Dặm Xanh

Chương 8

Docsach24.com
on chuột trở lại đúng ba ngày sau khi Percy đã rượt đuổi nó trên Dặm Đường Xanh lần đầu tiên. Dean Stanton và Bill Dodge đang nói chuyện chính trị... Percy đứng ở bậc cửa văn phòng, thực tập rút nhanh cây dùi cui hắn rất ưa thích, trong khi lắng nghe câu chuyện. Hắn rút cây dùi cui ra khỏi cái bao lố bịch làm bằng tay mua được ở đâu đó và xoay tròn, rồi nhét lại vào trong bao. Đêm ấy tôi vắng mặt nhưng có bản báo cáo đầy đủ của Dean vào chiều hôm sau.

 

Con chuột đi lên Dặm Đường Xanh như nó đã làm lần trước, nhảy lò cò dọc theo con đường, rồi dừng lại và ra vẻ kiểm tra các xà lim trống. Sau khi làm thế một chút, nó tiếp tục nhảy lò cò, không ngã lòng như thể biết tỏng đây là một cuộc tìm kiếm lâu dài, và nó đã sẵn sàng cho việc đó.

Lần này thì gã Tổng thống đã thức giấc, đứng tại cửa xà lim. Gã này là một tác phẩm mỹ thuật, cố gắng tỏ vẻ đỏm dáng ngay cả trong bộ quần áo tù. Qua dáng vẻ của gã, chúng tôi biết gã không dành cho Già Sparky, và chúng tôi đã đoán đúng. Chưa đầy một tuần sau khi Percy săn đuổi con chuột lần thứ hai, bản án dành cho Tổng thống được giảm thành án tù chung thân và gã gia nhập vào đội ngũ dân cư tổng quát.

- Này! - Gã kêu lên. - Trong đây có một con chuột! Các anh đang điều hành loại nhà tù nào thế? - Có vẻ gã đang cười, nhưng Dean bảo nghe cũng có vẻ giận dữ, như thể ngay cả một bản án giết người chưa đủ để đánh bật hội Kiwanis ra khỏi linh hồn của gã vậy. Hắn từng là thủ lĩnh địa phương của một tổ chức gọi là Hội Bất động sản Trung Nam, và đã từng tự hào mình đủ thông minh để có thể thoát tội với hành vi đẩy ông bố bị chứng lão suy ra ngoài cửa sổ tầng ba và được lĩnh gấp đôi tiền bồi thường bảo hiểm trọn đời. Về chuyện đó thì gã sai lầm, nhưng có lẽ đối với nhiều người thì không.

- Câm họng, đồ ngu. - Percy nói, nhưng đấy là một phản ứng khá máy móc. Hắn đang để mắt đến con chuột. Hắn đã tra dùi cui lại vào trong bao và rút ra một trong những tờ tạp chí của hắn, nhưng bây giờ hắn quăng tờ tạp chí lên bàn trực và rút dùi cui ra một lần nữa. Hắn bắt đầu nhịp dùi cui một cách bất thường lên các khớp đốt ngón tay trái.

- Đồ chó. - Bill Dodge thốt lên. - Tôi chưa bao giờ thấy chuột ở đây.

- Ấy, nó khá xinh xắn. - Dean nói. - Và không đáng sợ chút nào.

- Làm sao anh biết?

- Nó vào đây đêm hôm kia. Percy cũng thấy. Brutal gọi nó là Steamboat Willy.

Percy có vẻ khinh miệt điều đó, nhưng lúc ấy hắn không nói gì. Hắn đang nhịp dùi cùi trên mu bàn tay nhanh hơn nữa.

- Xem này. - Dean lên tiếng. - Nó đi thẳng đến trước bàn giấy. Tôi muốn xem nó có làm lại lần nữa không.

Con chuột làm thế, đánh một vòng rộng tránh Tổng thống trên đường đi, như thể không thích mùi hôi của kẻ giết cha. Nó kiểm tra hai trong số xà lim trống, thậm chí trèo lên một trong những tấm cót trống không có nệm để ngửi, rồi trở lại Dặm Đường Xanh. Và Percy đứng suốt tại đó, không nói chuyện để thay đổi không khí, muốn làm cho con chuột phải hối tiếc vì đã trở lại. Hắn muốn dạy cho nó một bài học.

