Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 79-1: Đại hôn (1)

Edit: Lệ Hy

Đêm rất tối, cũng rất sâu, vô số kỵ binh mặc ngân giáp (giáp bạc) võ trang đầy đủ, giơ đuốc cầm gậy vây quanh nơi hẻo lánh hoang vu rất xa kinh thành chật như nêm cối, cây đuốc cháy hừng hực, tất cả những kỵ binh ngân giáp này đều im hơi lặng tiếng. Trong đó một đám hắc y nhân cao lớn dũng mãnh, trên lưng mang cung, thắt lưng mang bảo kiếm nhanh chóng xuống ngựa, tay không leo về phía đỉnh núi cao vút trong mây. Bọn họ đều có ánh mắt nhạy bén, thân thủ cường tráng hơn người, rất nhanh đã đến đỉnh núi mù sương. Trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ, che lấp đỉnh núi, lộ ra tia thần bí.

Một vị công tử cao lớn khôi ngô, y phục đẹp đẽ quý giá, tuấn mỹ vô trù đứng trên đỉnh núi, tay áo theo gió trên núi bay phấp phới, tôn lên người kia như bỗng dưng muốn trống rỗng rồi trở về như bình thường. Hắn miễn cưỡng chắp tay mà đứng, sắc mặt nặng nề, ánh mắt sắc bén tinh quang sâu xa nhìn chằm chằm một nơi trên đỉnh núi, dường như muốn đục một cái động trên chỗ kia. 

Đám hắc y nhân kia leo lên, đứng trên đỉnh núi, đều quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền cung kính thi lễ với công tử đứng trên đỉnh núi, toàn bộ quá trình đều im lặng.

Công tử mặc cẩm y mặt trầm như nước, hơi chắp tay, vẫn không động đậy, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia. Một hắc y nhân lạnh lùng, mạnh mẽ uy nghiêm vung tay lên, nhóm hắc y nhân này nhanh như gió phân tác ở các nơi trên đỉnh núi. Hơn nữa toàn bộ đều giương cung trong tay, mũi tên lóe lên hàn quang đều chỉ về phía công tử mặc cẩm y nhìn về một nơi nào kia, yên tĩnh chờ đợi.

Qua một hồi lâu, cây mây ở chỗ kia lay động trong gió càng lợi hại hơn, tựa hồ có vật nào đó muốn đi ra từ chỗ đó. Ngay trong nháy mắt này, công tử mặc cẩm y vung bàn tay thon dài lên, chỉ thấy vô số mũi tên đồng thời bắn ra, quả thực là như mưa xối xả bắn về phía đám dây mây kia.


Nhất thời trên dây mây tất cả đều là mũi tên, trong bóng đêm phát ra tia sáng âm u lạnh lẽo. Thật lâu sau, phía dưới dây mây bao phủ truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, sau đó lại im lìm bất động.

Trên đỉnh núi hắc y nhân vẫn lẳng lặng cùng chờ đợi như trước, chỉ chờ dây mây lại khẽ động thì sẽ lại bắn, xem ra là có ý định muốn vật sống dưới dây mây đưa vào chỗ chết. 

Qua sau một lúc lâu, dưới dây mây bỗng dưng truyền đến giọng nói thô ráp khó nghe, mang theo một cỗ mùi vị âm trầm làm cho người ta sởn tóc gáy: "Hiên Viên Húc, hãy tha thứ và quên đi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta?"

Hiên Viên Húc cười to, ngạo nghễ nói: "Dạ Hoa Lạc, nói các ngươi có mắt như mù, chọc người không nên dây vào, cho nên cũng đừng trách bản tướng quân tâm ngoan thủ lạt!" Những người tộc Dạ Xoa này quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cư nhiên không chỉ một mà những ba lần muốn xông vào Thải Vi viện, sổ sách lúc trước phía trước muốn mang Sính Đình đi còn chưa tính với bọn hắn đâu! Lúc này có thể cùng tính toán sạch một lượt.

Phía sau dây mây thật lâu cũng không có một tiếng động, mọi người trên đỉnh núi vẫn giương cung kéo mũi tên như cũ, chỉ chờ địch nhân vừa xuất hiện thì sẽ bắn hắn thành một con nhím lớn.

