"Tại sao ông lại không hỏi bà ấy ngày hôm qua?" Sigurdur Óli hỏi, anh đã thức dậy đầy khỏe khoắn sau một buổi tối yên ả với Bergthóra. Họđã bàn về tương lai, gồm cả chuyện con cái, và họ nhất trí về phương án tốt nhất ọi chuyện; cũng như chuy ến đi du lịch đến Paris và chiếc xe thể thao họ sẽ thuê.
"Và chúng ta có thể chấm dứt chuyện quái quỷ này," anh ta nói thêm. "Tôi đã chán ngấy với những khúc xương này rồi. Chán ngấy cái tầng hầm của Benjam ín rồi. Chán ngấy hai người rồi."
"Tôi muốn đến gặp bà ấy cùng ông," Elínborg nói. "Ông có nghĩ rằng bà ấy là người phụ nữ bị khu yết tật mà Ed đã nhìn thấy trong ngôi nhà của người đàn ông mà ông ta đã bắt không?"
"Rất có thể là như vậy. Bà ấy có hai em cùng mẹ khác cha, Símon và Tómas. Điều đó phù hợp với hai cậu bé mà ông ấy nhìn thấy. Và còn có một người lính Mỹ có tên là Dave nữa. Ông ta đã giúp họ theo một cách nào đó. Tôi sẽ nói chuyện với Ed về ông ta. Tôi không biết tên họ của ông ta là gì."
"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tiếp cận một cách nhẹ nhàng chuyện này, vì bà ấy sẽ nói cho chúng ta những điều chúng ta muốn biết. Không cần thiết phải vội vã."
Ông nhìn Sigurdur Óli.
"Cậu xong việc ở tầng hầm của Benjam ín rồi chứ?"
"Phải, xong hôm qua rồi. Chẳng tìm thấy gì hết. "
"Cậu có bác bỏ giả thuyết rằng vợ chưa cưới của Benjám in bị chôn ở trên đó không?"
"Có, tôi nghĩ vậy. Cô ta tự lao mình xuống biển."
"Có cách nào để xác minh vụ cưỡng hiếp không?" Elínborg băn khoăn.
“Tôi nghĩ là chứng cứ đã nằm dưới đáy biển rồi," Sigurdur Óli nói.
"Họ gọi đó là gì nhỉ, một chuy ến đi chơi hè đến Fljót à?" Erlendur hỏi.
"Một sự lãng mạn đích thực của đồng quê," Sigurdur Óli nói và mỉm cười.
"Đồ ngu!" Erlendur nói.
Ed đón Erlendur và Elínborg ở cửa chính và mời họ vào phòng khách. mặt bàn phủ kín những giấy tờ, tài liệu liên quan đến kho quân nhu. Có những bản fax và những bản sao trên sàn nhà, cả một cuốn nhật ký để mở cùng với rất nhiều sách bày la liệt khắp phòng. Erlendur có cảm giác ông ấy đã thực hiện một cuộc điều tra lớn. Ed lướt qua một chồng giấy tờ trên bàn.
“Tôi có danh sách những người Iceland đã từng làm việc ở kho quân nhu," ông nói. "Đại sứ quán đã tìm thấy nó. "
"Chúng tôi đã tìm ra được một trong số những người thuê ngôi nhà mà ông đã tới," Erlendur nói. "Tôi nghĩ đó là cô gái bị khuyết tật mà ông đã nhắc đến."
“Tốt rồi," Ed nói, mê mải với việc tìm kiếm của mình. "Tốt rồi. Nó đây rồi. "
Ông đưa cho Erlendur một danh sách viết tay tên chín người Iceland từng làm việc ở kho quân nhu. Erlendur nhận ra danh sách đó. Jim đã đọc nó cho ông qua điện thoại và sắp gửi cho ông một bản sao nữa. Erlendur nhớ là mình đã quên không hỏi tên bố dượng của Mikkelína.
“Tôi đã tìm ra ai là người tố cáo," Ed nói.
"Người ấy am hiểu về trộm cắp. Ông đồng nghiệp già của tôi từng làm việc trong quân cảnh ở Reykjavík hiện giờđang ở Minneapolis. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau nên tôi gọi điện cho ông ấy. Ông ấy còn nhớ vụđó nên cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm ra tên của người cung cấp tin."
"Vậy người đó là ai?" Erlendur hỏi.
"Tên ông ta là Dave, David Welch, ở Brooklyn. Một binh nhì."
Giống với cái tên mà Mikkelína đã nói, Erlendur nghĩ.
"Ông ta còn sống không?" ông hỏi.
