Hôm qua Sính Đình đau khổ suy tư một đêm, buổi sáng tự nhiên không thể dậy nổi, ôm chăn kê cao gối mà ngủ, Hiểu Phong lại đến bẩm báo Liêu tiểu thư đến gặp tiểu thư. Sính Đình đành phải đau khổ đứng lên, kéo dài bước chân lười biếng mà đi rửa mặt chải đầu. Đêm qua Hiên Viên Húc lo lắng nàng ở Chương phủ, muốn mang nàng về An Vương phủ được phòng bị sâm nghiêm. Tuy ở Chương phủ hắn cũng an bài không ít thị vệ, nhưng lại chỉ có thể đề phòng người bình thường, đối với cao thủ như Dạ Hoa Lạc căn bản không có chút tác dụng. Đã có bốn đại nha đầu và Thẩm Y Nhân bảo vệ, hắn vẫn không dám khinh thường.
Sính Đình và Thẩm Y Nhân lại cảm thấy hắn như vậy không khỏi sẽ rút dây động rừng, không bằng dứt khoát các nàng vẫn ở đây như trước, chỉ tìm nhiều người theo dõi, xem bọn hắn rốt cuộc muốn tìm vật gì.
Hôm nay Liêu Tiếu Yên tỉ mỉ ăn mặc một phen,, đoan trang uyển ước ngồi ở đại sảnh tiếp đón chờ Sính Đình. Hiện tại nàng rất ít khi mặc đồ màu trắng, biểu tỷ nói nàng mặc đồ trắng có vẻ đẹp chuẩn mực, nhưng tóm lại làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng, phong thái của nữ tử tỏ ra cao một chút cũng không đáng trách nhưng phải hiểu được điểm dừng vừa phải. Vì thế hôm nay nàng mặc một thân ôn nhu sa quần màu xanh lá, thật sự là khiến ánh mắt người ta phát sáng, rất có cảm giác tươi mát động lòng người.
Tối hôm qua, biểu tỷ biết được nàng không chỉ biết Sính Đình, cũng bởi vì cứu Quận Vương thế tử mà từng ở Yến Viên, mừng rỡ như điên đồng thời không ngừng mắng nàng là đồ ngốc. Khoảng không hé ra khuôn mặt xinh đẹp, cơ hội thật tốt quá, cũng không biết nắm chắc, mặc kệ là Hiên Viên Húc, Hiên Viên Đường với Hàn Tư Luật kia đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong kinh thành nha! Tùy tiện được một người trong số bọn họ xem trọng, từ nay về sau là phượng hoàng bay lên cành đầu, so với đi theo nhân sĩ giang hồ không có danh tiếng còn tốt hơn a!
Liêu Tiếu Yên lại cứ chỉ cười khổ, trong ba người này trừ Hiên Viên Đường có chút nhiệt tình với nàng, hai người kia quả thực là nhìn nàng như không khí. Hơn nữa khi nàng rời Yến Viên đi mới hiểu được hai ca ca của nàng được Hiên Viên Đường báo đáp hậu hĩnh, dứt khoát khen nàng cứu đúng người, một bên cũng đáng tiếc Hiên Viên Đường kia đã có thê thiếp, bằng không với sắc đẹp của muội muội nhất định có thể khiến Hiên Viên Đường lấy nàng.
Nàng cũng không nhiều lời nói chân tướng cho biểu tỷ, hiện tại biểu tỷ theo biểu phu đến kinh thành, đang lo không tìm được cách trèo lên nhà quyền quý, dễ dàng gia nhập vào cái vòng của những quý phu nhân kinh thành này rồi! Vừa nghe nói nàng với những quý nhân đều biết, chỉ mong sao nàng nhanh chóng mang nàng cùng qua lại một lần, về sau trong nhóm của những phu nhân kinh thành cũng không đến nỗi thờ ơ không nhìn người nhà quê như nàng.
Biểu tỷ còn trách móc nàng, trong kinh thành, những quý công tử không so được với hiệp khách trong chốn giang hồ, nếu ngươi tỏ ra lãnh diễm dè dặt, không có vẻ giả dối, có lẽ những công tử ca lúc đầu còn có thể cảm thấy mới mẻ, lâu dài bọn họ sẽ thấy tẻ nhạt vô vị. Trong kinh thành có rất nhiều mĩ nhân, không thiếu loại hình như nàng đâu! Bảo nàng nhất định phải bỏ xuống kiêu ngạo, cười nhhiều hơn, như vậy có vẻ động lòng người hơn một chút. Nhìn vị Chương tiểu thư xinh đẹp không nói lên lời kia, rất chọc người trìu mến a, sao tiểu vương gia quái dị có thể nâng niu, yêu thương nàng trong lòng bàn tay đây.
