Chiều mưa ngày ấy

Chương 14

Khôi lo lắng nhìn gương mặt đỏ ửng của Quỳnh Hương. Cô sốt cao quá!

Suốt buổi chiều nay anh ngồi lì trong quán Vàng và bỏ mặc Quỳnh Hương một mình ở nhà trọ. Anh sợ đối mặt với cô nhiều sẽ để lộ tình cảm của mình, và càng gần gũi Hương, Khôi càng nhận ra anh yêu cô vô cùng. Thứ tình yêu đơn phương thường làm người ta mâu thuẫn với mình, nên dù ngồi với ly rượu, Khôi cũng không sao thôi đừng nghĩ đến Quỳnh Hương.

Tiếng bà chủ nhà khe khẽ vang lên:

- Chỉ là viêm họng thôi. Không sao đâu!

Khôi hoang mang:

- Nhưng cô ấy sốt lắm!

- Viêm họng thì vậy đó, sốt cao và nhức đầu. Mùa này rất dễ bị. Tại cô ấy ăn mặc phong phanh qúa, dân Đà Lạt chính hiệu như tôi còn phải choàng khăn cổ, huống hồ chi cô ấy từ thành phố tới.

Rồi với giọng tò mò chỉ có ở đàn bà, bà ta hỏi:

- Hình như cô cậu giận nhau phải không?

Khôi buột miệng:

- Đâu có.

Bà chủ nhà ra vẻ đầy kinh nghiệm:

- Chối hoài! Tôi chuyên môn cho thuê nhà tr. Chỉ nhìn sơ qua đã biết ai là vợ chồng, ai là bồ bịch, ai đang là "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Cậu với cô ở dạng thứ ba, nhưng có phần đặc biệt hơn.

Khều tay Khôi một cái bà ta bảo:

- Ra ngoài này lấy khăn ướt đắp trán cho cổ. Có công mài sắt có ngày nên kim. Tin tôi đi.

Lẽo đẽo bước theo bà chủ nhà xuống bếp, Khôi nhăn nhó:

- Tôi chẳng hiểu dì muốn nói gì?

- Tôi có nói tiếng Tàu đâu mà không hiểu. Lúc này phải chịu khó, cô ấy đang giận cậu đó. Giận ghê lắm nên suốt buổi chiều nay cứ khóc đến bệnh luôn.

- Dì hiểu lầm rồi. Tụi tôi chỉ là bạn bè thôi. Cô ta sắp lấy chồng.

Ba chủ nhà lắm điều vẫn tiếp tục nhiều chuyện:

- Xời! Sắp lấy chớ đã lấy đâu. Sáng nay tìm tôi bói bài, cổ có xem một quẻ tình duyên.

Khôi trợn mắt:

- Có chuyện đó nữa sao?

- Chớ sao không! Quẻ ứng dữ lắm! Cổ phải toát mồ hôi luôn mà!

Tự nhiên Khôi tò mò, anh hỏi:

- Qủe nói gì mà ứng?

Bà chủ nhà hạ giọng thật thấp:

- Cổ không lấy chồng trong năm nay như dự định đâu.

- Tại sao?

Bà chủ nhà đưa thau nước cho anh, giọng nửa đùa nửa thật:

- Tại cậu!

Khôi gượng cười:

- Dì đùa kiểu này chết duyên con gái người ta hết. Đã vậy còn tội nghiệp tôi nữa.

Xoa hai tay vào nhau, bà ta nghiêm nghị:

- Tôi không đùa đâu. Tin hay không tùy cậu. Nhưng tôi dám bảo đảm, chồng cô ấy sau này khác người đã bỏ trầu cau đi hỏi trước đây.

Đẩy Khôi vào phòng Quỳnh Hương, bà chủ nhà bảo:

- Chịu khó chăm sóc cô ấy đi.

Khôi lắc đầu:

- Chắc cô ta sốt vì quẻ bài độc đáo của dì rồi. Thật khổ! Tự nhiên đi tin vớ vẩn để đổ bệnh ra.

