.

“Lầu chủ, người bị thương rồi, để chúng nô tỳ làm cho.” Tiểu Thoa và Trụy Tử nhanh chân chạy lên, định đón lấy Sắt Sắt trong lòng chàng.

Minh Xuân Thủy không hề buông tay, chỉ đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang, Tiểu Thoa và Trụy Tử lập tức hoang mang lui xuống.

Trong ánh mắt vừa rồi, bọn họ thấy rất rõ tình ý sâu nặng và nỗi đau trong mắt Lầu chủ. Theo Lầu chủ bao năm nay, bất kể gặp phải chuyện gì, trước mặt nô tỳ bọn họ, Lầu chủ đều coi như không. Đây là lần đầu tiên, bọn họ thấy nỗi đau sâu sắc và không hề che giấu như thế trong mắt ngài.

Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt, chậm rãi đi về phía Xuân Thủy Lầu. Có điều, lần này, chàng không đưa Sắt Sắt về Trích Nguyệt Lầu, mà đến Phù Vân Các phía sau biển hoa.

Phù Vân Các nằm trên đỉnh Lãm Vân Phong, là một trang viện được xây bằng những phiến đá chắc chắn. Chính giữa viện trồng rất nhiều mai, lúc này vẫn chưa đến mùa hoa nở, chỉ có những cành cây già khẳng khiu, nhìn vô cùng rắn rỏi.

Minh Xuân Thủy ôm lấy Sắt Sắt, đi thẳng đến Noãn Các ở bên trái, cẩn thận đặt nàng lên giường, đôi mắt phượng lặng lẽ chăm chú nhìn nàng, nhưng vẫn lạnh lùng dặn dò Trụy Tử: “Trụy Tử, từ nay trở đi, ngươi đến đây chăm sóc chuyện ăn ở cho phu nhân, Tiểu Thoa, ngươi tạm thời không cần hầu hạ phu nhân nữa.”

Tiểu Thoa mặc dù tính tình cẩn thận, nhưng quá mềm lòng, để nàng ta chăm sóc Sắt Sắt, chàng có phần không yên tâm, còn tính tình Trụy Tử tương đối lạnh lùng, chàng cảm thấy sẽ yên tâm hơn phần nào.

Dặn dò xong, Minh Xuân Thủy phất tay áo rời khỏi phòng, Vân Khinh Cuồng đã đến từ lâu, liền nhanh chóng cởi áo chàng ra, cẩn thận đắp thuốc cho Minh Xuân Thủy, vừa đắp thuốc vừa không ngừng than thở. Vân Khinh Cuồng quả thật không hiểu, bắt đầu từ lúc nào, chính bản thân mình đã trở thành người đa sầu đa cảm như thế.

Tình cảm quả là thứ hại người, xem ra, vẫn cứ nên độc thân thì tốt hơn.

Sắt Sắt nằm trên chiếc giường ấm áp, độc hoa trên người vẫn chưa được giải, nên chỉ có thể nằm yên một chỗ. Nàng rất rõ, chỗ lần này đến không phải là Trích Nguyệt Lầu. Mặc dù không biết vị trí khu nhà này, nhưng nàng có thể cảm nhận được địa thế ở đây cao hơn Trích Nguyệt Lầu. Để không cho nàng bỏ trốn lần nữa, lần này Minh Xuân Thủy đã quyết tâm nhốt hẳn nàng lại

Nàng loáng thoáng nghe thấy, tiếng nói sắc lạnh của chàng khẽ vang lên ở bên ngoài cửa dặn dò thị vệ gọi Thiết Phi Dương và hộ vệ thân tín của chàng đến đây canh giữ. Trước đây ở Trích Nguyệt Lầu, đều là những thị vệ tầm thường bảo vệ nàng, lần này không những điều động hộ vệ thân tín, lại còn phái cả Thiết Phi Dương.

Sắt Sắt đã sống ở Xuân Thủy Lầu một quãng thời gian, đối với những chuyện trong Xuân Thủy Lầu, Minh Xuân Thủy không hề giấu nàng. Nàng biết, tên Thiết Phi Dương kia là đại công tử trong số Tứ đại công tử, biệt hiệu là Táng Hoa công tử. Còn Vân Khinh Cuồng chính là nhị công tử, biệt hiệu Thôi Hoa công tử.

