Chiều mưa ngày ấy

Chương 15

Quỳnh Hương thở phào nhẹ nhõm khi buông mình xuống giường. Sau nửa ngày ngồi xe, cô cũng đã về đến nhà. Hương rất dở đi xa, cô thường buồn nôn vì say xe, nhưng sáng nay có Khôi, anh lo cho cô từng chút chớ không làm mặt đằng đằng sát khí như hôm từ Sài Gòn ra, nên cô tha hồ nhõng nhẽo.

Chuyến về mệt nhưng hạnh phúc, Quỳnh Hương cứ muốn con đường kéo dài mãi để cô được tựa đầu vào vai anh, ngồi kề bên anh và nghe anh trầm trầm kể bao nhiêu chuyện trên đời.

Cô đã biết gã gấu Bummy dám cả gan vẽ bậy vào quyển Tự bạch của mình là ai. Cô đã biết tại sao Khôi biết tên mình và gọi nghe thật ngọt khi cô ngồi khóc trong quán cà phê. Quỳnh Hương hết ghét câu "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" mà anh đã ghi vào sổ cô với chữ ký như nùi kẽm gai. Bây giờ Quỳnh Hương lại cầu mong câu ấy trở thành hiện thực. Như vậy con người cô có vô hậu, vô thủy chung không?

Quỳnh Hương uể oải bước vào phòng tắm. Buổi trưa nhà vắng tanh, chỉ còn nhóc Phi với cái máy big game. Ba mẹ về thăm nội, còn chị Như chắc đã đi làm. Chẳng biết suốt một tuần này Cường có ghé không? Ngực cô chợt nặng nề khi nghĩ tới anh. Dầu gì cũng không dễ dàng dứt khoát với một mối tình, dù trái tim mình đã trao cho người khác.

Ra phòng khách, Quỳnh Hương ngập ngừng hỏi nhỏ:

- Hổm rày có ai ghé nhà không Phi?

Mắt vẫn không rời máy, tay vẫn bấm lia lịa. Phi nói:

- Có ông Cường thôi chớ ai. Ổng ghé vì chuyện gì chắc chị biết mà há?

Quỳnh Hương chột dạ, cô chớp mắt:

- Chị không biết. Chuyện gì vậy?

Phi nhún vai, cậu ta không trả lời câu Hương vừa hỏi, mà nói một câu thật bất ngờ.

- Chị Như bỏ nhà 4, 5 ngày rồi.

Quỳnh Hương đờ mắt ra, cô hốt hoảng:

- Tại sao vậy? Chỉ đi đâu?

Phi chậm chạp đáp:

- Tại chị và ông Cường "cua răng" với nhau, văng miểng tới chỉ.

Quỳnh Hương nạt:

- Dẹp cái máy qủy này đi và nói cho có đầu có đuôi.

Phi hất hàm:

- Làm gì ồn dữ vậy! Hổm rày không khí ở nhà ngột ngạt như sắp tận thế. Chị mới về đã châm ngòi. Được, cứ chờ ba mẹ về, rồi mọi thứ sẽ nổ tung lên cho mà xem.

Quỳnh Hương bồn chồn nhìn Phi, thằng qủy nhỏ này bày đặt vòng vo, bực thật! Nhưng chuyện quái gì vậy kia?

Cô dịu giọng:

- Chị Như đi đâu vậy?

- Anh Cường nói chỉ đang sống với thằng cha Chánh.

Hương cau mày:

- Đúng hông đó?

- Ai mà biết, nhưng ba sùng lắm! Ổng chửi chị với chị Như rùm trời đất, em nghe muốn nổ tai luôn. Mà trăm sự cũng tại chị.

- Sao lại tại chị?

Phi nhếch môi mai mỉa:

- Điều này chị nên hỏi mình và ông Khôi. Hai người vui vẻ cả tuần nơi xứ Đà Lạt trăng mờ, mà cho ở đây bão giông tá lả.

Quỳnh Hương đỏ mặt, cô ấp úng:

- Anh Cường đã nói gì về chị với ba mẹ?

