Bụi Lý Chua Máu

Chương 19

Sigurdur Óli gọi điện cho Erlendur và kể về cuộc nói chuyện giữa mình và Elsa. Anh cũng thu ật lại suy nghĩ của Elsa rằng có sự dính líu của một người đàn ông khác - người đã khiến cho vợ chưa cưới của Benjamín mang thai; tuy nhiên danh tính của ông ta chưa xác định được. Họ bàn b ạc một lúc, sau đó Erlendur kể cho Sigurdur Óli nghe những phát hiện mới của mình sau khi nói chuyện với cựu Đại tá Ed Hunter về vụ trộm tại kho dự trữ và chuyện một người đàn ông Iceland sống trên đồi đã bị bắt vì có liên quan. Ed tin rằng vợ của người đàn ông đó là nạn nhân của bạo lực gia đình, chuyện này củng cố thêm cho câu chuyện mà Höskuldur đã kể lại theo những gì Benjamín nói.

"Tất cả những người đó đều đã chết và bị chôn cách đây lâu lắm rồi," Sigurdur Óli ngán ng ẩm nói. "Tôi không biết tại sao chúng ta lại cứ phải đuổi theo họ. Cứ như bắt mavậy. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp họ hay nói chuyện được với họ. Tất cả họ chỉ là một phần của câu chuyện ma này mà thôi."

"Cậu đang nói đến người phụ nữ mặc đồ màu xanh lục trên đồi ư?" Erlendur hỏi.

"Elínborg nói rằng Róbert đã trông thấy bóng ma của Sólv eig mặc cái áo khoác màu xanh lục, vì thế chúng ta đang dính vào một vụ truy tìm ma quỷ thực sự."

"Nhưng cậu không muốn biết ai đang nằm dưới ngôi mộ đó với một cánh tay giơ lên như thể người đó ị chôn sống à?"

"Tôi đã mất cả hai ngày giam mình trong một tầng hầm bẩn thỉu và tôi chẳng buồn quan tâm đến nó nữa," Sigurdur Óli đá. "Tôi không thể để ý đến những chuyện vớ vẩn này nữa," anh ta gầm lên và tắt m áy.

Như mọi khi, tâm trí Erlendur lại quay về hìnhảnh Eva Lind, con bé đang nằm trong khu chăm sóc đặc biệt và khó lòng sống sót. Ông chìm đắm trong suy nghĩ về lần cãi nhau cuối cùng giữa hai bố con trong căn hộ của ông cách đây hai tháng. Lúc đó vẫn đang là mùa đông, tuyết rơi thật dày, trời lạnh và tối. Ông không cố ý cãi nhau với con. Ông không nghĩ rằng mình sẽ nổi nón g. Nhưng con bé luôn b ướng bỉnh không chịu lùi một phân.

"Con không thể làm thế với đứa trẻ được," ông cố gắng thuyết phục con lần nữa. Ông nghĩ rằng con bé đã có thai năm tháng. Nó rất quyết tâm khi biết mình đã có thai, và sau hai lần, dường như nó đã bỏ được thói quen dùng ma túy. Ông cố gắng giúp nó hết sức có thể, nhưng cả hai đều biết rằng sự giúp đỡ đó không mấy hiệu quả và rằng mối quan hệ giữa hai bố con họ đã trở nên tệ đến mức ông càng ít xen vào bao nhiêu thì con bé càng có cơ hội thành công bấy nhiêu. Eva Lind có quan điểm hai chiều đối với bố. Một mặt nó tìm sự đồng cảm nơi ông, mặt khác, nó soi mói tất cả những gì thuộc về ông.

"Bố thì biết gì về chuyện đó cơ chứ?" con bé nói. "Bố thì biết gì về trẻ con? Chắc chắn con có thể sinh con. Và một mình con sẽ tự sinh đứa trẻ."

Ông không biết nó dù ng thuốc phiện hay rượu hay cả hai thứ đó, nhưng con bé rất ít khi tĩnh trí mỗi khi ông ra mở cửa cho nó vào nhà. Nó thả người đánh bịch một cái xuống ghế sô pha. Bụng nó lùm lùm dưới cái áo khoác da không khóa, việc nó có thai rất dễ phát hiện. Con bé chỉ mặc mỗi cái áo phông bên trong. Bên ngoài, nhiệt độ tụt xuống đến âm mười độ C.

"Bố nghĩ là chúng ta đã…"

"Chúng ta đã chẳng làm gì cả," con bé ng ắt lời bố. "Bố và con. Chúng ta đã chẳng làm gì cả."

"Bố nghĩ là con đã quyết định tự ch ăm sóc đứa trẻ. Hãy chắc chắn là không gì có thể thay đổi được. Con phải đảm bảo là thuốc phiện không ảnh h ưởng gì đến nó. Con đã sắp bỏ cuộc, nhưng con có khả năng vượt qua chuyện đó. Con có khả năng ch ăm sóc con mình một cách chu đáo."

