Hạ Như Sương bực mình đổi giọng xem thường: "Các người có chịu động não không đấy? Cổ phần của ông già trong công ty thì đúng là của ông ấy, nhưng công ty vốn đã có quy định, bất luận quyền cổ đông thay đổi thế nào, đều phải qua đại hội cổ đông đồng ý. Cho dù không họp đại hội, ít nhất cũng phải thông báo cho ban giám đốc công ty. Thế nhưng ông già đã làm gì? Ông ấy có nói chuyện đó với ai không? Huống chi, đừng quên, ông ta còn chưa ly hôn với mẹ, như vậy số cổ phần đó là tài sản chung của ông ấy và mẹ. Vẫn còn quan hệ hôn nhân, không được sự đồng ý của mẹ mà ông ấy đem cổ phần chuyển cho vợ bé, đây là thế nào? Là tự ý chuyển giao tài sản trong hôn nhân, ông ấy phạm pháp đó."
Mấy lời này của Hạ Như Sương thực khiến cho anh trai Du Dực được soi đường mở lối. Đúng vậy, sao gã lại không nghĩ tới điều này chứ.
"Nhưng mà... Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của anh, bảo anh đi tố cáo ông ấy, chuyện này..."
Hạ Như Sương cười lạnh: "Vẫn còn nói đến tình nghĩa cha con sao? Trong mắt người ta đã không có đứa con như anh, cũng chẳng có người vợ như mẹ, ông ấy đã rũ bỏ các người rồi, các người còn tưởng nhớ cái gì? Lúc ông ấy ở bên ngoài ôm vợ bé, nuôi con riêng, cũng không hề nghĩ tới mấy người đâu. Thêm nữa, hành vi của ông ấy đã vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, chỉ cần tố cáo ông ấy, tội nào cũng sẽ khiến ông ta phải ngồi tù."
Anh trai Du Dực cắn răng: "Đúng, em nói chí phải, ông ấy đối với anh bất nhân, thì đừng trách anh bất nghĩa. Là ông ấy không đếm xỉa tình cha con, vậy thì cũng đừng trách anh."
Bà Du cùng chẳng còn tình cảm gì đối với chồng mình, giờ trong lòng bà chỉ có thù hận.
"Vậy báo cảnh sát đi, khởi kiện ra toà. Ông ta đối với chúng ta đã vô tình vô nghĩa, chúng ta cũng không cần lưu tình nữa."
Nói rồi, anh trai Du Dực lập tức lấy điện thoại gọi cảnh sát. Hơn nữa còn lập tức bắt tay thu thập tài liệu chuẩn bị khởi kiện ông Du.
...
Bà Hạ sau khi tỉnh ngủ, nhìn quanh mình không thấy ai, bà lại nghĩ có lẽ là mình nằm mơ, một giấc mơ quá đẹp. Bà mơ thấy con gái mình không hề chết, điều ấy khiến bà khổ sở mà rơi lệ. Suốt cho tới tận lúc Nhiếp Thu Sính bước vào, bà rốt cục mới tỉnh táo lại. Thì ra bà không hề nằm mơ, tất cả đều là sự thật. Tiểu Ái thật sự không chết, mẹ con bà xa cách nhau hơn hai mươi mấy năm rốt cuộc cũng được đoàn tụ.
Bà ôm Nhiếp Thu Sính hồi lâu cũng không muốn buông ra. Con gái bà vẫn còn sống, đây là món quà lớn nhất mà ông trời tặng cho bà rồi.
Chỉ cần con gái có thể yên ổn mà sống, có thể hạnh phúc, bà nguyện ý dùng tất cả đánh đổi, cho dù là dùng chính sinh mạng của mình. Nhiếp Thu Sính vươn tay lau đi nước mắt trên mặt bà Hạ: "Mẹ, sau này chúng ta không rời xa nhau nữa, con đã nói với anh trai rồi, cha mẹ cũng đừng ở lại Dung Thành nữa. Anh trai bận rộn công tác nên không thể thường xuyên chăm sóc cha mẹ, con cũng không yên tâm để hai người ở lại Dung Thành. Qua mấy ngày nữa, con đưa hai người về Thủ đô, cha mẹ về ở cùng chúng con. Trước kia con không biết, nhưng giờ con đã quay về, thì từ giờ cứ để con chăm sóc cho hai người."
Bà Hạ quá đỗi vui mừng nên không thể ngừng khóc, liên tục gật đầu: "Được... Được...Về sau mẹ sẽ không bao giờ... không bao giờ xa con nữa…"
Buổi tối, người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên sau hơn hai mươi năm. Trong bữa cơm, ông Hạ cao hứng kéo Du Dực uống rượu, ông đã kiêng rượu nhiều năm, hôm nay lại không nhịn được, hơn nữa bà Hạ cũng tâm lý mà không ngăn cản, bởi thế nên hai người uống hơi nhiều.
Cơm nước xong, ông Hạ cũng không chịu đi nghỉ, cùng Du Dực nói về chuyện trước đây của Nhiếp Thu Sính. Nói xong lại khóc, nói chính mình phải xin lỗi con gái, là ông không bảo vệ tốt cho cô, để cô chịu khổ nhiều năm như vậy, lẽ ra ông phải sớm tìm ra cô mới đúng.
Du Dực vô cùng kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh cùng ông Du, bồi tiếp ông tới rạng sáng, đợi cho ông ngủ rồi mới trở về phòng.