- Em không rõ nguyên văn, nhưng đại khái nói là chị nghe lời của anh Chánh, chị Như mà càng xa lánh ảnh để giao du thân mật với anh Khôi. Mặc kệ ảnh van xin năn nỉ, chị nhất định đi Đà Lạt, dù công ty chị làm không có yêu cầu. Chị vì muốn ở gần anh Khôi thôi!

Quỳnh Hương mím môi:

- Ảnh nói vậy thật hả?

Phi gật đầu:

- Ảnh còn nói nhiều lắm. Kiểu như mắng vốn ba mẹ, bởi vậy ông già mới giận. Chị Như vừa bước vào nhà là bị xực ngay. Ba nói chỉ hư thân đã đành, còn bày đặt mở đường vạch lối cho chị đi theo. Chị Như cũng bướng, phải chi chỉ im thì đâu có chuyện. Đằng này chỉ ong óng lên rằng: "Anh Cường là hạng không ra gì, chị bỏ ổng là khôn ngoan, sáng suốt". Nghe vậy anh Cường nổi cơn tự ái. Hai bên tay đôi với nhau, ba giảng hòa bằng cách tát bà Như một cái, làm bả xiểng niểng.

Quỳnh Hương nuốt nước bọt:

- Tại sao ba đánh chỉ?

- Tại chỉ dám tuyên bố là chị xù đẹp anh Cường vì đã yêu anh Khôi rồi.

- Trời ơi!

Phi lừ mắt:

- Bộ không đúng sao? Chưa hết! Chị Như còn nói chị bỏ anh Cường là vì nghe lời chỉ xúi. Chính câu này làm ba bộp tai chỉ.

Quỳnh Hương rên rỉ:

- Sao bà Như tài lanh dữ vậy kìa!

Phi cười cười:

- Em nghĩ chỉ hy sinh ăn tát để nói thật giùm chị, chớ không đơn giản là tài lanh như chị kết tội đâu. Nhìn sơ bằng nửa con mắt thôi, em cũng thấy lúc sau này chị trốn ông Cường khá kỹ.

Quỳnh Hương chối quanh:

- Nhưng chị và Khôi chỉ là đồng nghiệp thôi. Chị Như nói tầm bậy.

- Phải hông đó? Nội thấy thái độ của ông Khôi khi khiêng bắp cải, cà rốt vào nhà, rồi cười cười, liếc liếc với chị là em biết tỏng. Chị lo liệu hồn đi. Em nghe ba tính đám cưới trước tết, và anh Cường cũng đồng ý như thế.

Quỳnh Hương choáng váng ngồi im. Ba mẹ rồi cũng biết, nhưng kiểu này găng qúa.

Giọng Phi lại ồ ề vang lên:

- May lúc ông Khôi đưa bà về không có ba mẹ ở nhà. Nếu có, chắc chổi chà ba quét ra rồi. Ông Khôi là bạn ông Chánh, nên đã nằm trong bảng "Phong quỷ" của ba, bà khỏi mà lộn xộn. Nghĩ cũng chán, có hai bà chị, vừa đám hỏi xong đã yêu người khác. Thằng em này thấy mà sợ đàn bà quá sức.

Quỳnh Hương hỏi lảng đi:

- Không ai đi tìm chị Như sao?

Phi lắc đầu:

- Ba không cho! Với lại biết đâu mà tìm. Em có điện thoại tới công ty, chị Như đã nghỉ làm.

Quỳnh Hương chép miệng:

- Mẹ không có ý kiến gì à?

Phi ra vẻ cụ non:

- Mẹ chỉ có nước mắt. Mà nước mắt thì giải quyết gì cơ chứ. Hôm ba đuổi chị Như vì giận lẽ ra mẹ phải cản vì mẹ là mẹ. Nhưng vì quá sợ ba, quen bị ổng lấn áp, nên dù không muốn chỉ đi, mẹ cũng chẳng dám ngăn. Bà đã mất luôn quyền làm mẹ rồi.