Thiết Phi Dương cũng chính là công tử áo tím đeo mặt nạ trong trận đại hải chiến lần đó. Hắn là lão đại trong Tứ đại công tử, võ nghệ cũng cao cường nhất. Hơn nữa, nghe nói tính tình hắn trầm ổn, ngoài mặt lạnh mà trong lòng cũng lạnh, chưa từng nương tay với kẻ địch bao giờ. Vì thế nên mới có biệt hiệu là Táng Hoa.

Việc canh gác do hắn đảm nhiệm, Sắt Sắt hiểu, khả năng mình có thể trốn thoát rất thấp, gần như là không có một tia hi vọng nào. Trước đây, nàng mới chỉ giống như một kẻ ở tù, còn giờ đây, nàng đã thực sự trở thành tù nhân rồi.

Nằm trong bóng tối rất lâu, Trụy Tử mới mang thuốc giải tới, bón cho Sắt Sắt uống. Ngồi bên mép giường, nàng ta khẽ than thở: “Tấm lòng của Lầu chủ, phu nhân vẫn chưa nhìn thấy rõ sao?”

Sắt Sắt nghe thấy thế, mặt vẫn lạnh lẽo vô hồn. Lúc này, nàng không muốn gặp lại chàng, thậm chí cũng chẳng muốn nghe những lời liên quan đến chàng nữa, liền lạnh nhạt hỏi: “Trụy Tử, căn phòng này bày biện thế nào?”

Trụy Tử không ngờ Sắt Sắt đột ngột chuyển chủ đề, ngẩn ra một lát, rồi nói: “Có một chiếc giường lớn, một chiếc bàn gỗ sơn đỏ dựa vào tường phía Nam, trên bàn bày sách và giấy nghiên bút mực, còn có một bình hoa. Tường phía Bắc có kê một cái tủ…” Trụy Tử tỉ mỉ nói rõ cách bày biện trong phòng cho Sắt Sắt nghe một lượt.

Sắt Sắt khẽ gật đầu, trong phòng bày biện cực kì đơn giản, nhưng phù hợp cho một người mù như nàng sinh sống. Nằm trên giường chừng một tuần trà, độc hoa trên người dần được giải trừ, thân thể nàng cuối cùng đã có thể cử động được. Sắt Sắt bám vào thành giường, chầm chậm ngồi dậy.

“Chỗ này vốn là chỗ nào?” Sắt Sắt nhẹ nhàng hỏi.

“Đây là nơi Lầu chủ xử lý công việc.” Trụy Tử khẽ đáp.


Sắt Sắt đứng dậy đi chầm chậm tới bức tường phía Nam, cảm thấy cơn gió lạnh ùa vào qua cả sổ, thổi bay tà áo xanh của nàng, thi thoảng còn có hơi mây thấm lạnh đưa vào.

Hiển nhiên đây là một khung cửa sổ, trong lòng Sắt Sắt mừng rỡ, giơ tay ra sờ thử, liền phát hiện ra cửa sổ này được đẽo từ đá, song cửa sổ lớn chừng bốn thước xếp thành hai hàng trên dưới, rất nhỏ, xem ra không thể nhảy từ cửa sổ này ra ngoài được.

Sắt Sắt đứng lặng bên cửa sổ, cảm nhận hơi lạnh trong cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, không biết cứ đứng lặng thế bao lâu, bỗng nghe thấy Trụy Tử và các thị nữ sau lưng khẽ lên tiếng hành lễ: “Lầu chủ!”

Tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi bước vào, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Minh Xuân Thủy không mang chút tình cảm: “Các ngươi lui hết xuống đi.”

Sắt Sắt nhanh nhẹn quay người, cho dù không nhìn thấy chàng, nhưng vẫn cứ nhìn về phía chàng mà cười lạnh. Ống tay áo nàng khẽ phất lên, ám khí trong đó liền bay thẳng về phía Minh Xuân Thủy.

Đôi mắt phượng của Minh Xuân Thủy ngưng thần, trong đáy mắt đầy vẻ u buồn.

Mặc dù Sắt Sắt đã mù, nhưng ám khí bắn ra vẫn rất chuẩn, mặc dù không nhận rõ được huyệt vị, nhưng đều nhằm vào chỗ yếu hại trên cơ thể chàng mà phóng tới. Chàng không dám coi thường, phất tay áo một cái, ống tay áo rộng xòe ra, ngăn trở đám ám khí đang đà bay tới, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, thu hết những ám khí được bắn ở góc độ hiểm hóc kia vào cả trong lòng bàn tay.