- May mà các cậu không phải cho nó lên Sparky. - Bill nói, vẻ quan tâm ngoài ý muốn. - Các cậu sẽ rất vất vả khi gài khóa và đội nón sắt cho nó.

Percy vẫn không nói gì, nhưng hắn rất từ tốn nắm chặt cây dùi cui giữa hai ngón tay, theo cách người ta cầm một điếu xì gà ngon.

Con chuột dừng lại nơi nó đã dừng lần trước, cách bàn giấy không đầy ba feet, ngước nhìn Dean như một tù nhân đứng trước vành móng ngựa. Nó liếc Bill một thoáng, rồi chuyển sự chú ý sang Dean. Percy thì dường như nó không để ý.

- Một thằng con hoang nhỏ bé gan dạ, tôi phải khen nó. - Bill nói. Anh ta cao giọng lên một chút. - Ê! Steamboat Willy!

Con chuột hơi do dự và ve vẩy đôi tai, nhưng nó không bỏ chạy, kể cả tỏ ra dấu hiệu muốn bỏ chạy.

- Bây giờ xem này, - Dean nói, nhớ lại cách Brutal đã cho nó ăn một ít bánh sandwich thịt bò. - Tôi không biết là nó sẽ làm lại lần nữa không, nhưng...

Anh ta bẻ một mẩu bánh và bỏ nó xuống trước mặt con chuột. Nó chỉ nhìn mẩu bánh màu cam bằng cặp mắt đen sắc bén trong một thoáng, những sợi dây mảnh co giật trong khi ngửi. Rồi nó thò chân ra, nhặt lấy mẩu bánh, ngồi dựng lên, bắt đầu ăn.

- Ái chà, toi mạng tôi rồi! - Bill la lên. - Ăn gọn ghẽ như một vị quan tòa.

- Tôi thì thấy giống như một thằng mọi đen ăn dưa hấu. - Percy nhận xét, nhưng không ai để ý đến hắn. Con chuột ăn xong mẩu bánh nhưng tiếp tục ngồi, dường như lấy thăng bằng trên cái đuôi cuộn tròn đầy khéo léo, ngước nhìn các vị thần khổng lồ mặc áo xanh.

- Để tôi thử. - Bill nói. Anh ta bẻ thêm một mẩu bánh, cúi người trên mặt bàn giấy, rồi cẩn thận bỏ xuống. Con chuột ngửi nhưng không động đến.

- Hừ. - Bill thốt lên. - Chắc no rồi.

- Không đâu. - Dean nói. - Nó biết cậu là người làm việc thời vụ, thế thôi.

- Tôi làm thời vụ ư? Tôi thích câu đó! Tôi ở đây lâu bằng Harry Terwilliger! Có thể hơn nữa.

- Bình tĩnh, lão làng, bình tĩnh nào. - Dean nói và toe toét cười. - Cứ nhìn đi và xem tôi có sai không nhé. - Anh ta ném một mẩu bánh khác qua bên kia. Đủ an tâm, con chuột nhặt mẩu bánh này lên và bắt đầu ăn lần nữa, vẫn hoàn toàn làm ngơ phần đóng góp của Bill. Nhưng trước khi con chuột kịp nhấm nháp một, hai miếng đầu tiên, Percy ném cây dùi cui của hắn vào nó như phóng một lưỡi giáo.

Con chuột là một mục tiêu nhỏ bé, và công bằng mà nói đấy là một cú ném chính xác và có thể đã chém bay đầu Willy nếu như phản xạ của nó không sắc bén. Con chuột cúi xuống để tránh - phải, một con người sẽ làm thế - và buông rơi mẩu bánh. Cây dùi cui gỗ hồ đào nặng nề vụt qua đầu và sống lưng nó, sát đến nỗi lông con chuột xáo động, rồi đập trúng tấm vải sơn lót sàn và nảy lên, và vào chấn song một xà lim trống. Con chuột không nấn ná chờ xem đấy có phải là một sai lầm không; nó quay đi và chạy vụt nhanh như chớp xuống phía dưới hành lang, hướng về phòng kỉ luật.

