Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 79-2: Đại hôn (2)

Edit: Lệ Hy

Trong lúc đó, Sính Đình vẫn ở một chỗ với Chương Bảo Lâm, chỉ trong một thời gian ngắn, hai người có huyết thống ruột thịt nhanh chóng đã thân thiết khăng khít, bù lại tiếc nuối hai tỷ đệ không thể cùng một chỗ nhiều năm. Hai tỷ đệ đều hiểu rõ, đối phương là người thân duy nhất ở trên đời, có đối phương, hai người mới cảm giác được chính mình cũng không phải là một người cô đơn trong cuộc sống, còn có người có thể dựa vào.

Đặc biệt là Chương Bảo Lâm, từ nhỏ bị Triệu thị nuôi dưỡng nhốt trong một sân viện nho nhỏ, không thấy ánh mặt trời, sinh mẫu mất sớm, bên người không có một người có năng lực suy nghĩ cho hắn, đau khổ giãy dụa sống tiếp. Sau lại được Hiên Viên Húc đưa đến Viêm Dương cốc điều dưỡng thân thể, hắn cũng không biết mình còn có một tỷ tỷ, chỉ im lặng không khóc không nháo, thực ngoan ngoãn, người khác bảo hắn làm cái gì thì hắn liền làm cái đó. Bởi vì hắn biết hắn không có tiếng nói, không có quyền lực, tuổi còn nhỏ đã người khác làm người ta đau lòng. Mãi đến khi Hiên Viên Húc phái người đón hắn quay về Chương phủ, hắn mới biết được hắn còn có một tỷ tỷ ruột. Trong nháy mắt Sính Đình ôm lấy hắn, mắt của hắn không tự chủ được rơi lệ, vòng ôm này thật ấm áp thật an toàn, mang hắn từ trong sợ hãi một mình đối mặt với đêm đen thoáng chốc đánh lui tan thành mây khói. Hai tỷ đệ trong lúc đó thân tình giống như ánh nắng ấm áp tháng tư, lúc nào cũng vô cùng an ủi sinh mệnh còn nhỏ của hắn, nhớ đến sau này tỷ tỷ xuất giá, một mình hắn lại phải về Viêm Dương cốc, mỗi khi bỗng nhiên cảm xúc khiến hắn khó có thể dứt bỏ!

Nhìn hai người tỷ đệ Sính Đình hỏi han ân cần quan tâm lẫn nhau, cười đùa vui vẻ, Thẩm Y Nhân chống má ngồi một bên rất hâm mộ, huyết thống thân tình, càng vô cùng trân quý, vô luận ngươi đến chân trời góc biển, cũng sẽ khó có thể dứt bỏ tình thân như tơ như lũ, dai dẳng trong lòng, khiến ngươi lúc nào cũng khắc khoải nhớ đến phần ấm áp này.

Sính Đình dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, cúi đầu, ngầm trêu tức một chút nói: "Không cần hâm mộ hai tỷ đệ chúng ta, ngươi kêu một tiếng, người trong tâm can lập tức đi ra ngay!" Nói xong nàng lại tập trung tinh thần đảo đảo dây thừng đỏ trên tay Chương Bảo Lâm, Chương Bảo Lâm chơi mặt mày hớn hở, trước kia hắn chưa từng chơi trò chơi này.

Nghe thấy lời nói của nàng, Thẩm Y Nhân lập tức trợn mắt nhìn nàng, Sính Đình lại bày ra vẻ mặt vô tội, chẳng qua là nàng ăn ngay nói thật thôi mà.

Phu nhân Định Quốc công mỗi ngày chạy đến Chương phủ không tình là gì, hận không thể một ngày ba bữa mang đồ ăn khuya ở lại Chương phủ cũng không phải chuyện lớn, nhưng gần nhất nàng luôn kéo tay Thẩm Y Nhân, Nhân Nhi~, kêu vô cùng thân thiết như ruột thịt, mỗi lần đến đều mang canh bổ đến, phải nhìn Thẩm Y Nhân và Sính Đình uống hết mới bằng lòng bỏ qua, sau đó ánh mắt của nàngsẽ thay đổi cao thấp vòng quanh eo Thẩm Y Nhân, bộ dáng cười tủm tỉm, còn mang theo vài tia quỷ dị, mỗi lần đều khiến Thẩm Y Nhân hận không thể tông cửa mà chạy, thẳng với ông trời kêu ta không bao giờ giết người nữa, ngươi không cần báo ứng ta như thế!