Sau lượt ám khí đầu tiên, nghe tiếng gió, Sắt Sắt liền biết rằng số ám khí đó đều đã trượt cả. Nàng cười lạnh, giơ tay vớ lấy chiếc bình hoa trên bàn bên cửa sổ, ném về phía trước.

Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy ngày càng trở nên u ám, khóe môi khẽ mỉm cười. Những thứ có thể tránh được chàng đều tránh cho bằng hết, có thể đón đỡ, chàng đều đón lấy cả. Chàng không hề bị thương, lặng lẽ đứng bên cửa phòng.

Chàng đưa mắt nhìn Sắt Sắt, cười hỏi: “Còn nữa không?”

Sắt Sắt đứng yên bên của sổ, áo quần khẽ tung bay, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, thần sắc cực kì bình thản đến mức gần như chẳng thấy tình cảm gì. Khóe môi nàng hé nở nụ cười, trông vừa thanh thoát lại vừa diễm lệ.

“Từ hôm nay trở đi, nàng và ta cứ phải dao kiếm gặp nhau như thế này sao?” Minh Xuân Thủy lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói rành rọt lộ rõ vẻ cay đắng.

Chàng bước qua mặt đất ngổn ngang, chậm rãi đi về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt nghe tiếng bước chân của chàng, trong lòng vô cùng bi thương, nàng vẫn không phải đối thủ của chàng, xem ra, vẫn phải khổ luyện võ công thêm nữa. Nghe thấy chàng tiến đến mỗi lúc một gần, Sắt Sắt vận nội lực, tay áo dài căng lên, tựa như cánh buồm no gió, tấn công về phía Minh Xuân Thủy.

Minh Xuân Thủy nhanh như chớp tránh được, Sắt Sắt theo tiếng gió, đuổi theo như bóng với hình.

Trong khoảng khắc, từ tấn công bằng ám khí đã chuyển thành vật lộn tay chân.

Trong suy nghĩ, Sắt Sắt muốn đánh bại Minh Xuân Thủy, còn Minh Xuân Thủy lại muốn chế phục Sắt Sắt, để nàng thôi không làm loạn lên nữa. Hai người cứ thế giằng co trong căn phòng lớn, đấu đến mấy chục chiêu. Bởi Minh Xuân Thủy không dám dùng toàn lực, cho nên Sắt Sắt cũng chưa rơi vào thế hạ phong.

“Giang Sắt Sắt, nàng thực sự không nghe ta giải thích ư?” Minh Xuân Thủy liền hạ giọng hỏi.

Bên môi Sắt Sắt nở một nụ cười lạnh đáp: “Không nghe!” Dù chàng thực sự có nỗi khổ, nàng cũng không định nghe. Trong trận chiến tình yêu này, chẳng nghi ngờ gì nữa, nàng là kẻ thua cuộc, nàng không muốn nếm trải hương vị của trái tim tan vỡ thêm lần nữa.

“Minh Xuân Thủy, bất kể đứa trẻ đó có phải của huynh hay không, ta đều không quan tâm. Bởi vì ta đã không còn quan tâm đến huynh nữa rồi. Huynh muốn sinh con với ai thì tùy huynh. Giờ ta chỉ quan tâm tới tự do của ta, bao giờ huynh mới thả ta ra chứ?” Sắt Sắt thu chiêu, lặng lẽ đứng bên giường, lạnh lùng hỏi.

Tiếng nói của nàng bình tĩnh đến lạ thường, hơn nữa lại lạnh nhạt, trong lời nói mang ý vị cực kì bình thản. Hiển nhiên, nàng quyết không phải vì nóng giận mà nói ra những lời này.

Minh Xuân Thủy nghe thế, gần như đứng không vững, chàng sao có thể chịu nổi việc nàng không quan tâm đến chàng nữa?

Câu nói đó của Sắt Sắt hoàn toàn làm mất đi sự bình tĩnh của Minh Xuân Thủy, trong đôi mắt phượng thâm sâu, bỗng chốc mây mù giăng kín. Chàng bước dài lên phía trước một bước, giơ tay ôm lấy eo Sắt Sắt, động tác cực nhanh, khiến Sắt Sắt hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Nhưng mà, ta chỉ muốn sinh con với nàng thôi.” Tiếng nói của chàng khẽ vang lên bên tai nàng, nghe lành lạnh, trong âm điệu không có lấy một chút dịu dàng. Trong đáy mắt đen như mực cũng chỉ toàn là băng giá.