Percy gầm lên vì thất vọng - hắn biết mình đã suýt thành công và đuổi theo con chuột lần nữa. Bill Dodge chụp tay hắn, dường như vì bản năng thuần túy, nhưng Percy giằng ra khỏi tay anh ta. Tuy nhiên Dean kể, có lẽ cú chụp đó đã cứu mạng Steamboat Willy, và suýt nữa đấy là một tai họa. Percy không chỉ muốn giết con chuột mà còn giẫm nát nó, vì thế hắn nhảy những bước dài như một con nai, giậm chân xuống sàn với đôi giày bảo hộ nặng nề. Con chuột tránh sít sao hai cú nhảy cuối cùng của Percy, đầu tiên ngoặt sang bên này rồi ngoặt sang hướng kia. Nó chui xuống dưới cửa với một cú giật cái đuôi dài màu hồng, rồi biến mất.

- Mẹ kiếp! - Percy rủa và quật lòng bàn tay vào cánh cửa. Rồi hắn bắt đầu lựa trong chùm chìa khóa, như có ý đồ vào trong phòng kỉ luật để tiếp tục cuộc săn đuổi.

Dean đi xuống phía cuối hành lang theo sa hắn, cố ý bước chậm rãi để kiềm chế cảm xúc. Phần thì anh ta muốn cười nhạo Percy, anh ta kể với tôi thế, nhưng phần lại muốn tóm lấy hắn, xoay lại, đè vào cửa phòng kỉ luật và đập cho hắn một trận tối tăm mặt mũi. Phần lớn cảm xúc, dĩ nhiên, chỉ là bị hoảng hốt, nhiệm vụ của chúng tôi ở Khu E là kiềm chế náo động ở mức tối thiểu, mà náo động lại thực sự là tên giữa của Percy Wetmore. Làm việc với hắn giống như tháo gỡ bom trong lúc có người đứng sau lưng bạn và thỉnh thoảng lại dập một cặp chiêng vào nhau. Nói nôm na là rối loạn. Dean bảo anh ta nhìn thấy sự rối loạn đó trong mắt của Arlen Bitterbuck... thậm chí cả Tổng thống, mặc dù gã quý tộc vẫn lạnh nhạt như dưa leo muối.

Và còn một điều khác nữa. Ở phần nào đó trong tâm trí, Dean đã bắt đầu chấp nhận con chuột, có thể không như một người bạn, nhưng như một phần của cuộc sống trong Khu. Điều đó khiến cho hành vi Percy đã làm và đang cố làm trở thành sai trái. Và sự thật việc Percy không bao giờ hiểu tại sao hành vi của hắn lại sai trái, quả là một thí dụ hoàn hảo về nguyên nhân tại sao hắn mãi mãi sai lầm trong công việc mà hắn tưởng hắn đang làm.

Khi Dean đến cuối hành lang, anh ta đã tự trấn tĩnh lại, và biết mình muốn làm gì để giải quyết vấn đề. Điều Percy tuyệt đối không chịu đựng nổi là tỏ vẻ ngớ ngẩn, và tất cả chúng tôi biết điều đó.

- Dĩ nhiên lại thua rồi! - Anh ta nói, cười cười, trêu Percy.

Percy ném cho anh ta một cái nhìn căm tức, gạt tóc ra khỏi lông mày.

- Coi chừng cái miệng anh, đồ “bốn mắt”. Tôi đang quạu đây. Đừng làm tình hình xấu đi.

- Vậy lại là ngày dọn nhà nữa, phải không? - Dean hỏi, không cười nhiều... nhưng cười bằng mắt. - Sao, lần này nếu cậu dọn tất cả ra ngoài, phiền cậu lau sàn nhà nhé?

