Đặc Công Tà Phi

Chương 152: Tiêu Dao Môn chủ

Đôi mắt Vô Ngân công tử tràn ngập thanh nhã, hơi nhếch đôi môi mỏng nở

nụ cười phiêu dật nói: "Phiên Vũ Hoa -- do mười cánh hoa hình cung màu

trắng tinh khiết tạo tạo thành, mười cánh cánh hoa hình cung luôn nhảy

múa nhẹ nhàng, cho dù không có gió tình cũng thế, cực kỳ vui tai vui

mắt."

Con ngươi anh tuấn ma mị lưu chuyển, trên bờ môi xinh đẹp của Hiên Viên

Diễm nhiễm ý cười, mở miệng tiếp lời: " Chỉ là dọc theo cánh hoa mọc đầy gai độc giống như châm nhỏ, một khi ngón tay chạm lên cánh hoa màu

trắng, gai độc mọc dọc theo cánh hoa sẽ bay ra làm người bị thương,

người trúng gai độc nhẹ thì miệng phun máu đen, nặng thì mất mạng tại

chỗ."

"Như lúc trước ngươi đã nói, chủ nhân của Phiên Vũ Hoa xác thực ẩn nấp

ở. . . Long Diệu Hoàng triều, một vị trí không muốn người ta biết." Đôi

mắt đen của Vô Ngân công tử nhìn lướt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang

nghiêng đầu lắng nghe, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Chủ nhân của Phiên Vũ Hoa chính là Môn chủ Tiêu Dao Môn."

"So với cái gì kia Tây Thần Quốc Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn, Bắc Dực quốc Âm Dương Môn. . ." Ngón tay quấn quấn vài sợi tóc

đang lung lay, đôi môi đỏ mọng ma dã của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười

cười nói: "Tiêu Dao Môn bên trong Long Diệu Hoàng triều chúng ta nghe

ngược lại có vẻ lọt tai hơn nhiều."

"Long Diệu Hoàng triều Tiêu Dao Môn, xác thực nếu so với Tây Thần Quốc

Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn cùng với Bắc Dực quốc Âm

Dương Môn, tên nghe có vẻ lọt tai hơn nhiều. Chỉ là người của Tiêu Dao

Môn am hiểu tuyệt học(học vấn bị thất truyền), so với tam đại môn phái

kia lại thần bí khó lường hơn nha."

Bỗng nhiêu Vô Ngân công tử che giấu ý cười trong đôi mắt đen, đôi mày

thanh tú chau lên nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Trong

Tuyết Ảnh các chúng ta có một bản tài liệu về giang hồ, trên tài liệu

ghi về bản lĩnh của các đại môn phái trên giang hồ, hoặc nhiều hoặc ít

đều được ghi lại một chút. Ngay cả này Linh Cung làm người đời kinh sợ

như thần trên tài liệu về gian hồ của Tuyết Ảnh các cũng có ghi lại về

linh lực làm người ta kinh sợ, nhưng duy chỉ Tiêu Dao Môn thần bí ở Long Diệu Hoàng triều, trên tài liệu về giang hồ của Tuyết Ảnh các, đối với

tuyệt học của Tiêu Dao Môn, chỉ ghi lại chín chữ vô cùng đơn giản."

Bỏ ngón tay ra khỏi mái tóc, cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo

nhìn về phía Vô Ngân công tử nói: "Ghi lại chín chữ vô cùng đơn giản nào đây?"

Vô Ngân công tử hơi nâng đầu, môi mỏng phác họa hình cung ý vị sâu xa

nói: "Chín chữ thật đơn giản đó chính là -- uy lực nan trắc thủy châu ám khí(ám khí giọt nước có sức mạnh khó lường)."

"Uy lực nan trắc thủy châu ám khí?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nháy nháy

mắt ngọc nhìn về phía Vô Ngân công tử, môi đỏ mọng cong lên hỏi "Ý của

ngươi là. . . người của Tiêu Dao Môn am hiểu sử dụng ám khí, nhưng ám

khí ma bọn hắn phát ra uy lực đến tột cùng lớn bao nhiêu là một bí ẩn

làm ngươi không cách nào mở ra được."

