"Thế thì vào xe của ông đi," bà nói và bước đi. Bà đi chậm và nghiêng người về một bên mỗi lần bà bước bằng cái chân tật nguyền của mình. Erlendur đi trước bà một chút và đưa bà đến xe của mình, mở cửa và giúp bà ngồi vào trong. Sau đó ông đến chỗ đầu xe, không hiểu làm thế nào mà Mikkelína có thể lên đồi. Có vẻ như bà ta không đi xe đến.
"Bà đi taxi đến đây à?" ông hỏi tronglúc ngồi xuống ghế sau. Ông nổ máy, lúc này máy vẫn cònnóng, và họ nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm.
"Símon cho tôi đi nhờ," bà đáp. "Nó sẽ đến đón tôi sớm thôi."
"Chúng tôi đã cố gắng thu thập thông tin về những người từng sống trên đồi - tôi nghĩ rằng đó là gia đình bà - và một số thông tin mà chúng tôi nghe được, chủ yếu là từ những người già, nghe có vẻ rất lạ. một trong số đó là câu chuyện về Nhà máy sản xuất khí đốt ở gần Hlemmur."
"Hắn chọc tức bà về chuyện ở Nhà máy sản xuất khí đốt," Mikkelína nói, "nhưng tôi khôngnghĩ rằng bà ấy là kết quả của cuộc vui điên cuồng trước ngày tận thế như hắn nói. Rất có thể đó là hắn cũngnên. Tôi nghĩ rằng có lần người ta đã sỉ nhục hắn, có thể hắn đã từng bị người ta chọc ghẹo, có thể là hồi hắn còn trẻ, có thể là sau này, và hắn đã đổ lên đầu bà ấy."
"Vậy bà cho rằng bố bà là một trong những đứa trẻ sinh ra sau vụ Nhà máy sản xuất khí đốt?"
" Đó không phải là bố tôi," Mikkelína nói. "Bố tôi đã mất tích ở biển. Ông ấy là một ngư dân và mẹ tôi yêu ông ấy. Đó là niềm an ủi duy nhất trên đời khi tôi còn là một đứa trẻ. Rằng hắn khôngphải là bố tôi. Hắn đặc biệt ghét tôi. Một người què qu ặt. Năm ba tuổi, tôi mắc một căn bệnh, nó khiến tôi bị liệt và mất khả năn gnói. Hắn nghĩ rằng tôi bị chậm phát triển, nhưng trí tuệ của tôi vẫn bình thường. Tôi chưa bao giờ được điều trị - điều mà ngày nay người ta coi là chuyện bình thường. Và tôi chưa bao giờ nói với ai điều đó, tôi luôn sống trong nỗi sợ hãi hắn. không có gì là bất thường khi một đứa trẻ phải chịu đựng cú sốc rồi sau đó trở nên trầm lặng, thậm chí là câm. Tôi nghĩ chuyện đó đã xảy đến với tôi. mãi sau này tôi mới tập đi lại, nói chuyện và đi học. Bây giờ tôi đã có một tấm bằng. Về tâm lý học."
Bà dừng lại.
"Tôi đã điều tra ra bố mẹ hắn ta," bà nói tiếp. "Tôi đã tìm kiếm. Để hiểu xem chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại thế. Tôi cố gắng đào xới một số chuyện liên quan đến quá khứ của hắn.
Hắn từng là tá điền ở khắp nơi, và nơi cuối cùng là ở Kjós trong khoảng thời gian hắn gặp mẹ. Phần cuộc đời của hắn thu hút tôi nhiều nhất là ở Mýrarsýla, một trang trại nhỏ có tên là Melur. Bây giờ nơi đó không còn nữa. Hai vợ chồng từng sống ở đó sinh được ba người con, hội đồng giáo xứ đã trả tiền cho họ để nuôi thêm những đứa trẻ khác nữa. những vùng nông thôn hồi đó vẫn còn có rất nhiều người nghèo khổ. Hai vợ chồng đó khét tiếng là đối xử tệ bạc với những đứa trẻ nghèo. Họ đã bị kiện ra tòa sau khi một đứa trẻ họ nuôi chết vì suy dinh dưỡng và bị bỏ mặc. người ta tiến hành khám nghiệm tử thi ở trang trại đó trongmột điều kiện rất lạc hậu. Đứa trẻ đó lên tám. Họ tháo một cánh cửa ra khỏi bản lề và khám nghiệm tử thi ngay trên đó. Họ rửa nội tạng của cậu bé ở con suối trong trang trại và phát hiện ra cậu bé phải chịu ‘sự đối xử nhẫn tâm quá đáng ’, như người ta từng gọi vậy, nhưng họ không thể chứng minh được cậu bé chết vì nguyên nhân đó. Hắn chắc hẳn đã chứng kiến tất cả. Có lẽ họ là bạn của nhau. Hắn cũng được nuôi nấng ở Melur cùng khoảng thời gian đó. Các tài liệu đề cập đến hắn là: thiếu ăn, bị thương ở lưng và hai chân."
Bà ngừng lại.
"Không phải là tôi đang cố gắng giải thích cho những việc hắn đã làm với chúng tôi và cái cách mà hắn đối xử với chúng tôi," bà nói. "Không có lời bào chữa nào cho chuyện đó hết. Mà tôi chỉ muốn biết hắn là ai."
Bà lại dừng lại.
"Vậy còn mẹ bà?" Erlendur hỏi, mặc dù ông cảm nhận được rằng Mikkelína có ý định kể cho ông nghe tất cả những gì mà bà cho là quan trọng và sẽ làm điều đó theo cách của riêng mình. Ông không muốn gây áp lực cho bà. Bà phải kể câu chuyện theo nhịp độ của mình.
