Đồng Đồng có thói quen uống một hộp sữa chua nước vào buổi tối trước khi đi ngủ, theo lý luận của cô thì gần nửa đêm là thời điểm hàm lượng canxi trong cơ thể thấp nhất, nên uống sữa chua lúc này sẽ hiệu quả nhất vì các yếu tố ảnh hưởng tới sự hấp thụ canxi sẽ ít hơn.
Nha đầu đáng thương này vẫn còn nuôi tham vọng cao lên, vốn Đồng Đồng cao sấp xỉ 1m62 chẳng thấp so với nữ giới, nhưng lại bị ném vào cái phòng Đường Vũ 1m68, Trình Thông Thông 1m69, quá đáng nhất là Nguyễn Tư Âu 1m72, toàn chiều cao của người mẫu, thế là Đồng Đồng thành quả bí lùn, đến mức bị gọi là “tiểu nha đầu”.
Theo như cách nói của Đồng Đồng, dưới 25 tuổi vẫn có thể cao lên được.
Lấy lọ sữa chua để trong tủ lạnh mini, Đồng Đồng vừa mở nắp tu được một nửa thì nghe thấy Trình Thông Thông đột nhiên than:
- Mấy năm rồi mình chưa ngủ với nam nhân.
Thế là nửa lọ sữa chua vừa vào miệng Đồng Đồng liền phun ra ngoài, hơn nữa còn phun ra bằng lỗ mũi.
- Khụ, khụ, khụ …
Đồng Đồng một tay vịn vào tường, một tay vỗ ngực, ho tới chảy cả nước mắt nước mũi.
Nguyễn Tư Âu hoảng hốt rời bàn học, ra vuốt lưng cho Đồng Đồng, lo lắng hỏi:
- Làm sao!?
Trình Thông Thông vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lấy ra một cái khăn mặt đưa cho Đồng Đồng, mất tới mười phút Đồng Đồng mới thở bình thường lại, nhưng nước mắt bên khóe mắt vẫn cứ chảy ra.
- Đúng là tiểu nha đầu, đến uống sữa thôi mà cũng bị sặc nữa.
Trình Thông Thông vẫn vỗ lưng cho Đồng Đồng, trêu:
- Còn nói mình nữa, tại ai?
Đồng Đồng lau khóe mắt:
- Tự nhiên cậu nói cái gì mà mấy năm chưa ngủ với ai, mình chưa chết sặc là may đấy!
- Này Thông Thông, con gái ăn nói giữ ý một chút đi chứ.
Nguyễn Tư Âu biết nguồn cơn cũng nhíu mày trách:
- Có gì nghiêm trọng đâu, lại chẳng phải chuyện gì xấu.
Trình Thông Thông xì một cái:
- Hai cậu cũng đều từng có bạn trai rồi, có phải tiểu cô nương ngây thơ đâu mà ngại.
- Bọn này còn chưa làm chuyện đó.
Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu cùng đồng thanh, lắm lúc không biết phải nói gì với cô bạn này nữa:
Trình Thông Thông há mồm rất khoa trương:
- Chưa? Thế mà trước kia lên mặt với Đường Vũ như thật ấy.
- Lúc đó Đường Vũ rõ ngờ nghệch, ai mà ngờ cô ấy đi sau tới trước chứ, bây giờ có thể truyền đạt kinh ngiệm cho chúng ta được rồi.
Đồng Đồng vào nhà vệ sinh lấy khăn lau nhà ra dọn dẹp chỗ sữa chua phun ra, nửa lọ sữa còn lại cũng không uống nữa, bao biện:
Nguyễn Tư Âu ngồi xuống ghế, mày nhíu lại như gặp phải bài tập nan giải:
- Thật là kỳ, rõ ràng phòng chúng ta xinh đẹp có tiếng trong trường, vậy mà cuối cùng lại chỉ Đường Vũ có bạn trai, nha đầu đó cứ cuối tuần lại đi hưởng thụ ái tình tưới tắm, mỗi ngày một ướt át quyến rũ, còn ba chúng ta chết khô nơi này, chẳng biết còn héo hắt tới bao giờ nữa.
Đồng Đồng ngừng tay suy nghĩ, sự thực là vậy, bỏ đi Đường Vũ, ba người bọn họ đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ một sức hút khác nhau, người theo đuổi cũng không phải ít, rốt cuộc là thế này, cuối tuần không có chỗ nào mà đi, làm Trình Thông Thông lên cơn “thèm” nam nhân.
- Vì sao chứ?
Đồng Đồng ưỡn vũ khí giết người của mình lên, giọng rất là hoang mang:
- Còn vì sao nữa?
Trình Thông Thông ném gối xuống giường, có phần ấm ức:
- Chúng ta không còn cô gái ngây thơ chỉ nghĩ tới ái tình lãng mạn nữa, mà dần có tiêu chuẩn chọn bạn đời một cách hiện thực rồi, vậy mà cái tên đó suốt ngày quanh quẩn bên cạnh, thi thoảng vô duyên vô cớ làm mấy chuyện lấy lòng chúng ta, khiến chúng ta cảm động, chúng ta còn để ý tới ai được …
Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng cùng sực tỉnh, Trình Thông Thông nói đúng rồi, nữ nhân luôn đem nam nhân trong lòng mình ra so sánh. Tên đó thì còn là ai được, một tỷ phú thì tất nhiên có sức hút lớn, nhưng một tỷ phú sẵn sàng vì chuyện tranh cãi nhỏ nhặt của mấy nữ sinh mà ra sân tennis reo hò cổ vũ, lại luôn vui vẻ chịu đựng bọn họ bắt nạt lúc trái tính trái nết thì không ai làm được hết, ấn tượng mạnh sẽ qua nhanh chỉ có những chuyện nhỏ nhặt luôn dễ đi sâu vào trong lòng các cô gái.