Bà ta cười bí hiểm:

- Cái gì cũng có duyên số chớ đâu thể tự nhiên được.

Khôi làm thinh. Anh chả ưa ba trò bói toán, dây dưa với bà già lắm mồm này chả ích lợi gì. Tốt nhất là lo cho Quỳnh Hương trước.

Anh vắt chiếc khăn mặt thật ráo rồi đắp lên trán cô, Hương vẫn ngủ mê trông thật tội.

Đợi bà chủ nhà bước ra, Khôi ngồi xuống bên Hương, anh siết nhẹ bàn tay bé nhỏ của cô và thấy lòng chùng xuống. Anh biết mình hoài công đeo đuổi một mối tình vô vọng. Nhưng Khôi không sao dứt được hình bóng Quỳnh Hương. Hàng ngày xuất hiện trước mặt, lúc thì giản dị hồn nhiên, lúc lạnh lùng trầm lắng như đang mang nặng nỗi đau riêng không ai san sẻ.

Dù cô như thế nào, trái tim anh vẫn xao động. Sau đêm dự sinh nhật của Chánh đến nay, Khôi cố tình lẩn tránh Hương, nhưng khổ nỗi cô ở đâu, làm gì trong công ty anh cũng để ý rồi khổ sở khi nhận ra Quỳnh Hương rất lạnh lùng khách sáo với mình.

Dạo này Quỳnh Hương thường đi làm về trễ. Cô ở lại ngồi ôn bài trong góc phòng chờ tới giờ đi học Anh văn luôn. Cường cũng ít xuất hiện đưa đón. Anh ta để mặc cô vợ chưa cưới với chiếc xe đạp Trung Quốc lọc cọc mà không xót xa sao chứ?

Giữa Quỳnh Hương và Cường đã xảy ra những mâu thuẫn nghiêm trọng. Chính Quỳnh Như và Chánh đã tới nhà Khôi chơi và nói thế. Như còn nhờ anh quan tâm chăm sóc Hương suốt thời gian ở Đà Lạt.

Phải! Vì Khôi quá vụng về, nên cô đã tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt với anh? Khôi không biết nữa, nhưng đâu phải anh chưa từng yêu, chưa từng săn đón, chinh phục phụ nữ. Trong tình trường, anh đã có ít nhiều kinh nghiệm, Quỳnh Hương không yêu anh và cũng không hiểu lòng anh sao? Anh không tin điều đó.

Khôi cẩn thận lấy khăn nhúng vào nước. Vắt khô xong, anh nhè nhẹ lau gương mặt Quỳnh Hương rồi đắp lên trán cô. Tay anh chạm vào bờ môi khô đỏ vì sốt của Quỳnh Hương và thấy bâng khuâng.

Đã có một lần nhìn cô cười, Khôi ngơ ngẩn ước gì mình được cắn đôi môi hay cong lên khi nói chuyện đó. Đôi môi này không phải của anh, nhưng ai cấm Khôi khao khát chứ? Anh miết nhẹ ngón tay trỏ lên môi cô nóng bỏng, rồi vội vàng rút ra như phạm tội.

Trong cơn ngủ mê vì sốt, Quỳnh Hương đang mơ thấy ai? Khôi buồn bã kéo chiếc ghế bố ra cạnh cửa sổ ngồi và châm thuốc hút.

Mùa này Đà Lạt rất lạnh. Mấy cốc rượu uống ngoài quán chưa đủ Khôi ấm lòng. Anh không say vì rượu, sao lại lâng lâng khi được ở gần Quỳnh Hương? Anh trở thành kẻ si tình từ hồi nào vậy?

Ngả người ra ghế, Khôi phà một hơi khói, rồi nhìn những sợi trắng mong manh tan dần trong khoảng không buồn tẻ. Anh nhớ tới lần gặp Kiều Ngân trước hôm đi Đà Lạt, và thấy chán ngắt.

