Ông không mang điện thoại di động theo, nếu không ông đã gọi bảo Skarphédinn giữ người đàn bà đó lại cho tới lúc mình đến. Ông cảm thấy chắc chắn rằng đây chính là người phụ nữ mà Róbert đã nhìn thấy ở gần mấy bụi cây lý chua, người phụ nữ bị khập khiễng mặc đồ màu xanh.
Giao thông ở Miklabraut không đông đúc lắm, Erlendur lái xe lên đoạn dốc ở Ártúnsbrekka với tốc độ nhanh nhất của chiếc xe, sau đó ông đi dọc con đường ra khỏi Reykjavík - nơi ông rẽ phải sang Grafarholt. Skarphédinn đang chuẩn bị lái xe đi thì dừng lại. Erlendur ra khỏi xe và nhà khảo cổ kéo cửa kính xuống.
"Sao cơ? Ông đã ở đây rồi cơ à? Tại sao ông lại giội điện thoại vào mặt tôi cơ chứ? Có chuyện gì à? Sao ông lại nhìn tôi như thế?"
"Người phụ nữ vẫn ở đây chứ?" Erlendur hỏi.
"Người phụ nữ nào cơ?"
Erlendur nhìn lên hướng mấy bụi cây mà nghĩ rằng mình đã trông thấy một sự chuyển động.
"Bà ấy phải không?" ông hỏi và liếc mắt. Ông không nhìn được rõ từ khoảng cách như vậy. "Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lục ấy. Bà ta vẫn ở đó chứ?"
"Phải, bà ấy đang ở đó," Skarphédinn đáp. "Có chuyện gì thế?"
"Tôi sẽ nói với ông sau." Erlendur đáp và bỏ đi.
Những bụi cây lý chua trở thành mục tiêu khi ông tiến gần đến chúng và màu xanh lục đã bắt đầu hiện ra. Như thể lo lắng Người phụ nữ sẽ biến mất bất cứ lúc nào, ông rảo bước nhanh hơn. Bà ta đang đứng bên cạnh những bụi cây trụi lá, nhấc một nhánh lên và nhìn về núi Esja, rõ ràng bà ta đang chìm đắm trong suy nghĩ.
"Chào bà," Erlendur nói khi ông đi đến tầm nghe của bà.
Người phụ nữ quay lại.
"Chào ông," bà nói.
" nay thời tiết thật đẹp," Erlendur nói.
"Mùa xuân luôn là thời gian đẹp nhất trên đồi này," Người phụ nữ đáp.
Bà ta phải cố gắng lắm mới nói được. Đầu bà ta lúc lắc, và Erlendur có thể thấy bà ta tập trung rất cao độ vào từng từ mình nói ra. Chúng không hòa hợp về âm sắc với nhau cho lắm. Một cánh tay của bà giấu trong ống tay áo. Ông có thể thấy một chân bị dị tật của bà thò ra bên dưới cái áo choàng màu xanh lục, mái tóc dài ngang vai dày và có màu xám. Khuôn mặt bà thân thiện nhưng buồn bã, Erlendur để ý thấy đầu bà lúc lắc nhẹ như một phản xạ với sự co giật liên tục. Dường như nó không bao giờ giữ yên một chỗ.
"Bà ở khu này à?" Erlendur hỏi.
"Và bây giờ thì thành phố đã mở rộng đến tận đây rồi," bà nói mà không trả lời vào câu hỏi. "Ông sẽ không bao giờ mong muốn điều đó đâu. "
"Phải, thành phố này bò ra mọi chỗ," Erlendur nói.
"Ông đang điều tra về bộ xương đó à?" bà đột ngột hỏi.
"Phải," Erlendur đáp.
"Tôi thấy ông trên chương trình thời sự. Thỉnh thoảng tôi lại lên đây, nhất là vào mùa xuân. Cũng như bây giờ, khi mọi thứ đã chìm trong yên tĩnh, và chỉ còn rơi rớt chút ánh nắng mùa xuân dễ chịu này."
"Ở trên đồi thật đẹp," Erlendur nói. "Bà sống ở đây à? Hay ở gần đây?"
“Thực ra, tôi đến đây để gặp ông, " Người phụ nữ nói, vẫn không trả lời câu hỏi. "Tôi định đến gặp ông ngày mai. nhưng thật tốt khi ông lại tìm tôi. Cũng đã đến lúc rồi. "
" Đã đến lúc ư?"
" Đến lúc câu chuyện được hé lộ."
"Câu chuyện gì cơ?"
