Chiều mưa ngày ấy

Chương 13

Cường dụi điếu thuốc hút dở vào cái gạt tàn đã đầy những đầu lọc. Từ chiều đến giờ, anh hút hết một gói ba số. Miệng anh khô khốc và đắng nghét vì khói, hay vì thái độ của Quỳnh Hương, Cường không biết được nữa. Nhưng anh hiểu rõ mình đang cố dằn cơn nóng giận khi Quỳnh Hương cho hay sẽ đi công tác ở Đà Lạt vào ngày mai.

Hừ! Đúng là Hương đặt Cường vào chuyện đã rồi. Cô thông báo với anh việc sẽ đi của mình, chớ có phải nói ra nhằm hỏi ý kiến, và chờ anh ban quyết định sau cùng như trước đây cô vẫn làm thế đâu.

Dạo này Quỳnh Hương thay đổi rất nhiều. Anh đã bắt gặp những cái cười nhếch môi giống y như cái cười của Quỳnh Như trên gương mặt dửng dưng của Hương.

Sao mà Cường hận những nụ cười kiểu vậy đến thế! Hồi đó, nụ cười của Hương thường làm anh hăng hái trò chuyện với mọi người hơn. Nhưng bây giờ, lắm lúc đang hào hứng bốc chuyện gì đó với thằng nhãi Phi, hay ông Đức, chỉ cần thấy Hương thoáng nhếch môi cười là bao nhiêu hưng phấn trong anh bay đi đâu hết.

Tuy cô không nói ra, nhưng Cường linh tính Quỳnh Hương mỗi lúc một xa lạ với anh. Anh không còn là thần tượng duy nhất ngự trị trong tim cô nữa. Tại sao vậy? Cường cố nhớ nhưng chưa tìm thấy mình sai chỗ nào để mất ngôi như thế này.

Nhìn sợi khói mỏng manh đang uể oải bay lên từ cái gạt tàn, Cường cố giữ vẻ thản nhiên. Anh hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì với em phải không?

Giọng Quỳnh Hương trong trẻo:

- Đâu có!

- Vậy sao dạo này em thế nào ấy? Em khác xa hồi mới yêu anh.

Quỳnh Hương mân mê chiếc khăn choàng bằng len và nói:

- Chắc tại bây giờ em đã lớn hơn, già hơn để biết nhận xét một vấn đề, một con người rồi thấy chán, vì cuộc đời muôn mặt, lòng người sâu hiểm, dối trá chớ không như em tưởng.

Cường bật cười, anh kéo cô vào lòng:

- Chỉ như vậy thôi sao? Chắc có đụng chạm gì trong công việc rồi. Cứ nói cho anh nghe, xem có giúp được em không?

Hương gỡ tay anh ra, giọng ấm ức:

- Giúp em hả? Em đang bực mình vì chuyện đó đấy.

Cường cau mày:

- Sao lại bực?

- Những người làm chung nhóm thì thầm với nhau rằng: em đã nhờ chồng vào xin giám đốc cho miễn đi công tác xa. Phần việc này của em họ phải gánh, vì vậy họ rất xa cách, lạnh lùng với em. Thật ra anh có làm chuyện đó không?

Cường phớt tỉnh:

- Anh đâu quen giám đốc của em. Với lại việc này do Khôi điều phối. Giám đốc ai đi nhúng tay vào. Có thể thằng Khôi nể anh, nên có ưu tiên chút chút cho em.

Quỳnh Hương nhếch môi cười:

- Anh nghĩ Khôi nể anh ở mặt nào, trong khi gặp người ta, anh luôn gây sự bằng những lời thật chướng tai?

Rồi như chịu không nổi bực mình, cô tuôn một hơi:

- Đã xin anh đừng can thiệp vào công việc của em, nhưng anh có nghe đâu! Hừ! Anh tưởng sẽ giữ rịt em ở bên anh trong thành phố này mãi à? Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ đi công tác xa liên tục, em muốn được tự quyền định đoạt công việc và cả cuộc đời mình.

