Lời của Quan Nghị , Tần Tấn Dương nghe nhưng chỉ cười trừ.
Trong thế giới của hắn , không có bất kỳ một vật nào mà hắn không thể chiếm được. Hơn nữa, càng không có một nữ nhân nào mà hắn không thể chinh phục.
Đồng Thiên Ái, chắc chắn không là ngoại lệ.
Tần Tấn Dương liếc mắt bầu trời ấm áp ngoài cửa sổ , đột nhiên xoay người, trưng lên khuôn mặt tươi cười, "Đi!"
"Đi đâu?" Quan Nghị không hiểu cũng theo đứng dậy, nhìn nụ cười tự phụ trên mặt hắn , cũng là vạn phần khẳng định hỏi, "Anh không phải là bây giờ sẽ phải đi cô nhi viện sao?"
Tần Tấn Dương rút tay khỏi túi quần , khoanh phía trước ngực, "Quan đại thư ký, từ khi nào cậu trở thành con giun trong bụng tôi vậy !"
"Tần Đại tổng giám đốc, một canh giờ nữa còn có một cuộc họp quan trọng." Quan Nghị hảo tâm nhắc nhở.
Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, khônng sao cả, nói, "Đơn giản thôi, huỷ —— bỏ ——"
Nói xong, hắn xoay người hướng cửa lớn đi tới. Bỗng nhiên hỏi, "Sao thế? Cậu cũng không muốn đi xem náo nhiệt à?"
Quan Nghị vô lực nháy nháy mắt, nhún vai, "Hả? Có chứ! Tôi rất muốn tham gia náo nhiệt !"
Nếu để cho Tần gia biết được, chắc chắn sẽ giận đến hộc máu! Mấy hạng mục lớn đáng giá hàng triệu trong cuộc họp, hắn lại còn nói hủy bỏ liền hủy bỏ!
Càng làm cho người ta cười sặc sụa chính là, chỉ vì một nữ nhân!
Ai! Quên đi quên đi, có trò hay để xem, cũng đáng !
Trên con đường, có 1 tấm biển ghi tên ——"cô nhi viện nhân ái Đài Bắc".
Ba chiếc xe có rèm che hiện ra thẳng tắp, dừng lại trên đường nhựa rộng rãi .
Đặc biệt là chiếc xe xa hoa ở giữa ,sườn xe dài màu đen, lộ vẻ phi phàm.
Hai bên là cây cối cao vút , ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây , ánh nắng như những tinh linh chiếu xạ loang lổ. Những tia nắng lấp lánh làm sườn xe lóe sáng.
Con dốc cuối, một chuỗi căn phòng lớn từ từ thoáng hiện ở trước mắt.
Đây là một tòa năm tầng lầu phòng cao ốc, nhìn qua là biết có lịch sử lâu đời. Cửa sắt có vòng bảo hộ thật to, cũng đã rỉ sắt.
Trên vách tường bò đầy dây thường xuân, cả khu nhà so với mấy cây số phồn hoa ngoài kia có vẻ chẳng hợp nhau.
Nơi này thật giống như một cung điện thanh tịnh , làm cho người ta có thể quên đi mọi phiền não.
Ba cỗ xe có rèm che chia ra ở cô nhi viện dừng lậi trước khoảng đất trống của cô nhi viện, hai gã áo đen hộ vệ lập tức xuống xe, chạy đến bên chiếc xe hơi ở giữa, cúi đầu cung kính đem cửa xe mở ra.
Tần Tấn Dương cùng Quan Nghị một tả một hữu bước ra khỏi xe, mặc tây trang màu đen hiệu Armani không giống nhau ăunhng cùng giống cái vóc người cao ngất .
Quan Nghị mặt trẻ con dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ càng thêm thông thấu, ánh mắt hướng Tần Tấn Dương.
Tần Tấn Dương, cùng lúc đó ngẩng đầu lên, cả người tản ra sức quyến rũ nam tính . Hắn giống như là một vật sáng, vô luận đi đến nơi nào, cũng làm cho không người nào có thể không chú ý đến hắn.
Đồng Thiên Ái, không lúc nào cô mới lại xuất hiện ở trước mặt ta , sẽ như thế nào đây?
Tần Tấn Dương ở trong lòng tưởng tượng thấy nét mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy vạn phần mong đợi.
Hắn đã không nhịn được, rất muốn được nhìn nàng...