"Bố im đi!"

“Tại sao con lại đến đây?"

"Con không biết. "

"Đó là vì lương tâm của con. Đúng không? Chính lương tâm đã dằn vặt con, và con mong là bố sẽ thông cảm với hoàn cảnh khủng khiếp mà con đang phải gánh chịu. Đó là lý do tại sao con đến đây. Để được cảm thông và để cuộc sống của mình tốt hơn."

"Phải rồi, đây chỉ là nơi để đến nếu ai đó cần được người ta thương hại, thưa ngài Thánh Ngu Si ạ."

"Con đã quyết định chọn tên. Con còn nhớ chứ? Nếu đó là một bé gái."

"Bố quyết định đấy chứ. Không phải con. Là bố. Như mọi lần thôi. Bố có quy ền quyết định mọi chuyện. Nếu như bố muốn ra đi thì bố cứđi thôi, chẳng quan tâm quái gì đến con hay bất kỳ ai hết. "

"Con dự định đặt tên cho nó là Audur. Con thích cái tên đó mà. "

"Bố tưởng con không biết trò chơi của bố à? Bố tưởng con không nhìn thấu tâm can bố à? Ồ, bố sợ … Con biết con có thứ gì trong bụng mà. Con biết nó là một con người. Con biết điều đó. Bố không cần phải nhắc nhở con. Không cần đâu!"

"Tốt," Erlendur nói. "Đôi khi con đã quên điều đó. Quên rằng không phải chỉ nghĩ cho riêng mình. Khi con say, đứa bé cũng bị say theo, và nó bị ảnh hưởng bởi chuyện đó hơn rất nhiều lần so với bản thân con."

Ông ngừng lại.

"Có thể đó là một sai lầm," ông nói. "Vì không phá thai."

Con bé nhìn ông.

"Đồ khốn nạn!"

"Eva…"

"Mẹ nói cho con rồi. Con biết đích xác điều bố muốn là gì."

"Điều gì?"

"Và bố có thể gọi bà ấy là một con dối trá rẻ tiền, nhưng con biết điều đó là đúng."

"Con đang nói cái gì thế?"

"Mẹ nói chắc chắn bố sẽ phủ nhận điều đó."

"Phủ nhận cái gì cơ?"

"Rằng bố không muốn có con."

"Sao cơ?"

"Rằng bố không muốn sinh con ra. Khi bố làm mẹ có thai."

"Mẹ con đã nói gì?"

"Rằng bố KHÔNG MUỐN sinh con ra."

"Bà ấy nói dối."

"Bố muốn mẹ phá thai…"

"Nói dối…"

"…và sau đó bố liên tiếp phán xét con, không cần biết con đã cố gắng thế nào. Bố luôn luôn phán xét con."

"Không đúng đâu. Bố chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Bố không biết tại sao mẹ con lại nói với con như thế, nhưng đó không phải là sự thật. Đó không phải là một phương án giải quyết. Bố mẹ chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó."

"Mẹ biết bố sẽ nói thế. Bà ấy đã cảnh báo con từ trước. "

"Cảnh báo con ư? Bà ấy nói với con tất cả những điều này khi nào?"

"Khi mẹ biết con có thai. Mẹ nói rằng bố muốn đưa bà ấy đi phá thai nhưng bố sẽ phủ nhận chuyện đó. Mẹ nói rằng bố sẽ nói tất cả những điều bố vừa nói."

Eva Lind đứng lên và đi ra phía cửa.

"Mẹ con nói dối đấy, Eva Lind, con hãy tin bố. Bố không biết tại sao bà ấy lại nói thế. Bố biết bà ấy ghét bố, nhưng chắc không đến mức nhiều như thế. Bà ấy đang xúi giục con ch ống lại bố. Con phải nhận ra điều đó chứ. Nói ra điều đó thật… thật… thật đáng kinh tởm. Con có thể nói với bà ta điều đó."

"Bố đi mà nói với mẹ!!!" Eva Lind quát lên. "Nếu bố dám."

"Thật là ghê tởm khi nói với con điều đó. Bịa ra cả một câu chuyện để phá hủy mối quanhệ giữa hai bố con."

"Thực ra, con tin mẹ."

"E va…"

"Bố im đi. "

"Bố sẽ nói cho con biết tại sao chuyện đó không thể là thật

được. Tại sao bố không bao giờ có thể…"

"Con không tin bốđâu!"

"Eva… Bố đã…"

"Ngậm cái mồm của bố vào. Con không tin bất kỳ lời nào của bố đâu."

"Vậy thì con ra khỏi đây đi," ông nói.

"Vâng, phải," nó chọc tức ông. "Tránh xa con ra."

"Cút đi!"

"Bố thật là kinh tởm!" con bé quát lên và lao ra ngoài.

"Eva!" ông gọi với theo nhưng con bé đã đi rồi.

