Cội Rễ

Chương 84

Lở lả và choáng váng, Kitzi nằm trong bóng tối trên mấy chiếc bao tải trong căn lều cô đã bị đẩy vào khi chiếc xe la tới, sau lúc trời sẩm tối một chút. Cô mơ hồ tự hỏi lúc này là mấy giờ; dường như đêm kéo dài bất tận. Cô bắt đầu trằn trọc và vặn mình, cố tự ép mình nghĩ đến một cái gì – bất cứ cái gì không làm cô khiếp sợ. Cuối cùng, có dễ đến lần thứ một trăm, cô gắng tập trung tư tưởng để hình dung ra cách thức làm sao lên được miền Bắc, nơi mà người da đen có thể tìm thấy tự do nếu trốn thoát, như cô đã được nghe kể bao lần. Nếu đi lạc đường, cuối cùng khéo lại dấn sâu xuống phía Nam, ở đó, theo người ta nói, các ông chủ và xúbadăng lại còn tệ hơn cả mexừ Uolơ nữa kia. Đường nào “lên Bắc”? Cô không biết. Dù sao, mình cũng sẽ trốn, cô xót xa thề một cách quyết liệt.

 

Tựa hồ có một cái kim đâm vào sống lưng Kitzi, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt đầu tiên của cửa lều. Vùng đứng thẳng dậy và giật lùi trong đêm tối, cô trông thấy bóng người lén lút vào tay khum khum che ngọn lửa của một cây nến. Bên trên đó, cô nhận ra bộ mặt của gã da trắng đã mua cô, và cô nhìn thấy tay kia của hắn lăm lăm một chiếc roi cán ngắn sẵn sàng quật xuống. Nhưng chính cái liếc mắt dâm đãng trên mặt gã da trắng mới khiến cô ớn lạnh đứng sững tại chỗ.

“Tau muốn không phải làm mày đau đớn gì,” hắn nói, hơi thở nồng nặc mùi rượu làm cô gần như bị ngạt. Cô cảm thấy ý định của hắn.

“Tau không thì giờ đâu mà rỡn với mày bây giờ”. Gã da trắng nói líu cả lưỡi. Mắt Kitzi đang tính xem nên vụt qua hắn như thế nào để trốn vào đêm tối – song hắn dường như đọc thấy niềm thôi thúc ấy trong cô, hắn dịch sang bên một chút, mắt không rời khỏi cô trong khi cúi người và nghiêng cây nến cho rỏ giọt xuống mặt chiếc ghế gãy trong lều; rồi ngọn lửa bùng lên thẳng đứng. Chậm chạp lùi từng tí một, Kitzi cảm thấy vai mình cọ vào vách lều. “Mày có đủ trí khôn để hiểu rằng tao là ông chủ mới của mày không?” Hắn quan sát cô, nhăn nhở hệch miệng tựa hồ như mỉm cười. “Mày là một đứa con gái nom dễ coi đấy. Thậm chí tao có thể giải phóng mày, nếu tao ưa mày kha khá...”.

 

Khi hắn chồm tới, nắm lấy Kitzi, cô vùng ra, la hét; hắn cáu tiết chửi thề, quất ngọn roi đánh đét vào gáy cô. “Tau sẽ lột da mày!”. Húc tới như hóa dại, Kitzi cào vào bộ mặt rúm ró của hắn, nhưng rồi hắn từ từ dằn mạnh cô xuống sàn. Cô đẩy lên, nhưng lại bị đè xuống. Rồi gã đàn ông quỳ xuống cạnh cô, một tay bóp nghẹt những tiếng kêu thét – “Xin đừng ông chủ, xin ông!” – tay kia tọng bao tải bẩn vào miệng cô kỳ tắc họng. Khi cô chới với hai cánh tay quằn quại đau đớn và uốn cong lưng để hất hắn khỏi mình, hắn bèn dập đầu cô xuống sàn, một lần, lần nữa, lần nữa, lần nữa...