Sau khi Hiên Viên Húc vào cửa, quả nhiên ngửa mặt lên trời tin tức phu nhân Định Quốc công giá lâm, khiến Thẩm Y Nhân nhanh chóng đi trước tiếp giá. Thẩm Y Nhân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đau cũng vui vẻ đi ra ngoài.

Hiên Viên Húc ôm thân thể nhỏ bé của Chương Bảo Lâm đưa ra, giao cho Tiểu Nam ôm đi, sau đó ôm Sính Đình thật chặt, cúi đầu nhẹ giọng oán giận bên tai nàng: "Hắn đã bảy tuổi, nam nữ bảy tuổi không giống nhau, nàng còn dính hắn ở cũng một chỗ cả ngày!" Hắn mới là người nàng nên dính có được không.


Sính Đình đẩy bàn tay đang tác quái của hắn: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu nói đến ai khác không bằng nghĩ đến một người."

"Ha hả, chúng ta mới là người thân nhất, chỉ là cần phải dính cùng một chỗ chứ." Hiên Viên Húc thấp giọng cười nói, dừng một chút, lại nói: "Không thể tự tay giết nhóm người Dạ Hoa Lạc và Dạ Hồng Tuyết, báo thù cho nàng, nàng có oán ta không?"

"Làm sao ta sẽ như thế?" Sính Đình có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Ta mới đầu cũng rất hặn bọn họ bắt giữ ta, còn có rất nhiều nữ tử trong thạch thất kia, nhưng nghe chuyện tình trong tộc bọn họ, ta cũng không hận nổi, ngườiđáng giận cũng có chỗ đáng thương, nhưng mà hại chàng lần đó bị trọng thương, trong lòng ta áy náy."

Nói đến cũng thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng nổi, những người tộc Dạ Xoa một mực chắc chắn vật nào đó trong tộc ở trong Thải Vi viện, Hiên Viên Húc tự mình cùng bọn họ tìm vài ngày ở Thải Vi viện, ngay cả dưới chậu hao cũng không buông tha, cuối cùngở dưới một gốc cây đại thụ đào ra một vật đen thui, hóa ra là cái nghiên mực. Vừa thấy nghiên mực kia, đám người Dạ Hoa Lạc mừng rỡ như điên, đồng thời lập tức dùng đao cắt qua ngón tay, nhỏ giọt máu trên ngón tay lên nghiên mực, khối nghiên mực đen tuyền kia nháy mắt hấp thu máu của bọn họ sạch sẽ. Chỉ một lúc, nghiên mực đen thui kia đã mơ hồ hồng quang (ánh sáng màu đỏ), biến thành một khối nghiên mực màu đỏ...

Sính Đình nghe kể sau đó ngồi yên nửa ngày, không nói gì. Khối nghiên mực đen kia có tên giống mẫu thân nàng, gọi là Thanh Mặc, nghe cha nói lúc ấy khi mẫu thân được mang về Chương phủ, trên thân không có của cải gì, trong taychỉ cầm một khối nghiên mực đen tuyền, vì thế Chương Ngọc Long tính tình còn trẻ, liền giúp mẫu thân nàng lấy tên Thanh Mặc này. Mẫu thân nàng lại sợ hãi đưa nghiên mực cho phụ thân nàng làm lễ gặp mặt... Sau này Chương Ngọc Long dùng khối nghiên mực này mài mực, thấy mài ra được nước mực mộc mạc sáng bóng, mùi mực xông vào mũi, rất là thích, vẫn luôn dùng, hơn nữa trời giá rét thì nước mực bên trong nghiên mực này cũng không kết băng, phụ thân nàng lại dùng càng thuận tay, cũng thường thường nói đùa gọi khối nghiên mực kia là Tiểu Thanh Mặc.