Sau mấy tháng trời xa lánh anh, Kiều Ngân đã quay lại vì "không thể hợp với Trí". Một lý do thật đơn giản và cũng thật phũ phàng, Kiều Ngân xem anh như một bến đỗ. Cô trở về bến cũ sau khi đã chán chê cái bến mới do gia đình lựa chọn.

Búng tàn thuốc bay vèo qua khung cửa, Khôi chua chát nghĩ: Kiều Ngân khó lòng hợp với ai cho dù kẻ đó đã hết lòng hết sức chiều lụy cô. Hồi đó Khôi từng là một anh chàng ngốc tử. Kết cuộc anh được gì? Khôi không đời nào quên những lời mẹ và chị Kiều Ngân đã nói với anh trong tiệm của cậu Tư ngày nào.

Anh không thể nào hợp với họ. Kiều Ngân quay về lúc này chỉ làm Khôi chán cuộc đời đen bạc thêm thôi.

Hôm ấy Khôi im lặng nghe Ngân huyên thuyên đủ điều. Anh không cố ý lạnh nhạt nhưng khổ sao Khôi chẳng mở lời được. Tâm hồn anh trống rỗng, Khôi chả tìm ra chuyện gì để giả lả, đẩy đưa cho hết thời gian thăm viếng của Ngân.

Có lẽ Kiều Ngân biết trước Khôi sẽ im lặng nên cô chuẩn bị nhiều chuyện, nhiều điều để nói lắm. Khôi chỉ xen vào vài câu rời rạc, vô nghĩa cho lịch sự rồi lại lơ đãng nghe Ngân nói xấu Trí. Anh nghe và thắc mắc: Chẳng biết trước đây Kiều Ngân đã nói với Trí thế nào về anh.

Khôi cười thầm một mình khi nhớ tới vẻ tự mãn của Kiều Ngân cùng những câu như ra lệnh cho anh. Ngân không biết mọi cái đã chấm dứt rồi hay sao? Cô càng nói Khôi càng nhận ra những khuyết điểm của cô. Dù không muốn nhưng tâm trí anh đã lập một bảng so sánh.

Thật ra Quỳnh Hương cũng chẳng có gì trội hơn Kiều Ngân, nhưng trái tim khó bảo của Khôi lại nghiêng về phía cô mới khổ. Và giờ đây nỗi khổ ngọt ngào đó đang tiếp tục làm hồn anh lao đao.

Hơn 12 giờ rồi, dầu ngày mai công việc rất bận rộn, Khôi cũng phải thức canh chừng Hương. Anh không thể để cô một mình với cơn sốt như vầy được.

Quỳnh Hương kéo lại chiếc khăn choàng cổ rồi bưng ly sữa lên uống ngụm nhỏ. Sữa nóng làm cô thấy ấm người hơn.

Ngước đôi mắt tròn nhìn Khôi cô nói:

- Tôi muốn uống sữa có cà phê kìa.

Anh lắc đầu:

- Hương sẽ bị mất ngủ. Em chưa hết bịnh đâu mà đòi hỏi.

Giọng cô hơi hờn dỗi:

- Chỉ là viêm họng vì lạnh thôi. Làm gì quan trọng dữ vậy?

Khôi nghiêm nghị:

- Tôi sợ không đủ sức để thức canh em thêm đêm nữa. Nhìn người khác ngủ chả thú vị gì đâu.