Máu nóng trong người Cường sôi lên, anh bất ngờ vì những lời của Quỳnh Hương, nhưng vẫn cố từ tốn:

- Sao lại cằn nhằn? Anh làm việc gì cũng suy nghĩ cặn kẽ trước sau, và luôn luôn vì em, vì tình yêu và hạnh phúc của mình. Anh can thiệp vào chuyện của em, vì chiều ý ba. Ông không muốn lo khi em phải đi xa vất vả.

Quỳnh Hương hụt hẫng khi nghe Cường nhắc đến ba mình, nhưng cô vẫn cãi bướng:

- Anh có thể nói thẳng với em, tự em trao đổi với Khôi vẫn hay hơn. Đằng này anh vào cơ quan ba hoa khoác lác với giám đốc, nói xấu và hăm Khôi, nghe kể lại em mắc cỡ hết sức.

Cường quằm mặt xuống:

- Em quá lời rồi đó! Bênh vực quyền lợi của em là trách nhiệm của anh. Anh đã làm đúng. Người nào kể lại với em đã xuyên tạc này nọ, anh mà biết ai sẽ đập vỡ mặt nó ra.

- Anh nghĩ Khôi nói chuyện này hả? Anh ta không tệ vậy đâu. Suốt thời gian qua, Khôi đã gánh thêm phần việc của em mà chẳng hé môi phàn nàn. Ảnh làm em ái ngại và khó xử vô cùng.

Cường cười khẩy:

- Tại sao nó tốt dữ vậy, em biết không?

Giọng Quỳnh Hương thản nhiên:

- Vì Khôi nghĩ tình anh Chánh đã giới thiệu ảnh vào công ty đó làm, nên tốt với em.

- Hừ! Nói như em thật đơn giản.

Rồi như nhớ ra điều gì đó, mắt Cường quắc lên dễ sợ:

- Trước kia Quỳnh Như hay Chánh xin cho em vào đây làm?

Quỳnh Hương phớt lờ cái nhìn tóe lửa của anh, hơi thách thức:

- Ai xin cũng vậy thôi. Chẳng lẽ nếu là anh Chánh, anh sẽ bắt em nghỉ làm à?

Mặt Cường tái đi vì giận, anh lắp bắp:

- Thì ra lâu nay em nói dối. Em đã qua mặt tôi.

Đập mạnh bàn, Cường lớn tiếng:

- Chánh là thằng tồi, thằng không ra gì mà tôi ghét nhất. Em thừa biết, nhưng vẫn nghe theo nó. Em coi nó trọng hơn chồng mình.

Quỳnh Hương khoanh tay nhìn anh:

- Chuyện Chánh tìm việc làm cho em, cũng như trước đây anh xin việc cho chị Như. Rất bình thường, có gì phải đập bàn làm ầm ĩ thế kia!

Ngả người ra ghế, ôm đầu khổ sở, Cường rít lên:

- Với em là bình thường, nhưng với tôi là sỉ nhục. Gia đình, bản thân tôi không chấp nhận bất cứ ai nói dối mình. Vậy mà em đã lừa dối tôi mấy tháng nay. Thật kinh khủng! Tồi tệ! Đốn mạt! Xảo trá!

Quỳnh Hương nóng người vì những lời thóa mạ của Cường. Không ngờ lúc giận, anh cộc cằn, lỗ mãng dữ vậy. Dù cô có lỗi, anh cũng đâu thể nói nặng cô đến thế. Đúng là chuyện nhỏ xé ra to. Vì ghét Chánh nên Cường mới lồng lộn lên với Hương. Anh trút vào cô hết những bực dọc lâu nay vì Chánh. Thật chưa thấy ai tầm thường, nhỏ nhen và cũng thô lỗ như Cường.

Cường tiếp:

- Hôm trước tôi đã bỏ qua chuyện em giả vờ đi học Anh văn, để dự sinh nhật Chánh vì có mặt Quỳnh Như, hôm nay tôi không chịu nổi nữa rồi. Nếu em tiếp tục làm việc trong công ty đó, sẽ không có đám cưới giữa hai đứa.