Vì kẻ đó mà Đồng Đồng với Nguyễn Tư Âu có lần rung động, nhưng rốt cuộc vì không có kết quả gì, vì đem so ra thực làm người ta thất vọng, như con mèo được ăn cá thịt ngon lành rồi, làm sao nuốt nổi cơm rau nữa?
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Đồng Đồng ngơ ngác hỏi:
- Phải xẻo một trận, bắt cậu ta đưa tới nhà hàng cao cấp nhất thành phố.
Nguyễn Tư Âu nghiến răng nghiến lợi nói:
Đồng Đồng như sống lại, giơ tay hưởng ứng:
- Còn gọi món đắt nhất, rượu lâu năm nhất, ăn cho thật đã đời luôn.
Trình Thông Thông ngán ngẩm nhìn Đồng Đồng rồi lại nhìn Nguyễn Tư Âu, sau đó cả người ngã xuống gối như cấy chuối bị chặt ngang thân, miệng lẩm bẩm:
- Hết rồi, cái phòng này thế là hết rồi, cả đám ở giá với nhau tới già thôi.
………..
Có lẽ trong ký ức mỗi người đều có một cô gái váy trắng tung bay làm người ta không sao quên được.
Có lẽ cô gái đó mỗi ngày ta lên xe bus tới trường học nhìn thấy trong làn sương sớm buổi sáng. Hoặc là thời đại học ở KTX đối diện luôn thấy bóng hình cúi người lấy nước nóng vào phích. Cũng có thể ở buổi hội diễn văn nghệ nào đó, trên sân khấu huyên náo đèn màu chói mắt, chỉ có cô gái hiện ra trong mắt bạn. Trên tàu điện ngầm đi làm, nhìn thấy người luôn chỉ cách mình một tâm kính. Đang cục cằn vì ngày này qua điền những tư liệu khô khan cái nào cũng như cái nào cho khách hàng, ngẩng đầu lên thấy bóng lưng vô cùng dưỡng mắt bỏ đi vì thái độ không tốt của mình.
Cùng trên một cái xe bus mang theo sự mỹ hảo của thiếu niên khi khẩn trương hưng phấn nhìn trộm cô gái. Bóng hình xinh đẹp cúi người rút nút phích cho nước nóng vào dưới KTX đại học, giống như bức tượng điêu khắc dừng lại ký ức con người, sáng tối rõ ràng. Khi đã đi làm thì chỉ kịp chép miệng rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Rồi cho dù nhiều năm sau trưởng thành, rồi thành gia lập nghiệp, thậm chí bận rộn kiếm tiền nuôi con, lật lại ký ức vẫn thấy lòng rung động nho nhỏ.
Với tuyệt đại đa số mọi người cô gái đó chỉ là hình bóng trong ký ức, còn cô gái đó của Tô Xán lúc này đây ở bên cạnh y, cùng y chia sẻ những kỷ niệm mỹ hảo.
Bãi Ngoại Than bên sông Hoàng Phố có món rất nhiều loại bánh bột lọc rất ngon, lâu lắm rồi từ hồi đi cùng Dustin chưa tới đó ăn, buổi tối thứ sau Tô Xán đợi Đường Vũ từ lớp học muộn hơn bảy giờ mới tan đi ra, nhận lấy túi sách trong tay cô, bắt xe bus tới bên sông Hoàng Phố, nơi này cách ngôi nhả nhỏ bọn họ không xa, khoác tay nhau đi dưới màn đêm bao la, cùng ánh trăng treo trên đầu, hưởng thụ gió bên sông lồng lộng thổi tới.
- Tối qua mẹ em tới trường thăm em đấy.
Đi mỏi chân rồi ngồi xuống một cái quán nhỏ, mới gọi thức ăn, còn chưa được miếng nào vào mồm thì Đường Vũ đã ném ra một cái tin bất ngờ, Tô Xán hỏi:
- Mẹ em đi công tác tiện đường ghé qua à?
- Ừ, mẹ còn nhắc tới chúng ta nữa.
Tô Xán gãi đầu, lâu rồi y chưa tới bái phỏng cha mẹ vợ tương lai, có điều không phải lỗi tại y, Tô Xán biết cha mẹ Đường Vũ chưa muốn “gả” con mình đi sớm như vậy, dù quan hệ hai bọn họ nhưng cha mẹ hai nhà chưa chính thức gặp nhau. Nếu không ngày tết nhất, Đường Vũ không phải tới nhà Tô Xán chơi nữa, mà phải làm một số trách nhiệm của con dâu tương lai rồi. Tương ứng, Tô Xán không thể quá siêng năng chạy qua nhà Đường Vũ, thế nên lúc mới đầu quan hệ hai người còn chưa được cha mẹ Đường Vũ tán đồng thì y luôn tìm cách chạy sang nhà Đường Vũ, bây giờ ngược lại ít qua đó không phải vì ăn no xong rồi quẹt mỏ:
- Mẹ em nói gì?
Đôi mắt dài xinh đẹp của Đường Vũ cong lên:
- Em nói với mẹ sau này có thể em ở lại Facebook TQ làm việc, mẹ nói làm cho tốt.
Tô Xán thở phào, dưới ánh mắt khinh bỉ mà đau lòng của nam sinh bàn bên, Tô Xán đặt tay lên đùi Đường Vũ, cười nói:
- Chúng ta làm tốt hơn mẹ em tưởng tượng.