Hương nóng mặt. Cô không biết khi ngủ mình xấu xí cỡ nào mà Khôi nói thế. Nhớ tới hôm thức dậy giữa đêm, cô đã hoảng hồn khi thấy trong khoảng tối âm âm của căn phòng, Khôi ngồi thừ một đống. Quỳnh Hương ngỡ ngàng khi biết cả đêm Khôi đã thức canh cho cô ngủ, anh lo lắng từng chút làm Hương xúc động. Nằm yên để anh đắp chăn lên trán, để anh khuấy sữa đem đến tận giường và kề ly tận môi cho mình uống. Quỳnh Hương muốn khóc hết sức. Nếu có Cường ở kế bên cô biết chắc anh chẳng khi nào ân cần với cô như Khôi đã làm. Cường quan niệm đàn ông không thể lụy đàn bà. Bởi vậy anh chưa bao giờ để ý xem Hương mơ ước, muốn gì, thích gì để chiều theo. Anh yêu cô bằng tình yêu của kẻ có quyền ban phát mà Quỳnh Hương chỉ được phép nhận chớ không được đòi hỏi. Tim Quỳnh Hương thắt lại. Cô nhớ đôi mắt của Khôi đêm đó. Cô nhớ mình đã đưa tay cho anh nắm. Suốt đêm tới sáng Khôi đã giúp Hương thấy mình không lẻ loi. Anh từng gần gũi và cần thiết với cô biết bao! Thế nhưng khi trời sáng, Khôi đã trở lại thái độ dửng dưng dễ ghét. Anh ra lệnh cho Hương nghỉ ở nhà trọ, và một mình tới hội chợ triển lãm để điều phối công việc. Trưa anh về xem cô thế nào, rồi lại đi đến tối mịt. Khôi đã phải làm luôn phần việc của cô. Anh rất mệt, Hương biết rõ như vậy, dù chi nhánh của công ty ở Đà Lạt có nhiều nhân viên giỏi nhưng có nhiều phần về chuyên môn Khôi phải đích thân đảm trách chớ đâu nhờ ai được. Đêm ấy về Khôi ngủ mê đến nước sản. Quỳnh Hương phải qua phòng anh gọi Khôi mới dậy. Anh vội vã đi mua đồ ăn sáng cho cô và tiếp tục ra lệnh buộc cô ở nhà thêm một ngày nữa.

Suốt ngày hôm qua, Quỳnh Hương trằn trọc trên giường vì mãi nghĩ tới Khôi. Cô đau đớn nhận ra với cô, anh quan trọng và cần thiết vô cùng. Lâu nay Hương luôn phủ nhận những tình cảm chân thật cô dành cho Khôi, cô tự dối mình bằng thái độ lạnh lùng, châm chọc anh. Khôi cũng thế, anh giấu tình cảm của anh vì biết Hương đã có Cường. Nhưng anh có hiểu giữa Cường và cô là một hố sâu về bất đồng không?

Chắc chắn Khôi phải biết điều đó. Đêm sinh nhật Chánh, anh đã ray rứt hỏi: "em và Cường cứ như vầy hoài sao?" Câu hỏi đó chứng tỏ Khôi hiểu rất rỏ tình cảm của hai người đã vỡ tan rồi.

Nếu Khôi mạnh dạn bước vào đời cô, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu Quỳnh Hương dám bất chấp mọi dư luận để lìa xa Cường và đến với Khôi không? Hay khi trở về Sài Gòn, gặp Cường, nghe những lời mật ngọt của anh, Quỳnh Hương lại mềm lòng. Rồi đâu lại vào đấy. Cô sẽ làm vợ Cường, sẽ chịu khổ suốt cả đời vì anh.

Bất giác Quỳnh Hương nhìn Khôi và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt da diết đến nao lòng.

Chịu không nổi ánh mắt anh, Quỳnh Hương cúi xuống, cô nghe Khôi thở dài:

- Hương vào ngủ sớm đi!

Cô thảng thốt:

- Anh đi đâu?

- Đi uống rượu với vài người bạn. Hồi chiều tôi đã hứa với họ.

Vò vô chéo khăn choàng cổ, Quỳnh Hương hơi nghẹn lời:

- Anh đừng đi! Tôi không chịu nổi một mình. Tôi sợ một mình lắm.

Khôi lặng thinh. Lâu lắm Hương mới nghe anh nói:

- Xin lỗi! Tôi đâu thể suốt đời ở bên em được. Tập cho quen đi! Khi trở về Sài Gòn đã có Cường rồi.

