Tháng 4, một buổi tối thứ sáu buồn bã, căn phòng KTX số 302 lúc này chỉ có ba cô gái, không khí trong phòng im ắng.
Trên một bàn học là đống thứ rõ ràng lục được từ thùng rác ra, vỏ hộp sữa chua, khay đựng bánh bằng nhựa, một sấp vỏ kẹo đủ màu được dùng que sắt xiên cố định, chủ nhân đống “rác” này ngạc nhiên lại không phải là Đồng Đồng, mà là cô đại tiểu thư Trình Thông Thông chất từ đầu tới chân bằng hàng hiệu, tay thì bóp cằm, trông có vẻ đăm chiêu lắm.
Nguyễn Tư Âu thì vẫn như mọi khi, ngồi trước máy vi tính, nhưng không phải là lên mạng tham gia vào những cuộc tranh luận trên forum trường mà Trình Thông Thông đánh giá là “trẻ con cãi nhau”, khuôn mặt chăm chú, vừa nhìn màn hình, vừa ghi chép ra vở bên cạnh.
Còn Đồng Đồng thì nằm sấp trên giường, hai cái chân đong đưa trên không, thi thoảng đập vào cái mông tròn đầy không được che kín vì cái quần short vải ngắn cũn, thuộc thể loại cần nghiêm túc nghiên cứu xem nó có phải là quần lót không, áo hai giây cổ rộng hoác, chẳng cần quá cố gắng để nhìn trọn làn da trơn mượt của bầu ngực tròn đầy, đang lật xem cuốn tạp chí màu sắc.
Không có Đường Vũ vì cô về tổ ấm của mình cùng Tô Xán rồi, Trình Thông Thông không muốn về nhà, hai cô gái còn lại cuối tuần không có chỗ để đi.
Đột nhiên có tiếng hét nhỏ phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Trình Thông Thông tỉnh lại từ trầm tư, thở dài: - Tiểu nha đầu, lại chuyện gì nữa đây?
Vì Đồng Đồng thấp bé nhẹ cân nhất phòng nên Trình Thông Thông hay gọi là “tiểu nha đầu”, nhưng hôm nay Đồng Đồng không trả đũa như mọi khi mà ngồi bật dậy, hậm hực chỉ tờ báo: - Phóng viên bây giờ còn lương tâm nữa không, viết báo chỉ còn thu hút chú ý thôi à?
Trình Thông Thông ngồi nãy giờ không có được ý tưởng gì, đứng dậy làm mấy động tác thể dục. Nguyễn Tư Âu không quay đầu lại, nhưng cũng đợi Đồng Đồng nói tiếp.
- Bài báo này này, nói cha Trần Linh San bỏ tiền ra để mua vai diễn cho cô ấy, thật là hồ đồ. Cũng không phải là Đồng Đồng hâm mộ Trần Linh San, mới đầu xem phim xong bị ảnh hưởng cảm xúc trong phim thì còn có một chút, bây giờ thời gian qua gần một năm, dư âm bộ phim đã trôi đi rất xa, cô còn chú ý tới Trần Linh San vì mối quan hệ kỳ quái với Tô Xán và Đường Vũ thôi.
Trình Thông Thông đi tới cầm tờ tạp chí lên, vừa đọc vừa hỏi: - Cậu nghĩ thế nào?
- Còn thế nào, rõ ràng người này ghét Trần Linh San nên cố ý đặt điều bôi nhọ thôi. Bài báo nói bộ phim này có kinh phí ít ỏi 15 triệu, nên khi cha Trần Linh San bỏ ra 5 triệu, đạo diễn lập tức gật đầu cho cô ấy một vai, gạt bỏ diễn viên chọn trước đó. Quá vô lý, thứ nhất đâu ai nghĩ bộ phim này sẽ thành công, có điên bỏ chừng đó tiền mua vai diễn của bộ phim mà tác giả tiểu thuyết cũng không để ý. Thứ hai bằng số tiền đó đủ mua vai chính rồi, sao Trần Linh San đóng vai phụ? Mà diễn cùng toàn là diễn viên mới nữa chứ, thế thì có ý nghĩa gì? Chẳng thà dùng số tiền này mua vai diễn nha hoàn cho diễn viên nổi tiếng nào đó còn gây chú ý hơn. Không có lương tâm báo chí gì cả. Đồng Đồng nói một hơi dài, rất là bất bình:
- Ừm. Trình Thông Thông xem nốt bài báo không quá dài, ném cuốn tạp chí lại cho Đồng Đồng: - Ngược lại, đây là bài báo tuyên truyền cho Trần Linh San đấy.
- Tuyên truyền thế nào? Nguyễn Tư Âu cũng không kìm được quay sang hỏi.
Đồng Đồng không hiểu gì cả, mặt đờ ngốc nghếch đáng yêu.
