Tiêu Bạch Minh đưa tay đẩy mắt kiếng trên sống mũi , nhìn Đồng Thiên Ái cười ngại ngùng.
Sau đó xoay người, nhấn nút mở thang máy đi vào , trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt
Cho đến khi thang máy đóng lại, anh mới khẽ gật đầu chào.
Đồng Thiên Ái cả người dán lên cửa, một lúc thật lâu không có bất cứ phản ứng nào.
Bạch Minh ca hẹn nàng đi xem chiếu bóng nha! Bạch Minh ca hẹn nàng! Là hẹn hò sao? Hẳn là vậy rồi! Làm sao bây giờ !Vui quá!
Nàng không phải là không có người theo đuổi , mà càng không phải không có người thích.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít khi chú ý đến con trai. Nàng thích nam sinh đàng hoàng chín chắn, thành thực chân thật, cho nên đối với những tên tiểu nam sinh kia toàn bộ đều không nhìn tới.
Cho mãi tới bây giờ, gặp gỡ Tiêu Bạch Minh, mới biết người mình đợi chờ chính là anh
Có người, vì yêu mà phải đợi chờ. Mà có người, nhất định là vì đợi chờ người khác.
Nàng đây, thuộc về vế sau.
Nghĩ đến cuối tuần được cùng Tiêu Bạch Minh đi xem phim, Đồng Thiên Ái không nhịn được nụ cười
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng , giống như một trái táo đáng yêu. Tâm tình trở nên thật tốt, ngâm nga một bài hát.
“Hôm nay là hai mươi hai… Thứ sáu…” Đồng Thiên Ái bẻ ngón tay, tính toán thời gian
Chợt quát to một tiếng, “Cái gì! Cứ tưởng là ngày mai? Ôi ông trời ơi?”
Làm sao bây giờ! Nàng phải thật khẩn trương thôi!
Lúc đến trường học , Đồng Thiên Ái lại tới trễ rồi!
Giáo sư râu bạc dạy nghệ thuật , thầy đang liếc sổ điểm danh điểm danh, “Hồ Lam Lam… Dạ… Khán Kiến Liễu… Diêu Lượng… Dạ… Đến… Phương Tình… Dạ…”
“Đồng Thiên Ái…”
Giáo sư liên tục hô ba tiếng, không người nào đáp lại. Ông ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt học sinh, thở dài.
Tại sao lại là sinh viên này! Lần nào cũng tới trễ, mà không tới trễ thì nói dối là nghỉ bệnh! Còn luôn dùng cùng một lý do!
“Thưa thầy!”Phương Tình đột nhiên giơ tay, từ chỗ ngồi đứng lên. Thiên Ái đáng chết, lại ngủ quên!
Giáo sư hướng nàng gật đầu, cố ý nói, “Bạn Phương Tình, bạn lại tới thay Đồng Thiên Ái xin nghỉ bệnh sao?”
Phương Tình mặt có chút đỏ , ấp úng không lên tiếng, đôi mắt liếc về phía cửa. Trong lòng không ngừng mà cầu nguyện: Đồng Thiên Ái! Nhanh xuất hiện! Nếu không sẽ chết !
“Báo cáo!” Cửa chính thoáng hiện bóng dáng nhỏ gầy , tiếng con gái lanh lảnh vang lên.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đưa mắt dặt trên người nàng.
Đồng Thiên Ái hôm nay không đem tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc rong biển cứ tùy ý xõa ra rối tung .
Bởi vì lúc nãy chạy bộ ,khuôn mặt vốn động lòng người nay trở nên càng thêm hồng hồng đo đỏ. Đôi mắt thật to trong suốt, rồi lại hỗn loạn một chút ít khác thường rung động.
Sự xuất hiện của nàng, giống như 1 tinh linh đột nhiên hạ xuống nhân gian ,toả ra ánh sáng chói lòa.
“Thưa thầy! Em bị kẹt xe nên đến trễ ạ! Em xin lỗi, lần sau sẽ không đến trễ nữa!À không đúng! Không có lần sau đâu ạ!”
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Đồng Thiên Ái trưng lên khuôn mặt tươi cười. Dư quang liếc về hướng Phương Tình, ánh mắt đắc chí.