Chàng giơ tay cởi hết áo ngoài xuống đất. Chàng ôm lấy Sắt Sắt, quay mình lên giường, một bàn tay lớn cố định hai tay Sắt Sắt lên đỉnh đầu. Tay kia vung một cái, y phục trên người Sắt Sắt đã biến thành vải vụn.

“Minh Xuân Thủy, huynh định làm gì?” Mãi đến lúc này, Sắt Sắt mới hiểu, trận chiến giằng co vừa rồi chẳng qua là chàng đang nhường nàng, còn lúc này, bản thân nàng bị chàng đè xuống, thậm chí chẳng thể nào nhúc nhích.

Minh Xuân Thủy cúi xuống, mặt nạ đã gỡ ra từ lúc nào, trên gương mặt tuấn tú phi phàm chỉ toàn một vẻ lạnh lùng. Nghe thấy những lời của Sắt Sắt, ánh mắt chàng hơi ngưng lại, thế nhưng, chàng vẫn không ngừng cử động.

Mấy năm nay chàng tung hoành trong thiên hạ, bất luận làm gì, từng bước đều phải suy tính kỹ càng rồi mới tiến hành, thế mà từ khi gặp nàng, tình cảm của chàng đã không còn nằm trong sự khống chế của bản thân. Người con gái trước mắt lúc nào cũng có thể dễ dàng khiến chàng phát điên lên được.

Sự bình tĩnh của nàng, sự lạnh lùng của nàng khiến chàng cảm thấy, từ trước đến nay, nàng cứ như một làn gió trên tay chàng, cảm nhận được mà không nắm giữ được, vốn dĩ không phải là thứ mà trái tim chàng có thể tính toán.

Thời khắc này, chàng mới phát hiện ra, chẳng thà khiến nàng hận chàng, còn hơn là nàng chẳng thèm để ý tới chàng.

Chàng cúi xuống, đôi môi mỏng không ngừng hôn tới tấp, ban đầu còn nhẹ, dần dần hôn thật sâu, từ đôi môi mỏng của nàng, hôn đến khuôn ngực mềm mại của nàng. Đồng thời, bàn tay đỡ lấy chiếc eo thon của nàng, rướn người một cái, đem tất cả dục vọng và tình yêu trao hết cho nàng.


Một cơn đau ập đến, Sắt Sắt nghiến răng, chỉ muốn cắn nát đôi môi mình.

Chàng dừng động tác lại, kìm nén bản thân mình, trầm giọng nói: “Nói rằng nàng muốn ta đi!”

Cầu mà không được, thì phải cướp lấy.

Khoảnh khắc ấy, Minh Xuân Thủy không còn là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu có thể hô phong hoán vũ nữa, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường đang điên cuồng vì tình yêu mà thôi.

Sắt Sắt nghe thấy thế, chỉ cười lạnh, cho dù có phải cắn nát cặp môi anh đào này, nàng cũng sẽ cương quyết không nói một lời.

Nụ cười của nàng khiến trái tim chàng hoàn toàn rơi xuống đáy vực sâu. Chỉ bằng những động tác không ngừng, dường như chàng mới có thể thấy được nàng vẫn ở trong vòng tay của chàng.

Nỗi đau đớn ập đến từng cơn, trận này chưa qua, trận khác lại tới, Sắt Sắt hít một hơi, bỗng nhiên há miệng, cắn vào đầu vai chàng thật mạnh, mùi vị tanh ngọt phút chốc lan khắp khoang miệng.

Minh Xuân Thủy đau đến mức cau chặt lông mày, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vẫn không chịu thả lỏng động tác đối với nàng, thậm chí giơ tay, nâng chiếc eo thon mềm mại của nàng lên phối hợp càng sâu với cơ thể của chàng, khiến dục vọng càng nồng thêm một bậc.

Chàng cứ giày vò hết lần này đến lần khác, đồng thời, cũng giày vò chính bản thân chàng.

Ấy thế mà giữa những cơn đau đó, một luồng khoái cảm quen thuộc thấm vào xương tủy lại dâng lên trong cơ thể, từng đợt từng đợt, trong chớp mắt khỏa lấp cả hai người. Thân thể hai người, chính trong cảm giác mãnh liệt như dời non lấp biển ấy, không kìm nén được đều khẽ run lên.