Đã hai tháng. Ông không nghe tin tức gì về nó và cũng không trông thấy nó cho đến khi điện thoại của ông ru ng lên khi ông đứng trên đồi.

Erlendur ngồi trong xe hút thuốc, ông nghĩ rằng đáng lý mình nên phản ứng khác đi, dẹp lòng tự ái sang một bên để đu ổi theo Ev a Lind khi đã nguôi cơn giận. Ông phải nói lại với con bé rằng mẹ nó đã nói dối, ông sẽ không bao giờ đề nghị ph á thai. Không bao giờ ông có thể làm điều đó. Và không bao giờ để con bé phải cầu cứu mình. Con bé đơn giản là chưa thực sự trưởng thành để có thể hiểu được tất cả những chuyện này, con bé không nhận ra nó đã tự đẩy mình đi đến đâu.

Erlendur sợ phải nói cho nó biết khi nó tỉnh lại. Nếu nó có thể tỉnh lại. Muốn làm một việc gì đó cho khu ây khỏa, ông nhấc điện tho ại và g ọi cho Skarphédinn.

"Kiên nhẫn một chút đi," nhà khảo cổ nói, "và đừng có gọi điện cho tôi liên tùng tục như thế. Chúng tôi sẽ cho ông biết kết quả ch ừng nào chúng tôi đào đến chỗ bộ xương."

Skarphédinn cư xử như thể chính ông ta đang th ụ lý vụ điều tra không bằng. Càng ngày ông ta càng trở nên ngạo mạn.

"‘Ch ừng nào’ là bao giờ?"

"Rất khó nói," ông ta đáp, và Erlendu r hình dung ra cái răng vàng bên dưới bộ râu của lão già. "Chúng tôi phải xem xét cái đã. Hãy để yên cho chúng tôi làm công việc của mình."

"Ông chắc chắn phải nói cho tôi biết mộ t vài đ i ều. Đó là đàn ông hay phụ nữ?"

"Kiên nhẫn là chìa khóa giải quyết mọi vấn đề…"

Erlendur tắt máy. Ông đang châm thêm một điếu thuốc nữa thì điện thoại reo. Người gọi là Jim ở Đại sứ quán Anh. Ed và Đại sứ quán M ỹđã phát hiện ra một danh sách tên những người Iceland làm thuê cho quân đội và Jim vừa mới nhận được bản fax. Ông ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì về những người Iceland đó. Có chín cái tên trong danh sách và Jim đọc cho Erlendur qua điện thoại. Erlendur không nhận ra bất cứ cái tên nào trong số đó và cho Jim số fax của cơ quan để ông ta gửi bản danh sách đến đó.

Erlen dur lái xe đến Vogar và đỗ xe ở đó, cũng như mọi lần, ông giữ một khoảng cách vừa phải với ngôi nhà mà ông đã lao vào để tìm Eva Lind. Ông chờ đợi và băn khoắn không hiểu điều gì đã khiến gã đó cư xử với vợ con mình như vậy.

Nhưng kết luận mà ông rút ra cũng giống như những người khác: chúng là những tên ngu độn hết sức. Ông vẫn chưa biết mình muốn làm gì với tên đó, có nên ngoéo cổ hắn ta ngay lập tức không, hay là chỉ ngồi trên xe theo dõi.

Ông không thể xua đi hìn hảnh bé gái với những vết bỏng thuốc lá trên lưng. Người đàn ông chối bay chối biến những gì đã làm với con bé, còn mẹ nó lại bao che cho lời khai của hắn nên cảnh sát cũng chẳng làm được gì hơn việc tách đứa trẻ ra khỏi bố mẹ. Vụ này do đích thân giám đốc Ủy ban Công tố Nhân dân xử lý. Có thể hắn sẽ bị kết tội. Có thể không.

Erlendur cân nhắc những phương án có thể xảy đến với hắn. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, vì tất cả bọn chúng đều là lũ xấu cả. Nếu gã đó quay trở về ngôi nhà vào cái đêm ông đi tìm Eva Lind và phát hiện ra đứa bé bị bỏng lưng đang ngồi trên sàn nhà, chắc chắn ông sẽ cho Thằng ác ôn ấy một bài học. Mấy ngày đã trôi qua nhưng ông vẫn chưa thể trị cho hắn một trận, chưa thể đến đấm thẳng vào mặt hắn, mặc dù ông muốn làm điều đó ngay tức kh ắc. Erlendur biết mình không thể nói chuyện suông với loại người như thế. Chúng sẽ cười nhạo những lời đe dọa tầm thường, thậm chí còn cười vào mặt Erlendur là đằng khác.

Erlendur không thấy ai ra vào ngôi nhà trong suốt hai tiếng đồng hồ qua. Cuối cùng ông bỏ cuộc và lái xe đến bệnh viện thăm con gái, cố gắng quên đi tất cả những chuyện đó, cũng giống như rất nhiều điều trong quá khứ mà ông cần phải quên.