"Việc này nói đến rất dài dòng rồi." Ngón tay vén lọn tóc theo gió phất

phơ bên dưới quai hàm, Vô Ngân công tử mở miệng chậm rãi nói: "Tây Thần

Quốc Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn cùng với Bắc Dực quốc

Âm Dương Môn, mỗi lần có môn đồ hiện thân ở trong chốn giang hồ thì nhất định sẽ có sự kiện máu tanh lấy mạng câu hồn diễn ra. Nhưng duy chỉ

Long Diệu Hoàng triều Tiêu Dao Môn, mỗi lần có môn đồ hiện thân ở trong

chốn giang hồ thì mọi hành động đều cực kỳ cổ quái.

" Từ đĩa sứ Thanh Hoa trong đĩa bốc lên khối bánh ngọt điểm bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống, Vô Ngân công tử mở miệng tiếp tục chậm rãi nói:

"Bọn họ hình như cũng không lấy mạng câu hồn, chỉ là tới vô ảnh đi vô

tung trộm lấy dược hoàn trân quý do trưởng môn các môn phái lớn thu thập và cất giữ, hơn nữa sau khi trộm lấy dược hoàn trân quý do trưởng môn

các môn phái lớn thu thập và cất giữ bọn họ còn căn cứ vào danh tiếng

của các trưởng môn mà để cho họ vài thứ đồ tốt, rồi lại có thể lấy danh

kiếm tuyệt thế, hoặc là đàn tranh cổ có giá trị xa xỉ ra bồi thường."

Duỗi ngón tay bóp lấy một khối bánh ngọt từ trong đĩa sứ Thanh Hoa bỏ

vào miệng cắn nhẹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiên đầu, xen vào nói: "Hẳn là Môn chủ Tiêu Dao Môn này thích thu thập dược hoàn đến nghiện

rồi mới làm ra hành động khiến người ta khó hiểu như thế, làm cho các

trưởng môn không biết rốt cuộc là nên tức giận hay là nên vui sướng?"

Đôi mắt đen của Vô Ngân công tử hiện lên ý cười tao nhã, không trả lời

nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà là nói tiếp lời mình nói lúc

trước:”Thiên hạ đệ nhất trang, chính là sơn trang do minh chủ võ lâm lập lên, bên trong có thể nói là tụ tập hàng vạn cao thủ. Mà thiên hạ đệ

nhất trang đề phòng sâm nghiêm vô cùng, lúc người của Tiêu Dao môn vào

trong trộm thuốc để lại bức tranh bồi thường, chỉ duy nhất lần đó bị

phát hiện tung tích một lần.

Giọng nói của Vô Ngân công tử hơi dừng lại, mắt đen chợt nhanh chóng

nhìn lướt qua Hiên Viên Diễm đang lười biếng dựa lưng vào ghế tre màu

xanh lá cây giống như đang vểnh tai nghiêm túc lắng nghe mình nói, lúc

này mới tiếp tục mở môi mỏng.

“Nhưng khi mấy vạn cao thủ thiên hạ đệ nhất trang bao vây cản ba gã che

mặt của Tiêu Dao môn, một tên môn đồ của Tiêu Dao môn trong đó móc ra

một chiếc hộp màu bạc có kích cỡ tương đương quả trứng gà từ trong ngực, khi chiếc hộp vửa mở ra, mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang cảm giác trước mắt là tia ánh sáng trắng chói mắt, tiếp đó bọn họ lập tức

té nằm trên mặt đất.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm bánh ngọt thơm ngào ngạt giữa hai ngón tay

nhét đưa vào miệng, mắt ngọc nháy liền mấy cái nói:”Không phải mấy vạn

cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang cửa đều bị mất mạng chứ?”

