Thuyên ngồi dựa lưng vào thành xe, định chợp mắt một chút. Thuyên rất dễ say xe. Sáng, ba định đưa Thuyên đi bằng xe riêng nhưng dù hơi mệt, Thuyên vẫn thích đi chung với các bạn hơn. Vả lại, nếu đi xe riêng, thế nào Trúc Anh cũng sẽ chọc quê Thuyên bằng một bộ mặt đáng ghét! Ngồi kế Thuyên, Như đang tíu tít kể chuyện vui với mọi người, chốc chốc lại còn hát hò ỏm tỏi, thật bực! Có một lần, Như quay sang Thuyên bảo cùng hát cho vui, Thuyên ngoảnh mặt đi, nói:
- Không thích!
Mọi người nhìn Thuyên với vẻ mất vui, Thuyên đành lấp liếm:
- Mình bị khan tiếng rồi.
Thế là mọi người để Thuyên được ngồi lặng yên, không chợp mắt ngủ thì ngắm những hàng cây trôi ngược lại bên đường. May mắn là đoạn đường đến điểm thi không xa lắm, chỉ hơn nửa tiếng là đến nơi, Thuyên không phải chịu đựng quá lâu. Cả đoàn sẽ trọ trong một nhà khách gần trường chuyên của tỉnh. Thuyên cũng đã quen với khung cảnh này, cùng các bạn bước vào cổng nhà khách, nhìn thấy Trúc Anh đang dáo dác tìm. Thuyên khẽ vỗ vai bạn:
- Chào! Kiếm ai vậy ta?
Trúc Anh giật mình quay lại:
- Kiếm… con bé xấu xí này nè!
Nói rồi Trúc Anh giật chiếc túi du lịch nặng nề ra khỏi cánh tay nhỏ nhắn đang oằn xuống của Thuyên. Thoát khỏi chiếc túi, Thuyên vung vẩy hai tay cho đỡ mỏi, chạy đến chỗ thầy Tần để nghe lịch phòng. Lớp Văn ở hai phòng cạnh nhau trên tầng một vì toàn là con gái. Vừa bước lên cầu thang, Thuyên nhìn qua thấy Như đang quảy chiếc ba lô to đùng trên lưng, chen lấn với các bạn để nhanh lên phòng, Thuyên lắc đầu ngán ngẩm. Trúc Anh đi bên cạnh Thuyên, mang hai chiếc túi đầy. Thuyên chợt thấy tội nghiệp bạn, định bảo Trúc Anh trở xuống phòng, để Thuyên tự lên. Nhưng nghĩ tới nào áo ấm, khăn lông, kem chống nắng, thuốc… mà mẹ cố xếp vào túi, Thuyên đã thấy… ớn lạnh. Mẹ lúc nào cũng lo Thuyên ốm dọc đường, xem chừng còn muốn đi theo Thuyên đến tận đây nữa. Mải suy nghĩ, cánh cửa phòng 212 đã hiện ra trước mặt Thuyên. Trúc Anh đặt túi xuống:
- Tới rồi! Thưa cô, cho xin tiền “boa”!
Vừa nói, Trúc Anh vừa xòe tay ra. Thuyên vỗ mạnh vào tay Trúc Anh, nhấc chiếc túi lên, chạy nhanh vào phòng trong tiếng cười. Nhưng vừa tới nơi, Thuyên bỗng sựng lại. Như! Ở chung phòng với Như? Thuyên đang phân vân không biết làm sao, Như đã nhanh miệng nói:
- Bạn để giỏ xuống đó đi! - Như chỉ góc nhỏ cạnh giường - Phòng này có ba đứa mình hà. Phòng kia đủ bốn bạn rồi…
Chẳng biết làm sao hơn, Thuyên đành để chiếc túi xuống, nhìn Vân - bạn ở chung phòng - đang sửa soạn quần áo đi tắm. Vân cười với Thuyên:
- Vân tắm trước nhen! Thuyên với Như chờ chút.
Đợi cho Vân vừa vào phòng tắm, Như cứ thế nằm phịch xuống chiếc giường nệm lớn dành cho cả ba đứa với vẻ mệt mỏi. Thuyên không nói gì, lẳng lặng lôi quần áo ra treo lên móc. Chợt Như ngước mặt lên, nói với Thuyên:
- Tối nay ba đứa mình đi chơi hé!
Thuyên im lặng một chút rồi trả lời nhỏ:
- Không biết nữa. Để ăn chiều rồi tính.