Triệu thị vẫn cực kỳ hận tên khối nghiên mực này, tìm cách muốn hủy nghiên mực. Khi Chương Ngọc Long sinh bệnh nằm trên giường, Sính Đình thừa dịp trộm khối nghiên mực này chôn dưới một gốc cây đại thụ trong Thải Vi viện, việc này cũng đã qua nhiều năm, nếu bọn họ không lấy khối nghiên mực kia ra, nàng cũng sớm quên không còn một mảnh.

"Đứa ngốc!" Hiên Viên Húc cúi đầu hôn trên mặt nàng, "Nàng làm chuyện gì cũng là lòng ta cam tâm tình nguyện, nếu nàng để ở trong lòng, sau này yêu thương ta nhiều hơn."

Sính Đình không trả lời hắn, thò tay xoa nắn vành tai, tròng mắt xoay tròn, giọng nói rất nhỏ, vô cùng quỷ dị nói: "Chàng nói xem, mẫu thân ta làm sao có khối nghiên mực kia, nương ta có phải con cháu của thương nhân tiền triều kia hay không? Ta đây có tính là người tộc Dạ Xoa không..."

"Nàng bớt nằm mơ đi!" Nàng còn chưa nói xong, Hiên Viên Húc đã tức giận đánh gãy lời của nàng: "Nếu nàng là người tộc Dạ Xoa, bọn họ đã sớm nhận ra, còn phí công sức làm gì?" Đứa nhỏ này, còn có nghĩ một chút không.

Sính Đình ngẫm lại cũng có đạo lý, liền bỏ qua không đề cập đến.


………………….

Mùng sáu tháng mười, là ngày thành thân của Chiến thần Thanh Long với tiểu thư Chương phủ, kinh thành phủ mười dặm hồng trang, trăm dặm lụa đỏ, lụa đỏ đến phủ An Thân vương vẫn trải ra đến cửa Chương phủ.

Kiệu hoa đỏ thẫm trong tiếng kèn Xona và tiếng trống từ Chương phủ nâng đến phủ An Thân Vương, Hiên Viên Húc cưỡi con ngựa to lớn, mày kiếm mắt sáng hăng hái, một thân hỉ đỏ thẫm, đội nón thanh ngọc càng tôn lên phong thần tuấn lãng của người kia, khóe miệng thỉnh thoảng vểnh lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Làm sao có thể không hạnh phúc, nữ tử trong kiệu hoa này là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, qua đêm nay, cuối cùng cũng xem như danh chính ngôn thuận thuộc về mình, mặc kệ nàng khuynh thành tuyệt sắc như thế nào, điên đảo chúng sinh như thế nào, tất cả nàng có đều là của hắn.

Dân chúng vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, phi thường náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hâm mộ và sợ hãi than thở, đặc biệt là tiểu cô nương trẻ tuổi, tiểu tức phụ; trong lòng vẫn luôn hâm mộ đố kị hận với tân nương hôm nay, chỉ hận chuyện tốt như vậy vì sao không rơi trên đầu chính mình.

Một vị nữ tử có khuôn mặt tinh xảo kinh ngạc nhìn về phía kiệu hoa rời đi, trong hai mắt lãnh diễm có đố kỵ và tất cả là không cam lòng, thế nhưng còn mang theo một tia ai oán, mãi đến khi nha hoàn bên cạnh nhẹ nhàng gọi nàng vài tiếng, nàng mới cau mày, không nhịn được trừng mắt nhìn nha đầu, ánh mắt đằng đằng sát khí kia làm cho nha đầu lạnh run mà cúi đầu, không dám lên tiếng.

Trên nóc một tòa tửu lâu cao cao, nam tử bạch y tuấn mỹ như trích tiên ngồi khoanh chân, cổ tay mệt mỏi đặt trên đầu gối, bàn tay thon dài như ngọc cầm một bình rượu, tóc đen như mực phe phẩy trong gió nhẹ, múa nhẹ bay lên, từ trên cao nhìn xuống trên đường phố kiệu hoa đỏ thẫm chậm rãi đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười thảm đạm, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại càng thêm sâu thẳm, giống như biển rộng mênh mông bát ngát dưới ánh trăng, nhìn không thấy bờ.