Percy nhìn cánh cửa. Nhìn chìa khóa của hắn. Nghĩ về một chuyến lục soát lâu dài, nóng nực, vô ích trong căn phòng có tường mềm, trong khi cả lũ đứng quanh nhìn hắn... Cả gã Tù trưởng và Tổng thống nữa.

- Quỷ tha ma bắt đi nếu tôi hiểu được chuyện gì thú vị ở đây. - Hắn nói. - Chúng ta không cần chuột trong khu xà lim - đã có đủ bọn sâu bọ ở đây rồi không cần thêm chuột.

- Cậu nói sao cũng được, Percy. - Dean giơ tay lên đáp lại. Đã có lúc, anh ta nói với tôi vào đêm sau, anh ta nghĩ Percy sẽ xông vào đánh mình.

Bill Dodge nhàn nhã bước đến và dàn hòa.

- Tôi nghĩ cậu đánh rơi cái này. - Anh ta lên tiếng, đưa cây dùi cui cho Percy. - Thấp hơn một inch nữa thì cậu đã đập gãy sống lưng thằng con hoang nhỏ tí đó rồi.

Ngực Percy phổng phao lên trước lời khen ngợi.

- Ừ, cú ném cũng không tồi. - Hắn nói, cẩn thận nhét cây dùi cui vào trong cái bao ngớ ngẩn. - Tôi từng là cầu thủ ném bóng hồi Trung học. Đã ném hai cú ăn trắng.

- Đúng thế không? - Bill đáp bằng giọng nể nang, đủ để hoàn tất việc tháo gỡ tình hình căng thẳng.

- Đúng! - Percy trả lời. - Đã ném một quả ở Knoxville. Bọn thanh niên thành phố không biết bị cái gì đập trúng. Làm thêm quả thứ hai. Lẽ ra đã có một trận thi đấu hoàn hảo nếu lão trọng tài không ngu ngốc.

Lẽ ra Dean lúc ấy có thể ngừng lại, nhưng anh ta lớn tuổi hơn Percy, mà công việc của người lớn tuổi hơn là giáo huấn, và vào lúc ấy trước mặt Coffey, trước mặt Delacroix anh ta vẫn nghĩ rằng có thể giáo huấn được Percy. Vì thế, anh ta đưa tay ra chụp lấy cổ tay gã đàn ông trẻ hơn.

- Cậu hãy suy nghĩ về điều cậu đang làm. - Dean nói. Ý định của anh ta là nói sao nghe cho nghiêm nghị nhưng không chê bai. Dù gì thì cũng không quá chê bai.

Có điều với Percy, cách đó không hiệu quả. Có thể hắn không học được... nhưng sau chúng tôi sẽ làm được.

- Ê, “Bốn mắt”, tôi biết tôi đang làm gì, tìm cách tiêu diệt con chuột! Anh sao thế, mù hả?

- Cậu cũng làm cho Bill sợ, tôi sợ và họ nữa. - Dean nói, tay chỉ về hướng Bitterbuck và Flanders.

- Thì sao? - Percy hỏi, ưỡn người lên. - Chúng không phải ở nhà trẻ, nói để phòng ngừa trường hợp anh không biết. Mặc dù phân nửa thời gian mấy người nuông chiều chúng đến thế.

- Này, tôi không thích bị hù dọa. - Bill gầm lên. - Và tôi làm việc tại đây, Wetmore, nói để phòng ngừa trường hợp cậu không biết. Tôi không phải thằng cả ngố của cậu.

Percy ném cho anh ta một cái nhìn không rõ ràng.

- Và chúng ta không hù dọa họ nhiều hơn mức độ cần thiết, bởi vì họ chịu rất nhiều căng thẳng. - Dean vẫn nói bằng giọng thấp. - Người bị áp lực căng thẳng có thể phát điên. Tự gây tổn thương. Làm tổn thương người khác. Đôi khi cũng lôi kéo những người như chúng ta đâm đầu vào rắc rối.

Miệng Percy co giật khi nghe câu nói đó. “Đâm đầu vào rắc rối” là một ý tưởng có sức mạnh đối với hắn. Gây rắc rối thì được. Đâm đầu vào đó thì không.