Quỳnh Hương nhếch môi:

- Nếu thật lòng anh nghĩ vậy thì thôi. Tôi không làm phiền anh đâu.

Khôi đứng dậy bước ra sân, Quỳnh Hương nhạt nhòa nước mắt. Anh cũng nhẫn tâm như Cường  vậy mà cô tưởng thì ra người ta dễ bị cảm giác đánh lừa. Khôi tận tình chăm sóc Hương mấy ngày nay vì anh tội nghiệp cô, cũng có thể vì anh nghĩ tới Chánh, Quỳnh Hương đã hiểu lầm Khôi rồi.

Hương nhìn con đường trước nhà và lầm lũi bước đi. Cô muốn dạo phố đêm một mình. Dốc cao, phố thấp, mưa bụi, mù sương và cơn bệnh chưa khỏi làm Hương có cảm giác mình bước trên mây bềnh bồng, bềnh bồng.

Phố đêm Đà Lạt đầy những đôi tình nhân tay trong tay, có lẽ phần đông họ là du khách. Có ai là du khách cô đơn như Quỳnh Hương không? Hơn lúc nào hết Hương thấy lạc lõng lạ kỳ. Quán cóc bên đường khuất hẳn trong sương  Cô bỗng muốn có một ly cà phê đen thật đắng.

Thọc sâu hai tay vào túi áo lạnh, Hương bước vào quán. Nơi phố lạ có ai biết ai đâu, cô có thể uống hai, ba ly cà phê và thức trắng đêm rồi lang thang hết dốc này, đồi nọ cũng chả bị ai rầy.

Quỳnh Hương đã được tự do sống cho mình rồi, sao cô lại buồn thế này? Hương chợt nhớ những lời "tiên tri" của bà chủ nhà.

Tới giờ Quỳnh Hương cũng không hiểu sao mình lại nhờ bà ta xem cho một quẻ. Có phải khi hụt hẫng trong tình yêu, người ta dễ dàng tin vào những điều huyền hoặc, huyền bí và coi đó là "Số phận đã an bài" không?

Hương không tin số phận, nhưng cô tin chắc cô và Cường không đi tới đâu. Vậy sao suốt trưa đó cô lại nằm khóc mùi mẫn, khóc đến mức nhức đầu nóng sốt mới thôi?

Cô khóc vì quẻ bài ứng với điều cô muốn, hay vì thái độ xa cách của Khôi? Quỳnh Hương khuấy nhẹ ly cà phê rồi nhìn quanh, chỉ có cô là ngồi một mình. Nhạc trong quán buồn hiu hắt, nhưng những đôi tình nhân đầu tựa vào nhau đâu biết buồn. Họ vào đây để tìm góc riêng cho mình, chớ đâu phải để uống cà phê và sôlô nghe nhạc như Hương.

Lúc này Khôi đang làm gì nhỉ? Chắc anh đang chén thù chén tạc với bạn bè và chả thèm nhớ tới con bé như cô. Ai cũng có những giây phút rất riêng của mình. Chưa bao giờ cô tìm hiểu chuyện buồn của Khôi để chia sẻ, ai ủi, sao cô lại đòi hỏi anh phải dành thời gian cho mình vào lúc Khôi muốn tránh cô. Rõ ràng trái tim Hương lộn xộn khi gần đây Hương luôn nghĩ tới Khôi. Anh là niềm an ủi, niềm vui mà cô lấp đầy khoảng trống chán ngắt của Cường trong tim hay anh chính là tình yêu mà Hương tìm không thấy ở Cường?

Quỳnh Hương hốt hoảng với chính mình. Chả lẽ người ta dễ yêu dữ vậy sao? Chưa dứt khoát được với Cường, cô đã nghĩ tới Khôi rồi. Thật khủng khiếp! Khôi sẽ rất khinh bỉ nếu anh đọc được điều cô đang nghĩ.

Bưng ly cà phê lên, Quỳnh Hương run rẩy uống từng hớp nhỏ. Ly đã cạn rồi mà cô vẫn chưa bình tâm với những diễn biến đang xung đột trong hồn.