"Bà ấy thật bất hạnh," Mikkelína nói quả quyết như thể đây là kết luận đúng đắn duy nhất. "Mẹ tôi thật bất hạnh khi phải lấy một người như hắn. Chỉ đơn giản có thế. Bà không có gia đình, nhưng nhìn chung bà được nuôi nấng tử tế ở Rey kjavík. Khi gặp hắn, bà là một hầu gái cho một gia đình đáng kính. Tôi vẫn chưa tìm ra bố mẹ bà là ai. Nếu như người ta có ghi chép lại thì giấy tờ cũng đã mất rồi. "
Mikkelína nhìn E rlen dur.
"Nhưng bà đã tìm được tình yêu đích thực của mình trước khi quá muộn. Ông ấy bước vào cuộc đời bà đúng lúc, tôi nghĩ vậy."
"Ai cơ? Ai bước vào cuộc đời bà ấy?"
"Và Símon. Em trai tôi nữa. chúng tôi khôngnhận ra nó đã cảm thấy thế nào. Sự căng thẳng mà nó phải trải qua trong suốt từng ấy năm. Tôi cảm nhận được sự tàn nhẫn mà bố dượng đã trút lên đầu mẹ tôi và tôi cùng chịu đựng nó với bà, nhưng tôi mạnh mẽ hơn Símon. Símon, Símon tội nghiệp. Và cả Tó mas nữa. Bố nó đã ảnh hưởng quá nhiều đến nó. Quá nhiều lòng căm thù."
"Xin lỗi, tôi không hiểu. Ai đã bước vào cuộc đời mẹ bà cơ?"
"Ông ấy ở New York. một người Mỹ. Ở Brooklyn."
Erlendur gật đầu.
"Mẹ tôi cần tình yêu, cần được thương yêu, ngưỡng mộ và hiểu biết rằng bà vẫn tồn tại, vẫn là một con người. Dave đã làm sống lại lòng tự tôn của bà, biến bà trở lại thành người. Chúng tôi thường băn khoắn khôngbiết tại sao ông ấy lại dành nhiều thời gian bên mẹ đến thế. Điều gì ông ấy nhìn thấy ở bà mà không một ai khác thấy được ngoại trừ bố dượng tôi là người chỉ biết đánh bà nhừ tử. Sau đó ông ấy nói ẹ biết tại sao ông ấy lại muốn giúp bà. Ông ấy nói mình cảm nhận được ngay điều đó vào cái lúc ông nhìn thấy bà vào lần đầu tiên ông mang cá hồi đến. Hồi đó ông ấy thường đi câu cá ở hồ Reynisvatn. Ông ấy nhận ra tất cả những dấu hiệu của sự bạo hành gia đình. Ôn gấy có thể nhìn thấy nó trong mắt, trên khuôn mặt và cả những cử chỉ của bà nữa. Ngay lập tức ông ấy hiểu ra toàn bộ cuộc đời bà."
Mikkelína dừng lại và nhìn lên đồi về phía những bụi cây lý chua.
"Dave đã quen với chuyện đó. Ông ấy lớn lên trong hoàn cảnh cũng giống như Símon, Tómas và tôi. Bố ông ấy chưa bao giờ bị xét xử, chưa bao giờ bị trừng phạt vì đánh vợ cho đến ngày bà ấy chết. Họ sống trong cảnh vô cùng nghèo khổ, bà ấy bị lao phổi và chết. Bố ông ấy đánh bà nhừ tử ngay trước khi bà ấy qua đời. Lúc đó Dave mới là một thiếu niên, nhưng ông ấy không hợp với bố mình chút nào. Ông ấy bỏ nhà ra đi vào cái hôm mẹ mất và sau đó không bao giờ trở lại nữa. Mấy năm sau ông ấy xin gia nhập quân đội trước khi chiến tran hnổ ra. Họ điều ông ấy đến Reykjavík suốt thời kỳ chiến tranh, ông ấy ở trên đồi này, nơi ông ấy bước vào một căn nhà lán và gặp lại khuôn mặt của mẹ mình."
Họ ngồi yên lặng.
"Lúc đó ông ấy đã đủ lớn để làm một điều gì đó …" Mikkelína nói.
Một chiếc xe chầm chậm đi qua họ và dừng lại ở khu móng nhà. người lái xe bước ra và nhìn đến chỗ mấy bụi cây lý chua.
"Símon đến để đón tôi đấy," Mikkelína nói. " Đã muộn rồi. Ngày mai chúng ta nói tiếp được không? Ông có thể đến nhà tôi nếu ông muốn."
Bà mở cửa xe và gọi người đàn ông. Người này quay lại.
"Bà có biết ai bị chôn dưới đó không?" Erlendur hỏi.
"Ngày mai," Mikkelína đáp. "Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai. Không cần thiết phải vội vàng," bà nói. "Không phải vội về bất cứ chuyện gì."
Lúc này người đàn ông đã đi đến chỗ cái xe để giúp Mikkelína.
"Cảm ơn Símon," bà nói và bước ra khỏi xe.
Erlendur vươn người ra ghế để nhìn ông ta rõ hơn. Sau đó ông mở cửa xe và đi ra ngoài.
" Đó không thể là Símon được," ông nói với Mikkelína khi nhìn người đàn ông đang giúp bà. Anh ta còn chưa đến ba mươi lăm tuổi.
"Sao cơ?" Mikkelína hỏi.
"Símon không phải là em trai bà sao?" Erlendur hỏi và nhìn người đàn ông.
"Phải," Mikkelína đáp, sau đó dường như đã hiểu ra sự băn khoắn của Erlendur. "Ồ, người này không phải là Símon đó," bà n