Như không hỏi nữa mà xoay người lại, hát lẩm nhẩm mấy bài hát mà Thuyên cũng đã thuộc làu. Thuyên im lặng tiếp tục công việc của mình. Thuyên muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác nặng nề này. Đến khi quay sang nhìn Như, Thuyên thấy cô bạn đã… ngủ, hơi thở đều đều. Nhìn gương mặt thanh thản của Như, Thuyên chợt nghĩ đến chuyện Trúc Anh nói hôm trước…
Như là người thế nào?
Buổi tối đến nhanh trong tiếng xe cộ ồn ào. Thuyên ngồi ngắm những tờ lịch bướm treo trên tường. Trên giường, Như và Vân đang chơi bài. Căn phòng chỉ nhỉnh hơn phòng ngủ của Thuyên một chút, hơn được cái là có phòng tắm và một bộ bàn ghế gỗ để tiếp khách. Mùi nước hoa xịt phòng khá dễ chịu.
Thuyên mở túi lấy quyển sách của Dũng tặng và bắt đầu đọc lại từng trang. Có tiếng gõ cửa phòng. Trúc Anh và Thiện đến. Vân ngừng chơi bài, chải tóc rồi nói:
- Vân đến giờ hẹn với dì của Vân rồi. Mấy bạn ở lại chơi nghe!
Thuyên mỉm cười chào Vân, còn Như thì vùng vằng:
- Tưởng ba đứa đi chơi chung chứ, Vân đi một mình hé? Nghỉ chơi bọn mi ra!
Miệng nói, tay làm, Như đẩy Vân ra khỏi cửa, cả hai đứa cười rộ lên. Như trở lại ngồi vào giường và nhìn hai người bạn mới tới. Thuyên lịch sự giới thiệu:
- Vũ Thiện, môn vật lý. Trúc Anh, môn toán. Chung lớp với Thuyên. Còn đây là Như.
Cả ba mỉm cười chào nhau. Như không ngại ngùng gì, nói luôn:
- Tôi gặp hai bạn một lần rồi. Lần đó… mắc cười quá há. Đừng để ý nghe!
Trúc Anh và Thiện chỉ biết cười trừ. Ngồi một lát, Trúc Anh rủ:
- Thôi, tụi mình đi chơi đi! Buổi tối ở trong phòng hoài, buồn chết!
Thuyên gật đầu, nhìn qua Như. Trong tay Như, bộ bài đang bị biến dạng dần.
- Mấy bạn đi đi! Tôi… có hẹn rồi. Chọc Vân cho vui chứ, lát nữa… chú của tôi cũng đến. Có hai bạn rủ Thuyên đi, tôi càng… đỡ lo.
Nói rồi Như toét miệng cười hì hì. Cả Thuyên và Trúc Anh đều ngạc nhiên trước nụ cười của Như. Giống hệt Thuyên: răng khểnh! Chỉ có điều, Như cười tươi hơn, trông thật ngộ! Thuyên khều Trúc Anh hỏi phải làm sao. Không để các bạn suy nghĩ lâu, Như kéo Thuyên đứng dậy, bảo:
- Đi đi cho tôi nhờ. Không biết ai sẽ về trễ hơn đây! - Cười với hai bạn còn lại, Như tiếp: - Mấy bạn đi chơi vui nghe!
Thiện và Trúc Anh không biết nói gì hơn, đành chào cô bạn mới, rồi chạy nhanh xuống cầu thang.
Như trở lại giường, nằm một chút rồi máy móc chải lại mái tóc, khép cửa phòng, đi ra ngoài. Thầy cô đã dặn, Như và các bạn sẽ được tự do đến chín giờ rưỡi, sau đó phải về nghỉ ngơi sớm để có sức cho cuộc thi ngày mai.
Đi chơi về, Trúc Anh vừa nằm xuống giường thì liền bị Thiện kéo dậy:
- Nè, mày quên mua kem đánh răng rồi. Lúc nãy tao đã nhắc…
Trúc Anh ngồi bật lên:
- Ừ hén, tao đi liền. Mới chín giờ, chắc chưa ai ngủ đâu!
Cậu mặc chồng thêm chiếc áo thun và chạy vọt ra ngoài. Đến giữa sân, Trúc Anh nhìn lên phòng của Thuyên, đèn vẫn sáng. Cậu mỉm cười nhớ đến khuôn mặt đầy vẻ thích thú pha lẫn ngạc nhiên của Thuyên trong suốt buổi đi chơi lúc nãy. Giờ này, chắc Thuyên sắp ngủ. Cô nàng quyết tâm cho ngày mai lắm mà!