Biểu tỷ không thấy vẻ mặt của nàng ta có chút cứng đờ, chỉ lo mục đích của bản thân nói những lời đâm chọc trái tim nàng ta, đâm trái tim của nàng ta máu chảy đầm đìa. Nàng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm từ trước đến giời đều là được người ta tâng bốc khen ngợi, trong chốn giang hồ cũng có không ít thiếu hiệp danh môn chính phái cam nguyện vì nàng xông pha khói lửa, nàng lại giống như bị coi thường, thầm nghĩ người nam tử kia cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một lần.
Vị trí nàng đang ngồi vừa vặn đối diện với cửa sổ, nhấc mắt liền nhìn thấy Sính Đình mặc một thân y phục màu trắng, Sính Đình có vẻ từ trong mãn viện trăm hoa đi đến, phiêu dật như tiên, tú nhã xuất trần, viền tay áo và váy còn thêu mấy con bươm bướm màu sắc trong rất sống động, theo mỗi lần giơ tay nhấc chân của nàng nhẹ nhàng như muốn bay. Bốn nha đầu theo phía sau lưng nàng sít sao, như chúng tinh củng nguyệt (sao vây quanh trăng).
Liêu Tiếu Yên phát hiện nàng nhưng lại muốn cười khổ, trước kia là nam tử nào đã từng nói khắp thiên hạ này chỉ có nàng xứng mặc y phục màu trắng? Thật nên để hắn đến nhìn nữ tử này, có lẽ, nhất định hắn sẽ nói ngoài nữ tử này người khác đều làm bẩn vẻ thuần khiết và phiêu dật của màu trắng đi!
Sính Đình vừa vào cửa thì phát hiện nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc kia trên khóe miệng Liêu Tiếu Yên, lễ phép nói: "Liêu tiểu thư đến thật sớm nha!"
Liêu Tiếu Yên đổi nụ cười trên khóe miệng bằng nụ cười ôn nhu, dịu dàng nói: "Không làm phiền Chương tiểu thư chứ? Chỉ là hôm qua vừa khéo gặp được Chương tiểu thư, không đến tiếp kiến một chút chung quy cảm thấy trong lòng bất an." Ngày hôm qua ở phủ Trường Hưng Hậu, nàng ra ngoài ngay phía sau Sính Đình, thấy nam tử ngọc thụ lâm phong kia không coi ai ra gì kéo nàng lên xe ngựa, sau đó cả hai cùng rời đi. Lúc ấy thế nhưng nàng không có dũng khí đi lên hàn huyên vài câu, mà bình tĩnh nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa, mãi đến khi không thấy bóng dáng. Vốn nàng định mấy ngày nữa sẽ đến gặp Sính Đình, nhưng biểu tỷ thúc giục mấy lần, sợ nàng lại buông tha cơ hội tốt lần này, nàng cũng sớm nghe ngóng được gần như mỗi ngày Hiên Viên Húc đi qua Chương phủ xem xét một chuyến, nếu trong quân doanh có việc sẽ rời đi, không có việc gì sẽ bên cạnh Sính Đình, cho nên nàng cũng không cự tuyệt đề nghị của biểu tỷ.
"Sao lại thế được, đúng lúc ta không có việc gì, ngươi có thể tới trò chuyện với ta, ta cao hứng còn không kịp đâu!" Sính Đình giữ vững tinh thần cười nói, nàng vừa mới rời giường, vốn không ngủ đủ, cũng chưa ăn một chút điểm tâm sáng.
Liêu Tiếu Yên có chút kinh ngạc, nàng ta là người phải xuất giá lại có thể không biết xấu hổ nói không có việc gì, nhưng vừa nhớ bên ngoài những lời đồn kia, cảm thấy toàn bộ rõ ràng. Thậm chí nàng cảm thấy nàng không phải đến thăm dò tình hình quân địch mà là đến đả kích. Bất quá thần may mắn thỉnh thoảng cũng sẽ đứng ở bên này của nàng, bởi vì nàng thính tai nghe được tiếng nha đầu ở tiền viện cung kính hô: "Gia đến rồi!"
Nghe được tiếng bước chân của nam nhân kia, lòng của nàng kích động đập lên bình bịch, trong lòng có một tia chờ mong và sợ hãi, nàng không khỏi có chút khinh bỉ chính mình, vẫn thấy nam nhân không đủ sao? Cần gì phải sợ hãi?