Sắt Sắt nhả hàm răng đang cắn trên vai chàng ra, hai hàng nước mắt lăn xuống theo gò má. Tên ác ma Minh Xuân Thủy đã khiến thân thể nàng có phản ứng, khiến nàng hoàn toàn chìm đắm dưới thân thể chàng.

Nàng hận chàng, hận cả chính bản thân mình.

Đêm đó, chàng không ngừng đòi hỏi nàng không biết chán, hết lần này đến lần khác. Đêm thứ hai, đêm thứ ba, đêm này qua đêm khác, chàng thắp sáng thân thể nàng, khiến nàng tựa như cánh bướm tung bay, cùng chàng múa lượn trong bóng đêm không ngừng nghỉ.

Bọn họ sống ngày này qua ngày khác trong sự dày vò và đấu đá lẫn nhau.

Bởi sự kín đáo của Phù Vân Các, tin tức về Liên Tâm, Sắt Sắt không còn nghe tới nữa.

Chớp mắt, thu đã tan, đông không hẹn mà đến kèm theo một trận mưa tuyết nhỏ.

Nếu là ở Phi Thành, tháng mười, vẫn còn là lúc lá rụng bay tung, nhưng ở Miên Vân Sơn, lại đã vào mùa đông lạnh giá. Cái vắng lặng và hoang vu của mùa đông gói ghém lại tất cả những gì dịu dàng và sắc nhọn, không còn nhu tình trăm mối, cũng không còn sắc sảo văn minh.

Trong Phù Vân Các, có đặt mấy lò sưởi, ấm áp mà yên tĩnh. Trong bình hoa trước kỳ án, cắm một cành hoa mai, từng đóa nở rộ, thắp sáng cả căn phòng ảm đạm, hương thơm thoang thoảng nhẹ bay.

Sắt Sắt khoanh chân ngồi trên giường, búi tóc đen quấn thấp, càng làm nổi bật khuôn mặt ngọc trắng trẻo xinh tươi. Nàng vận nội công một lúc, cảm thấy chân khí không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khóe môi nở một nụ cười. Nội công của nàng đã luyện đến tầng thứ bảy, đêm nay, có lẽ nàng sẽ có thể đánh bại Minh Xuân Thủy cũng chưa biết chừng.

Sắt Sắt thở ra một hơi, chầm chậm mở mắt, không ngờ trước mắt không còn là một mảng đen dày đặc nữa, mà có ánh sáng thấp thoáng mơ hồ đang lấp lánh. Sắt Sắt đờ đẫn trong phút chốc, mới giật mình phát hiện, đôi mắt mù của nàng đã dần khá lên rồi.

Sắt Sắt không tin, liền khẽ chớp mắt mấy lần, nhìn quanh khắp phòng, bàn ghế giường phản, nàng đều trông thấy hết. Mặc dù cảnh vật đều mông lung, tựa như phủ một lớp sa mỏng, nhưng nàng quả thực đã trông thấy rồi. Nàng, sau khi sống gần hai tháng trong bóng tối, cuối cùng đã lại nhìn thấy ánh mặt trời.

Những người chưa từng trải qua những ngày tháng sống trong bóng tối, quyết không thể hiểu được cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy lại ánh sáng lúc này thế nào.

Sắt Sắt đứng dậy nhanh chóng bước xuống giường, đi nhanh về phía khung cửa đá chỉ rộng vài thước, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, là không gian phủ đầy băng tuyết, lấp lánh ánh bạc. Mới chỉ qua một trận tuyết rơi mà hoa mai trong viện nở rộ từng đóa trong tuyết, khắp chốn đều thoang thoảng hương hàn mai, mát lạnh.

Sắt Sắt vốn cực kì yêu thích hoa mai, mặc dù biết trong viện có trồng, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy được, giờ đây lại được thỏa thích ngắm nhìn, chỉ thấy hàn mai đang đua nhau nở rộ, gió nhẹ thổi qua, thanh tao kiều diễm. Trong bóng hoa ánh tuyết, cảm giác như cách thế phù vân.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, từ nay về sau, có thể ngắm trời ngắm đất ngắm nhân thế, cũng có thể ngắm hoa ngắm cây ngắm phong cảnh được rồi.