Lại qua hồi lâu, dưới dây leo lại truyền đến một giọng nói thô ráp khác: "Tiểu vương gia, có thể nghe ta nói một câu?"

"Không nghe mà giết chết các ngươi cũng thế, các ngươi không cần nhiều lời, hôm nay bản tướng quân sẽ làm cho các ngươi chạy đằng trời, nhanh đi ra nhận lấy cái chết! Bằng không bản tướng quân dẫn người xông vào, giết bọn ngươi không còn một mảnh giáp!" Hiên Viên Húc lạnh lùng nói, tự truy hỏi tung tích đám người Dạ Hoa Lạc sau, hắn liền bày ra thiên la địa võng, trên mấy chục lí bên trong sương mù toàn bộ là quân đội có khả năng, thiện chiến; là thủ hạ và phó tướng đắc lực dưới tay hắn. Cùng Thẩm Y Nhân trông coi dưới chân núi, còn hắn thì mang theo Viêm vệ ôm cây đợi thỏ trên đỉnh núi, xem bọn hắn còn có thể chạy đi đâu!


"Trước kia tộc của ta luôn không có làm chuyện gì thương thiên hại lí, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng không nguyện ý làm những chuyện không thể ra ánh sáng. Cho dù tiểu vương gia ngươi muốn giết đám chúng ta cũng không thực hiện được trong chốc lát. Nghe chúng ta nói chân tướng xong lại giết cũng không muộn." Ban nãy vẫn là người kia, xem ra người này có vị trí không thấp trong tộc Dạ Xoa.

Hiên Viên Húc nhíu mày kiếm xinh đẹp lại, suy tính không nói. Bộ tộc Dạ Xoa trước kia quả thực là độc lai độc vãng, trừ bí dược của họ nổi danh bên ngoài, rất ít khi qua lại với bộ tộc khác. Hắn mặc kệ trước kia bọn họ như thế nào, bằng vào bọn họ vẫn như hổ rình mồi với Sính Đình, khiến hắn thầm nghĩ diệt bọn hắn, nhổ cỏ tận gốc, làm sao dễ dàng chịu để yên cho bọn họ.

Người kia không nghe thấy Hiên Viên Húc trả lời, lập tức bắt lấy thời cơ nói: "Tiểu vương gia, ta đang chờ vì lúc trước muốn mang vị hôn thê của ngươi đi nói chuyện nhún nhường! Chính là hiện tại tộc Dạ Xoa ta có họa diệt tộc, cho nên ta mới làm gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đã bắt vị hôn thê của người và ngộ thương ngươi. Hễ là cách có thể dùng, ta chờ cũng quyết sẽ không liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm này. Nhưng hiện tại ta đã điều tra rõ nguyên nhân, chỉ cần tìm được vật kia, mang về trong tộc của ta, cứu những người trong tộc sắp chết của ta, tộc Dạ Xoa chúng ta cam đoan lập tức ra khỏi trung nguyên, vĩnh viễn sẽ không đến quấy nhiễu người trung nguyên nữa, cũng sẽ bồi thường thích hợp, tiểu vương gia cân nhắc một chút thế nào?"

Trong lòng Dạ Hồng Tuyết dường như cảm thấy tức thở, nổi giận đùng đùng, giọng nói như sấm nổ truyền đến: "Tộc Dạ Xoa ta tuy rằng cư ngụ ở hải ngoại đã lâu, nhưng nếu ngươi nhất quyết không cho chúng ta mang vật kia về, sớm hay muộn tộc của ta cũng sẽ diệt vong, thuyền rách còn ba cân thiết đâu, đến lúc đó thì toàn tộc đánh đến Thanh Long Quốc, một mất một còn với các người." Bọn họ đến kinh thành không lâu, sơn động cũng không dọn dẹp tốt, ai ngờ thì bị Hiên Viên Húc phát hiện.

"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi tới đánh một trận với Thanh Long quốc ta!" Hiên Viên Húc ung dung cười, nói thật nhẹ nhàng (bâng quơ) như vậy giống như muốn tuyên chiến với đám người, nhưng thật ra lại giống như mời người ta đến làm khách.