Nhưng Sính Đình không có thính lực tốt như vậy, chỉ kì quái Liêu tiểu thư thoáng cái tại sao không nói, đang định hỏi một câu quan tâm, lại nghe thấy tiếng Hiên Viên Húc trước cửa không hờn giận đang hỏi nha đầu: "Sao tiểu thư dậy sớm như vậy? Đang tiếp khách sao?"
Một câu làm cho trên mặt Sính Đình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng hận hắn muốn chết, lúc này mặt trời cũng đã chiếu đến mông, để Liêu tiểu thư nhà người ta nghe được còn không biết sẽ nghĩ nàng như thế nào nữa!
Những lời này khiến trong lòng Liêu Tiếu Yên như dời sông lấp biển, trong mắt lóe ra vẻ không chắc, lúc này đã là lúc nào, còn nói nàng dậy sớm? Có nữ nhân nào lại như vậy không hả! Vẫn xem ngủ nướng coi như lẽ đương nhiên?
Nha đầu trông cửa ngập ngừng rồi lại thôi, cúi đầu không biết trả lời như thế nào. Lúc này, giọng nói hờn dỗi của Sính Đình cứu nàng: "Liêu tiểu thư ở đây!"
Liêu Tiếu Yên lập tức giấu ý nghĩ phức tạp trong lòng xuống, có chút ngượng ngùng vội vàng nói: "Mời tiểu vương gia vào! Là ta quấy rầy Chương tiểu thư!"
Toàn thân Hiên Viên Húc mặc cẩm y màu đen thêu tơ vàng, đi một đôi giày màu đen nạm vàng đi đến, mặt không chút thay đổi gật đầu về phía Liêu Tiếu Yên, sau đó xoay người ôn nhu nói với Sính Đình: "Trước nàng đi ăn điểm tâm sáng đã, đợi lát nữa ta mang nàng đi Giang Nam thử giá y, xem cần sửa chỗ nào hay không, Hoa Lâm Các mới ra trang sức châu báu mới, đợi lát nữa ta cùng nàng đi chọn mấy thứ."
"Ngày khác đi!" Sính Đình âm thầm trừng mắt nhìn hắn, không thấy có khách nhân sao, nói như thế để cô nương nhà người ta ở lại thế nào, hơn nữa hắn luôn mua trang sức cho nàng, nàng phải mang một cái túi to mới đủ đi!
Liêu Tiếu Yên vội vàng đứng dậy ngượng ngùng nói: Chương tiểu thư mau đi ăn điểm tâm sáng đi, ta xin cáo từ, thật làm chota vô cùng xấu hổ, không có chuyện trước để bái thiếp lại đây vậy." Nàng cũng muốn nói đưa bái thiếp trước mới đến được, đều do biểu tỷ thúc giục mau mau.
Sính Đình vội vàng đứng lên, còn muốn khách khí với nàng vài câu,, Hiên Viên Húc lại kéo tay nàng đi về phía nhà ăn, thuận miệng phân phó ma ma một bên ngay: "Đưa Liêu tiểu thư ra ngoài đi!"
Trên mặt Liêu Tiếu Yên nhất thời lúc trắng lúc xanh, ngơ ngẩn đứng ở đó, hai tròng mắt yên lặng nhìn nam tử tuấn mỹ kia tựa đầu sát vào bên tai Sính Đình, nghe thấy nam tử kia ôn nhu như nước nói: "Ngoan ngoãn, hôm nay rất đẹp, đợi lát nữa gia cũng đổi thành y phục màu trắng thêu tơ vàng, để người ta vừa thấy liền biết chúng ta là trời sinh một đôi."
"Xí! Không biết xấu hổ, mèo khen mèo dài đuôi!"
Tiếng Sính Đình khẽ cười mắng cũng thuận theo truyền đến tai nàng, trong lúc nhất thời nàng hận tai mình thính như vậy làm gì...
Gần nhất trong kinh thành chuyện lớn nhất đó là chuyện An Thân Vương phủ kết thân với Chương phủ, không đến vài ngày nữa sẽ đến ngày mùng sáu tháng mười, hôn lễ hai nhà tất cả công việc đều đã chuẩn bị, an bài xong, giá y cũng đã đưa đến tay Sính Đình, nàng cũng ý tứ mà xe chỉ luồn kim thêu hai mũi lên giá y quý giá đẹp đẽ ấy. Trừ học lễ nghi ra, nàng được xem là tân nương nhẹ nhàng nhất nhàn rỗi nhất Thanh Long quốc.