"Chúng tôi đã từng ở đây,gần những bụi cây này. Ngôi nhà gỗ đó đã biến mất lâu rồi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với nó. Nócứ thế dần dần đổ nát. Mẹ tôi đã trồng những bụi cây lý chua này và làm mứt vào mù a thu, nhưng bà không chỉ muốn dùng chúng để làm mứt. Bà muốn có một hàng rào để bảo vệ khu vườn của mình, nơi bà có thể trồng rau và những cây hoa xinh đẹp hướng về phía mặt trời, muốn dùng ngôi nhà để che chắn những cơn gió phương bắc. nhưng ông ta không cho phép. Chuyện đó cũng giống như bao nhiêu chuyện khác thôi."
Bà nhìn Erlendur, đầu giật giật mỗi khi bà lên tiếng.
"Chúng nó thường đưa tôi ra đây mỗi khi trời nắng," bà mỉm cười. "Các em trai tôi ấy. Tôi không thích gì hơn là được ngồi sưở i nắng, và tôi thường hét lên vì vui sướng mỗi khi tôi ra vườn. Chúng tôi còn chơi trò chơi nữa. Lúc nào hai đứa nó cũng nghĩ ra đủ thứ trò để chơi cù ngtôi, bở i vì tôi không di chuyển được nhiều. Vì tôi bị khuy ết tật, hồi đó bệnh của tôi nặng hơn bây giờ nhiều lắm. Hai đứa nó cố gắng đưa tôi tham gia vào mọi trò của chúng. Điều mà chúng học được từ mẹ. Cả hai đứa nó, lúc đầu ấy."
"Họ học được gì từ mẹ bà?"
"Lòng tốt."
"Một ông cụ nói với chúng tôi về Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lục, bà ấy đôi khi lên đây để chăm sóc mấy bụi cây. những mô tả của ông ấy hợp với bà. chúng tôi nghĩ đó có thể là một Người từng sống ở ngôi nhà gỗ."
"Ông biết về ngôi nhà gỗ ư?"
"Phải. Và biết cả một số Người thuê nhà nữa, nhưng không phải tất cả. Chúng tôi nghĩ rằng một gia đình có năm người đã từng sống ở đây trong suốt thời chiến, họ có thể là những nạn nhân của bạo hành gia đình. Bà nói đến mẹ và hai em trai của mình, và nếu bà là một người con trong nhà, điều đó phù hợp với những thông tin mà chúng tôi có."
"Ông ấy nói về một Người phụ nữ mặc đồ màu xanh lục à?" bà mỉm cười.
"Phải. Người phụ nữ mặc đồ xanh lục. "
"Xanh lục là màu ưa thích của tôi. Lúc nào cũng thế."
"Có phải Người ta thường nói rằng những Người thích màu xanh lục là những Người thực tế không?"
"Có thể lắm," bà mỉm cười. "Tôi rất thực tế."
"Bà có biết về gia đình này không?"
"Chúng tôi đã từng sống ở ngôi nhà ấy."
"Bạo lực gia đìnhà?"
Bà nhìn Erlendur.
"Phải, bạo lực gia đình."
"Chuyện đó có thể…"
"Tên ông là gì?" bà cắt ngang lời Erlendur.
"Tên tôi là Erlendur," ông đáp.
"Ông có gia đình chứ?"
"Không, à có,gần như là vậy, tôi cho là thế."
"Ông không chắc? Ông đối xử với gia đình mình có tốt không?"
"Tôi nghĩ là…" Erlendur lưỡng lự. Ông không lường trước được là mình sẽ bị hỏi nên không biết phải nói gì. Ông có đối xử với gia đình của mình tốt không? Gần như không, ông tự nhủ.
"Có lẽ ông đã ly dị rồi," ngu ời phụ nữ nói khi nhìn vào bộ quần áo nhếch nhác của Erlendur.
" Đúng vậy," ông đáp. "Tôi đang định hỏi bà … T ôi... tôi đang địnhỏi bà về bạo lực gia đình."
" Đó thật là một cụm từ hay để nói về những kẻ giết chết tâm hồn người khác. Một cụm từ vô hại đối với những người không biết đằng sau đó là cái gì. Ông có biết nó như thế nào không? Cái việc phải sống mà cứ nơm nớp sợ hãi suốt cả cuộc đời ấy?"
Erlendur không đáp.
"Sống mà ngày nào cũng chất chứa căm thù, chuyện đó không bao giờ chấm dứt. Dù ông có làm gì đi chăng nữa thì ông vẫn không bao giờ thay đổi được nó, cho đến lúc ông mất đi ý thức tự chủ của mình và chỉ biết chờ đợi. chờ đợi và hy vọng... rằng lần đánh đập tiếp theo sẽ không dã man như những lần đánh trước. "
Erlendur không biết phải nói gì.