- Công việc của chúng ta là nói chứ không phải la hét. - Dean giảng giải. - Người la hét tù nhân là người mất tự chủ.

Percy biết ai đã viết câu trích dẫn đó. - Tôi, ông sếp. Không có tình cảm giữa Percy Wetmore và Paul Edgecombe, và nên nhớ bấy giờ vẫn còn là mùa hè - các lễ hội còn lâu mới bắt đầu.

- Cậu sẽ làm tốt hơn. - Dean nói. - Nếu cậu xem nơi này là khu săn sóc đặc biệt trong bệnh viện. Im lặng là điều tốt nhất.

- Tôi nghĩ đây là một cái bô nước tiểu để trấn nước lũ chuột. - Percy đốp chát. - và thế thôi. Bây giờ hãy để tôi đi.

Hắn giằng tay Dean ra, bước vào giữa hắn và Bill, lủi đi dọc theo hành lang, đầu cúi xuống. Hắn đi hơi quá gần Tổng thống - đủ gần để gã Flanders có thể thò tay ra ngoài, vồ lấy hắn, và có thể bị đập đầu bằng chính cây dùi cui gỗ hồ đào đáng giá, nếu Flanders là loại người như vậy. Gã không phải loại người đó, dĩ nhiên, nhưng Tù trưởng thì khác. Gã Tù trưởng, nếu có cơ hội, chắc sẽ đập một trận ra trò để dạy cho Percy một bài học. Điều Dean nói với tôi về đương sự khi kể tôi nghe câu chuyện vào đêm hôm sau đã đeo đuổi tôi kể từ lúc ấy, bởi vì hóa ra nó trở thành một lời tiên tri.

- Wetmore không hiểu rằng hắn không có quyền lực gì với họ cả. - Dean bảo. - Rằng hắn không thể gây ra điều gì tồi tệ hơn cho họ, rằng họ chỉ có thể bị xử tử bằng ghế điện một lần mà thôi. Trừ khi cái đầu của hắn hiểu được, bằng không hắn sẽ gây nguy hiểm cho chính hắn và cho tất cả mọi người ở dưới đây.

Percy bước vào văn phòng tôi và đóng sầm cánh cửa sau lưng hắn.

- Nào, nào. - Bill Dodge thốt lên. - Hắn đúng là cái hòn d... bị sưng phù và nhiễm trùng nặng.

- Cậu không biết một nửa sự vụ đâu. - Dean nói.

- Ồ, hãy lạc quan chứ. - Bill đáp. Anh ta luôn khuyên mọi người nên lạc quan; nhàm đến nỗi bạn muốn đấm vỡ mũi anh ta mỗi khi câu nói lọt ra khỏi cửa miệng. - Ít nhất thì con chuột làm trò của cậu đã thoát nạn.

- Ừ, nhưng chúng ta sẽ không còn thấy nó nữa. - Dean nói. - Tôi nghĩ lần này Percy Wetmore đã làm nó sợ hãi vĩnh viễn.

 

Câu nói đó hợp lí nhưng sai lầm. Con chuột trở lại ngay tối hôm sau, tình cờ lại là ngày đầu tiên trong hai đêm nghỉ của Percy Wetmore trước khi hắn vào ca trực đêm.