"Chúng tôi không biết. Bạn tôi đang cố g ắn g tìm kiếm thông tin về ông ta thông qua Lầu Năm Góc. Có thể ông ta đã bị cử ra mặt trận."
Elínborg nhờ Sigurdur Óli điều tra danh tính của những công nhân từng làm việc ở kho quân nhu và nơi ở của họ cũng như con cháu họ. Erlendur yêu cầu cô gặp lại ông vào buổi chiều trước khi đến gặp Mikkelína. Trước hết ông muốn đến bệnh viện thăm Eva Lind.
Ông đi xuống hành lang trong khu chăm sóc đặc biệt và nhìn vào bên trong, con bé vẫn nằm yên như mọi khi, mắt nó nhắm lại. Ông thấy vô cùng nhẹ nhõm khi không thấy Halldóra ở đó. Ông nhìn xuống khu điều trị đến chỗ mình đã tình cờđi ngang qua và có cuộc nói chuyện kỳ quái với người phụ nữ bé nhỏ về một cậu bé trong cơn bão tuy ết. Bước dần đến căn phòngtrong cù ng, ông thấy nó trốn g không. người phụ nữ mặc áo da thú đã đi và trên giường cũng không thấy người đàn ông đang nằm giữa thế giới bên này và bên kia. Người phụ nữ tự xưng là bà đồng cũng đã đi, và Erlendur thắc mắc khôngbiết chuyện đó có thực sự x ảy ra không, hay đó chỉ là một giấc mơ. Ông đứng ở cửa ra vào một thoáng, sau đó quay người và đến phòng con gái, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ông muốn khóa nó lại, nhưng lại khôngcó ổ khóa nào ở đó. Ông ngồi xuống bên Eva Lind, yên lặng, và nghĩ về cậu bé trong cơn bão tuy ết.
Một lúc lâu trôi qu a, cuối cùng Erlendur cũng thu hết can đảm, và ông trút một tiếng thở dài.
"Cậu ấy mới tám tuổi," ông nói với Eva Lind. "Kém bố hai tuổi."
Ông nghĩ vềđiều bà đồng nọđã nói, rằng cậu bé chấp nhận điều đó, rằng đó không phải là lỗi của ai hết. những từ đơn giản và bất ngờ như thế chẳng có nghĩa gì với ông cả. Ông đã chống chọi với cơn bão tuy ết suốt cuộc đời mình, và thời gian càng trôi đi, điều đó càng mạnh mẽ hơn.
"Bốđã mất kiểm soát," ông nói với Eva Lind.
Ông nghe thấy tiếng hét trong cơn bão.
"Bố và người ấy khôngthể nhìn thấy nhau," ông nói. "Hai người phải cầm lấy tay nhau để không tạo ra khoảng cách, nhưng bố vẫn khôngthể nhìn thấy cậu ấy qua cơn bão được. Vàrồi bố mất kiểm soát. "
Ông dừng lại.
"Đó là lý do tại sao con không được từ bỏ. Đó là lý do tại sao con phải vượt qua điều này và khỏe mạnh trở lại. Bố biết cuộc sống của con chưa bao giờ là d ễ dàn g, nhưng con đã phá hủy nó như thể nó vônghĩa vậy. như thể con cũng vônghĩa vậy. nhưng khôngphải thếđâu. Con nghĩ như vậy là sai rồi. Và con không được phép nghĩ như thế."
Erlendur nhìn con gái dưới ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ chiếc đèn bên cạnh.
"Cậu ấy tám tuổi. Bố đã nói điều đó chưa? một đứa con trai, cũng như những đứa con trai khác, chơi rất vui và luôn luôn mỉm cười, bọn bố là bạn của nhau. Con không thể coi chuyện đó là bình thường được đâu. Bình thường sẽ có sự kình địch. Đánh nhau, nói khoác và tranh cãi. nhưng chuyện đó không xảy ra giữa bố và cậu ấy. Có thể là vì bọn bố hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy khiến người khác yêu mến. Một cách vô tình. Còn bố thì không. Có điều gì đó ở những người ấy phá vỡ tất cả mọi rào cản, bởi vì họ cư x ử hoàn toàn theo đúng con người của họ, không có gì phải giấu giếm, khôngbao giờ che giấu điều gì, họ chỉ là chính họ, rất trung thực. những đứa bé như thế…"
Erlendur chìm vào yên lặng.