Rời khỏi quán cà phê, Quỳnh Hương tiếp tục lang thang. Hai ngày nữa là xong đợt hội chợ, anh và cô sẽ về Sài Gòn. Lần này về công ty, chắc chắn Hương sẽ xin đổi sang bộ phận khác, như vậy sẽ dễ hơn cho cả hai người.

Mỉm cười buồn bã, Quỳnh Hương khom lưng leo lên con dốc dài, mưa lất phất bay vào mặt cô lạnh căm. Ước có một vòng tay vững chãi ấm áp làm cô muốn khóc. Cảm giác bềnh bồng nhẹ tênh lại đến, Quỳnh Hương choáng váng tựa vào gốc cây mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Lẽ ra phải nghe lời Khôi ở nhà ngủ sớm, vì cô vẫn chưa khỏi bệnh nhưng cô đã cố ý làm trái lòng anh cho bõ ghét. Bây giờ cô đáng đời chưa. Quỳnh Hương nhắm mắt lại lúc nghe Khôi gọi tên mình thảng thốt:

- Quỳnh Hương! Em làm sao vậy?

Cố đẩy Khôi ra, cô nức nở:

- Thây kệ tôi! Ai cần anh lo.

Vừa bước đi được vài bước, Hương đã ngồi thụp xuống vì chóng mặt Khôi ôm đại cô vào lòng, giọng gấp rút:

- Anh tìm em nãy giờ, em làm anh sợ muốn rụng tim. Nếu không gặp em, đêm nay anh sẽ lùng sục khắp thành phố. Tại sao em lang thang ngoài mưa khi còn bệnh vậy hả?

Quỳnh Hương bướng bỉnh:

- Thà tôi té ngoài đường vì bệnh còn hơn phải trằn trọc một mình trong căn phòng hiu quạnh đó. Tôi không thể "tập một mình cho quen" khi tôi đang khao khát có người ở kế bên để chia sẻ buồn vui. Nhưng anh thích uống rượu hơn. Anh đâu thèm nghĩ tới tôi. Anh ác lắm! Ác lắm!

Khôi siết tay cô, giọng trầm xuống:

- Quỳnh Hương! Muốn trách gì tôi thì cứ trách, chỉ xin em hiểu rằng tôi luôn luôn vì em.

Hương thút thít trên vai anh:

- Vì em. Vậy sao anh lại đi khi em đã năn nỉ anh đừng bỏ em một mình.

Trái tim Khôi như mềm ra vì những giọt nước mắt của Quỳnh Hương. Anh thẫn thờ phủi những bụi mưa bám trên tóc cô rồi nói:

- Chúng ta về thôi! Đi dưới mưa thế này em sẽ trở bệnh mất.

- Nhưng em muốn đi như vầy.

- Tự hành hạ mình và làm khổ người khác thì ích lợi gì? Em phải nghĩ đến gia đình và Cường chứ.

Đẩy Khôi ra, Hương nhìn anh bằng đôi mắt dữ dội:

- Tôi không muốn nghĩ tới ai hết. Anh đi đi, tôi cũng chẳng cần người luôn dối lòng mình như anh.

Dứt lời Quỳnh Hương loạng choạng bước nhanh, cô chúi nhủi xuống con dốc lúc nãy đã cố sức bước lên. Mưa tạt vào mặt làm cay đôi mắt. Hương chợt giận Khôi vô kể. Anh còn muốn cô nói gì hơn thế nữa? Anh nhắc tới Cường lúc này chẳng khác nào tát vào mặt cô.

Tự ái làm Quỳnh Hương như điên lên, cô cắm đầu chạy mặc cho Khôi đuổi theo phía sau. Tay ai chụp lấy vai cô và xoay người cô lại. Hương không chịu nổi cái nhìn sâu thẳm, buồn bã, đầy đau lòng lẫn trách móc của Khôi. Cô nhắm mắt và để anh hôn lên trán, lên má rồi hối hả hôn đôi môi ướt lạnh của mình.