Ra tới con phố, Trúc Anh lại bị lóa mắt vì ánh đèn của hàng trăm chiếc xe nối đuôi nhau không ngớt. Đây là thời điểm mọi người ra đường dạo chơi sau một ngày làm việc mệt nhọc. Trúc Anh băng qua đường, đi dọc vỉa hè thêm một đoạn nữa để vào tiệm tạp hóa. Trong khi chờ lấy tiền thừa lại, Trúc Anh đưa mắt nhìn quanh quất. Chợt, cậu trông thấy Như bước ra từ một quán kem gần đó và đang đi chậm rãi theo dọc con phố. Dáng vẻ của Như sao lại cô đơn đến vậy? Trúc Anh chợt cảm thấy nao lòng. Cậu lấy tiền và bước nhanh theo Như.
Đi suốt buổi tối, Như đã dạo qua nhà sách, shop quà lưu niệm, cả cửa hàng quần áo… nhưng rồi cũng chán. Không biết phải đi đâu nữa, Như lại trở về con phố này. Một mình, Như cũng chẳng dám lang thang nhiều ở những góc đường xa lạ. Tự thưởng cho mình một ly kem, Như nhìn đồng hồ đoán chắc giờ này Thuyên cũng đã về, Như quyết định dạo một chút nữa. Như thế, Thuyên sẽ không nghi… Không hiểu sao Như lại không muốn đi chơi với ba người bạn ấy, mặc dù Như thấy họ rất cởi mở. Như thấy nặng lòng. Như không thể cứ cười mãi được! Ở đây, Như không có bạn…
- Sao bạn lại lang thang ngoài này?
Một câu hỏi đột ngột vang lên phía sau làm Như hốt hoảng quay lại. Như thở phào, thì ra là Trúc Anh. Gặp Trúc Anh trong cảnh này Như đâm ra lúng túng. Cô kéo ra kéo vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay, nói:
- À… tôi đi chơi với chú xong, định đi dạo chút nữa để về ngủ cho ngon.
- Vậy à?
Trúc Anh hỏi giọng ngờ vực và nhìn xoáy vào cô bạn mới quen. Như nói dối! Trúc Anh cười:
- Cho Trúc Anh quá giang một chút, há!
Đi gần hết con phố, cả hai vẫn không nói với nhau câu nào. Như muốn hỏi tại sao Trúc Anh lại ở đây, tại sao lại muốn đi dạo một cách chán ngấy với Như thế này. Nhưng Như chán phải nói nhiều quá rồi, Như im lặng cho đầu óc tưởng tượng của mình tự trả lời chính những câu hỏi tò mò của mình. Còn Trúc Anh, cậu có một tình bạn đẹp và khi gặp Như, cậu cảm giác được nỗi cô đơn trong lòng Như. Như cần một người bạn, nhưng dường như là không có… Lần đầu là khóc, lần này lại lang thang một mình. Trúc Anh thật sự muốn hiểu về cô bạn này.
Cuối cùng, Như phá vỡ bầu im lặng - điều mà Trúc Anh thường làm trước, khi đi với Thuyên:
- Nếu được lựa chọn giữa hạnh phúc và tiền bạc, giàu sang thì người ta sẽ chọn điều gì nhiều nhất hả? Người muốn tỏ ra chín chắn, thì sẽ luôn chọn hạnh phúc, phải không? Nhưng vẫn còn rất nhiều người, họ có đủ độ chín chắn, họ lại cho rằng giàu sang là tấm thảm của hạnh phúc. Ai đúng, ai sai?… Thật ra mà nói, cuộc sống chỉ cần yên bình là tốt rồi.
Như bỗng thấy mình nói toàn chuyện… không đâu ra đâu. Cô chạm nhẹ vào người Trúc Anh, cười:
- Mà tôi đang nói gì vậy Trúc Anh? Bạn đừng giận…
- Có gì đâu, bạn nói đúng mà! Trúc Anh cũng nghĩ như vậy.
- Bạn thi toán phải không? - Như chuyển đề tài - Tự tin chứ? Tôi thì phải cố gắng hết mình.
- Chẳng lẽ, có người lại cố gắng… nửa mình sao?
Như bật cười vì câu hỏi đối lại thật ngộ nghĩnh của Trúc Anh. Cậu ta tiếp:
- Năm nay trường mình thi đông hơn năm rồi. Không biết kết quả sẽ ra sao nhưng có những “nhân tài” như Trúc Anh, Như, Thuyên nè, thì ai chọi lại mình!
Nói xong, Trúc Anh dựng cổ áo thun lên ra vẻ thật oai phong mà miệng lại cười toe. Như cũng vỗ tay lên vai mình và đằng hắng, trông rất điệu nghệ. Sự bỡ ngỡ lúc đầu gần như tan biến hết, chỉ còn lại là một tình bạn thật ấm áp và lời lẽ tự nhiên hơn. Người bạn mới này đã cho Như cảm giác tin tưởng thật sự. Như mở một nụ cười đầy mãn nguyện.