"Dần dần những đòn đánh chuyển thành tàn ác, bở i vì thứ sức mạnh duy nhất mà tên vũ phu ấy có trên thế giới này là sức mạnh đối với vợ hắn, và thứ sức mạnh đó là tuy ệt đối vì hắn biết rằng cô ấy không thể làm được gì. Cô ấy hoàn toàn vô hại và hoàn toàn lệ thuộc vào hắn bở i vì hắn không chỉ dọa dẫm, hành hạ cô ấy bằng lòng căm thù và tức giận với cô ấy, mà hắn còn ghê tở m cả những đứa con của cô ấy nữa. Hắn còn nói thẳng thừng rằng mình sẽ làm hại chúng nếu cô ấy cố thoát khỏi tay hắn. Tất cả những bạo hành về thể x ác, những cơn đau và cú đánh, những mẩu xương bị gẫy, những vết thương, những vết bầm tím, những con mắt sưng húp, những đôi môi nứt toác - chúng chẳng có nghĩa lý gì khi so với sự hành hạ về tinh thần. Nỗi sợ hãi thường xuy ên không khi nào biến mất. Trong những năm đầu, khi mẹ tôi còn có dấu hiệu ham sống, bà đã cốgắng trốn chạy, cố gắng tìm Người giúp đỡ, nhưng hắn bắt được bà và thì thào vào tai bà rằng hắn sẽ giết con gái bà và chôn nó dưới chân núi. Và bà biết rằng hắn có khả năng làm chuyện đó, nên bà từ bỏ. Bà từ bỏ và phó thác mạng sống của mình vào tay hắn. "
Người phụ nữ nhìn ra xa, nơi có ngọn núi Esja và hướng ra phía Tây, nơi có bóng hình của dòng sông băng Sn aefells nesjö kull.
"Và cuộc đời bà trở thành một cái bó ngnúp dưới cuộc đời hắn," Người phụ nữ nói tiếp. "Bà không còn sức kháng cự, không còn niềm ham sống, cuộc đời bà trở thành cuộc đời hắn, và bà không còn sống nữa, bà đã chết rồi, bà như một thây ma mò mẫm trong bóng tối bất tận để tìm kiếm lối thoát ình. Một lối thoát, để thoát khỏi những trận hành hạ, thoát khỏi sự dày vò, và thoát khỏi cuộc đời hắn. Bởi vì bà không còn sống cuộc sống của riêng mình nữa mà chỉ tồn tại như một thứ để hắn trút bỏ sự căm gh ét."
"Cuối cùng hắn hủy hoại bà. Và bà không còn cách nào khác là phải chết. Bà chẳng khác nào một thây ma lúc còn sống. "
Người phụ nữ trở nên trầm lặng, đưa tay vuốt ve những cành cây trụi lủi.
"Cho đến mùa xuân năm đó. Trong thời kỳ chiến tranh."
Erlendur không nói gì.
"Ai phán xử những kẻ giết chết linh hồn người khác?" bà nói tiếp. "Ông có thể nói cho tôi biết được không? Làm thế nào ông có thể buộc tội một Người vì đã giết chết linh hồn Người khác, đưa hắn ra tòa và tuyên án hắn?"
"Tôi không biết," Erlendur đáp, không hiểu lắm ý của bà.
"Các ông đã đào đến chỗ bộ xương chưa?" bà hỏi, trí óc để tận đâu đâu.
"Ngày mai," Erlendur đáp. "Bà có biết gì về Người bị chôn dưới đó không?"
"Bà ấy trở nên giống những bụi cây này," Người phụ nữ yếu ớt nói.
"Ai cơ?"
"Giống như những bụi cây lý chua vậy. Chúng không cần Người khác phải trông nom gì đến. Chúng đặc biệt giỏi chịu đựng, Chúng chống chọi với tất cả các lo ại thời tiết, với những mùa đôngkhắc nghiệt nhất, nhưng chúng luôn luôn xanh tươi trở lại vào mùa hè, và những quả mọng mà chúng sinh ra vẫn đỏ và ngọt ngào như thể là chẳng có chuyện gì từng x ảy ra hết. như thể là mùa đôngchưa bao giờ đến."
"Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tên bà là gì?" Erlendur hỏi.
"Người lính ấy đã mang bà ấy trở lại cuộc sống." Người phụ nữ dừng lại và nhìn chằm chằm vào bụi cây như thể là đã đi đến một nơi khác, ở một thời điểm khác.
"Bà là ai?" Erlendur hỏi.
"Mẹ yêu màu xanh lục. Bà nói rằng màu xanh là màu hy vọng."
Bà đã thoát khỏi cơn mê.
"Tên tôi là Mikkelína," bà đáp. Trông bà gần như mất đi sức sống. "Hắn là một con quỷ," bà đáp. "Lúc nào cũng đầy lòng hận thù và căm ghét."