Thẩm Y Nhân mặc nam trang màu nguyệt nha, anh tuấn đến nỗi nhân thần cộng phẫn (người và thần đều phẫn nộ), đón gió, chậm rãi đi đến bên cạnh nam tử bạch y, nhàn nhã ngồi trên nóc nhà, dường như không có việc gì đoạt bình rượu trên tay hắn, ngửa đầu thống khoái đổ một ngụm lớn, mới chùi miệng nói: "Gặp lại hay không gặp lại, chỉ mình ta uổng công than vãn! Thượng Quan Vân, ngươi nén bi thương đi!" Nói xong, thả bình rượu về tay hắn.

Thượng Quan Vân im lặng không nói gì, một bàn tay không ngừng vuốt ve một chiếc chìa khóa nhỏ giống như vàng mà không phải vàng, như ngọc mà không phải ngọc, giống như vuốt ve bàn tay bé nhỏ trắng nõn nà như ngọc của người kia, nhất thời cảm thấy buồn bã mất hồn, nhấc bình rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, rượu từ tren cằm trơn bóng như ngọc của hắn chảy xuống...

Bên trong phủ An Thân Vương giăng đèn kết hoa, trong ngoài đều treo đồ trang trí đỏ thẫm, đèn lồng dán chữ hỉ đỏ thẫm treo đầy bốn phía, trong phủ trên mặt mọi người lộ vẻ vui sướng, một mảnh tình cảnh vui mừng. Ngoài phủ, tiếng kèn Xona, tiếng chiêng trống rung trời, đùng đùng, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên tận trời, khiến toàn bộ kinh thành đều lây nhiễm màu sắc vui mừng.

Hôm nay là ngày thế tử An Thân Vương đại hôn, văn võ bá quan trong triều đều đến chúc mừng Chiến thần Thanh Long đại hôn, hơn nữa ngay cả hoàng đế và thái tử cũng đến. Trước đại môn xe ngựa đến đi, mấy trăm thân vệ duy trì trật tự, dẫn đường từng chiếc xe. Trên mặt An vương gia lộ ra vẻ vui mừng hớn hở, thấy răng không thấy mắt, trên mặt Đinh vương tuy có ý cười nhưng khó giấu được một tia cứng ngắc không thể nhận ra.

Giờ phút này, Hiên Viên Húc và Sính Đình đã lạy thiên địa, Sính Đình được đưa vào tân phòng, ngồi trên giường hỉ, chỉ chờ Hiên Viên Húc vén khăn hồng. Đến lúc này, Sính Đình mới thầm thả lỏng miệng nhỏ, hôm nay nàng bị lăn đi lăn lại quá chừng, chỉ cảm thấy việc xuất giá thật sự là mệt làm nàng đầu choáng mắt hoa. Vẫn cảm tạ chiếc khăn hồng che tầm mắt của nàng, bất luận có nhiều người ở bên ngoài cỡ nào, thanh âm vang dội cỡ nào, ồn ào thế nào, dù sao nàng cũng không nhìn thấy, nếu không nhất định nàng sẽ càng bị hoa cả mắt, tiếng pháo sáng điếc cả lỗ tai nàng đến bây giờ vẫn còn ong ong.


Sáng sớm nàng đã bị Thính Vũ kéo dậy, đầu tiên là tắm gội thay quần áo, sau đó để toàn phúc phu nhân trang điểm vui mừng cho tân nương, trang dung được mọi người trong phòng xem xét kĩ lưỡng năm lần bảy lượt. Đều nói xinh đẹp vô tiền tuyệt hậu (trước không có, sau này cũng không có), cực kì đẹp nhất trần gian, hơn Tây Thi, thắng Điêu Thuyền, tức chết Dương Ngọc Hoà, sau đó được trùm khăn voan đỏ thẫm lên. Trong lúc đó, vẫn là Thẩm Y Nhân thấy nàng bị gây sức ép đến đáng thương, phân phó phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm cho nàng lấp bụng,