Sắt Sắt kìm nén nỗi cảm khái trong lòng, khoác chiếc áo da cáo trắng tinh lên người, đứng dậy định đi ra ngoài thưởng mai. Thị nữ đứng hầu bên ngoài thấy Sắt Sắt bước ra, vội vàng chạy lại, Sắt Sắt vẫy tay từ chối, chầm chậm bước ra bên ngoai. Thị nữ kia không biết Sắt Sắt đã khỏi mù, theo sau nàng cũng không nhanh không chậm.

Sắt Sắt thả từng bước chân vào tiểu viện, vì mắt mới hồi phục, cảnh vật trước mắt vẫn còn có chút mơ hồ, cho nên nàng chưa dám bước quá nhanh.

Bên góc tường có một đám hồng mai, vô cùng đẹp đẽ, nở trong ánh tuyết cực kì thanh cao lại vô cùng yểu điệu. Sắt Sắt không nhịn được tiến lại gần hai bước, hương hoa mai lành lạnh liền xông vào cánh mũi.

Sắt Sắt khẽ cười thật tươi, chậm rãi đi ra cửa viện, trước cửa có bốn thị vệ đang đứng, trông thấy Sắt Sắt bước ra, đều cúi đầu thi lễ. Sắt Sắt cũng chẳng thèm quan tâm, cứ thế đi qua cửa viện, đến trước cửa lớn, lặng nhìn xuống phía dưới xa xa.

Phù Vân Các quả nhiên có địa thế rất cao, được xây trên một sườn núi. Đứng ở đây, toàn bộ Xuân Thủy Lầu đều nằm trong tầm mắt, chỉ thấy núi non trắng xóa, dòng nước đóng băng, lầu đài tuyết phủ. Trong màn tuyết rơi mù mịt, Sắt Sắt bỗng trông thấy một cỗ xe màu đỏ dừng bên Yên Ba Hồ, giữa khung cảnh tuyết trắng, trông cực kì nhức mắt.


Một người con gái y phục giản dị nhẹ bước về phía cỗ xe, khoảng cách khá xa, không thể trông rõ dáng vẻ nàng ta thế nào, nhưng, người con gái đó bước ra từ tiểu viện bên Yên Ba Hồ, từ điểm này, Sắt Sắt liền đoán được đó chính là Liên Tâm.

Nàng ta vốn đã trèo lên xe, nhưng trong lúc vô ý quay đầu lại, liền trông thấy Sắt Sắt đang đứng trước cửa Phù Vân Các, không ngờ lại chậm rãi từ trên xe bước xuống, từ tốn đi về phía nàng.

Sắt Sắt cứ đứng ở đó, nhìn nàng ta tiến lại mỗi lúc một gần.

Trước tiên lờ mờ nhìn thấy nàng ta mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trong ánh tuyết trắng xóa, trông cực kỳ tú lệ. Bên ngoài tóc đen nhánh chải theo kiểu búi Linh Xà xinh tươi linh động, bên tóc mai cắm một cây trâm Phượng Vĩ, cách ăn mặc toàn thân trông thanh nhã mà khác lạ.

Gần thêm chút nữa, xuyên qua làn mây mù nhẹ mông lung trước mắt, nàng lờ mờ trông thấy mắt mũi ngũ quan của người con gái đó. Lông mày đen nhánh, mắt hạnh long lanh, chiếc mũi xinh hơi vểnh, đôi môi anh đào đỏ thắm, ngũ quan chỗ nào cũng đẹp, hơn nữa còn đẹp đến mê hồn. Người con gái này chẳng những cực kì xinh đẹp, khí chất vô cùng xuất chúng, siêu phàm thoát tục, tựa như tiên tử dưới trăng.

Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, không phải vì điều gì khác, chỉ vì người con gái này trông giống hệt Tế Tư Y Lãnh Tuyết của Bắc Lỗ Quốc.

Trên đời sao lại có hai người con gái giống nhau đến thế?

Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt cứ tưởng đôi mắt mù của mình hoàn toàn chưa khỏi, những gì nhìn thấy trước mắt chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Nàng lại chớp mắt, nhìn kĩ thêm lần nữa, không nghi ngờ gì cả, đúng là hình dáng của Y Lãnh Tuyết.

Chẳng lẽ, Liên Tâm lại chính là Y Lãnh Tuyết?

