Dặm Xanh

Chương 37

Docsach24.com
êm John Coffey bước trên Dặm Đường Xanh không có sấm sét. Trong thập niên 30, thời tiết trở lạnh đúng mùa vào thời điểm đó trong năm, tôi đoán thế, và muôn ngàn vì sao tung tóe khắp những cánh đồng đã bị tận dụng, thu hoạch, nơi sương giá lấp lánh trên cột hàng rào và rực rỡ như kim cương trên những thân bắp ngô tháng bảy, trơ trụi như bộ xương khô.

 

Brutus Howell xuất hiện trong lần thi hành án này - anh ta sẽ đội nón và báo cho Van Hay đóng điện khi đến lúc. Bill Dodge ở bên trong cùng với Van Hay. Và vào khoảng mười một giờ hai mươi phút đêm hai mươi tháng mười một, Dean cùng Harry và tôi xuống xà lim độc nhất có người của chúng tôi, nơi John Coffey ngồi ở đầu sạp, tay chắp lại giữa đầu gối và một vết nước béo thịt bò băm dây vào cổ áo sơ mi xanh của gã. Gã nhìn chúng tôi qua chấn song, dường như bình thản hơn sự cảm nhận của chúng tôi. Bàn tay tôi lạnh ngắt và thái dương đập mạnh. Một mặt vì biết rằng gã đã sẵn sàng - ít nhất cũng giúp cho chúng tôi tiến hành được công việc - nhưng mặt khác vì biết rằng chúng tôi sắp xử tử gã bằng điện vì tội lỗi của kẻ khác.

Tôi đã gặp Hal lần sau cùng vào khoảng bảy giờ tối hôm ấy. Ông ấy ở trong văn phòng của mình, đang gài khuy áo khoác. Nét mặt tái xanh, bàn tay run rẩy tệ hại đến mức như đang làm biến dạng các khuy áo. Tôi gần như muốn gạt tay ông ra và đích thân gài khuy, giống như bạn sẽ làm cho một đứa trẻ. Điều mỉa mai là khi Jan và tôi đến thăm bà vào cuối tuần trước đó, dáng vẻ Melinda trông khá hơn cả Hal vào trước buổi tối xử tử John Coffey.

- Lần này tôi không ở lại. - Ông ấy đã nói. - Curtis sẽ có mặt và tôi biết Coffey ở trong những bàn tay tốt của anh và Brutus.

- Vâng, thưa sếp, chúng tôi sẽ làm hết sức. - Tôi đáp. - Có tin tức gì về Percy không? - Liệu hắn sẽ tỉnh lại chăng? Là ý tôi muốn hỏi, tất nhiên. Thậm chí bây giờ hắn đang ngồi trong phòng ở đâu đó, kể lể với một người - một bác sĩ nào đó, gần như thế - về cách thức chúng tôi kéo khóa nhốt hắn vào áo đai và ném vào phòng kỉ luật như một đứa trẻ có vấn đề... một gã cả ngố, nói theo ngôn từ của Percy? Và nếu thế, người ta sẽ tin lời hắn chứ?

Nhưng theo Hal, Percy vẫn như cũ. Không nói năng, và như bất kì ai cũng biết, không hiện hữu trên quả đất. Hắn vẫn còn ở Indianola - “đang được thẩm định,” Hal nói với vẻ bí ẩn kèm theo - nhưng nếu bệnh tình không khả quan, hắn sẽ sớm được chuyển viện.

- Coffey xử sự ra sao? - Sau đó Hal đã hỏi. Rốt cuộc ông đã tìm cách xoay xở gài nốt khuy áo khoác cuối cùng.

Tôi gật đầu.

- Gã sẽ ổn thỏa, Giám thị ạ.

Ông gật đầu đáp lại, rồi đi ra cửa, dáng vẻ già nua và bệnh tật.

- Làm sao bao nhiêu cái thiện và cái ác như thế lại có thể chung sống với nhau trong cùng một con người? Làm sao người đã chữa lành bệnh cho vợ tôi lại cũng là kẻ đã giết hai bé gái? Anh có hiểu điều đó không?