"Đôi lúc con làm bố nhớ đến cậu ấy," ông nói tiếp. "Mãi đến sau này bố mới nhận ra điều đó. Khi con tìm ra bố sau từng ấy năm. Có điều gì đó ở con khiến bố nhớ đến cậu ấy. Điều gì đó mà con đang phá hủy, và đó là lý do tại sao bố lại thấy đau trước cái cách con đối xử với cuộc đời mình, nhưng dường như bố khôngthể can thiệp gì vào chuyện đó. Bố vô dụng đối với con cũng như khi bố đứng giữa cơn bão đó và cảm thấy mình mất tỉnh táo. Bọn bốđang nắm tay nhau, bốđã mất kiểm so át, giống như chuyện đó đang diễn ra mà lại thấy đó là kết thúc. Bọn bố sẽ cùng chết. Tay bố và cậu ấy đã lạnh cóng và bọn bố không thể cầm cự được nữa. Bố không thể cảm nhận được bàn tay cậu ấy, trừ cái giây phút bố không giữ nổi nó nữa. "
Erlendur ngừng lại và nhìn xuống sàn nhà.
"Bố không biết liệu đó có phải là lý do cho tất cả những điều này hay không. Hồi ấy bố mới mười tuổi và bố vẫn luôn tự trách mình từ ngày đó. Bố không thể giũ bỏ chuyện này được. không muốn giũ bỏ nó thì đúng hơn. Nỗi đau giống như một pháo đài vây quanh nỗi buồn mà bố khôngmuốn từ bỏ. Có lẽ bốđã phải làm điều đó từ lâu rồi, chấp nhận cuộc sống được người ta cứu và cho nó một mục đích. nhưng điều đó không x ảy ra và rất khó xảy ra ở tầm tuổi này. Chúng ta đều có những gánh nặng của mình. Có thể nỗi đau của bố không lớn hơn nỗi đau của bất kỳ người nào khi họ phải mất đi một người thân yêu của mình, nhưng bố không thể chịu đựng nổi.
"Có thứ gì đó đã tắt trong bố. Bố không bao giờ tìm lại được cậu ấy và bố luôn mơ về cậu ấy, bố biết rằng cậu ấy vẫn còn ở đâu đó, đi lang thang trong bão tuyết, cô độc, bị bỏ rơi và lạnh cóng người, cho đến khi cậu ấy ngã xuống một nơi mà không ai có thể tìm thấy, và cơn bão đổ tới tấp xuống lưng cậu ấy cho đến khi cậu ấy bị chôn vùi dưới tuy ết trong nháy mắt, bất kể bố có tìm kiếm và gào thét khản cổ thế nào, bố vẫn không thể tìm ra cậu ấy, cậu ấy cũng không bao giờ nghe thấy bố, và với bố, cậu ấy đã đi mãi mãi."
Erlendur nhìn Eva Lind.
"Chuyện đó... giống như cậu ấy đã đi thẳng đến chỗ Chúa vậy. Bố được tìm thấy, bố sống sót và bố mất cậu ấy. Bố không thể nói với họ một điều gì. không thể nói được nơi bố để lạc cậu ấy ở đâu. Không thể nhìn xuyên qua cơn bão kinh khủng ấy được. Bố mới lên mười tuổi, bố suýt chết cóng, và bố khôngthể nói cho họ một điều gì. Họđiều một đội tìm kiếm đi, họ lùng sục khắp nơi, mang theo đèn từ sáng đến đêm hết ngày này qua ngày khác, gọi cậu ấy và lấy gậy cào tuy ết ra, họ chia nhau đi tìm, mang theo cả chó, mọi người nghe thấy tiếng gọi và tiếng chó sủa, nhưng chẳng có chuyện gì x ảy ra cả. Không bao giờ."
"Cậu ấy không bao giờ được tìm thấy nữa."
"Rồi trong khu điều trị bệnh ở đây, bố gặp một người phụ nữ, cô ta nói rằng có một thôngđiệp gửi cho bố từ cậu bé trong cơn bão tuyết. Cô ta nói rằng đó không phải là lỗi của bố và bố đừng tự dằn vặt mình. Điều đó có nghĩa là gì? Bố không tin những chuyện đó, nhưng bố phải nghĩ thế nào đây? Cả cuộc đời bố đã là một lỗi lầm, mặc dù bố biết rất rõ, biết từ rất lâu rồi, rằng hồi đó bố còn quá nhỏ để có thể gánh vác một trách nhiệm như vậy. nhưng tội lỗi cứ dằn vặt bố như một căn bệnh ung thư, cuối cùng rồi nó sẽ giết chúng ta mất. "
"Bố sẽ không bao giờ mất kiểm soát với một đứa bé nào nữa!"
"Bởi vì đứa bé trong cơn bão tuyết đó … chính là em trai bố."