Quỳnh Hương ôm đầu khổ sở:

- Có gì đâu mà ba giận dữ vậy?

- Sao lại không? Chị quên ba là người coi trọng uy tín danh dự à? Ổng nghĩ hết chị Như, rồi tới chị đã làm gia đình mình mang tiếng vì yêu loạn xà ngầu.

- Tại ba chưa biết rõ anh Cường, cũng như anh Chánh nên mới nghĩ chị và chị Như hư hỏng. Thật ra đâu có ai muốn trắc trở khi yêu chứ?

Phi ngao ngán:

- Nhưng chính chị đã chọn anh Cường kia mà.

Quỳnh Hương ấp úng bào chữa:

- Chị đã chọn lầm.

Phi mai mỉa:

- Chắc gì với ông Khôi, chị đã chọn đúng. Dầu không ưa tính ba hoa khoác lác của anh Cường, nhưng em nghĩ chị nên an phận thì hơn. Biết đâu anh Khôi chỉ đùa chơi với chị, chả lẽ chị tin anh ta thật lòng yêu một người đã có chồng sắp cưới nhưng sẵn sàng bỏ chồng để theo mình à? Nếu em là Khôi, nói thật em chỉ đùa cho vui thôi.

Quỳnh Hương sững người vì câu nói của Phi. Nó không còn là thằng bé con hay theo vòi cô và chị Như để xin tiền nữa. Lời lẽ nó nghe sắc lạnh đến mức làm cô nổi gai đầy người. Có thể Phi đúng, chắc gì Khôi thật lòng yêu thương cô, một người thay đổi tình cảm quá nhanh. Đàn ông là chúa ích kỷ và tự cao, Khôi không nằm trong ngoại lệ đâu. Nhưng dù anh chỉ đùa với cô cho vui, Quỳnh Hương cũng không quay lại với Cường, cô đã hết yêu Cường rồi, hết thật rồi.

Quỳnh Hương bó gối thở dài. Cô đã vội vã khi yêu Cường, bây giờ với Khôi cô lại vấp vào khuyết điểm ấy. Đến chừng nào cô mới thôi bồng bột trong yêu đương đây. Nếu đúng là Khôi chỉ xem cô như trò đùa, thì còn gì đau đớn hơn nữa.

Tiếng xe ngừng ở cửa làm Hương giật mình, Phi thì thầm:

- Ba mẹ về, bà chuẩn bị tinh thần đi nghen.

Dứt lời cậu ta vọt ra sân mở cửa, Quỳnh Hương nghe tim đập thình thịch, cô không đoán nổi chuyện gì sẽ ập đến khi ba nhìn thấy mình.

Vớ lấy tờ báo trên bàn, Hương cắm cúi đọc. Bà Vân bước vào trước, khác với thái độ mừng rỡ trước đây mỗi khi cô đi đâu về, bà nhìn cô một cái rồi bỏ vô trong không nói lấy nửa lời.

Ông Đức lừ lừ ngồi xuống. Cô cắn môi chờ cơn thịnh nộ của ba mình. Nhưng ngược lại, giọng ông Đức rất nhỏ nhẹ làm cô hẫng:

- Con về lâu chưa?

Quỳnh Hương lí nhí:

- Dạ... chừng 1 tiếng.

- Dọc đường có ói không?

Hương lắc đầu. Ông Đức đốt một điếu thuốc, Hương có cảm giác ba đang tính toán, cân nhắc để nói với cô điều gì đó khá quan trọng.

Ông chợt hỏi:

- Ai đi cùng con vậy?

Quỳnh Hương cuộn tròn tờ báo trong tay rồi trả lời:

- Anh Khôi. Nhóm trưởng của con.

Ông Đức cười khẩy:

- Chức vụ ấy chả nói lên cái gì hết. Hừ! Giống như thằng Cường cũng là sếp của Quỳnh Như. Đừng quá dễ dãi với bản thân con ạ! Lúc nãy ba mới tới thăm nội và nhờ ông coi ngày cưới lại. Tụi con sẽ tổ chức trước tết. Nghĩa là còn chừng một tháng rưỡi nữa. Cường đang lo liệu mọi chuyện.