Dường như nghĩ đem chuyện cưới xin ra dọa làm phần thắng chắc chắn thuộc về mình, nên mặt Cường hất lên trong thật dễ ghét.

Quỳnh Hương mím môi, lột chiếc nhẫn trên tay để đánh cộp lên bàn, giọng khô khốc:

- Tùy anh!

Cường ngớ ra vài giây vì hành động của Hương, anh cười gằn:

- Em thách tôi đấy à!

Mắt Quỳnh Hương long lên căm phẫn:

- Em không thách đố, nhưng cũng không muốn nghe anh dọa. Bộ anh nghĩ chỉ anh mới được quyền cưới hoặc bỏ thôi sao? Vậy bây giờ nghe đây, em chả cần lấy một người chồng sẵn sàng bán rẻ vợ chưa cưới, bỏ cha ruột vào viện dưỡng lão và nhỏ mọn, gian dối như anh.

Cường sững người lắp bắp:

- Em vừa nói chuyện điên khùng gì vậy? Anh không hiểu...

Quỳnh Hương nhìn vẻ ngơ ngác rất kịch của Cường và thấy trái tim mình chai lạnh. Cô gào lên trong tận cùng uất ức:

- Thôi đừng làm bộ nữa. Tôi đã nói trắng ra hết và nói rất rõ, những gì lâu nay tôi cố gắng coi là không có, không phải để tiếp tục yêu anh và chờ ngày là vợ anh. Trái lại, càng lúc anh càng quá quắt. Anh mạt sát tôi thậm tệ vì chuyện không đáng làm ầm ĩ. Anh huênh hoang ca tụng lối sống toàn hảo của mình, và bắt tôi phải noi theo. Nhưng thật ra anh sống tệ hơn ai hết, anh gian dối hơn ai hết. Tôi đã chịu đựng một người có trái tim toàn hảo như anh chi vậy? Hừ! Một phần vì sợ ba mẹ buồn, một phần tôi cũng muốn yên thân bên người mình đã chọn. Nhưng anh đã làm tôi càng ngày càng thêm chán ngấy. Tôi đã nói ra hết những khổ sở dồn nén lâu nay rồi, thì coi như xong. Mặc dư luận đàm tiếu, ba mẹ buồn lòng, chúng ta chia tay ngay bây giờ.

Đẩy chiếc nhẫn về phía Cường, Quỳnh Hương khinh miệt:

- Trả lại anh cái vòng tròn trói buộc tôi  Ngoài nó ra tôi không hề cầm của anh một xu nào chứ đừng nói chi mấy ngàn đô như chị Cẩm nghi ngờ.

Nước mắt chợt ứa ra. Hương nghẹn ngào:

- Anh nói sao với chỉ thì nói. Sau này chỉ tìm tôi đòi đôla nữa, tôi sẽ thưa anh đó.

Cường nhăn mặt, vò đầu:

- Chị Cẩm đã đặt điều nói xấu anh, em cũng tin sao?

Quỳnh Hương cao giọng:

- Tôi đã cố không tin  nhưng ác thay sự thật là thế. Tôi hỏi thăm viện dưỡng lão và biết đã hơn ba năm nay bác trai sống ở đó, chớ chẳng phải ở Mỹ gì hết. Anh lừa dối cả gia đình tôi về chuyện này. Tôi phải ngậm bồ hòn vì anh sẽ là chồng tôi. Bây giờ chẳng còn gì để khổ. Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm khi nói hết lòng mình.

Cường bần thần vì những lời bất ngờ của Quỳnh Hương. Anh lúng túng trước tình thế: "Tưởng thắng lại hóa bại" của mình. Thì ra Hương biết nhiều về anh nhưng lâu nay cô im im chịu đựng. Quỳnh Hương không đơn giản như trước giờ Cường nghĩ. So với hồi anh mới quen chị em Hương, cô bây giờ trầm lắng, sâu sắc hơn nhiều.