"Ngươi! Tốt, hiện tại lão tử quyết một trận tử chiến với ngươi!" Dạ Hồng Tuyết nổi trận lôi đình, ánh mắt đỏ hơn, tóc như lửa đỏ dựng thẳng lên, nói xong liền lao đến.

"Lui ra, Dạ Hồng Tuyết!" Hắc y nhân lúc trước kia quát lớn một tiếng, sau đó tâm bình khí hòa nói: "Tiểu vương gia, vật kia căn bản không có tác dụng với người trung nguyên, vốn là vật trong tộc của chúng ta, hiện tại ta tìm về cũng là vật quy nguyên chủ. Nếu ngươi đồng ý cho chúng ta tìm được vật ấy, sau đó khiến người mang về trong tộc cứu chữa cho người trong tộc, bảo đảm tộc Dạ Xoa có thể sống sót, về phần ta mạo phạm đến tiểu vương gia, ngươi muốn đánh muốn giết tùy ngươi thích." Giọng nói của Dạ Xoa này tuy rằng cực kì khó nghe, nhưng không biết tại sao, khi hắn nói xong lời cuối cùng, bỗng nhiên mọi người cảm thấy giọng nói của hắn không hề khó nghe, ngược lại mang theo một chút khẩn cầu, một chút bất đắc dĩ cùng một chút mùi vị đáng thương.


Lúc này, Dạ Hoa Lạc cũng mở miệng nói chuyện: "Hiên Viên Húc, Dạ Hoa Lạc ta không tính là người tộc Dạ Xoa thuần túy, là con cháu của thương nhân tiền triều lưu lạc đến tộc Dạ Xoa. Nhưng tộc nhân vẫn đối xử tử tế với ta, tuy rằng diện mạo người trong tộc hung ác, tính tình tàn bạo, nhưng chưa từng ra khỏi đảo làm chuyện ác, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, để ta tìm vật trong tộc nguyên vẹn trở về với chủ, mấy người chúng ta nguyện ý thúc thủ chịu trói."

Hắn đến Thanh Long quốc, bằng tài lực của tộc Dạ Xoa và dị năng trời sinh của hắn đã nhanh chóng xây dựng lên tổ chức sát thủ Phiêu Hương Các, tự tay bồi dưỡng Thẩm Y Nhân là sát thủ đứng đầu. Chẳng bao lâu sau hắn cũng kiêu ngạo không ai bì nổi, tiếu ngạo võ lâm. Chẳng qua thân thể ốm đau quanh năm suốt tháng tra tấn hắn, làm hắn tâm lực tiều tụy. Hơn nữa Thẩm Y Nhân thừa dịp khi hắn bế quan dưỡng bệnh, một mình phá huỷ Phiêu Hương Các mà hắn vất vả gây dựng, làm cho cố gắng nhiều năm của hắn tan thành mây khói. Hiện tại hắn muốn đại chiến một phen với Hiên Viên Húc cũng là lực bất tòng tâm. Huống chi hắn cũng không có tâm nháo việc này đến nỗi không thể quay đầu lại, nhưng người trong tộc chết lại càng ngày càng nhiều, thời gian càng lâu càng bất lợi với bọn họ.

Thảo nào Dạ Hoa Lạc ở Thanh Long quốc thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ không có người treo lên câu hắn và tộc Dạ Xoa, thì ra là thế! Trong con ngươi của Hiên Viên Húc hiện lên một đạo tinh quang, để chấm dứt tai họa về sau, tự nhiên hắn muốn tộc Dạ Xoa đánh giết lẫn nhau, miễn cho gió xuân thổi lại sinh. Nhưng từ lúc sau khi hắn tìm được Sính Đình một lần nữa, trở nên biết cảm kích, tuy rằng vẫn sát phạt quyết đoán, lạnh lẽo tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng lòng giết chóc cuối cùng không nặng bằng trước kia. Vì thế hắn thản nhiên nói: "Các ngươi thực sự chịu thúc thủ chịu trói, bản tướng quân ngược lại có thể bớt chút tay chân."