Steamboat Willy xuất hiện vào khoảng bảy giờ. Tôi có mặt để chứng kiến sự tái xuất của nó, kể cả Dean. Harry Terwilliger cũng vậy. Harry ngồi bàn trực. Về mặt kĩ thuật tôi làm ca ngày, nhưng nán lại để ở bên gã Tù trưởng thêm một giờ, kẻ mà ngày giờ đền tội đang đến gần. Ngoài mặt thì Bitterbuck lạnh lùng theo truyền thống của bộ lạc, nhưng tôi có thể thấy nỗi sợ ngày kết thúc cuộc đời đang bừng nở trong hắn như đóa hoa độc. Vì thế chúng tôi nói chuyện. Bạn có thể nói chuyện với tù nhân vào ban ngày nhưng điều đó không hay, vì những tiếng la hét và nói chuyện phát ra từ sân thể dục, tiếng thình thịch của máy dập trong xưởng làm ván, tiếng hét của lính gác ra lệnh ai đó bỏ cuốc chim xuống hay nhặt thuổng lên. Sau bốn giờ thì đỡ hơn một chút, và sau sáu giờ còn tốt hơn nữa. Sáu đến tám giờ là khoảng thời gian tối ưu. Sau khoảng thời gian đó, bạn có thể nhận thấy những ý tưởng dài hơi bắt đầu tái chiếm tâm trí họ - bạn có thể nhìn thấy điều đó trong mắt họ, như những bóng chiều - và tốt nhất nên dừng lại. Họ vẫn nghe bạn nói, nhưng không còn ý nghĩa với họ nữa. Quá tám giờ họ bắt đầu chuẩn bị cho những ca gác đêm và tưởng tượng cảm giác cái nón sắt như thế nào khi nó chụp lên đầu họ, và không khí bên trong cái túi màu đen trùm lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của họ sẽ có mùi vị gì.

Nhưng tôi đã làm cho Tù trưởng được vui vẻ. Gã kể tôi nghe về bà vợ đầu tiên, và họ đã cùng nhau dựng một cái chòi gỗ ở Montana như thế nào. Đấy là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời gã. Gã nói làn nước tinh khiết và lạnh đến nỗi miệng của bạn cảm thấy như bị dao cắt mỗi khi uống vào.

- Này, ông Edgecombe. - Gã nói. - Ông nghĩ nếu một người thành thật hối hận vì điều sai trái đã gây ra, anh ta có thể trở lại thời gian hạnh phúc nhất cho mình và sống ở đó mãi mãi không? Liệu thiên đường có giống như vậy không?

- Tôi tin điều đó. - Tôi trả lời, một câu trả lời dối trá nhưng không mảy may ân hận. Tôi đã học những vấn đề vĩnh hằng trước đầu gối xinh đẹp của mẹ tôi, và điều tôi tin là điều Thánh Kinh nói về những kẻ sát nhân: không có cuộc sống vĩnh hằng trong họ. Tôi nghĩ họ sẽ xuống địa ngục, ở đấy họ sẽ bị tra tấn đến lúc cuối cùng, khi Chúa gật đầu ra hiệu cho Gabriel dóng tiếng kèn báo ngày tận thế. Khi đó, họ sẽ nháy mắt... và có lẽ họ sẽ vui mừng ra đi. Nhưng tôi không bao giờ hé mở về những đức tin như thế với Bitterbuck, hoặc với bất cứ ai trong số họ. Tôi nghĩ trong tâm hồn họ đã biết điều đó.

Tù trưởng còn cười khi tôi ra về, có lẽ đang nghĩ về cái chòi gỗ của gã ở Montana và người vợ ngực để trần, nằm dưới ánh sáng lò sưởi. Gã sẽ sớm bước trong một lò sưởi nóng hơn, không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi trở lại phía trên hành lang, và Dean nói tôi nghe về chuyện xích mích giữa anh ta và Percy đêm hôm trước. Tôi nghĩ anh ta đã chờ tôi để kể lể, và tôi chăm chú lắng nghe. Tôi luôn luôn chăm chú nghe khi đề tài là Percy, bởi vì tôi đồng ý với Dean một trăm phần trăm - tôi nghĩ Percy là loại người có thể gây nhiều rối rắm, cho tất cả chúng tôi cũng như cho chính hắn.

Trong khi Dean đang kết thúc, lão Toot Toot đi qua với cái xe đẩy tay màu đỏ chở thức ăn, bán cho chúng tôi một ít bánh sandwich và bắp rang. Dean đang lục lọi tìm tiền lẻ trong túi áo và nói rằng chúng tôi sẽ không gặp lại Steamboat Willy nữa, rằng gã Percy Wetmore trời đánh đã làm nó sợ sệt bỏ đi mãi mãi, thì lão Toot Toot nói:

- Thế cái gì kia?