Cảm giác Quỳnh Hương ngày càng xa lánh mình là đúng. Thái độ ngầm phản đối, và tỏ vẻ khó chịu khi anh vuốt ve, hôn cô cũng là đúng chớ đâu phải vô tình trùng hợp như Cường vẫn tưởng.

Anh đã quá chủ quan khi nghĩ cô yêu anh đến mức mù quáng, nói sao cũng dạ cũng vâng. Bất chợt Cường nóng mặt vì tự ái.

Anh tỏ vẻ dửng dưng:

- Em muốn sao cũng được, nhưng ít ra phải nghe anh nói đã. Việc gì cũng có nguyên nhân. Trách anh nói dối chuyện ông già, anh đành chịu, có điều em phải biết tại sao.

Thấy Quỳnh Hương im lặng, Cường nhẹ người. Anh biết tính cô quá mà, im lặng là nguội rồi. Phải lấy lại thế thượng phong thôi!

Thở dài 1 hơi thật não ruột, anh trầm giọng phân bua:

- Ba anh năm nay hơn 80 rồi. Ổng khó tính cực kỳ, vợ con cháu chắt chẳng ai chịu nổi ổng, và ổng cũng không chịu nổi ai. Nói ra sợ em không tin, chính thật ba anh đòi vào viện dưỡng lão đó.

Dù đang ghét cay ghét đắng Cường, Quỳnh Hương vẫn buột miệng hỏi:

- Sao kỳ vậy?

Cường ngao ngán:

- Tại ba anh giận chị Cẩm, cách đây mấy năm chỉ từng ngồi tù...

- Vì tội gì?

Cường chép miệng:

- Hai ba tội, nhưng nặng nhất là tổ chức đánh bài, rồi ăn cắp tiền của bên chồng, bà mẹ chồng tới nhà anh làm rùm beng lên, ông già vì sĩ diện ngã bệnh luôn. Chị Cẩm ở tù mười mấy tháng mới được thả. Suốt thời gian đó ba anh thay đổi thấy rõ, ông cáu gắt bực bội mắng chửi anh với mẹ đến nỗi bạn bè, khách làm ăn, anh chẳng dám đưa về nhà. Tự cô lập mình một thời gian, ổng bỏ nhà đi biệt. Gia đình phải tìm khắp nơi mới gặp ổng trong viện dưỡng lão, mẹ con anh năn nỉ cách nào ba cũng không về. Ông bảo ở đây không ai biết ông là ai, nên không phải xấu hổ, nhục nhã vì con cái, đã vậy ông còn có được bạn bè. Thế là đành chiều ổng, tuần nào cũng đến thăm nom chu cấp tiền bạc.

Quỳnh Hương ngắt lời Cường:

- Vậy sao anh không nói thật cho tôi biết?

Cường làm mặt khổ sở rất đạt yêu cầu:

- Ba anh bảo có ai hỏi cứ nói là ổng đã chết. Anh không nỡ nói thế nên dối em là ba ở Mỹ với anh Hào. Anh thấy đâu có gì quan trọng, ba ở đâu, ổng cũng chẳng sống với tụi mình.

Quỳnh Hương lạnh lùng:

- Chị Cẩm lại nói khác. Chỉ cho tôi biết bác trai bị anh ép vào viện dưỡng lão.

Nhổm người lên như ngồi phải lửa, Cường hùng hổ:

- Chỉ nói láo. Không tin em cứ hỏi mẹ. Anh đâu nhẫn tâm, bất hiếu như vậy. Chặc! Tại sao chị Cẩm lại ngậm máu phun người kìa? Dù sao anh cũng là em ruột. Chỉ nói thế với em nhằm mục đích gì chứ?

Quỳnh Hương hơi khiêu khích:

- Nhằm mục đích xem tôi biết gì về anh. Ngoài ra chị Cẩm còn đòi tôi phải trả lại cho mẹ con chỉ số đôla anh từng đưa tôi sắm đồ cưới, và trả cho bà Thùy Nhiên.