Hiên Viên Húc đến đón dâu sau đó, vì Chương Bảo Lâm người còn quá nhỏ không thể cõng nàng lên kiệu hoa, trong gia tộc họ Chương vốn an bài một vị đường ca họ xa cõng nàng lên kiệu. Hiên Viên Húc cũng không bằng lòng, kiên quyết không chút do dự mà tự mình ôm nàng lên kiệu hoa. Mọi người nghị luận ồn ào, đều nói là không hợp lí, nhưng gần nhất Hiên Viên Húc quen làm ra chuyện khác người, đối với nghị luận của người khác hắn không đau không ngứa, để ngoài tai, một lúc lâu sau người bên ngoài chỉ nói một chút mà thôi, lại không ngại họ chuyện gì, cuộc sống thật sự vẫn là của chính mình muốn thế nào, đến thì đến thôi.

Sau đó nàng nghỉ ngơi trong đại kiệu được tám người nâng nửa canh giờ, thì đến phủ An Thân Vương, trong một mảnh huyên náo, ầm ĩ, vui mừng và tiếng hỗn loạn của mọi người được dẫn vào bái đường, mà ngay cả người bái đường cùng nàng có phải là Hiên Viên Húc không nàng cũng không bị ồn ào không rõ ràng lắm, chỉ là trong lúc lơ đãng, luôn luôn có một bàn tay to dịu dàng mà quen thuộc sẽ nhẹ nhàng nắm tay nàng một chút, sau đó buông ra...

Hiên Viên Húc vén khăn voan hồng của Sính Đình lên, trước mắt Sính Đình nhất thời một mảnh sáng ngời, không khỏi thẹn thùng mà cúi đầu. Thân ảnh thon dài của Hiên Viên Húc bao phủ nàng, nhìn nàng đầy thâm tình, sau đó ngồi bên cạnh nàng.

Chỉ nghe thấy trong tân phòng có tiếng nói: "Tân nương tử thật xinh đẹp nha!"

"Đúng vậy, lớn như vậy tôi còn chưa từng thấy tân nương tử đẹp như vậy đâu!"

Mặt của Sính Đình càng đỏ hơn, khóe mắt nhìn Hiên Viên Húc bên cạnh hình như vưng tay một cái, tiếng bước chân của đám người bên ngoài chạy nhanh ra khỏi tân phòng, chỉ chốc lát trong cả tân phòng liền an tĩnh lại.

Hiên Viên Húc kéo tay Sính Đình đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, mặt mày vui vẻ, đôi mắt sáng như sao cũng rạng rỡ phát sáng, chỉ nhìn cũng khiến Sính Đình đui mù.

Trong phòng vẫn có người mà! Mặt Sính Đình đỏ đã không thể đỏ hơn, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vùng ra, lại không thể thoát ra. Hỉ nương ở một bên mặt không khỏi đỏ một chút, cười hì hì nhắc nhở hai người nên uống rượu giao bôi.

Hai ly rượu được buộc một dây tơ hồng, Hiên Viên Húc và Sính Đình hai người mặt kề sát lại nhau, liếc nhau, uống cạn rượu trong chén.

"Phu thê cùng uống rượu hơp cẩn, từ nay về sau hai hợp làm một, đã kết vĩnh hảo, đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau." Hỉ nương ở một bên không ngừng nói lời cát tường xong.


Hỉ nương bảo hai người ném ly rượu vào gầm giường, đợi ly rượu dừng lại sau đó, hỉ nương lại ở bên cạnh xướng ca: "Một ngưỡng (ngẩng) hợp lại, đại cát đại lợi."

Hỉ nương vừa kết tóc giúp hai người, miệng xường: "Phu thê kết tóc, hai người ân ái không thể nghi ngờ!" Đến bước này, buổi lễ kết thúc.

Hiên Viên Húc vuốt ve khuôn mặt của Sính Đình, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Sính Đình: "Ta đi kính rượu xong thì trở lại, nàng mệt mỏi cả một ngày rồi, dừng chờ ta, ngủ trước một lát." Lại quay đầu nói vài câu giao đãi cho hỉ nương và thị nữ, mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.