“Không, bọn họ không có bị mất mạng, chỉ là toàn bộ lọt vào trạng thái

hôn mê. Đợi sau khi ba gã trộm thuốc của Tiêu Dao môn rời đi không lâu,

mấy vạn cao thủ liền lục tục tỉnh táo lại.

Vô Ngân công tử lắc đầu, xoay nhẹ chiếc bánh ngọt đã cắn một nửa trong

tay, sau mở miệng nói:”Mà bọn họ lại bình yên vô sự tỉnh lại mà căn bản

cũng không biết tại sao mình té xỉu ly kỳ như vậy, điều duy nhất bọn họ

biết chính là trên ót mỗi người bọn hắn đều một giọt nước nhỏ trong

suốt.”

“ý của ngươi là…” Nghe được Vô Ngân công tử lời nói, Phượng lông mày cao gầy nâng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan không khỏi mang theo bọc

bôi kinh ngạc biểu tình nói:”một chiếc hộp màu bạc có kích cỡ tương

đương quả trứng gà, bên trong lại bắn ra mấy bạn giọt nước nhỏ trong

suốt. Mà mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhát trang chính là bị một giọt nước nhỏ trong suốt dính trên ót làm cho ứng phó không kịp toàn thể bị

choáng váng hả?”

“Bởi vì môn đồ Tiêu Dao môn căn bản không muốn đả thương người khác cho

nên lực độ bắn ra giọt nước nhỏ trong suốt từ tronghộp bạc chỉ làm mấy

vạn cao thủ của đệ nhất trang hôn mê mà thôi.” Vô Ngân công tử nói xong, cầm vốn là nửa khối bánh ngọt đang xoay nhẹ trong tay đưa vào miệng.

Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đan vào nhau, mắt ngọc híp

lại, nói:”Ngụ ý là ngươi cho rằng nếu môn đồ Tiêu Dao môn là người độc

ác, như vậy kích cỡ tương đương quả trứng gà sẽ bắn ra vạn giọt nước nhỏ trong duốt có thể có uy lực mạnh hơn làm cho người ta kinh hãi.”

“Cái này sao, ta cũng chỉ là suy đoán vậy mà thôi. Hiên Viên Diễm, sự

kiện mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang bị môn đồ Tiêu Dao môn,

bắn ra giọt nước nhỏ trong suốt làm toàn bộ bị choáng váng oanh động như vậy, chắc hẳn ngươi cũng có nghe qua?”

Mắt đen hiện lên ý cười,Vô Ngân công tử chợt nhìn về phía Hiên Viên

Diễm, từ trong đĩa sứ Thanh Hoa lấy một khối bánh ngọt đưa cho Hiên Viên Diễm, môi mỏng ưu nhã nhất nhếch lên nói:”Ngươi cảm thấy…môn đồ Tiêu

Dao môn ngày đó kích cỡ tương đương quả trứng gà bắn ra vạn giọt nước

nhỏ trong suốt có cất dấu uy lực kinh người hay không đây?”

Hiên Viên Diễm đưa tay nhận lấy bánh ngọt từ Vô Ngân công tử, dung nhan

tà mị, khẽ cắn bánh ngọt, sau đó đôi mắt anh tuấn xinh đẹp mang theo ý

cười nhìn đôi mắt đen của Vô Ngân công tử:”Quả thật là cất dấu uy lực

kinh người! NHưng nếu môn đồ Tiêu Dao môn gặp phải là người hành hung

làm ác, như vậy uy lực lớn nhất của giọt nước nhỏ trong suốt trong hộp

bạc có thể đem thân thể người hành hung làm ác phá thành mảnh nhỏ trong

nháy mắt.”

“Diễm, sao chàng lại biết rõ về uy lực của ám khí giọt nước của Tiêu Dao môn như thế, chẳng lẽ chàng đã từng giao thủ cùng bọn họ sao?” Thượng

Quan Ngưng Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn Hiên Viên Diễm, lắc lắc cánh tay

đang bắt chéo nói.” Bất quá lại nói, Tiêu Dao môn này sử dụng ám khí

giọt nước, có uy lực hình như cùng Huyết Tù Bà cùng cấp bậc nha. Nếu sau này gặp bọn họ,ta ngược lại rất có hứng thú tỷ thí với bọn họ một

chút.”