 

Rạng sáng. Kitzi mở mắt chớp chớp. Cô ngượng chín người khi thấy một phụ nữ trẻ da đen cúi trên mình cô và nhẹ nhàng rấp nước xà phòng ấm lên bộ phận kín của cô bằng một miếng vải. Khi Kitzi lại hé mắt ra lần nữa, cô thấy mặt người đàn bà chẳng lộ vẻ gì hết, như thể chị ta đang giặt quần áo, như thể đó chỉ là một trong  nhiều nhiệm vụ chị phải làm trong đời mình. Cuối cùng phủ một chiếc khăn sạch lên hạ bộ Kitzi, chị ta ngước nhìn lên mặt cô. “Chắc bi giờ, mi chả muốn nói chuyện gì”, người đàn bà nói nhanh, thu thập những miếng vải bẩn và xô nước, chuẩn bị đi khỏi. Kẹp chặt những thứ đó trong khoeo tay, chị ta cúi xuống lần nữa và tay kia kéo một cái bao tải che gần kín mình Kitzi. “Tí nữa, ta mang cho cái gì mà ăn...” chị ta nói và ra khỏi cửa lều. Kitzi nằm đó mà cảm thấy như mình lơ lửng giữa không trung. Cô cố thuyết phục bản thân rằng cái điều không thể nói ra, không thể tưởng tượng ấy đã không xảy ra thực sự. Cô cảm thấy ô uế sâu sắc, một nỗi nhục không bao giờ xóa sạch. Cô thử thay đổi tư thế, nhưng cái đau như lan ra. Nằm yên không cựa mình, cô quắp chặt chiếc bao tải quanh người như thể chui vào một thứ tổ kén để tránh mọi xúc phạm khác nữa, nhưng lại càng đau già.

 

Tâm trí Kitzi lướt nhanh trở lại bốn ngày, đêm vừa qua. Cô vẫn hình dung thấy bộ mặt kinh hoàng của bố mẹ, nghe thấy tiếng kêu bất lực của hai người khi cô bị chở vội đi. Cô vẫn cảm thấy như mình đang vật lộn để thoát khỏi gã lái buôn da trắng đã nhận cô từ tay viên quận trưởng cảnh sát quận Xpotxilvania; cô đã suýt lẩn được thoát sau khi xin phép đi đại tiện. Cuối cùng, họ tới một thị xã nhỏ, ở đó, sau hồi lâu mà cả gay go, cò kè bớt một thêm hai, tên lái buôn rốt cuộc đã bán cô cho tay chủ mới này và hắn đợi đêm xuống để hiếp cô. Ơi mẹ! Ơi bố! Giá chỉ việc kêu lên là tới được – nhưng thậm chí bố mẹ giờ cũng không biết cô ở đâu. Và nào ai biết những gì có thể xảy đến với bố mẹ? Cô biết mexừ Uolơ không bao giờ bán người nào thuộc quyền sở hữu của ông “trừ phi họ phá luật lệ của ông”. Nhưng bằng cách ngăn ông chủ bán cô, bố mẹ hẳn đã phá hàng loạt những luật lệ đó.

 

Và còn Nâuơ nữa, Nâuơ giờ ra sao? Bị đánh sống dở chết dở ở một nơi nào đó? Một lần nữa, những hình ảnh sống động lại trong trí Kitzi; Nâuơ giận dữ đòi hỏi rằng, để chứng minh tình yêu của mình, cô phải sử dụng cái tài biết viết để làm giả một cái giấy thông hành cho anh trình ra trong trường hợp bị bọn tuần tra hoặc những tên da trắng đa nghi nào khác trông thấy, ách lại và xét hỏi. Cô nhớ lại vẻ quyết tâm dữ dội hằn rõ trên mặt anh khi anh thề với cô rằng một khi tới miền Bắc, với một ít tiền dành dụm từ một việc làm mà chắc anh sẽ mau chóng kiếm được, “anh sẽ lẻn về đây và lén đưa cả em lên Bắc nữa để chúng mình bên nhau đến trọn đời”. Cô lại khóc nức nở. Cô biết mình chẳng bao giờ gặp lại anh nữa. Cũng như bố mẹ. Trừ phi…

 

Ý nghĩ của cô giật thót lên một hy vọng đột ngột! Từ bé, “mămzen” An đã thề là khi nào cô ta lấy một ông chủ trẻ đẹp, giàu có, nhất định cô ta sẽ chỉ chọn mình Kitzi làm hầu gái riêng, rồi sau đó trông nom cả bầy trẻ trong nhà. Liệu có thể là khi biết Kitzi đã đi khỏi, cô sẽ kỳ kèo xin mexừ Uolơ không? “mămzen” An có thể lay chuyển ông ta hơn bất kỳ ai khác trên đời! Liệu có khả năng là ông chủ đã cử người đi tìm gã lái buôn nô lệ hỏi xem hắn đã bán cô đi đâu để chuộc lại hay không?