- Kìa Hương! Đừng nóng, phải nghe anh giải thích, bà Cẩm toàn nói bậy bạ không thôi. Bả hèn lắm mới đặt điều như vậy. Anh thật không ngờ bả ham tiền đến thế.

Quỳnh Hương bịt tai:

- Anh cũng thấp hèn, nhỏ mọn, ăn nói hàm hồ bậy bạ chớ không đường đường, chính chính đàng hoàng, đạo đức như anh vẫn thường nói. Tôi chán quá rồi, anh đừng giải thích nữa. Càng giải thích càng nghe chối tai.

Cường nổi sùng lên:

- Em vừa phải thôi! Thật ra em muốn gì mà hết quy anh vào tội này, lại buộc anh vào tội khác, đã vậy lại không cho anh giải thích rõ ràng, tới nơi tới chốn.

- Em muốn biết con người thật của anh và cũng đã biết rồi Cường ạ. Anh đâu cần giải thích.

Quỳnh Hương chán chường nói tiếp:

- Chúng ta không hợp nhau đâu, em không thể chịu đựng anh nữa. Lâu nay em tưởng mình yêu, nhưng thật sự không phải.

Cường hạ giọng:

- Vậy anh phải làm sao cho vừa ý em?

Hương đáp thật ngắn gọn:

- Đừng tìm em nữa.

- Em không đùa chứ Hương? Anh đã chuẩn bị tất cả cho đám cưới. Chỉ còn hai tháng nữa thôi đã nên vợ chồng. Có giận gì cũng không nên đem chuyện duyên nợ ra nói hôm nay. Lúc nãy quá giận, anh có lỡ lời, nhưng tại vì yêu em, tin tưởng em nên anh mới nóng như thế. Dần dần anh sẽ sửa đổi.

Quỳnh Hương lắc đầu chán nản:

- Hứa bao nhiêu lần rồi, anh nhớ không? Em đã hết kiên nhẫn chờ đợi và đã thuộc nằm lòng những câu mật ngọt của anh. Bây giờ em muốn được yên thân, anh về đi!

Cường im lặng tính toán. Nói nhiều với Hương lúc này không có lợi. Cô đang rất giận vì những điều biết từ chị Cẩm. Những lời thanh minh của anh lại chưa đủ sức thuyết phục cô, vì anh chưa kịp chuẩn bị. Tốt nhất hãy chiều ý Hương, rồi mọi chuyện sẽ hạ hồi phân giải. Trước sau gì cô chẳng là vợ anh, để cho cô đỏng đảnh làm cao một lần, thậm chí hai ba lần thì đã chết ai! Lúc ván đóng thuyền rồi, lôi chuyện cũ ra phạt cũng chưa muộn mà. Ba mẹ Quỳnh Hương rất quý và nể trọng anh, cô nàng có giận cũng chẳng được lâu. Nhưng tạm thời cứ để cô nàng thấy mình có giá một chút đi.

Cường xua tay xuống nước:

- Thôi được! Anh về đây.

Thấy Hương ngồi im trên ghế, Cường hỏi:

- Không tiễn anh sao?

Cô lắc đầu. Cường nhún vai bước xuống cầu thang. Với anh, chuyện dỗ ngọt Quỳnh Hương đâu có gì khó. Nhưng lần này phải kiên nhẫn, vì cô đã biết những điều lâu nay anh đã dối.

Tới phòng khách, Cường gặp Quỳnh Như. Cô lơ lửng hỏi:

- Sao về sớm vậy? Chả lẽ đã giảng tuồng rồi?

Cường tức điên lên vì lời mỉa mai đó, nhưng vẫn ngọt ngào:

- Tôi về sớm để Hương chuẩn bị đi Đà Lạt.

Hất mặt lên, Như khiêu khích:

- Anh không phản đối nữa à?