Tôi trả lời tôi không biết, ý muốn của Chúa là bí mật, trong tất cả chúng ta đều có cái Thiện lẫn cái Ác, chúng ta không nên lí giải, vân vân và vân vân. Phần lớn những gì tôi nói với ông là những gì tôi học được ở giáo hội Ngợi Ca Chúa, Thượng Đế Uy Vũ. Hal gật đầu suốt, có vẻ được thỏa mãn. Ông ấy có khả năng để gật đầu, phải không? Phải. Và ra vẻ thỏa mãn nữa. Có nét buồn sâu đậm trên gương mặt ông - ông ấy bị kích động, đúng thế; tôi không bao giờ nghi hoặc - nhưng lần này không có nước mắt, bởi vì ông có một người vợ để về nhà, người bạn đồng hành để về nhà và bà ấy khỏe mạnh. Nhờ ơn John Coffey, bà ấy khỏe mạnh và người kí lệnh xử tử John có thể về nhà với bà. Ông ấy không buộc phải chứng kiến điều gì sắp xảy ra. Đêm ấy ông có thể ngủ trong vòng tay ấm áp của vợ, trong khi John Coffey nằm trên một phiến đá dưới tầng hầm Bệnh viện hạt, thân xác lạnh đi theo những giây phút cô độc, câm nín, qua dần đến bình minh. Tôi ghét Hal vì những điều đó. Chỉ một chút thôi và tôi vượt qua được, nhưng vẫn là căm ghét, thế thôi. Mặt hàng thứ thật.

Bây giờ thì tôi bước vào xà lim, theo sau là Dean và Harry. Cả hai đều tái xanh và thất vọng.

- Anh đã sẵn sàng chưa, John? - Tôi hỏi.

Gã gật đầu.

- Rồi, thưa sếp. Tôi nghĩ thế.

- Vậy thì tốt. Tôi có lời phải nói trước khi chúng ta đi ra.

- Cứ nói những gì cần phải nói, sếp ạ.

- John Coffey, với tư cách là nhân viên thừa hành của Tòa.

Tôi nói một mạch đến hết và khi nói xong, Harry bước đến bên cạnh tôi, chìa tay ra. John có vẻ ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi gã mỉm cười và bắt tay. Dean, trông tái xanh hơn bao giờ hết, bắt tay tiếp theo.

- Anh xứng đáng hơn thế này, Johnny. - Anh ta nói, giọng lào khào. - Tôi rất tiếc.

- Tôi không sao. - John đáp lại. - Đây là phần khó khăn, sau đó tôi sẽ yên ổn. - Gã đứng dậy, chiếc mề đay thánh Christopher mà Melly tặng gã tuột ra trước ngực áo.

- John, tôi phải giữ cái đó. - Tôi đề nghị. - Tôi có thể đeo lại cho anh sau cuộc... sau đó, nếu anh muốn, nhưng giờ đây tôi phải giữ nó. - Cái mề đay vốn bằng bạc, nếu còn đeo trên người khi Jack Van Hay đóng cầu dao điện, nó sẽ hòa tan vào trong da. Thậm chí nếu không chảy tan, nó có khả năng thành cực mạ điện, để lại vệt cháy thành than theo hình dạng của nó trên làn da ngực. Tôi đã thấy điều đó trước kia. Tôi đã thấy hầu hết mọi điều trong thời gian ở Dặm Đường Xanh. Nhiều hơn cái tốt đẹp dành cho tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Gã tháo sợi dây chuyền qua đầu, đặt nó vào tay tôi. Tôi bỏ chiếc mề đay vào túi quần và bảo gã bước ra ngoài xà lim. Không cần phải kiểm tra đầu để bảo đảm mối tiếp điện được chắc chắn và độ dẫn điện tốt; đầu gã trơn láng như lòng bàn tay tôi.

- Sếp, anh biết không, chiều nay tôi đã ngủ thiếp đi và nằm mơ. - Gã nói. - Tôi mơ thấy con chuột của Del.

- Anh nằm mơ sao, John? - Tôi áp giải bên trái gã. Harry đi bên phải. Dean theo gót phía sau và rồi chúng tôi bước trên Dặm Đường Xanh. Đối với tôi, đấy là lần cuối cùng tôi bước đi cùng một tù nhân.