Nhưng chẳng bao lâu, một nguồn lũ buồn tủi mới lại dâng ngập Kitzi. Cô nhận ra rằng quận trưởng cảnh sát biết đích xác gã buôn nô lệ là ai, nếu họ muốn thì bây giờ họ ắt đã tìm ra cô rồi! Cô lại càng cảm thấy đời mình bỏ đi không cách gỡ, càng thấy hoàn toàn bơ vơ. Lát sau, khi đã khóc khô nước mắt, cô nằm cầu xin Chúa tiêu diệt cô đi, nếu Người thấy cô đáng tội ấy vì yêu Nâuơ. Cảm thấy chút gì trơn ướt chảy ri rỉ giữa hai bắp đùi, Kitzi biết mình vẫn tiếp tục ra máu. Nhưng cơn đau đã dịu đi chỉ còn giần giật.

 

Khi cửa lều lại kẽo kẹt mở, Kitzi vùng dậy và giật lùi vào sát tường rồi mới nhận ra đó là người đàn bà nọ. Chị ta mang một cái nồi nhỏ nghi ngút hơi với một cái bát và thìa. Kitzi lại phục xuống sàn đất bẩn trong khi người đàn bà đặt cái nồi lên bàn rồi múc thức ăn vào bát đặt xuống cạnh Kitzi, Kitzi làm như không trông thấy cả thức ăn lẫn người đàn bà ngồi xổm cạnh cô; người này bắt đầu thản nhiên nói chuyện như thể đã quen nhau hàng năm rồi.

“Ta là người nấu bếp ở nhà nhớn. Tên ta là Malizi. Tên mầy là gì?” Cuối cùng, Kitzi cảm thấy ngớ ngẩn nếu không trả lời: “Là Kitzi, thưa cô Malizi”.

 

Người đàn bà ầm ừ ra ý tán thưởng: “Mầy có vẻ có giáo dục đấy”. Chị ta liếc nhìn món ninh không đụng đến trong bát. “Ta chắc mầy biết thức ăn để nguội lạnh là không tốt”. Cô Malizi này nói năng cũng gần giống như cô Manđi hay bà Xuki vậy.

Ngập ngừng cầm thìa lên, Kitzi nếm món ninh, rồi bắt đầu chậm rãi ăn một chút.

“Mầy mấy tuổi, em?”

“Thưa cô, em mười sáu”.

“Tội ông chủ phải xuống địa ngục, chắc chắn dư ông í đã sinh ra vậy”, chị Malizi thốt lên gần như thì thầm. Nhìn Kitzi, chị ta nói: “Cần phải nói cho em biết ông chủ này thuộc loại thích phụ nữ nhọ, đặc biệt là dững cô trẻ dư em í. Ông í vẫn thường lôi thôi mấy ta, ta chỉ hơn em độ chín tuổi thôi, cơ mà ông í thôi rồi từ sau khi ông í lấy bà chủ về đây và biến ta thành người nấu bếp, làm việc ngay tại ngôi nhà bà í ở, đội ơn Chúa!”. Malizi nhăn mặt. “Chắc rồi mầy sẽ còn phải thấy ông í vào đây thường xuyên đều đặn”.

 

Thấy Kitzi vội đưa tay lên miệng, Malizi nói: “Cưng ạ, em cần hiểu ra rằng em là một nhọ cái. Cái loại người da trắng dư ông chủ, hoặc là em phải chiều theo, hoặc là ông í sẽ làm em phải hối tiếc là đã không chiều theo, thế này hoặc thế kia. Và để ta nói cho em biết, cái ông chủ này là đồ bần tiện nếu trái ý ông. Thật thế, ta chưa từng thấy ai lên cơn tam bành như cách ông í. Mọi sự đang trôi chảy tốt đẹp, thế rồi có cái gì xảy đến làm ông í bực”, Malizi bật tách ngón tay, “thoắt một cái dư thế này, ông í có thể đùng đùng bốc lửa làm như hóa dại!”.

 

Kitzi nghĩ rất nhanh. Một khi bóng tối buông xuống, trước lúc hắn lại mò đến, cô phải trốn thôi. Nhưng dường như Malizi đọc được trong óc cô: “Đừng có bắt đầu nghĩ đến chuyện chạy đi đâu, cưng ạ! Ông í chỉ việc cho lũ chó săn đi lùng bắt mầy, là mầy càng đâm gay go thêm”. Bình tĩnh lại thôi em ạ. Bốn, năm ngày nữa là ông í thôi không đến đây nữa đâu. Đến lúc í thì ông í mấy ông già nhọ luyện gà đã đi một cuộc thi chọi gà lớn tận nửa đường suốt đầu bang đến cuối bang rồi”. Malizi ngừng một lát. “Ông chủ chả thiết gì hơn lũ gà chọi của mình”.

