Phía bên kia, Từ Mạn nổi cơn lôi đình, vừa giãy ra vừa la mắng, “Cậu buông tay ra cho tôi!”
Người ngăn cản bà ta là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, khuôn mặt đĩnh đạc, khí chất nổi bật. Anh đứng đó, so với một Doãn Chính Đạc luôn thu hút ánh nhìn thì không kém xa là bao. Từ con người này toát ra vẻ chững trạc, dù chưa mở miệng nói, nhưng trong im lặng cũng đã thể hiện được sức mạnh khiến người khác tin tưởng.
Người nhà họ Lê đều biết anh là một nhân vật không tầm thường, nhưng vừa rồi tất cả chỉ mải vây đuổi Lê Diệp, không một ai để ý đến anh.
Đang ở cửa đón khách, thấy phía này ồn ào, Lê Thành Tường vội vàng quay vào. Vừa thấy rõ người mới tới, ông ta kinh ngạc nói, “Cậu Tôn, chẳng phải nói là đang họp ở nước ngoài sao, không ngờ cậu có thể tới đây!”
Người đàn ông buông Từ Mạn ra, nhìn Lê Thành Tường, “Mấy việc linh tinh quấn chân ấy mà, thật thất lễ, tôi tới muộn quá.”
Dựa vào thái độ thân thiện của Lê Thành Tường là có thể phân rõ thân phận và địa vị của người vừa tới. Từ Mạn rút tay về, lui lại mấy bước đứng cạnh chồng, hai người vẫn đứng nguyên đó, ngăn cản không cho Lê Diệp tiến nửa bước.
Lê Thành Tường quay đầu giới thiệu với người nhà, “Đây là luật sư Tôn Bách Niên của phòng luật sư Quân Hợp, mấy năm nay, dù là việc công hay việc tư, cậu ấy cũng là người mẹ tín nhiệm nhất.”
Được giới thiệu, mọi người mới rõ ràng…
Trong giới luật, Quân Hợp vô cùng nổi tiếng. Mỗi luật sư trực thuộc đều là tinh anh trong giới, mà Tôn Bách Niên lại chính là chủ của văn phòng đó.
Mấy năm nay, ngoài việc giao tiếp với vài vị khách cũ ra, anh rất ít khi nhận vụ án mới. Anh làm việc ít, nhưng trong ngành, thanh danh vẫn nổi như cồn.
Người nhà họ Lê thay đổi vẻ mặt quá nhanh, Tôn Bách Niên chẳng buồn để ý. Anh cúi đầu nhìn Lê Diệp đang ngồi trên xe lăn và nói, “Trước khi bà Lê qua đời, bà đã ủy thác cho Quân Hợp soạn một bản di chúc, bà yêu cầu khi đầy đủ tất cả thành viên mới có thể công khai, trong đó có ghi rõ, phải có cháu gái của bà – cô Lê Diệp…”
Phản ứng của người nhà họ Lê hoàn toàn khác nhau. Vào thời điểm này, “di chúc” là hai chữ vô cùng nhạy cảm. Trong những ánh mắt nhìn Lê Diệp chòng chọc, có không ít mũi tên ngầm bắn ra.
“Toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện đều đã được ghi âm lại, sau này tôi sẽ giao cho ông Lê Thành Tường.” Tôn Bách Niên nhìn một lượt qua người nhà họ Lê, “Chính bà Lê đã xác nhận cô Lê Diệp thuộc trực hệ, như vậy hôm nay cô ấy tới tham dự lễ tang là hoàn toàn là hợp lý không?”
Nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lê Minh Đông, Tôn Bách Niên vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, “Ông Lê, bà Lê, hai người thấy thế nào?”
Tranh luận với luật sư chắc chắn không có kết quả tốt, sắc mặt của Lê Minh Đông và Từ Mạn đều rất khó coi, trong nhất thời, họ đều có chút cứng đờ.
Lê Thành Tường ra mặt làm dịu không khí, “Cậu Tôn, em trai và em dâu tôi lâu nay vẫn sống ở nước ngoài, không hiểu chuyện lý chuyện tình lắm…Nếu bà cụ đã nói thế rồi thì, Diệp Nhi, cháu lại đây đi, lại nhìn bà nội lần cuối.”
Lê Diệp không chần chừ, đi qua vợ chồng Lê Minh Đông đến thẳng chỗ quan tài thủy tinh.
Ngồi trên xe lăn, Lê Diệp lẳng lặng kề sát bà nội. Gương mặt hiền hậu kia, như thể chỉ đang say giấc, dáng vẻ của bà lúc này so với hình ảnh trong lòng cô vẫn giống nhau như đúc.
Cô không rơi lệ, cũng không khóc lóc, mà chỉ nghĩ, có lẽ cái chết không đáng sợ, chỉ là đến một nơi khác trước thôi. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ đi theo, mà ở nơi đó, họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không phải chia lìa.
Vạn lời nói không thể bày tỏ cho hết được, cô thầm nói câu lên đường bình an với bà, tháo chuỗi hạt trên cổ tay xuống, cuốn thành hai vòng rồi thả vào túi áo của bà.