Khóe môi Hiên Viên Diễm tà mị nâng lên, giơ tay ôn nhu vén vài tóc bay

múa theo gió trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng dịu dàng như nước mỉm cười nói:”Bọn họ sẽ tỷ thí với nàng.”

“Đúng vậy, bọn họ sẽ không tỷ thí với ngươi.” Nghe được lời nói của Hiên Viên Diễm, ý nghĩ trong lòng Vô Ngân công tử đã xác nhân, lúc này mới

gật đầu một cái mở miệng thay Hiên Viên Diễm bổ sung.

“Không nói đến ám khí giọt nước của Tiêu dao môn đồ địch nổi uy lực

Huyết Tỳ Bà của ngươi hay không. Cho dù có thể địch nổi, bọn họ cũng

tuyệt đối không dám móc hộp bạc ám khí ra trước mặt ngươi. Bởi vì Môn

chủ Tiêu Dao môn…cực kỳ yêu mến phu nhân, vô lễ với phu nhân, cái thiên

đại tội danh này, bọn họ tuyệt đối không đảm đương nổi nha.”

“Khụ…Cái gì?? Tiêu Dao môn chủ cực kỳ yêu mến phu nhân?” Nghe được lời

nói hài hước của Vô Ngân công tử, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đâm đâm vào đầu vai của Hiên Viên DIễm, hai mắt không khỏi trợn

lên:”Nói hồi lâu, vị môn chủ Tiêu Dao môn thần bí bên trong Long Diệu

Hoàng triều thì ra chính là vị lão nhân gia gần ngay trước mắt này!”

“Cái gì, lão nhân gia?” Khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật, ôn nhu nắm

chặt ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đâm đâm vào đầu vai

mình, khó chịu hơi nghiêng đầu:”Này! Nàng rốt cuộc có từng cẩn thận nhìn qua phu quân của mình không, dõi mắt nhìn toàn thân phu quân của nàng,

rốt cuộc có điểm nào giống lão nhân gia?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng tặng cho Hiên Viên Diễm ánh mắt xem

thường, ngón tay bấm vào lòng bàn tay Hiên Viên Diễm, mân mê môi anh đào kiều mỵ nói:”Sao lại chưa từng nghe chàng nhắc qua Tiêu Dao môn hả?”

Hiên Viên Diễm chớp chớp đôi mắt anh tuấn tà mị, lúc này vẻ mặt vô tội

nói:”Ảo ảnh cung chính là chi nhánh của Tiêu Dao môn nha, trên vách

tường Mật Điện của Ảo Ảnh cung, không phải có khắc giới thiệu chi tiết

về Tiêu Dao môn sao? Ta còn tường rằng nàng đã tiến vào Mật Điện rồi,

không muốn hỏi ta, lúc nàng đi ảo ảnh cung, chỉ bề bộn dạy dỗ tài nghệ

cho bọn người Ảo Ảnh, ngay cả cửa chính của Mật Điện Ảo Ảnh cung mật

điện cũng không bước qua nha.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hếch môi đỏ mọng lên, lần nữa im lặng liếc mắt

nhìn Hiên Viên Diễm nói:”Cả Ảo Ảnh cung lớn như vậy, người nào có thời

gian rỗi rãnh đi nghiên cứu từng điện phòng nha. Mỗi lần ta lần đến Ảo

Ảnh cung, chỉ đi Võ Điện tập võ cho đám người Ảo Ảnh.”

Dung nhan của Hiên Viên Diễm tràn ngập nụ cười yêu dã, đáp lại Thượng

Quan Ngưng Nguyệt bằng vẻ mặt được rồi, ta sai lầm rồi nói xin lỗi, mắt

đen nhìn về Vô Ngân công tử nói:”Từ lúc nào đoán ngươi đượcta là Môn chủ Tiêu Dao môn thần bí?”