Vô Ngân công tử cười ôn nhu nói: "Lần đầu tiên người của Tiêu Dao Môn
giao thiệp với giang hồ là hai mươi năm trước, bọn họ trộm linh đan diệu dược, tới vô ảnh đi vô tung, mà mẫu phi của ngươi cũng bị phát bệnh
cùng năm đó."
"Nói cách khác. . ." Khóe miệng Hiên Viên Diễm nhếch lên tạo thành một
đường cong tà mị, cười nói: "Ngay từ đầu ngươi đã hoài nghi, các môn
phái bị lấy trộm thuốc quý, có liên quan tới ta sao?"
Vô Ngân công tử rũ mắt xuống, lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, thanh
âm như tiếng suối chảy vô cùng dễ nghe: "Dù sao cũng chỉ là trùng hợp
thôi, còn về việc ngươi có phải Môn Chủ thần bí của Tiêu Dao Môn hay
không, ta vẫn không dám chắc."
"Thế nên. . ." Hiên Viên Diễm vuốt ve lòng bàn tay, ánh nến chiếu lên
dung nhan như họa, dღđ☆L%☆qღđ mở miệng nói tiếp: "Ngươi đặc biệt giảng
giải sự tích Tiêu Dao Môn trộm thuốc, để xem ta phản ứng thế nào?"
"Ta tin tưởng hiện giờ Hiên Viên Diễm. . . Đã xem Vô Ngân là bạn tri
kỷ." Vô Ngân công tử cười nhìn về phía Hiên Viên Diễm, nụ cười thanh nhã tuyệt luân, giống như làm trời đêm ấm áp hẳn lên: "Mà với tác phong của Hiên Viên Diễm, nếu đã coi một người là bạn tri kỷ, nhất định sẽ thành
thật với người đó."
"Ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu. Vì không làm tổn thương trái tim nhỏ
bé yếu ớt của Vô Ngân công tử. . ." Hiên Viên Diễm vén mấy sợi tóc mai
bên má bị gió thổi loạn, hài hước nói: "Cho nên Hiên Viên Diễm nhất định phải thành thật với bạn tri kỷ, ta chính là Môn Chủ Tiêu Dao Môn."
Đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo quanh hai người, hai tay đặt hai
bên vai, hơi nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Romain Rolland đã nói – trên
thế giới này ai từng gặp được bạn tương giao, đạt đến tri kỷ, là đã nếm
được niềm sung sướng nhất của nhân gian. Chúc mừng các ngươi, các ngươi
đã nếm được rồi."
Khụ. . . Romain Rolland, sao cái tên này nghe kỳ quái quá?
Hai người vốn nhìn nhau cười, nghe được những lời này khóe miệng liền co quắp, cùng nhìn sang Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dღđ☆&L☆qღđ mở miệng
đồng thanh hỏi: "Romain Rolland là ai, sao ta chưa từng nghe thấy tên
người này trong giang hồ?"
Đương nhiên hai ngươi chưa từng nghe cái tên này, nghe thấy rồi mới quái lạ chứ hả? Ông ta sinh năm 1866, là một nhà văn lớn người Pháp.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nén cười trong lòng, chậm rãi nâng tay lên,
ngạo nghễ vén mấy sợi tóc mai, hả hê nói: "Romain Rolland nói – hiện tại trên đời này, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không ai biết ông
ta."
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử chớp chớp mắt, đồng thời giơ tay gãi
đầu, thầm nhủ: chẳng lẽ. . . vị Romain Rolland này là một cao nhân ẩn cư nơi thâm sơn? Chẳng lẽ. . . bản lĩnh cổ quái của Nguyệt nhi, là do vị
cao nhân này truyền thụ?
"Được rồi! Không cần nghiên cứu vị Romain Rolland làm gì. Ta dám bảo
đảm, dù các ngươi có nghĩ nát óc, cũng không thể biết thân phận thật của ông ta đâu."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hì hì, chỉ tay vào một chỗ trên phương
thuốc, mở đôi môi đỏ mọng nói: "Trở lại chuyện chính đi, bây giờ ngươi
hãy nói cho ta biết Kim Đường Ngàn Cánh."
Cái trán Hiên Viên Diễm hiện lên ba vạch đen, khóe mắt hơi giật giật
nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái, mới mở miệng nói: “Kim Đường Ngàn Cánh – loài hoa sinh trưởng trong nước, thuộc họ hải đường nhưng cánh
hoa màu vàng. Nó có 1000 cánh hoa, những cánh hải đường có màu sắc đậm
nhạt khác nhau, càng gần nhụy hoa màu vàng càng đậm.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt rút tay về, chuyển mắt nhìn Hiên Viên Diễm nói: “Như vậy chủ nhân của Kim Đường Ngàn Cánh, là Môn chủ của môn phái
nào?”
“Chủ nhân của nó, là nguyên nhân chính mà Vô Ngân công tử ngăn cản chúng ta.” Hiên Viên Diễm mở miệng, nhìn sang Vô Ngân công tử.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mày, thấy Hiên Viên Diễm không trả lời mình, liền nhìn Vô Ngân công tử nói: “Này! Chủ nhân của Kim Đường Ngàn
Cánh, rốt cuộc là ai?”