Vừa lúc mới bắt đầu, trong lòng nàng còn có chút hoảng sợ, có chút bối rối, không biết kết quả lần này sẽ như thế nào? Sẽ hạnh phúc sao? Sẽ bạc đầu giai lão với Hiên Viên Húc sao? Hiện tại ngày ấy sắp đến rồi, trong lòng nàng ngược lại tràn đầy bình tĩnh yên lòng, mặc kệ thế nào, con đường tương lai vẫn cứ phải đi, dũng cảm và sợ hãi cũng chỉ là một loại cảm xúc, đứng đắn nhìn mình đi loạng choạng hay là vượt qua ngoạn mục đi!
Hiên Viên Húc nói Chương Bảo Lâm sẽ trở về trước ngày nàng xuất giá một ngày, do thân mình hắn rất suy yếu, hắn đã muốn trở về sớm ở bên cạnh tỷ tỷ cũng không có cách nào đi trước. Đến lúc đó nàng cũng không tính là xuất giá đơn độc, có một huynh đệ nhà mẹ đẻ đưa dâu. Nàng và Chương Bảo Lâm dường như chưa một lần gặp mặt, nhưng đến cùng vẫn là huyết thống bẩm sinh, hàng ngày khiến người ta tỉ mỉ thu dọn sửa sang lại Tứ Phương Trai, chỉ mong Chương Bảo Lâm thân thể yếu ớt trở về sống thoải mái.
Hôm nay nàng đang sai người chuẩn bị nhiều dược liệu một chút ở Tứ Phương Trai, lại nghe thấy tiếng Đức thúc kích động ở sân ngoài vang lên: "Tiểu thư, thiếu gia đã về rồi! Thiếu gia...đã về rồi!"
Sính Đình lập tức ngớ ra, chiếc khăn trong tay rơi trên mặt đất cũng không biết, không phải còn vài ngày nữa mấy đến sao? Làm sao nhanh như vậy? Sau đó trong lòng nàng lập tức lòng tràn đầy vui mừng reo lên: "Đệ đệ!" Nhấc làn váy như một cơn gió phóng về phía cửa đại môn.
Trước đại môn Chương phủ, Hiên Viên Húc mặc một thân cẩm sam đẹp đẽ quý giá màu nguyệt sắc, tóc đen búi lên cao, kiêu ngạo tuấn nhã, vô cùng tiêu sái, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã bình tĩnh. Bàn tay to của hắn nắm tay một tiểu thiếu niên tầm bảy tuổi.
Tiểu thiếu niên kia cũng mặc một thân cẩm y đỏ tươi, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt ngập nước như mặc ngọc, môi hồng răng trắng, xinh đẹp và đáng yêu không nói lên lời. Ánh mắt của hắn sáng lên, mang theo một tia tò mò, quan sát vị thiếu nữ phong hoa tuyệt đại chạy đến đằng trước hắn, ánh mắt kia có chút vô tội, đáy mắt lại có chút kinh hỉ không dám tin. Hắn ngửa đầu nhìn Hiên Viên Húc cao ngất bên cạnh, tựa hồ đang xác định chuyện gì.
Hiên Viên Húc im lặng gật đầu với hắn, nới lỏng bàn tay nhỏ bé của hắn.
Lập tức hắn không chút do dự chạy về phía Sính Đình, đến khi cách Sính Đình một bước dài mới dừng lại, Sính Đình cũng lập tức dừng lại, thở hồng hộc, trong lúc đó khoảng cách hai người rất gần. Âm thanh huyên náo chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại yên tĩnh trở lại.
Sính Đình ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với hắn, không ngừng đánh giá tiểu thiếu niên xinh đẹp đến khó tin này. Hai người cũng nghe thấy hơi thở, trong mắt nàng rưng rưng, khóe miệng lại có ý cười, nhẹ nhàng nói: "Chương Bảo Lâm! Ta là tỷ tỷ đệ!"
Chương Bảo Lâm lập tức vùi đầu vào trong lòng Sính Đình, vươn cánh tay nho nhỏ ôm lấy nàng, cố gắng muốn ôm nàng chặt hơn, đầu dính trên vai Sính Đình, nói nhỏ: "Tỷ tỷ!" Nước mắt nóng bỏng của hắn lại từng giọt rơi trên lưng Sính Đình, im lặng nghẹn ngào, thân mình đơn bạcnhỏ gầy cũng run rẩy lên theo.
Sính Đình lập tức ôm chặt hắn, chỉ hai chữ này đã khiến nàng lệ rơi thành sông, khóc không ra tiếng