Anh bước vào phòng nhưng cũng không bật đèn, sợ đánh thức Nhiếp Thu Sính. Rón rén đi đến bên giường, còn chưa nằm xuống Nhiếp Thu Sính đã vươn tay lên đầu giường bật đèn: "Ba ngủ rồi à?"
"Ngủ rồi, ông ấy hôm nay rất cao hứng. Sao em còn chưa ngủ, đã khuya lắm rồi!" Du Dực cởi quần áo nằm xuống.
Nhiếp Thu Sính cười nói: "Bởi vì em cũng rất đang rất vui vẻ mà."
Tâm tình cô cũng đang rất kích động, đến bây giờ cũng chưa hề thấy buồn ngủ.
Du Dực ôm cô, vỗ vỗ sau lưng: "Nếu không buồn ngủ, chi bằng chúng ta làm việc khác đi, dù sao em cũng không ngủ được đúng không nào?"
Nhiếp Thu Sính đập đập vào ngực anh: "Anh đừng làm loạn."
Du Dực nghiêm trang nói: "Anh đâu có làm loạn, rõ ràng là anh đang làm chuyện đứng đắn nhé. Hôm nay lời ba nói em cũng đã nghe rồi, ông nói ông hy vọng chúng ta cố gắng sinh lấy hai đứa con trai. Ba đã yêu cầu thì chúng ta phải thực hiện chứ."
Nhiếp Thu Sính nhăn mũi: "Nói thì dễ dàng lắm, sinh con khổ sở thế nào mấy người đâu có biết, chỉ có em biết thôi."
Ngày trước khi sinh Thanh Ti, Nhiếp Thu Sính thiếu chút nữa đã mất mạng. Điều kiện y tế ở nông thôn rất kém, cha mẹ của Yến Tùng Nam tìm cho cô được một bà mụ đỡ đẻ biết chút ít y học thông thường, lúc ấy cô bị khó sinh, đau bụng suốt một ngày. Bà mụ nói phải đưa lên bệnh viện trên thị trấn, cha mẹ Yến Tùng Nam không muốn tốn tiền nên nói gì cũng không chịu làm, nếu không phải nhờ cô kiên cường gắng gượng thì có lẽ sớm đã chết rồi. Tuy rằng Nhiếp Thu Sính rất muốn sinh cho Du Dực một đứa con, nhưng cứ nghĩ đến việc sinh đẻ trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
Du Dực tuy không nghe Nhiếp Thu Sính nói về chuyện lúc trước khi cô sinh Thanh Ti, nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra, hôn nhẹ lên trán cô: "Chúng ta có một đứa như Thanh Ti cũng đủ rồi, thêm đứa nữa chỉ tổ ồn ào thôi."
Khóe môi Nhiếp Thu Sính hơi nhếch lên. Du Dực vẫn cứ luôn như vậy, bất kể lúc nào, từ trước tới giờ đều luôn nghĩ đến cảm nhận của cô trước, chỉ cần cô không thích, anh cũng sẽ không ép buộc.
"Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên đi, anh cũng đừng có vội khẳng định như thế. Anh quên rồi sao, Thanh Ti giờ còn chạy theo anh hỏi khi nào thì nó có em trai đấy."
Du Dực mỉm cười: "Mà Tết Trung thu cũng sắp qua rồi, ngày nghỉ của Thanh Ti cũng đã hết, giờ trước hết chúng ta cứ đưa con bé quay về nhà đi học, hay là tất cả mọi người trong nhà chúng ta cùng về."
Nhiếp Thu Sính nói: "Em nghĩ tất cả chúng ta cùng trở về đi, ngày trước em không nghĩ rằng mình có thể tìm được thân nhân. Bây giờ, đã đoàn tụ được với cha mẹ và anh trai, em cảm thấy mình hạnh phúc lắm. Còn về phần... Hạ Như Sương, cô ta vốn luôn giấu diếm cũng không ngờ được rốt cuộc em cùng nhà họ Hạ có ngày nhận nhau; giờ thì bao nhiêu mưu tính của cô ta cũng đã đổ sông đổ biển cả rồi, em có ở lại đây cũng chẳng để làm gì."
Nhiếp Thu Sính chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì. Đến Hải Thành lại có thể đoàn tụ cùng thân nhân, đối với cô mà nói đã là chuyện ngàn vạn lần chẳng thể nghĩ tới.
Cái cô muốn bây giờ là có thể sống những tháng ngày giản đơn, yên bình, hiếu thuận cha mẹ, chăm sóc chồng con. Tất cả là quà tặng tuyệt vời nhất mà cuộc sống này đã đưa đến cho cô, cô không đòi hỏi gì thêm nữa.
"Được, qua kỳ nghỉ lễ này, chờ cha mẹ vợ nghỉ ngơi tốt, chúng ta sẽ cùng nhau quay về, đến lúc đó trong nhà hẳn là náo nhiệt lắm." Đây là lời nói từ đáy lòng Du Dực, chỉ cần vợ anh vui vẻ thì anh cũng sẽ vui vẻ.
Dù sao có Hạ An Lan ở Hải Thành điều tra chuyện của Hạ Như Sương. Anh ta nhất định sẽ làm đến cùng chứ không dừng lại. Hơn nữa, đã tóm được Diệp Kiến Công, anh cũng tin là không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi. Nhiếp Thu Sính gật đầu, ngáp một cái.
Du Dực nhẹ vỗ về cô: "Ngủ đi, đã khuya rồi, ngày mai còn ăn Tết, có gì để sau tính cũng không vội."
"Uhm, được..."