Suốt hai canh giờ giờ dạy học, giáo sư tựa như ngày thường, nói xong nước bọt bay tứ tung, cũng như mọi ngày giảng đi giảng lại một bài.
Tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng dường như có cái gì thay đổi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của riêng Phương Tình
Hồ nghi liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái bên cạnh đang nở nụ cười làm cho người ta tê dại.
Hôm nay là không phải là cô nàng này trúng tà đấy chứ? Mọi ngày tới trường không phải đi học mà toàn nhắm mắt dưỡng thần*, hôm nay lại cứ như vậy ngồi hai giờ liền!
Thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái!
"Thiên Ái!" Phương Tình dùng cánh tay đẩy đẩy người Đồng Thiên Ái.
Đồng Thiên Ái hai tay chống cằm, hai mắt lóe tia mê li: "Cái gì!Có chuyện gì cậu cứ nói đi!"
Sao lại nghe lời như vậy? Tuyệt đối làm cho người ta hoài nghi!
Phương Tình sáp người lại thật gần bên Đồng Thiên Ái , nhỏ giọng hỏi, "Thiên Ái! Cậu hôm nay làm sao cao hứng như thế ? Để tớ đoán nhé! Có phải lần trước mua tạp chí, trúng thưởng hạng nhất không?”
Mặc dù khả năng không lớn!
"Không... Không phải..." Đồng Thiên Ái mân mê ngón trỏ, quơ quơ trước mặt Phương Tình , "So sánh với giải nhất, còn trên sự hưng phấn gấp trăm lần!"
Phương Tình không khỏi trừng lớn hai mắt, đối với lời của nàng cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Một tháng trước kia, các nàng từng cùng nhau mua tạp chí. Trong tạp chí có hoạt động rút thưởng , hạng nhất là 1 chuyến đi Pháp hạng sang.
Nước Pháp đó nha! Đó là nơi vô cùng lãng mạn mà bao cô gái tha thiết mơ ước!
Nhưng là bây giờ, Đồng Thiên Ái lại như đinh chặt sắt nói với nàng, so sánh với chuyến đi Pháp quốc còn muốn hưng phấn gấp trăm lần!
Nhất định có chuyện gì kỳ quoặc, hơn nữa không phải là kỳ quặc bình thường, mà là đại kì quặc.
"Thiên Ái!" Phương Tình lấy lòng hô tên của nàng, "Nói cho tớ biết, rốt cuộc chuyện gì mà khiến cậu hưng phấn như thế!"
Đồng Thiên Ái giống như chỉ chiêu tài mèo , ngoắt ngoắt tay với Phương Tình.
Đợi đến Phương Tình nhích tới gần bên người nàng, mới thì thào vào lỗ tai của cô nàng , cố ý thần bí nói, "Đó là một —— bí mật ——!"
Toà nhà lớn của Tập đoàn Tần thị:
Quan Nghị cầm lấy một phần văn kiện, gõ cửa, nện bước mạnh mẽ , đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Đem văn kiện đặt ở trên bàn làm việc, thoải mái ngồi xuống.
"Đây là những thứ anh cần! Đã xong rồi! “
"Làm tốt lắm!" Tần Tấn Dương tùy ý liếc mắt, khóe miệng vung lên.
Quan Nghị nhìn vẻ mặt vui vui vẻ vẻ của cấp trên, tò mò hỏi, “ Tôi chỉ không hiểu nổi, Đồng Thiên Ái có lực hấp dẫn gì mà có thể làm cho Tần Đại tổng giám đốc anh lao lực trắc trở như vậy?"
Tần Tấn Dương đứng lên, xoay người đi tới cửa sổ . Hai tay đút trong túi quần, hai tròng mắt nheo lại.
Nhìn bầu trời bao la, khuôn mặt hiện lên một tia kiêu ngạo , còn có một tia ánh mắt rạng rỡ .
" Cậu có biết cuộc sống của con báo trong rừng rậm Bắc Mỹ không?”
Quan Nghị sáng tỏ gật đầu, "OK! Tôi hiểu rồi! Cô ta khác với những nữ nhân bình thường xung quanh anh, nên mong muốn chinh phục của anh càng mạnh!”
Ngừng lại một lát, Quan Nghị thở dài nói, "Chỉ sợ anh còn chưa chinh phục được cô ta đã bị cô ta làm cho ngã ngựa!”