Chúng tôi nhìn, và kìa con chuột đang đến, đích thị là nó, nhảy lóc cóc giữa Dặm Đường Xanh. Nó đi một đoạn ngắn, dừng lại, nhìn quanh bằng cặp mắt sáng sủa rồi tiếp tục di chuyển.

- Ê, chuột! - Tù trưởng kêu. Con chuột dừng lại và nhìn gã, những sợi râu giật giật, y như con vật biết người ta gọi nó vậy. - Mày hướng dẫn tâm linh chứ? - Bitterbuck quăng cho con chuột một mẩu phômai trích từ bữa tối của hắn. Mẩu phômai đáp xuống ngay trước mặt con chuột, nhưng Steamboat Willy thậm chí không liếc nhìn, chỉ tiếp tục con đường của nó trên đầu Dặm Đường Xanh, nhìn vào các xà lim trống.

- Sếp Edgecombe! - Gã Tổng thống gọi. - Anh nghĩ thằng nhãi ranh con hoang biết Wetmore không có mặt chứ? Tôi nghĩ nó biết, lạy Chúa!

Tôi cũng cảm thấy thế... nhưng tôi không định oang oang nói ra như vậy.

Harry bước ra hành lang, kéo quần lên cao theo cách anh ta vẫn làm sau khi giải tỏa vài phút trong nhà vệ sinh và đứng đó, mắt mở to. Toot Toot cũng trố mắt nhìn, nụ cười móm mém tạo thành một hình ảnh xấu xí cho nửa dưới khuôn mặt nhão nhoẹt, sún răng.

Con chuột dừng lại tại địa điểm đang trở thành chỗ quen thuộc của nó, cuộn cái đuôi quanh bàn chân, nhìn chúng tôi. Một lần nữa tôi lại nhớ đến hình ảnh quan tòa phán quyết bản án cho các tù nhân không may... Tuy nhiên, đã bao giờ có một tù nhân nhỏ nhắn và không sợ sệt như gã này chưa? Không phải vì nó là tù nhân thực thụ, dĩ nhiên, nó có thể đến và đi tùy ý. Thế nhưng ý tưởng vẫn không rời bỏ tâm trí tôi, và một lần nữa tôi chợt nghĩ, phần lớn chúng ta sẽ cảm thấy nhỏ bé như vậy khi tiến đến gần ghế phán xét của Chúa, sau khi sự sống của chúng ta đã kết thúc, nhưng sẽ có rất ít người trong chúng ta có thể tỏ ra không sợ hãi.

- A, tôi thề đấy. - Lão Toot Toot thốt lên. - Nó ngồi kia, to như Billy Be Frigged.

- Lão chưa thấy gì đâu, Toot à. - Harry nói. - Xem này. - Anh thò tay vào túi áo ngực, rút ra một khoanh táo quế bọc trong giấy sáp. Anh ta bẻ đầu và ném xuống sàn. Khoanh táo khô và cứng khiến tôi tưởng nó sẽ nẩy qua khỏi con chuột, nhưng con chuột thò một bàn chân ra, thờ ơ như một người đang đập ruồi để giết thì giờ, đập nó bẹp gí. Tất cả chúng tôi đều cười tán thưởng và ngạc nhiên, một sự bùng nổ âm thanh có thể tống con chuột trượt đi, nhưng nó không hề nhúc nhích. Nó nhặt mẩu táo khô bằng bàn chân, liếm vài cái, rồi bỏ xuống và nhìn chúng tôi như thể nói rằng, “Không tệ, các anh có gì khác không?”

Toot Toot mở nắp xe đẩy của lão, lấy ra một cái bánh sandwich, lột giấy gói, và xé một mẩu xúc xích Bologna.

- Đừng bận tâm. - Dean nói.

- Ý anh nói sao? - Toot Toot hỏi. - Chẳng con chuột sống nào chê xúc xích Bologna khi có thể. Anh là thằng điên!

Nhưng tôi biết Dean nói đúng, và qua nét mặt Harry tôi thấy là anh ta cũng biết. Có những nhân viên thời vụ và có những nhân viên chính quy. Bằng cách nào đó, con chuột dường như biết sự khác biệt. Chuyện điên nhưng có thật.