Quỳnh Hương thấy tức thở, cô khó khăn nói:

- Đâu cần phải vội vàng há ba, con muốn có thời gian để hiểu Cường hơn nữa.

Ông Đức bắt bẻ:

- Chả lẽ trước kia con chưa hiểu mà đã ưng làm vợ nó? Đừng kiếm chuyện làm gì khi mọi việc đâu ra đó cả rồi. Nội mình Quỳnh Hương ba đã mệt và xấu hổ, con đừng giở chứng bắt chước nó. Cường là đứa đàng hoàng, tử tế, nó thừa điều kiện bảo bọc cho con, nhà cửa cơ ngơi có sẵn, công danh sự nghiệp nằm trong tay. Ba không muốn con khổ sau này, khi bây giờ nông nổi nghe lời thằng đểu giả khác.

Dí đầu lọc thuốc vào cái gạt tàn, ông chợt gắt lên:

- Rồi tao sẽ tìm thằng Khôi để nói chuyện phải quấy.

Thu hết can đảm, Quỳnh Hương ấp úng:

- Chuyện con với Cường không liên quan tới Khôi.

- Vậy tại sao con trả nhẫn cho nó?

Quỳnh Hương nói đại:

- Con không chịu nổi cách sống của Cường. Đã vậy anh lại lừa dối con.

Ông Đức ngắt lời cô:

- Chuyện này là hiểu lầm, chính bà Nguyệt nói với ba, Cường không có lỗi gì trong việc ông bố nó vào viện dưỡng lão, nếu chỉ vì lý do này mà con bỏ nó, thì qúa đáng.

Quỳnh Hương ấm ức:

- Ảnh nói với chị Cẩm là từng đưa con mấy ngàn đô để sắm đồ đám hỏi và trả tiền bị tụi Tây lấy mất, có qúa đáng không?

Nhìn ông Đức với đôi mắt khổ sở, cô nói tiếp:

- Với người khác có thể đấy là chuyện nhỏ nhưng con không chấp nhận. Làm vợ ảnh con sẽ khổ, ba đừng ép mất công.

Ông Đức xua tay:

- Con Cẩm nói láo rồi nó sẽ tới đây xin lỗi con. Thằng Cường chịu khổ vì con chị này không ít. Lẽ nào con không biết tánh ham tiền của con Cẩm?

Quỳnh Hương cười nhạt:

- Vì tiền, chị Cẩm nói đi rồi nói lại mấy hồi. Con không tin hai chị em nhà ảnh.

Ông Đức cố gắng mềm mỏng:

- Con cố chấp quá. Ba thấy Cường chẳng có lỗi gì với con hết. Từ hồi đó tới giờ, Cường vẫn thế, trước đây chính con khen nó mà!

Quỳnh Hương cắn môi. Ba cô nói đúng, Cường là thế, anh đâu có gì khác trước, có khác chăng là cái nhìn của cô đối với anh.

Lầm lì ngó ra sân, Hương nói:

- Đúng là ảnh không có lỗi. Người có lỗi là con, con đã hấp tấp vội vàng nhận lời Cường. Nhưng thà mang tiếng phụ bạc, vô thủy vô chung, chớ con không thể lấy ảnh được khi tình cảm đã chết rồi.

Đấm tay xuống bàn một cái thật mạnh, ông Đức quát to:

- Trời ơi là trời! Nhà này vô phúc mới có hai đứa con gái như chị em bây. Tao sẽ ăn nói ra sao với họ hàng bà con, với bạn bè đồng nghiệp, khi ai ai cũng biết mày đã làm đám hỏi với nó rồi? Thân con gái nhận lễ của người ta xem như đã có chồng, sau này ai thèm đụng tới. Mày đừng tưởng thằng chó Khôi thật tình. Chẳng qua nó muốn phá thằng Cường cho bõ ghét, vì nó là bạn thằng Chánh, chớ làm sao nó dám yêu người mau thay đổi như mày.