Símon không dám cử động, lưng nó vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ qu ay đầu ra cửa và thấy mẹ đang nhìn hai bố con nó chằm chằm. Mẹđã buông Tómas ra, thằng bé lẩn vào hành lang nơi Mikkelína đang đứn g. Cô nhìn thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt Símon.
Grímur ngồi trên ghế bất động. Một tho áng trôi qu a, chỉ có tiếng gió gào rú bên ngoài và tiếng mẹ nó thở hổn hển sau khi chạy lên đồi. Nỗi sợ hãi của cô về Grímur biến mất từ mùa xu ân nay lại trỗi lên y như trước, cô lại thấy mình quay trở về tình trạng cũ. Như thể là chưa có chuyện gì xảy ra trong suốt thời gian hắn đi tù. Đôi chân cô mềm nhũn, cơn đau cào cấu trong dạ càng lúc càng mạnh hơn, lòng tự trọng vừa mới được hồi phục của cô lại biến mất, cô khom người xuống, thu mình lại. Phục tùng. Ngoan ngoãn. Sẵn sàng chờ đợi điều tồi tệ nhất. những đứa trẻ nhìn thấy sự đổi thay của mẹ nó khi cô đứng ở cửa bếp.
"Tao và Símon vừa mới nói chuyện với nhau," Grímur nói, quay đầu về phía ánh sáng để lộ ra vết bỏng. người mẹ lưỡng lự khi nhìn thấy vết sẹo đỏ hỏn trên mặt hắn. Cô há miệng như thể sắp nói hoặc hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Grímur, choáng váng.
"Mày không nghĩ là trông nó khá đẹp à?" hắn nói.
Có điều gì đó rất lạ ở Grímur. Điều gì đó mà Símon không thể hiểu được. Tự tin hơn. ngạo mạn hơn. Hắn là một tên bạo chúa, điều đó thể hiện rất rõ qua thái độ của hắn với gia đình mình và luôn luôn là như thế, nhưng còn có điều gì khác, điều gì đó nguy hiểm, và Símon băn khoắn không biết chuyện gì sẽ diễn ra khi hắn đứng lên khỏi bàn.
Hắn bước đến chỗ mẹ bọn trẻ.
"Símon kể cho tao chuyện về người lính tên là Dave, cái thằng vẫn thường mang cá đến ày ấy."
Người mẹ không nói gì.
"Cũng là một thằng lính tên là Dave đã làm chuyện này với tao," hắn nói và chỉ tay vào vết sẹo. "Tao không thể mở to mắt vì thằng đó nghĩ rằng việc hất cà phê vào mặt tao là đúng đắn. Đầu tiên nó đun nóng cà phê lên trong một cái bình cho đến khi nước nóng đến độ nó phải lấy một cái giẻ để cầm cái bình. Và khi tao nghĩ rằng nó đang chuẩn bị rót cà phê cho hai đứa tao thì nó hất thẳng toàn bộ nước trong cái ấm vào mặt tao. "
Người mẹ đưa mắt nhìn xuống sàn nhà nhưng không dám cử động.
"Người ta đưa nó vào khi tay tao bị còng sau lưng. Tao nghĩ họ biết thằng đó sẽ làm gì với tao."
Hắn hầm hầm bước đến chỗ Mikkelína và Tómas đang đứng. Símon ngồi bên bàn như bị ghim chặt vào đó. Grímur quay lại chỗ mẹ chúng.
"Cứ như chúng đang khen thưởng thằng chó chết đó vậy," hắn nói. "Mày có biết tại sao không?"
"Không," người mẹ lí nhí đáp.
"Không," Grímur nhại lại. "Mày còn bận ngủ với thằng đó quá mà."
Hắn mỉm cười.
"Tao sẽ không ngạc nhiên nếu thấy thằng đó nổi lềnh phềnh giữa hồ đâu. như kiểu nó ngã xuống nước trong lúc đi câu cá ấy."
Grímur đứng thẳng lên đối diện với vợ và thô bạo đặt tay vào bụng cô.
"Mày có nghĩ là nó để lại thứ gì không?" giọng hắn thì thầm đầy đe dọa. "Thứ gì đó sau những chuyến đi dạo xuống hồ ấy? Mày có nghĩ thế không? Mày có cho rằng nó để lại thứ gì không? Tao báo ày biết, nếu nó để lại thứ gì đó. Tao sẽ giết nó. Ai mà biết được. Tao sẽ thiêu cháy nó, như là nó đã làm bỏng mặt tao. "
"Đừng nói thế," người mẹ nói.
Grímur nhìn cô.