Lão Toot Toot ném mẩu Bologna xuống và rõ ràng con chuột có việc để làm với mẩu xúc xích, nó ngửi một lần rồi lùi lại một bước.

- Tôi chết mất, đồ chó khốn kiếp! - Lão Toot Toot kêu lên, nghe ra vẻ bị xúc phạm.

Tôi chìa tay ra.

- Đưa cho tôi.

- Sao cũng thứ đó?

- Cũng thứ đó. Tôi sẽ trả tiền.

Toot Toot trao bánh qua. Tôi nhấc khoanh bánh mì trên, xé một mẩu thịt khác và bỏ xuống trước bàn trực. Con chuột tiến ngay lên phía trước, nhặt nó bằng bàn chân và bắt đầu ăn. Mẩu Bologna mất dạng trước khi bạn kịp hô biến.

- Tôi chết mất! - Toot Toot hét lên. - Đưa cái đó đây!

Lão giật phắt cái bánh sandwich, xé một mẩu thịt to hơn - lần này không còn là mẩu mà hẳn hoi một khoanh - và bỏ xuống sát con chuột đến mức Steamboat Willy suýt đội nó thành nón. Nó lại lùi ra sau, ngửi, rồi ngước nhìn chúng tôi.

- Tiếp tục, ăn đi! - Toot Toot nói, nghe ra vẻ bị xúc phạm hơn bao giờ hết. - Mày làm sao thế?

Dean lấy cái bánh sandwich và bỏ một mẩu thịt xuống - đến lúc ấy giống như một buổi lễ cộng đồng kì lạ nào đó. Con chuột nhặt ngay mẩu thịt lên và nuốt chửng. Sau đó nó quay lại và đi trở xuống phía dưới hành lang đến phòng kỉ luật, dừng lại trên đường đi để nhìn vào hai xà lim trống và làm một vòng kiểm tra xà lim thứ ba. Một lần nữa, ý tưởng nó đang tìm người nào đó lại nẩy ra với tôi, và lần này tôi gạt bỏ ý tưởng đó chậm hơn.

- Tôi sẽ không nói về chuyện này. - Harry thốt ra. Anh ta nói nửa đùa, nửa thật. - Trước nhất, không ai thèm quan tâm. Thứ nhì, người ta sẽ không tin tôi dù họ có quan tâm.

- Nó chỉ ăn của các anh bạn. - Toot Toot kết luận. Lão lắc đầu trong nỗi ngờ vực, rồi cần cù cúi xuống, nhặt thứ con chuột không thèm ăn lên, đút tọt vào cái miệng sún răng của chính lão, nơi lão bắt đầu công việc nhai bằng lợi cho đến khi mẩu thịt chịu thua. - Tại sao con chuột làm thế?

- Tôi có câu hỏi hay hơn. - Harry nói. - Làm sao nó biết Percy vắng mặt?

- Nó không biết. - Tôi trả lời. - Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi con chuột đến vào đêm nay.

Ngoại trừ càng lúc càng khó tin hơn với ngày tháng trôi qua và con chuột chỉ xuất hiện khi Percy nghỉ, trực ca khác, hoặc có mặt ở khu vực khác của trại giam. Chúng tôi - Harry, Dean, Brutal và tôi - quyết định rằng hẳn nó nhận ra giọng của Percy, hoặc mùi của hắn. Chúng tôi thận trọng tránh thảo luận quá nhiều về bản chất con chuột - bản thân cậu ta. Điều đó, có vẻ chúng tôi đã quyết định mà không nói thành lời, có thể về lâu dài sẽ làm hỏng một điều đặc biệt... và đẹp đẽ, vì vẻ kì lạ và tinh tế của nó. Willy đã chọn chúng tôi, xét cho cùng, theo một cách nào đó mà tôi không hiểu, ngay cả bây giờ. Có lẽ Harry hiểu gần đúng nhất khi anh ta nói rằng không có lợi nếu kể cho người khác nghe, không chỉ vì họ không tin nhưng vì họ sẽ không thèm quan tâm.