Người Dạ Xoa vừa rồi kia rất tinh quái, liên tục nói: "Giết gà lại dùng dao mổ trâu, chỉ cần có thể tìm được vật trong tộc của ta, ta lập tức tự nguyện ra ngoài để tướng quân bắn chết." Sau khi nói xong không đợi Hiên Viên Húc trả lời, lập tức mang mọi người từ cửa động trên đỉnh núi đi ra, xem ra thật sự là không để ý an nguy của bản thân muốn tìm đường sống cho người trong tộc.

Khi bọn họ đi ra dây mây, hắc y nhân giương cung chuẩn bị bắn ra, Hiên Viên Húc lại trong chớp nhoáng phất phất tay, động tác của mọi người lập tức ngừng lại trật tự, yên tĩnh đợi mệnh lệnh của hắn thêm một bước nữa.

Đúng lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cao vút, sau đó một giọng nói réo rắt xuyên qua tiếng gió trong sơn cốc truyền lên: "Khoan đã, Chấn Uy tướng quân xin hạ thủ lưu tình! Hoàng thượng có chỉ!" Theo giọng nói này, một bóng đen có thân thủ mạnh mẽ đang bay vút từ dưới chân núi lên, giống như đại bàng chạm nhẹ ở trên trên vách núi đá dốc đứng vài cái, sau đó vô cùng thoải mái nhảy lên đỉnh núi.

Đạo bóng đen kia đi lên sau đó, mọi người mới phát hiện hắn là một thanh niên nhã nhặn, dung mạo sáng sủa. Hắn mặt không đỏ khí không suyễn, lập tức chắp tay thi lễ với Hiên Viên Húc: " Tướng quân, hạ quan là thống lĩnh ngự tiền thị vệ Trần Minh, hoàng thượng có khẩu dụ bảo hạ quan thay mặt truyền lời, xin tướng quân nhanh chóng tiếp chỉ!"


Hiên Viên Húc thoáng giật mình, lập tức vén vạt áo quỳ xuống: "Thần, Hiên Viên Húc tiếp chỉ." Lúc trước hắn đã bẩm báo việc người tộc Dạ Xoa đến Thanh Long quốc cho Vũ Đức đế, Vũ Đức đế vẫn không để trong lòng, chỉ để hắn xét toàn quyền xử lí chuyện tộc Dạ Xoa, sao bây giờ lạo phái người đến truyền chỉ?

Mọi người trên đỉnh núi cũng quỳ xuống.

Trần Minh lập tức tuyên: "Thánh Thượng khẩu dụ, trải qua trẫm và các chư vị đại thần thương nghị, việc về tộc Dạ Xoa tuy có chỗ không ổn, nhưng cũng không lạm sát kẻ vô tội, tạo thành lỗi lầm không thể vãn hồi, mà thủ lĩnh Dạ Xoa -- Dạ Thọ Vương vì cứu người trong tộc mà sốt ruột, cam nguyện dùng vô số bảo vật trong tộc thỉnh giáo Thanh Long quốc. Triều đình Hiên Viên là đại quốc có khí phách to lớn, thương xót cho nước nhỏ bất hạnh, Chấn Uy tướng quân tự xem xét xử lí, thận trọng làm việc, không thể sát hại quá nặng!"

"Thần Hiên Viên Húc cẩn tôn ý chỉ của bệ hạ!" Hiên Viên Húc trầm giọng nói.

Đám người Dạ Hoa Lạc không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hóa ra là thủ lĩnh của bọn họ biết được việc này của bọn họ quá nguy hiểm, phái người thỉnh giáo với hoàng đế Thanh Long quốc.

Trần Minh tuyên chỉ của hoàng thượng xong, vội vàng cung kính nâng Hiên Viên Húc dậy, nói: "Xin tướng quân mau mau đứng lên, bây giờ hạ quan phải hồi cung bẩm báo thánh thượng."

Hiên Viên Húc ôm quyền, Trần Minh liền thi lễ, lập tức thi triển khinh công bay vọt một đường từ đỉnh núi xuống.


Dáng vẻ Hiên Viên Húc như thường, quay đầu nhìn đám người Dạ Hoa Lạc, nói: "Chư vị, mời đi thôi!"

"Tạ ơn tiểu vương gia không giết!" Trừ bỏ Dạ Hồng Tuyết bực mình xoay mặt ra bên ngoài, Dạ Hoa Lạc và tám tộc nhân kia đều thi lễ với Hiên Viên Húc