Cường nhếch môi:

- Bây giờ chưa phải lúc. Rồi cô sẽ thấy tôi đối với Quỳnh Hương ra sao khi cô bé đã là vợ tôi. Lầm lầm lì lì, Cường nhấn mạnh:

- Cô và thằng Chánh định xúi Hương rời xa tôi chớ gì? Hừ! Không dễ đâu! Cô nghĩ Hương có can đảm vượt qua dư luận để bỏ chồng sắp cưới à? Thật là ngốc mới tưởng thế.

Quỳnh Hương chua ngoa trả đũa:

- Tôi không thích xen vào chuyện của kẻ khác, nhưng nhớ tới việc anh đã làm cho tôi và Chánh, tôi luôn vái trời cho con bé Hương bỏ anh, vì trên đời này đâu phải đã hết người tốt. Tôi nghĩ ngày đó sắp tới rồi đấy!

Cường hậm hực bước ra sân. Hôm nay không có ông Đức ở nhà, nên chả ai kéo anh lại để bàn chuyện thế sự như thường ngày. Anh cố tin Quỳnh Hương không đổi thay, nhưng những lời Quỳnh Như vừa nói chợt làm anh bất an.

Chả biết Quỳnh Hương tâm sự gì với chị mình mà Như có vẻ lên mặt với anh thế. Nếu Hương muốn chia tay thật chớ không đỏng đảnh làm màu thì sao?

Cường sang số, rồ ga, chiếc xe phóng vút ra đường, gió làm đầu óc anh tỉnh táo hẳn  Anh hít một hơi dài và thấy vững tin hơn.

Quỳnh Hương là người yêu anh nhất trong nhiều cô gái anh đã quen. Cô lại đẹp nhất nên được anh yêu nhất, không có lý nào anh lại để mất cô vì những lý do không ăn nhập vào đâu cả. Bằng bất cứ giá nào Hương cũng phải là vợ anh như dự định. Anh luôn được hậu thuẫn từ gia đình đó, do đó anh không có gì phải lo vẩn vơ hết.

Ngày mai Cường sẽ đi mua cho Hương một trang sức đắt tiền một chút để dỗ ngọt. Từ trước đến giờ anh chưa hề sắm sửa cho cô. Tiền ở Mỹ gởi về Cường đổ vào mua đồ dùng trong nhà mà vẫn chưa đủ. Vì muốn hơn mọi người làm trong công ty, anh đã thay một loạt từ ampli, đầu máy, tivi, máy compact disc đến tủ lạnh, salon, bếp núc, máy nước nóng, máy giặt... Toàn bộ trang trí nội thất đã mấy ngàn đô rồi, phần tiền của bà Cẩm thấm vào đâu mà phiền phức thế.

Cường nén tiếng thở dài. Dù sao cũng tại Quỳnh Hương, cô đã mang tiếng với chị Cẩm. Nếu bà ta tìm Hương để hạch hỏi tiền bạc thì chắc không an nói nhỏ nhẹ đâu. Hừ! Nếu Quỳnh Hương cho anh biết sớm, chắc chắn Cường đã nhém luôn phần tiền anh Hào vừa gởi về tháng rồi cho bả tha hồ chửi. Hừ! Cũng may chị Cẩm không biết địa chỉ ở Mỹ, nếu không bả đã đâm thọt qua bển, và anh Hào đã cúp viện trợ từ lâu.

Cường mím môi tăng tốc. Anh sẽ mua gì cho Quỳnh Hương nhỉ? Một sợi dây chuyền, một cái nhẫn mặt ngọc hay chiếc vòng đeo tay?

Với mẫu người ít đòi hỏi như cô, thì món nào chẳng được. Cường tưởng tượng đôi mắt đen tròn của Quỳnh Hương sáng lên khi nhận quà của anh.

Đàn bà ai chả thích được dỗ ngọt bằng vật chất. Quỳnh Hương dù giận anh cỡ nào, chắc cũng không nằm ngoài ngoại lệ.