Sính Đình ra hiệu bảo Thính Vũ đưa cho hỉ nương một đại hồng bao, hỉ nương thức thời cảm tạ phần thưởng, nói lời cát tường, lui ra ngoài. Dù sao cũng là tiền của Hiên Viên Húc, giữ cũng hào phóng, hà bao phình lên. Không biết là vì lí do gì, trong phòng ngoài Thính Vũ và bốn đại nha đầu ra không có thị nữ khác, thật tiết kiệm không ít hà bao cho nàng.

Sính Đình quả thực mệt mỏi, ăn chút gì đó, liền tắm rửa nghỉ ngơi, vào đến tân phòng, nàng rõ ràng không có một chút không thích ứng, trong chốc lát đã bước vào mộng đẹp.

Sính Đình đang ngủ say, có người cũng không đồng ý không buông tha hôn lên khuôn mặt của nàng, cởi y phục trên người nàng, hô hấp nóng rực mang theo mùi rượu nhàn nhạt phun trên mặt nàng, khiến mặt nàng ngưa ngứa, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối mặt là đôi mắt đen sáng ngời của Hiên Viên Húc.

Hiên Viên Húc thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt như đầm nước vẫn mờ mịt, trên mặt bị đầu gối ép đến đỏ ửng, giao với da trắng mịn nõn nà càng tôn lên, lộ vẻ cực kì kiều diễm mê người. Hắn thừa dịp nàng còn mê mang, thuần thục cởi y phục trên người của Sính Đình, tuyệt sắc vưu vật liền loã lồ trước mặt hắn, phong cảnh thực tốt, hắn nhìn mà hoa mắt, đồng thời buồn rầu không biết xuống tay từ chỗ nào, trong mắt hỗn loạn ngấm dần dục vọng mê người, sâu trong nội tâm đã có kích động và vui sướng vì sắp ăn được bữa tiệc lớn đầy món ngon khát vọng đã lâu.

"Chàng, chàng!" Sính Đình chặn hắn lại đẩy ra, cuống quít chui vào trong chăn, trong tân phòng, cặp nến long phượng lay động, nàng cũng tỉnh hồn lại.

Dù sao hôm nay nàng cũng chạy không thoát, đêm còn rất dài! Đôi mắt đen của Hiên Viên Húc hiện lên vẻ liễm diễm khác, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng vểnh lên một nụ cười tà ác, lúc này cũng không vội vã túm nàng ra, ánh mắt đen như mực nhìn nàng như nhìn một con mồi trong tay, một bên không nhanh không chậm bắt đầu cởi y phục trên người mình, một chiếc, hai chiếc,... Bởi vì hắn tập võ thời gian dài, dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp chân dài, trước ngực rắn chắc trắng nõn mơ hồ có thể thấy được mấy miệng vết thương, lưng gầy thon dài, cơ bắp mềm dẻo.

Hắn vén một góc chăn lên, chui vào, lười biếng mà nghiêng người chống đầu, nhìn nữ nhân trốn trong chăn kia, ha ha cười nhẹ nói: "Nàng qua đây hay là để ta đến bắt nàng?"


"Đừng!" Sính Đình sợ hãi kêu to, thân thể không ngừng lui về phía sau, đáy lòng cũng biết hôm nay là chạy trời không khỏi nắng.

Quả nhiên, ngay sau đó nàng đã bị một đôi cánh tay như sắt cuốn vào ôm ấp nóng cháy nhẵn bóng, giọng nói trầm thấp khêu gợi phun ra từng tiếng bên tai nàng: "Xuất giá tòng phu, nàng dám không nghe lời phu quân nói sao? Hừm!" Tiếng "hừm" Vừa ra đồng thời đôi môi của hắn lại che môi anh đào của nàng, động tác cuồng dã mãnh liệt, làm cho lòng người run rẩy.

Hắn một lần càng dùng sức hấp thụ vị ngọt trong miệng nàng, chân bắt đầu cuốn lấy chân của nàng, tay phải lần vào trong chăn càn rỡ lên xuống, tay trái chuyển qua sau lưng nàng, nâng eo của nàng lên, dùng chút lực, ghìm nàng lên thân thể bóng loáng nóng cháy của chính mình.