- Phải. - Gã trả lời. - Tôi mơ thấy con chuột đến nơi mà sếp Howell đã nói, thành phố Mouseville ấy. Tôi mơ thấy trẻ em, chúng cười thỏa thích biết bao trước những mánh khóe của nó! Ôi trời! - Gã tự bật cười trước ý tưởng đó, rồi nghiêm trang trở lại. - Tôi mơ thấy hai bé gái tóc vàng có mặt ở đó. Chúng cũng cười đùa nữa. Tôi quàng tay ôm chúng, không có máu từ chân tóc chảy ra và chúng khỏe mạnh. Tất cả chúng tôi xem ông Jingles lăn ống chỉ và chủng tôi cười thỏa thích. Cười đến đau quặn ruột.

- Thế ư? - Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục đến cùng, đơn giản là không thể, không có cách nào khác. Tôi sẽ khóc hoặc gào thét, hoặc có thể tim tôi sẽ vỡ tung vì ân hận và đấy sẽ là hồi kết thúc.

Chúng tôi bước vào văn phòng của tôi. John nhìn quanh một lúc, rồi khuỵu đầu gối quỳ xuống, không đợi phải yêu cầu. Sau lưng gã, Harry đang nhìn tôi bằng đôi mắt u ám. Gương mặt Dean trắng bệch như giấy.

Tôi quỳ xuống cùng với John, nghĩ ngợi về một cuộc đổi ngôi lạ lùng đang hình thành ở đây: sau tất cả những tù nhân tôi đã phải giúp đỡ để họ có thể kết thúc chuyến hành trình, lần này tôi mới là người cần đến một bàn tay. Dẫu sao cảm giác vẫn là như thế.

- Chúng ta cầu nguyện điều gì, thưa sếp? - John hỏi.

- Sức mạnh. - Tôi trả lời mà thậm chí không suy nghĩ. Tôi nhắm mắt và đọc. - Lạy Chúa, xin hãy giúp chúng con hoàn thành những gì chúng con đã bắt đầu, cầu xin Người đón nhận người này, John Coffey - giống như thứ nước uống nhưng đánh vần khác - vào thiên đàng và ban cho anh ta bình an. Cầu xin Người giúp chúng con tiễn anh ta đúng theo cách anh ta xứng đáng và không để xảy ra sơ suất. Amen. - Tôi mở mắt ra, nhìn Dean và Harry. Cả hai có vẻ khá hơn. Có lẽ họ đã có chút khoảnh khắc để kịp thở. Tôi nghĩ là nhờ vào bài cầu nguyện của mình.

Tôi dợm đứng dậy nhưng John đã nắm lấy tay. Gã nhìn tôi với ánh mắt vừa hi vọng vừa rụt rè.

- Tôi nhớ lại một bài cầu nguyện người nào đó đã dạy tôi khi còn nhỏ. - Gã nói. - Ít nhất tôi nghĩ có thể đọc được. Tôi đọc được không?

- Anh cứ đọc đi. - Dean lên tiếng. - Còn nhiều thời gian, John à.

John nhắm mắt, mày cau lại vì tập trung ý tưởng. Tôi chờ đợi nghe loại kinh cầu bây giờ con nằm xuống, hoặc một phiên bản bị cắt xén của bài kinh Lạy Cha nhưng không có cả hai. Trước đó tôi chưa bao giờ nghe gã đọc kinh này và từ đó chưa bao giờ nghe lại, không phải vì những cảm tính hoặc cách biểu hiện có gì bất thường đặc biệt. Giơ tay lên trước đôi mắt đã nhắm lại, John Coffey cầu nguyện: “Chúa Jesus Hài Nhi, hiền lành và hòa nhã, xin hãy cầu nguyện cho con, một đứa trẻ mồ côi. Hãy là sức mạnh của con, hãy làm bạn với con, hãy ở bên con đến khi kết thúc. Amen.” Gã mở mắt, bắt đầu đứng dậy nhưng lại nhìn sát vào tôi.

Tôi quẹt cánh tay qua mắt. Trong lúc lắng nghe gã, tôi nghĩ đến Del, gã cũng muốn cầu nguyện thêm một bài vào giây phút cuối. Marie Thánh Linh, mẹ của Chúa, xin Người cầu nguyện cho những kẻ tội lỗi chúng con vào lúc này, và giây phút đối diện với cái chết. “Xin lỗi John.”

- Không cần phải thế. - Gã đáp lại. Gã siết tay tôi và mỉm cười. Thế rồi, như tôi nghĩ gã sẽ phải làm, gã giúp tôi đứng dậy.