Người con gái đó đi đến trước mặt Sắt Sắt, tươi cười vái dài một cái, nói: “Liên Tâm bái kiến phu nhân.” Giọng nói trong trẻo đầy vẻ dịu dàng yếu ớt.

Tiếng nói của Y Lãnh Tuyết lạnh lùng không có tình cảm, tiếng nói của Liên Tâm có phần mềm mại dịu dàng hơn, nhưng giống nhau đến ba phần, chẳng trách ngày trước khi mắt còn mù, lần đầu gặp Liên Tâm, nàng liền cảm thấy tiếng nói này có phần quen thuộc.

Dáng vẻ của Y Lãnh Tuyết thánh thiện trang nghiêm, lạnh lùng đẹp đẽ, còn Liên Tâm trước mắt rõ ràng mang bộ dạng của Y Lãnh Tuyết, nhưng má phấn hồng đào, ánh mắt đưa tình, khóe môi chúm chím. So ra thì Y Lãnh Tuyết bớt đi vài phần tiên khí, tăng thêm vài phần nhân khí.

Nàng ta rõ ràng mang bộ dạng của Y Lãnh Tuyết, nhưng xem ra lại có chút khác biệt so với Y Lãnh Tuyết.

Nếu đêm đó Sắt Sắt không trông thấy Y Lãnh Tuyết và Dạ Vô Yên hôn nhau trong trướng, có lẽ nàng sẽ cho rằng người con gái trước mắt và Y Lãnh Tuyết hoàn toàn là hai người khác nhau, chẳng qua là dáng vẻ giống nhau mà thôi. Thế nhưng, Sắt Sắt đã từng trông thấy bộ dạng má phấn đượm xuân tình của Y Lãnh Tuyết, khoảnh khắc này, Sắt Sắt gần như có thể khẳng định, người trước mắt nàng, không nghi ngờ gì nữa, chính là Y Lãnh Tuyết.

Liên Tâm là Y Lãnh Tuyết, Y Lãnh Tuyết chính là Liên Tâm.

Sắt Sắt gần như bị phát hiện này làm cho rối loạn, trước ngực tựa như bị người ta nện cho một búa thật đau, trái tim đập từng nhịp chậm chạp mà nặng nề. Hồi lâu, Sắt Sắt mới nén nổi cơn cuồng loạn trong tim, đưa ánh mắt từ trên người nàng ta di chuyển xuống nền tuyết trắng ngần, lạnh nhạt đáp: “Đứng dậy đi.”

Y Lãnh Tuyết nhanh nhẹn đứng dậy, đôi mắt long lanh lướt qua gương mặt thanh tú của Sắt Sắt, khóe môi mỉm cười, giọng nói nũng nịu: “Phu nhân, những ngày qua, Liên Tâm ốm nghén, nên không đến bái kiến phu nhân được, xin phu nhân lượng thứ. Hôm nay Liên Tâm sắp sửa rời khỏi Xuân Thủy Lầu, vốn định bất luận thế nào cũng phải đến bái biệt phu nhân, nhưng Lầu chủ nói tuyết dày đường trơn, Liên Tâm lại đang mang thai, e rằng sẽ xảy ra tổn thương gì. Ai ngờ, phu nhân lại đích thân ra tiễn Liên Tâm, Liên Tâm thực cảm kích vô cùng.”

Đây là Y Lãnh Tuyết sao?

Người con gái tựa như thần thánh mà cũng biết nói những lời như thế sao?

Sắt Sắt khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế, ngươi muốn đi ư?”

Đối với những lời nói khác của nàng ta, Sắt Sắt không hề hứng thú, chỉ thích mỗi đoạn bái biệt trong lời nói của nàng ta. Bất luận đứa trẻ trong bụng nàng ta có phải là của Minh Xuân Thủy hay không, nếu Minh Xuân Thủy đã nhận rồi, sao lại còn phải đưa nàng ta đi?

“Đúng, Liên Tâm đến đây cốt để báo với phu nhân một tiếng, Liên Tâm sắp sửa rời khỏi Xuân Thủy Lầu rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ lấy chồng.” Y Lãnh Tuyết dịu dàng khẽ nói, khuôn mặt ngọc ửng hồng, vẻ e thẹn đẹp không sao tả xiết.

Lấy chồng? Sắt Sắt hơi ngẩn người ra, nàng ta sẽ lấy ai?

Chẳng phải nàng ta yêu Dạ Vô Yên sao?