Bao nhiêu tủi hờn, giận dỗi vụt tan đi, Quỳnh Hương chỉ biết ôm lấy Khôi như ôm lấy niềm hi vọng của đời mình.

Ngay lúc này cả hai đều bỏ mặc hiện thực, Khôi chỉ biết anh đang có được Hương trong tay, còn ngày mai, ngày kia xin đừng nghĩ tới.

Hai người im lặng đi bên nhau, Quỳnh Hương tựa đầu vào ngực Khôi êm ấm, vững vàng.

Về đến nhà trọ Khôi mở cửa phòng cho Quỳnh Hương vào. Đợi cô ngồi xuống ghế, anh lấy khăn lau tóc Hương.

Thái độ ân cần thật tự nhiên của anh làm Hương chớp mắt liên tục. Chưa bao giờ Cường dịu dàng với cô như Khôi. Được gần bên anh mấy hôm, được anh săn sóc lo lắng như vầy, lỡ nếu sau này không có anh, cô sẽ ra sao?

Tự dưng Quỳnh Hương nắm chặt tay Khôi. Cô chịu không nổi khi nghĩ tới lúc về Sài Gòn, hai người lại trở nên xa lạ.

Dường như Khôi cũng mang tâm trạng giống cô, nên anh ngồi xuống gấp rút nói:

- Anh không dối được mình nữa, Quỳnh Hương! Anh yêu em, yêu lâu rồi! Yêu từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên. Tiếc rằng lúc đó anh đã có Kiều Ngân, anh không dám tìm gặp em, để đau khổ khi em trở thành vợ sắp cưới của Cường. Với anh mọi cơ hội đều đã quá muộn. Nhưng nếu em yêu anh, thì dù thế nào đi nữa, anh cũng không để mất em.

Giọng Quỳnh Hương khàn đặc:

- Trong tim em, Cường không còn chỗ đứng nào hết. Dứt khoát được với chính mình, lòng em có nhẹ nhõm. Nhưng chính sự dứt khoát này lại làm em chơi vơi, hụt hẫng. Em còn một điểm tựa để vịn vào mà sống. Điểm tựa ấy lúc này là anh. Nhưng nếu hỏi em có yêu anh không, em chưa trả lời được. Đã từng ngộ nhận, nên em sợ mình sẽ lạc vào ảo tưởng, rồi lại thất vọng, đau khổ vì yêu. Anh có hiểu em không, hay anh đang nghĩ em còn bé tính toán, đáng khinh.

Khôi nhỏ nhẹ:

- Anh hiểu tâm trạng của em hiện nay. Những lời em nói không làm anh nản chí. Anh yêu em thật lòng, không sớm thì muộn em cũng sẽ thoát khỏi mặc cảm của sự ngộ nhận, để yêu anh nhiều hơn anh đang yêu em bây giờ.

Quỳnh Hương bâng khuâng nép vào ngực Khôi. Cảm giác bình yên lại đến với cô, Hương biết con đường trước mặt của mình có rất nhiều khó khăn. Khi đồng ý nghe lời tỏ tình muộn màng của Khôi là cô đã bắt đầu dấn bước vào con đường đầy gập ghềnh ấy rồi. Ba mẹ chưa biết chuyện cô và Cường đã đổ vỡ. Ông bà khó lòng chấp nhận Khôi, rồi ba mẹ sẽ nhìn Quỳnh Hương bằng đôi mắt mà ông bà từng nhìn chị Như.

Nhưng dầu thế nào, cô cũng phải nói rõ về Cường cho ba mẹ hiểu. Đâu có cha mẹ nào muốn con mình lấy một người chồng giả nhân, giả nghĩa, bất hiếu, tham lam như Cường.

Quỳnh Hương thấy vững lòng trước những điều vừa nghĩ, song cô sẽ bắt đầu như thế nào khi nghĩ về Cường, về những thay đổi của tâm hồn và trái tim cô.