Vô Ngân công tử giơ tay xoa bóp huyệt thái dương, mở miệng đáp: “Kim
Đường Ngàn Cánh - - là thánh hoa của Linh Cung. Cho nên chủ nhân của nó
không phải một người, mà là Linh Cung. Nếu các ngươi muốn lấy Kim Đường
Ngàn Cánh, vậy chẳng khác nào phải đối phó với toàn bộ người của Linh
Cung.
Hắn vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm liền chỉ tay vào một chỗ khác trên đơn thuốc, chậm rãi nói.
“Đây là một loại cỏ hai là chồng lên nhau tạo thành hình chữ thập, chỉ
cần khẽ chạm, chúng sẽ tỏa ra mùi hương đặc biệt, mùi hương này không
hại người nhưng nó thu hút các loài kịch độc. Mà chủ nhân của nó, cũng
là Linh Cung, bởi vì nó là thánh cỏ của Linh Cung.” (Cái này bản gốc và
bản convert đều ghi là ** cỏ, quả thực không biết edit sao, thôi cứ hiểu như thế đi)
Nghe hai người giới thiệu xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn nhíu mày, lập tức thả lỏng người, nghịch mấy sợi tóc mai.
Cũng lúc đó, nàng nở nụ cười xinh đẹp nói: “Shakespeare đã nói - mọi
người có thể chi phối vận mệnh của mình, nếu vì nguyên nhân nào đó mà
chúng ta bị lệ thuộc, như vậy không phải là lỗi của số mạng, mà là ở bản thân chúng ta. Linh Cung thì sao, nếu bởi vì bọn họ mạnh hơn, làm ta bỏ cuộc, vậy không phải ta bị Linh Cung đánh bại, mà là bại bởi sự hèn
nhát của chính mình. Mà hai chữ hèn nhát, từ trước tới giờ đều vô duyên
với ta.”
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử lại gãi gãi đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng âm thầm nói: Vị Shakespeare này là
ai, tại sao tên này nghe kỳ quái thế, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nghe thấy có người này trong giang hồ?
Chẳng lẽ.... Vị này cũng giống vị Romain Rolland, đều là cao nhân ẩn cư
nơi thâm sơn cùng cốc, là người truyền thụ bản lĩnh cổ quái cho Nguyệt
Nhi?
“Khụ, cái đó....” Vô Ngân công tử ho nhẹ một tiếng, giật giật khóe miệng nói: “Được rồi! Ta sai rồi, ta thừa nhận vị Shakespeare này nói rất
đúng, là ta quá mức sợ hãi Linh Cung, mà không nhìn nhận năng lực của
hai ngươi. Không nói cái này nữa, thánh hoa thánh cỏ có thể tìm sau,
hiện tại gom đủ năm thứ dược liệu kia trước đã.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, cất phương thuốc vào trong tay áo xong,
khoanh tay nhìn về phía Hiên Viên Diễm nói: “Những cái còn lại, đương
nhiên chúng ta phải khổ cực tìm kiếm. Về phần Giọt Lệ Thảo, không cần
tìm, nhanh nhất là tối nay chậm nhất là sáng sớm mai, sẽ có người đưa
tơi tận tay cho Diễm.”
Hai mắt Hiên Viên Diễm càng thêm mờ mịt, hắn nghiêng đầu nhìn Thượng
Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng hỏi: “Nguyệt Nhi nói như thế là sao?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười, hai cánh môi đỏ mọng như cánh hoa e
ấp hé mở, kể lại mọi chuyện trong rừng cây cho hai người nghe.
“Khó trách ngươi biết Giọt Lệ Thảo ở trên tay Độc Tiên Mông La Yên, thì
ra là Nam Cung Tuyết Y nói cho ngươi.” Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự
thuật, Vô Ngân công tử bừng tỉnh hiểu ra, tay nghịch tóc, cười nhìn Hiên Viên Diễm.
“Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói đúng, sớm nhất là tối nay
chậm nhất là sáng sớm mai, ngươi có thể nhận được Giọt Lệ Thảo. Bởi vì
khi ngươi xuất hiện ở Rừng Đào Ma, cũng có một nhóm người bịt mặt xông
vào, cách thác nước khoảng hai mươi dặm. Nếu ta không đoán sai, thủ lĩnh nhóm người này, là người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhắc tới, NLam
Cung Tuyết Y.”
Nghe hai người nói, Hiên Viên Diễm khoanh tay, hàn ý trong mắt giảm đi,
mở miệng nói: “Vì sao Nam Cung Tuyêt Y phải đưa Giọt Lệ Thảo cho ta? Hơn nữa hắn muốn đưa thì đưa, sao phải mượn tay Độc Tiên Mộng La Yên đưa nó cho ta?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhướng mày thật cao nói:
“Hắn rốt cuộc có ý gì, gặp mặt rồi sẽ biết. Có điều dù hắn có ý gì, chỉ
cần không chọc giân ta là được, nếu không hắn nhất định rất thê thảm.”
Đối với những lời này, Hiên Viên Diễm đồng ý gật đầu, hàn quang trong
mắt hoàn toàn biến mất, lại nở nụ cười nhìn Vô Ngân công tử nói: “Trước
mắt ta có hai thứ cần ngươi bảo quản, chỉ là chúng vô cùng quan trọng,
không biết ngươi có thể dốc toàn lực bảo toàn hay không?”
Trong lòng Vô Ngân biết Hiên Viên Diễm có thâm ý khác, nhưng vẫn dười
dịu dàng nói: “Vậy ngươi lấy ra đi, Vô Ngân sẽ dốc toàn lực trông giữ.”