Tiễn bà nội xong, Lê Diệp bắt taxi rời khỏi nghĩa trang.
Vừa rồi, Tôn Bách Niên khăng khăng muốn đưa cô về, biết anh bận rộn nhiều việc, không muốn làm phiền anh nên cô nói phải đi gặp bạn.
Bỏ đi hai năm, thật ra cô đã cắt đứt liên hệ với mọi người, giờ trở về cũng chỉ ở lại một khoảng thời gian ngắn, nên chẳng muốn quấy rầy ai.
Xuống xe, Lê Diệp đẩy xe lăn đi dọc con phố, cô cần tìm một chỗ dừng chân trong đêm nay.
Ngã tư đường quen thuộc tràn ngập sự huyên náo khiến người ta an tâm, cho dù đã rời đi hai năm, nhưng nơi này dường như vẫn chưa từng bị thời gian nghiền bánh qua.
Những quán hàng với hương vị thơm ngon đã từng nếm qua vẫn còn, trước quán bán đồ uống lạnh vẫn là giọng rao sang sảng đó.
Cách đó không xa có một đôi tình nhân cãi nhau, chàng trai cứ lẽo đẽo theo sau giải thích với cô gái. Cô gái quay đầu lại đánh cậu ta rồi cắm cổ đi về phía trước. Hình ảnh cãi cọ ầm ĩ của đôi tình nhân lập tức chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng cô.
Dường như vẫn còn ở ngày hôm qua, cô cũng chỉ vì những chuyện vặt vãnh tựa lông gà vỏ tỏi mà sinh sự, người đó thì luôn theo sau dỗ dành cô.
Vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn ngó lơ, nhưng giờ phút này, Lê Diệp không thể khống chế được mà nhớ tới Hạ Tùng Đào.
Chàng thanh niên chậm chạp chỉ biết dỗ cô “đừng giận nữa”, chàng thanh niên nồng nặc mùi của phố chợ, không biết hiện giờ béo hay gầy, trong tù không có mô tô để lái, không có bia để uống, ở trong đó, nhất định anh sống một ngày tựa một năm.
Ở đây, những dấu vết trải khắp mọi nơi nhắc nhở cô, có một chàng trai yêu cô, vì cô mà phải ngồi tù, mười năm dài đằng đẵng, anh phải trải qua quãng thời gian quý giá nhất ở trong tù.
Lồng ngực bị thiêu cháy, gương mắt vừa giận dữ vừa tươi cười kia lại hiện ra lần thứ hai, mọi sự kiềm chế bỗng bung bét chỉ trong nháy mắt. Nỗi hoài niệm dâng lên khiến cô vô cùng bức bối. Tay chân đều run rẩy, cô ra sức đẩy bánh xe lăn về phía trước. Bây giờ, ngay bây giờ, cô muốn nhìn thấy anh!
Mười năm mà thôi, nháy mắt đã qua một phần năm, cô có thể chờ, thời gian không là gì cả…
Có điều, đi không được bao xa, ngọn lửa bùng cháy trong mắt cô đột nhiên tắt lịm.
Dừng lại, cô có chút hoảng hốt ngay giữa con đường…
Thời gian không phải là thứ ngăn cách, nhưng thứ ngăn cách không phải là thời gian, rốt cuộc cô cũng nhớ tới những chuyện đã phát sinh. Uể oải, cô lặng im.
Ngay cả tư cách để gặp anh, cô cũng không có…
Cánh tay đặt trên đùi, Lê Diệp ngây ngốc ngồi yên. Đây là lý do cô muốn chạy trốn, cô sợ từng giây ở lại nơi này, nỗi đau khổ thay đổi thất thường, bất kỳ lúc nào cũng có thể xé cô thành hai nửa.
Bên tai vang lên tiếng còi, cô nghe thấy, nhưng không có phản ứng gì, cả người cứng đờ như máy móc.
Có người dùng sức đẩy xe lăn của cô đi, cô mất cân bằng ngã nhào xuống đất. Dường như không có cảm giác đau đớn, cô không kêu rên, chỉ chậm chạp ngẩng đầu nhìn chiếc xe trước mặt.
Người đàn ông trong xe mang sắc mặt nghiêm nghị, không hề có sự bối rối vì suýt chút nữa đâm phải người khác. Anh ta lui xe về phía sau một chút, mọi người xung quanh còn tưởng anh ta định bỏ chạy, không ngờ, sau khi dừng lại, chiếc xe lao tiếp về phía trước, hơn nữa còn nhanh hơn, phi thẳng về phía Lê Diệp.
Cùng với một tiếng phanh chói tai, chiếc xe lăn bên cạnh Lê Diệp bị nghiền nát trong nháy mắt, bánh xe gần như chạm sát vào người cô.
Một luồng khí nóng ập tới, bánh xe ma sát tỏa ra mùi khen khét. Lê Diệp nhìn thấy con quái vật gần trong gang tấc, theo bản năng, sau lưng bất chợt có cảm giác lành lạnh đáng sợ.