 

Chị tiếp tục nói liên hồi không ngừng – kể chuyện ông chủ đến tuổi trưởng thành vẫn là một cách-cơ nghèo, do mua một vé xổ số trúng một con gà chọi hay mà bắt đầu đi vào con đường trở thành một trong những chủ gà chọi thành công nhất trong vùng như thế nào.

 

Cuối cùng, Kitzi ngắt lời: “Thế ông í không ngủ với vợ à?”

“Nhất định là có chứ!” Malizi nói. “Có điều là ông í thích gái. Mầy sẽ chả thấy bà í mấy đâu, bởi vì bà í sợ ông í chết khiếp và bà í cứ phải lặng ngắt, ở đâu yên đấy. Bà í trẻ hơn ông í hàng bao nhiêu tuổi; khi ông í cưới và mang bà í về đây, bà í mới mười bốn, cũng là loại cách-cơ dư ông í. Cơ mà bà í đã thấy ra là ông í không thiết mình bằng dững con gà của ông í…” Trong khi Malizi tiếp tục nói về ông chủ, vợ và gà của y, một lần nữa ý nghĩ của Kitzi lại xoay về chuyện chạy trốn.

“Gái em! Mầy có chú ý nghe ta không?”

“Thưa cô, có”. Cô vội trả lời. Nếp cau mày của Malizi dãn ra: “tốt, ta mong mầy khá hơn bởi vì ta đang nói cho mầy biết mầy ở đâu!”.

Chị nhìn kỹ Kitzi một lát ngắn ngủi. “Cơ mà mầy ở đâu tới nhỉ?” Kitzi nói là ở quận Xpotxilvaniơ, bang Vơjiniơ. “Ta chưa nghe nói đến nơi í bao giờ! Còn đây là quận Caxuel ở Bắc Calini”. Vẻ mặt Kitzi chứng tỏ cô không có ý niệm gì về vùng này, tuy cô vẫn nghe nhắc đến bang Bắc Carôlina luôn và cô có cảm giác như nó ở đâu đó gần Vơjiniơ.

“Này, thậm chí mầy không biết cả tên của ông chủ nữa hỉ?” Malizi hỏi. Kitzi nghệt mặt ra. “Tên ông í là Tôm Liơ”… Chị suy nghĩ một lúc, “thành thử bi giờ mầy là Kitzi Liơ, chắc vậy”.

“Tên tui là Kitzi Uolơ!” Kitzi kêu lên phản đối. Rồi vụt cái, cô nhớ ra rằng mọi thứ đó xảy ra với cô là do bàn tay mexừ Uolơ sắp đặt kể cả họ tên cô phải mang, và cô bắt đầu khóc “Đừng có dở thói thế nữa cưng!” Malizi thốt lên. “Em chắc biết dân nhọ phải lấy họ của các ông chủ chứ, bất kỳ họ í là gì. Tên họ dân nhọ chả nghĩa lý quái gì, có cũng dư không, cố để gọi thôi…”.

Kitzi nói: “Tên thật bố tôi là Kunta Kintê. Bố là người Phi”.

“Thật ư!” Malizi có vẻ sửng sốt. “Ta nghe nói cụ ta cũng là người Phi! Mẹ ta bỉu bà ngoại ta kể là ông cụ đen hơn cả hắc ín, hai bên má đều nhằng nhịt sẹo. Cơ mà mẹ không bao giờ nhắc đến tên cụ…” Malizi ngừng một lát. “Thế mầy biết cả tên mẹ nữa chứ?”

“Cố nhiên là có. Mẹ tui tên Bel. Cũng là người nấu bếp ở đại sảnh dư cô. Còn bố tui lái xe cho ông chủ - chí ít cũng đã từng làm việc í”.

“Vậy là mới đây em còn ở mấy cả bố lẫn mẹ?” Malizi không thể tin là thế. “Lạy Chúa, bọn ta chả có mấy ai được biết cả bố mẹ trước khi bị bán đi!”.

 

Cảm thấy Malizi chuẩn bị đi khỏi, đột nhiên sợ bị bỏ lại một mình lần nữa, Kitzi cố tìm cách kéo dài câu chuyện, “Cô nói chuyện hệt như mẹ em”, cô tán. Malizi như giật mình, rồi lại tỏ ra rất hài lòng: “Ta chắc bà í là một phụ nữ Cơ đốc ngoan đạo dư ta!” Ngập ngừng, Kitzi hỏi một điều vừa thoáng qua trong đầu. “Họ sẽ bắt em làm thứ công việc gì ở đây, cô Malizi?”.