"Làm thế nào mà thằng con hoang đó biết chúng tao ăn cắp?" hắn hỏi. "Mày nghĩ là ai nói cho nó biết những việc chú ngtao đã làm? Có thể chúng tao không cẩn thận cho lắm, có thể nó nhìn thấy chúng tao. Hoặc có thể nó ấy con cá hồi và nhìn thấy hàng trong nhà, rồi nó băn khoắn khôngbiết chú ngở đâu ra và hỏi con điếm bé nhỏ xem nó có biết ai sống ở đây không."
Grímur túm chặt lấy bụng cô.
"Mày không thể trông thấy một bộ quân phục mà không tụt quần lót ra."
Một cách lặng lẽ, Símon đứng ngay đằng sau bố nó.
"Mày nói gì về một cốc cà phê?" Grímur nói với mẹ lũ trẻ.
"Mày nói gì về một cốc cà phê nóng, thơm ngon vào bữa sáng? Nếu Dave cho phép chúng ta. Mày có nghĩ rằng hắn sẽ cho chúng ta làm thế không?"
Grímur phá lên cười.
"Có thể hắn sẽ ghé vào đây cùng chúng ta. Mày đang mong nó đến phải không? mày nghĩ là nó sẽ đến cứu mày ư?"
"Không được," Símon nói đằng sau hắn.
Grímur bỏ tay ra khỏi bụng mẹ nó và quay ra chỗ Símon.
"Không được làm thế," Símon nói.
"Símon," mẹ nó hét lên. "Dừng lại ngay!"
"Để mẹ yên," Símon nói giọng run run.
Grímur quay lại phía mẹ nó. Mikkelína và Tómas vẫn đứng nhìn ở hành lang. Hắn cúi xuống chỗ cô và thì thầm.
"Có thể một ngày nào đó mày cũng sẽ biến mất giống như bạn gái của Benjamín vậy."
Người mẹ nhìn Grímur, sẵn sàng cho cú đòn mà cô không thể né tránh.
"Ông biết gì về chuyện đó?" cô hỏi.
"Người ta mất tích. Tất cả các loại người. Kể cả những kẻ thượng lưu. Nên cái loại cặn bã như mày cũng có thể mất tích lắm chứ. Ai thèm hỏi về mày cơ chứ? Trừ khi con mẹ mày ở Nhà máy sản xuất khí đốt đi tìm mày. Mày có nghĩ là mụấy sẽ làm thế không?"
"Để mẹ yên," Símon nói, vẫn đứng bên bàn ăn.
"Sím on ư?" Grímur nói. "Tao nghĩ là chúng ta là bạn. Mày, tao, và Tómas."
"Để mẹ yên," Símon nói. "Ông thôi hành hạ mẹ đi. Ông thôi ngay và đi đi. Đi đi, đừng bao giờ quay về nữa."
Grímur đi đến chỗ nó, nhìn chằm chằm vào nó như thể là thằng bé là người lạ.
“Tao đã đi rồi. Tao đi sáu tháng rồi và sự chào đón mà tao nhận được là thế này đây. Con vợ đàng điếm với bọn lính và Símon bé nhỏ muốn tống cổ thằng bố nó ra ngoài. Mày có đủ khỏe để đánh lại bố mày không, Símon? Mày nghĩ thế sao? Mày có nghĩ rằng mày đủ lớn để đánh nổi tao không?"
"Símon!" người mẹ nói. "Không có gì đâu. Đưa Tómas và Mikkelína xuống Gufunes và chờ mẹ ở đó. Con có nghe thấy không, Símon. Làm như lời mẹ bảo đi."
Grímur cười khẩy vào mặt Símon.
"Và bây giờ mụ vợ thân yêu sẽ diễn toàn bộ vở kịch. Mụ ta cho mình là cái thá gì cơ chứ? Thật nực cười, cả lũ chúng mày thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn."
Grímur nhìn xuống hành lang dẫn đến các phòng.
"Thế còn những kẻ được yêu chuộng? Con què, mày sẽ nghe lời chứ? Đáng lý ra tao đã phải bóp chết nó lâu rồi. Đây là lời cảm ơn mà tao nhận được phải không? Đây là lời mày cảm ơn tao phải không?" hắn quát lên về phía hành lang tối om. Tómas vẫn đứng đó nhìn Grímur, hắn mỉm cười nhìn nó.
"Nhưng tao và Tómas là bạn," Grímur nói.
"Tómas sẽ không bao giờ phản bội lại bố nó. Lại đây nào, con trai. Đến với bố nào."
Tómas đến chỗ hắn.
"Mẹ đã gọi điện," nó nói.
"Tómas!" người mẹ quát lên.