Quỳnh Hương đứng phắt dậy:

- Ba đừng nhắc tới Khôi. Ảnh không phải là nguyên nhân khiến con chia tay Cường đâu. Con lớn rồi, con đủ khôn để phân biệt đúng sai, tốt xấu. Thật bất công khi bắt con lấy người không ra gì, vì sợ tai tiếng, sợ dư luận. Con cái trong nhà ba không tin, mà đi tin người dưng. Từ trước đến giờ ba chỉ khen Cường, còn chị em con và thằng Phi, ba luôn chê bai dè bỉu. Ngày nào đó ba sẽ ân hận vì coi rẻ hạnh phúc con cái, nhưng lại xem uy tín của mình to quá!

Nói dứt lời cô chạy tới góc nhà dắt chiếc xe đạp Trung Quốc ra sân.

Ông Đức ngồi chết trên trên ghế vì những câu phạm thượng của Quỳnh Hương.

Trong gia đình này ông là bậc tối cao bất khả xâm phạm. Cứng đầu như Quỳnh Như còn nể ông, vậy mà con quỷ nhỏ này dám hỗn hào đến thế. Thật quá sức, tôn ti, trật tự, đạo lý, luân thường đảo lộn cả rồi. Nếu không trị Quỳnh Hương, ông còn ra thể thống gì với gia đình, gia tộc.

Tức điên lên, ông đứng dậy bước ra cửa, Quỳnh Hương đã đạp xe đi mất rồi. Chẳng biết trút cơn thịnh nộ vào đâu, ông Đức quay vào gọi vợ ỏm tỏi. Bà Vân chưa đến phòng khách đã nghe ông quát:

- Con hư tại mẹ thật không sai. Hai đứa con gái của bà làm tôi sắp chết vì lên máu, bà dạy dỗ thì ít, nuông chiều thì nhiều. Bây giờ không đứa nào coi cha mẹ ra gì hết. Tôi còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ đây.

Thấy vợ đứng im thin thít, ông dịu xuống và ra lệnh:

- Bà nói sao với con Hương thì nói. Nhất định đám cưới phải tổ chức trước tết. Bắt đầu ngày mai nó phải nghỉ việc, nếu không chẳng ai quản lý nó.

Bà Vân rụt rè:

- Tụi nó đâu đứa nào sợ tôi.

Ông Đức nạt đùa:

- Nhưng chúng sợ những giọt nước mắt của bà. Nếu không bảo được chúng, thì chết phức cho rồi.

Bà Vân làm thinh trước cơn giận dữ của chồng. Bà đã quen chịu đựng, nhưng lần này bà ức lòng trước những lời vô trách nhiệm chồng mình vừa nói. Hôm nay ông Đức đánh Như trước mặt Cường và đuổi cô đi, bà đã không có phản ứng gì vì sợ chồng. Bà nghiệm ra rằng: cứng rắn quá sẽ mất con. Chúng lớn khôn cả rồi, cha mẹ đâu thể ép chúng theo ý mình. Thế nhưng chồng bà không nhận ra điều đó. Có lẽ vì vậy ông quen được mọi người chiều ý, nên ngay chuyện hôn nhân của các con, ông cũng muốn là người có quyền quyết định tối cao.

Bà Vân chợt thở dài. Trên đời này chỉ có bà là người tự nguyện tuân lời ông từng ly từng tí vì bà là vợ ông. Các con đã mọc lông mọc cánh, chúng sẽ bay đi để khỏi bị ép uổng.

Quỳnh Như đã lấy cớ bị ông đuổi để đường hoàng đến sống với người nó yêu. Quỳnh Hương sẽ làm gì nhằm đạt mục đích của mình? Bà đoán chưa ra. Điều chắc chắn là biết chúng sẽ không nghe lời ông như bao nhiêu năm bà đã lặng lẽ vâng lời.