 

Malizi có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi đó. “Mầy sắp làm gì ư?” chị hỏi lại. “Ông chủ không nói cho mầy biết ở đây có mấy nhọ à?” Kitzi lắc đầu. “Nhỏ cưng này thêm mầy nữa là đúng năm! Là tính cả Mingô, ông già nhọ sống giữa lũ gà. Thế, ta làm bếp, giặt giũ, trông nom nhà cửa, còn chị Xerơ mấy bác Pompi làm việc ngoài đồng, chắc mầy cũng ra ngoài í nốt – đấy phận sự mày là thế!”.

 

Malizi nhướn mày lên khi thấy vẻ bàng hoàng trên mặt Kitzi “Ở chỗ trước, mày làm việc gì?”.

“Quét dọn, lau chùi đại sảnh và giúp mẹ em trong bếp” Kitzi trả lời, giọng ấp úng.

“Ta cũng đoán phỏng cái gì tờ tợ dư thế khi thấy hai bàn tay mềm mại của mầy. Chà, tốt hơn là mày hãy sẵn sàng cho nó chai sần lên đôi chút, khi ông chủ trở về!” Rồi Malizi dường như cảm thấy nên xoa dịu đi tí ti. “Tội nghiệp! Nghe này, em đã quen với một nơi giàu sang. Dưng đây là một cách-cơ trước đây vun vén, cào cấu đến khi nắm được một tí đất, dựng được một tí nhà, chỉ có cái mẽ ngoài để làm ra vẻ khấm khá hơn là thực. Quanh đây có ối cách-cơ dư thế. Họ có câu: “Có bốn nhọ là đủ cầy trăm mẫu”. Ấy, tay này quá ke thậm chí ngần nấy cũng không chịu mua đủ. Cố nhiên, ông í chỉ có chừng tám mươi mẫu Anh gì đó và chỉ cầy cấy đủ số để xưng mình là  ông chủ thôi. Cái đại sự của ông í là trên dưới trăm con gà chọi được ông già nhọ Mingô nuôi nấng tập luyện để đem đi đấu giải. Độc có một cái ông chủ bỏ tiền tiêu pha, là gà. Cứ luôn luôn thề với bà chủ là một ngày kia gà sẽ làm cho họ giàu có. Uống say mềm rồi bỉu bà í là một ngày kia, sẽ xây cho bà í một cái nhà thật to, đằng trước có sáu cái cột, cao hai tầng và còn đẹp hơn cả dững nhà của mấy ông chủ đích thực giàu quanh đây thường khinh rẻ họ cơ hồ họ vẫn là cách-cơ dư hồi xuất thân! Thực vậy, ông chủ bỉu đang dành tiền cho cái ngày xây ngôi nhà đẹp í. Hừm! Có thể thế, theo ta biết. Ta biết ông í ke đến nỗi không dám có một gã coi chuồng ngựa, chưa nói gì đến một nhọ để đánh xe chở đi nơi này nơi khác dư hầu hết các ông chủ đều có. Ông í tự tay thắng lấy cả xe chở người lẫn xe chở đồ, chuẩn bị yên cương lấy và lái lấy. Cưng ạ, lý do duy nhất khiến ta không phải làm đồng là bà chủ thậm chí nấu nước cũng không biết mà ông í thì lại thích ăn ngon. Bên cạnh đó, ông í còn thích sĩ diện có một hầu nhọ trong nhà khi khách khứa đến chơi. Đi nhậu ở đâu, ông í thích mời khách về tiệc tùng, cố mặc cho thật diện và đánh cá vào các gà của mình trong các cuộc chọi thi, đặc biệt khi nào ông í thắng hung. Cơ mà dù sao, cuối cùng, ông í cũng phải thấy chỉ mình bác Pompi mấy chị Xerơ thì không cách nào cầy cấy nhiều dư ông í muốn và ông í phải kiếm thêm người nào khác. Thế nên ông í mua mầy…” Malizi ngừng một lát. “Mầy biết mầy giá báo nhiêu không?”

 

Kitzi yếu ớt nói: “Không, thưa cô”.

“Ờ, ta đoán là sáu, bảy trăm đôla, dựa vào giá mua bán nhọ hiện nay mà ta nghe ông í nói, mà mầy lại khỏe và trẻ, coi bộ lại tốt nái nữa, sau này sẽ mang lại cho không ông í một lũ nhọ con”.

 

Thấy Kitzi lại ngẩn tò te, chẳng nói chẳng rằng, Malizi tiến lại gần cửa và dừng lại: “Tình thật, nếu ông chủ có nhét mầy vào với một nhọ thuộc loại ngựa giống mà một số ông chủ giàu thường nuôi để cho thuê, thì ta cũng chả lấy gì làm lạ. Cơ mà xem ra ông í tính chuyện là tự gây giống lấy với mầy đó”.