Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 22: Ánh mắt lạnh lùng

Tôn Bách Niên lẳng lặng đứng cạnh cô. Người đàn ông trời sinh cho khí chất mạnh mẽ lẫn trong ôn hòa, anh đứng bên, tựa như một thành lũy chắn cho Lê Diệp khỏi mọi ánh nhìn sắc nhọn, không để ai có thể xâm hại đến cô.

Điều duy nhất khiến Tôn Bách Niên không thể yên tâm được, chính là ánh mắt quá mức đáng sợ kia. Anh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông âm trầm đứng cách đó không xa.

Cậu hai của nhà họ Doãn, có ai mà không biết, thanh niên ưu tú, với nhà họ Lê thì quan hệ lại càng không hề đơn giản.

Lúc còn tại thế, bà cụ Lê vẫn luôn nhắc đến anh, chỉ tiếc Lê gia không có đứa con đứa cháu nào xuất sắc như anh, tiếc hôn sự giữa anh và Sơ Vũ, suýt chút nữa thì anh đã trở thành cháu rể nhà họ Lê rồi.

Trong phút bất chợt ánh mắt giao nhau, trong mắt đối phương dâng lên luồng khí lạnh. Tôn Bách Niên quay đi, ngoảnh mặt về phía Lê Diệp. Cô vẫn ngồi yên lặng, thân mình gầy gò đượm chút vị tịch liêu.

Tôn Bách Niên vỗ vỗ vai cô, cánh tay rắn chắc tràn đầy sức mạnh có khả năng trấn an người khác.

Lê Diệp ngẩng đầu, thoáng nhìn anh. Tuy không nói chuyện nhưng khóe miệng của cô hơi cong lên, không phải đang cười, mà chỉ là nói với anh rằng, cô không sao.

Tôn Bách Niên nhìn Lê Diệp, nhưng anh có cảm giác, ánh mắt như lưỡi kiếm kia càng sắc bén thêm vài phần.

***

Dâng hoa xong, làm bạn với bà nội suốt quãng đường cuối, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn mây trôi trên trời. Có lẽ bà nội đang ngồi trên một đám mây lên thiên đường.

Nghĩa trang quá mức yên tĩnh, Tôn Bách Niên đưa cô chậm rãi rời đi.

“Theo ý nguyện của bà cụ thì hiện giờ có thể công bố di chúc rồi, tôi sẽ sớm hẹn thời gian với phía gia đình họ, xác định xong thì tôi sẽ cử người đi đón cô.”

Lê Diệp không hể có biểu hiện chờ mong, “Không cần đâu, di chúc cứ để họ xem thôi là được rồi.”

Tôn Bách Niên nói, “Không phải lo, di chúc có hiệu lực pháp lý, bất luận ai nghi ngờ cũng không làm ảnh hưởng đến việc thi hành của nó.”

“Trong lòng bà nội, tôi vẫn là cháu gái bà, vậy là đủ rồi.” Ánh mắt của Lê Diệp vô cùng bình tĩnh, “Nếu di chúc có nhắc đến tôi, bất kể là cái gì, tôi đều từ bỏ.”

Tôn Bách Niên không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh vẫn đẩy cô đi từ từ, “Không hỏi xem bà cụ để lại gì cho cô à?”

Lê Diệp chỉ lắc đầu, hoàn toàn im lặng.

Tôn Bách Niên không tiếp tục đề tài này, nhìn chằm chằm bánh xe đang lăn, ánh mắt thoáng chút vẻ tiếc nuối, “Cô Lê, tôi có một người bạn, cậu ấy là chủ nhiệm khoa xương của bệnh viện…”

Lê Diệp biết rõ anh muốn nói gì, liền mỉm cười chặn ngang, “Anh Tôn, chân của tôi hỏng rồi, tôi cũng đã có thể chấp nhận được rồi.”

Tôn Bách Niên nghe ra được thái độ của cô, nhưng cô còn trẻ, không nên tiêu cực như vậy.

“Anh Tôn.” Lê Diệp quay đầu nhìn người đàn ông cao ngất ở phía sau, có chút xấu hổ, “Có điều, tôi quả thật có chuyện này muốn nhờ anh…”

“Cô nói đi.” Tôn Bách Niên thoải mái đáp.

Ba chữ này khiến người khác luôn thấy cảm động. Cái tên của cô đã sớm trở thành một mớ nát tươm, hiện giờ bà nội đã ra đi, cô không còn là người nhà họ Lê nữa, giao thiệp với người ngoài, ngay cả việc họ khách sáo với cô cũng chẳng có lý do.

Nhưng Tôn Bách Niên vẫn như trước, vừa khách khí lại vừa chu đáo với cô.

Nghe xong chuyện về quán bánh bao, Tôn Bách Niên nói để nghiên cứu rồi sẽ nhanh chóng cho cô một câu trả lời thuyết phục.

Đối với người khác, lời nói này chỉ là cho có, nhưng anh lại tuyên bố vô cùng trịnh trọng, cùng với thần thái thong dong trầm tĩnh, thật sự khiến người ta tuyệt đối tin tưởng.

Bà nội đã từng nói, Tôn Bách Niên là người đáng để phó thác tin cậy. Lê Diệp biết, mắt nhìn của bà không hề sai.