- Ôi, mấy cô nương ngây thơ ơi, tạo scandal gây tranh cãi là thủ pháp thường dùng của giới giải trí đấy. Trình Thông Thông thở dài giải thích: - Thế này nhé, bài viết này quá nhiều sơ hở, để một tiểu nha đầu như Đồng Đồng cũng dễ dàng phản bác be bét, rõ ràng là thông tin bịa đặt không thể đả kích Trần Linh San được. Còn nữa Trần Linh San cả năm rồi có đóng phim hay xuất hiện gì nữa đâu, dần phai nhạt khỏi tầm mắt công chúng rồi, bài viết này đâu có ý nghĩa, nếu thực sự muốn bôi nhọ Trần Linh San thì để mấy năm nữa thi cô ấy nổi tiếng, đang được dư luận chú ý sẽ hiệu quả hơn nhiều. Bài viết này chỉ được cái khơi lên bất mãn của người hâm mộ, để bọn họ thấy Trần Linh San là người bị hại, qua đó ủng hộ cô ấy hơn thôi, cách thức tuyên truyền dùng nát ra của giới giải trí, nhưng luôn hiệu quả.
- Thông Thông nói đúng, lúc nãy mình nghe thôi đã thấy bất mãn thay cho Trần Linh San rồi. Nguyễn Tư Âu gật đầu: - Bài báo này giúp Trần Linh San có thêm sự ủng hộ.
Đồng Đồng chưa phục: - Cậu cũng nói rồi, hiện giờ Trần Linh San không đóng phim, không ai chú ý tới nữa, vậy họ viết bài này làm gì.
- Ngốc! Trình Thông Thông khẽ gõ lên trán Đồng Đồng: - Để gây chú ý chứ sao, chứng tỏ cô ấy đã tìm được người chống lưng, sắp chính thức bước vào giới giải trí rồi, đợi đấy mà xem, có thể vài ngày nữa họ sẽ đưa tin cô ấy tham gia bộ phim nào đó, thế là phim chưa chiếu đã được quảng cáo miễn phí rồi.
Trần Linh San chính thức bước vào giới giải trí? Vậy là cô ấy không hiểu lời Đường Vũ nói hôm đó, hay hiểu nhưng quyết định lối đi cho mình? Đồng Đồng hơi thất thần một chút, dù thế nào có lẽ chuyện Trần Linh San và Tô Xán tới đây là thực sự kết thúc, cô hơi buồn, hôm đó nhìn Trần Linh San khóc vô cùng tội nghiệp.
- Mà người chống lưng là sao? Ý cậu nói là một loại quy tắc ngầm người ta hay nói à? Đồng Đồng thắc mắc, nếu đúng vậy thì cô thật tiếc cho Trần Linh San:
- Không hoàn toàn như vậy, người chống lưng ở đây có thể là công ty quản lý. Đừng xem mấy cái tin đồn linh tinh rồi nghĩ lúc nào cũng là chuyện quy tắc ngầm nọ kia, chuyện đó rõ ràng là có, nhưng nó đầy rẫy ngoài xã hội, người vì muốn thăng chắc tăng lương, rồi nữ sinh vì muốn có điểm tốt, qua được kỳ thi, xã hội vật chất bây giờ nó xảy ra hàng ngày, ngành nghề nào cũng đầy rẫy ra, trường học, bệnh viện rồi quan trường, đâu cũng có hết. Trình Thông Thông gần đây tính cách trầm hơn, thích suy nghĩ lý luận hơn trước kia: - Người ta chú ý tới giới giải trí hơn chẳng qua ở đó nhiều người nổi tiếng thôi, tất nhiên cô gái trong giới giải trí xinh đẹp hơn, và những người thích ánh đèn sân khấu phần đông là phù phiếm hơn. So với cái gọi là quy tắc ngầm của giới giải trí, thì sự giả dối trong giới này ghê gớm hơn nhiều, các cậu sẽ chẳng bao giờ biết cái gì là thật, cái gì là giả, tình bạn, tình yêu, thậm chí là cả hôn nhân cũng có thể là giả nốt. Nên đừng tìm hiểu về nó, hãy nhìn bề ngoài lộng lẫy của nó là đủ rồi, giải trí mà, đừng nghĩ nhiều.
Những lời này của Trình Thông Thông nghe rất có lý, Nguyễn Tư Âu không để ý nữa, tiếp tục quay sang vùi đầu vào đống bài vở còn dang dở của mình. Chỉ có Đồng Đồng cô gái đa sầu đa cảm vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, một lúc sau lại như lên cơn động kinh, quay sang hỏi: - Thông Thông, sao cậu biết nhiều chuyện giới giải trí thế.
Trình Thông đã quay về giường nằm, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, đáp: - Cha mình trước kia có cặp với một cô diễn viên, bây giờ thì cô ta tới nhà mình ở rồi, cô ta rất nhiệt tình lấy lòng mình. Buồn cười cô ta chỉ hơn mình bảy tám tuổi, chưa tới ba mươi mà xưng dì với mình ngọt không …
Đồng Đồng khẽ đánh miệng mình mấy cái vì tội lắm mồm, thầm trách cha Trình Thông Thông thật quá đáng, mẹ Trình Thông Thông mất còn chưa tròn 100 ngày đã dẫn người khác về nhà rồi, thảo nảo Trình Thông Thông cuối tuần cũng không muốn về nhà. Có điều chuyện nhà người khác, chẳng ai có thể nói vào.
Phòng 302 lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.