Cái tên Dạ Vô Yên vừa xuất hiện trong đầu, Sắt Sắt liền đột nhiên hiểu ra, vừa rồi vì sao mình nhìn thấy Y Lãnh Tuyết mà trong lòng rối loạn, người con gái lằng nhằng không rõ ràng với Dạ Vô Yên này, giờ đây lại đang dây dưa với Minh Xuân Thủy.

Một Y Lãnh Tuyết luôn yêu Dạ Vô Yên, mang thai đứa con của Minh Xuân Thủy, sau khi mất trí nhớ, lại đem lòng yêu Minh Xuân Thủy. Mà lúc này, nàng ta lại định đi lấy người khác ư?

“Liên Tâm cô nương sắp lấy chồng sao? Không biết vị công tử nào mà lại có phúc vậy, có thể lấy được cô nương làm thê tử?” Sắt Sắt hỏi.

Là Minh Xuân Thủy hay Dạ Vô Yên, hoặc là, hai người này vốn dĩ chỉ là một. Vào khoảnh khắc trông thấy Y Lãnh Tuyết, Sắt Sắt liền vô hình chung coi Minh Xuân Thủy và Dạ Vô Yên chỉ là một người.

Y Lãnh Tuyết cười duyên đáp: “Tên húy của phu quân tiểu nữ không tiện nói ra, có điều, có thể nói với phu nhân rằng, chàng là người phù hợp với Liên Tâm. Liên Tâm phải đi rồi, xin phu nhân bảo trọng, hẹn ngày gặp lại.” Nói đoạn, nàng ta uyển chuyển quay người, eo đã hơi to so với ngày trước, thân hình có phần đầy đặn hơn, nàng ta cẩn thận bước từng bước, chầm chậm rời đi.

Sắt Sắt quay người về trong Noãn Các, nàng ngồi trên giường, cảm nhận nỗi chấn động của việc Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết mang lại. Nếu Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết, vậy Minh Xuân Thủy là ai? Đáp án thực ra gần như hoàn toàn chẳng cần phải nghĩ, tự nó đã xuất hiện rồi.


Dạ Vô Yên yêu Y Lãnh Tuyết, khờ dại chờ đợi Y Lãnh Tuyết bốn năm. Còn Minh Xuân Thủy cũng yêu Y Lãnh Tuyết, nói rằng chàng vẫn luôn chờ đợi nàng ta.

Hai người đàn ông đồng thời yêu thích một người con gái, cũng không phải là không thể, dẫu sao thì Y Lãnh Tuyết cũng là một tuyệt thế giai nhân nổi tiếng ở phương Bắc. Thế nhưng, Y Lãnh Tuyết cùng lúc yêu hai người đàn ông thì không thể hiểu được. Đêm đó, trong trướng, nàng ta rõ ràng tình ý triền miên với Dạ Vô Yên, mà giờ đây, lại mang thâm tình không dứt với Minh Xuân Thủy.

Vậy thì, chỉ có một khả năng, đó là Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên, còn Y Lãnh Tuyết vừa hay lại biết điều này. Cũng không phải Sắt Sắt chưa từng nghi ngờ, thực ra Minh Xuân Thủy còn có một thân phận khác, nếu không, chàng chẳng việc gì phải ngày ngày đeo mặt nạ như thế. Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng chàng chính là Dạ Vô Yên.

Bởi vì, Tuyền Vương của Nam Nguyệt với Lầu chủ của Xuân Thủy Lầu, hậu duệ của Côn Luân Nô, hai thân phận đó chênh lệch quá xa.

Sao có thể là một người được?

Huống hồ, một người có thể đeo mặt nạ, che đi khuôn mặt thật của mình, nhưng mùi hương tỏa ra trên người họ sao có thể khác nhau? Trên người Dạ Vô Yên phát ra mùi Long Diên Hương nhè nhẹ, còn trên người Minh Xuân Thủy tỏa ra mùi hương thanh trúc dịu dàng. Hoặc giả mùi hương có thể xông hương mà có được, vậy còn tiếng nói? Tiếng nói cũng có thể thay đổi được sao?

Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy, tiếng nói của hai người rõ ràng là khác nhau. Một người lạnh lùng mà trầm thấp, một người trong trẻo mà ôn nhã.

Sắt Sắt cứ thế ngồi trên giường, trong lòng không ngừng dậy sóng, trái tim cũng không ngừng chìm trong suy đoán.